Trọng Sinh Chi Khí Hậu Quật Khởi

Chương 134: Thẩm Diệp cùng Nguyệt Lê (3)


Đọc truyện Trọng Sinh Chi Khí Hậu Quật Khởi – Chương 134: Thẩm Diệp cùng Nguyệt Lê (3)

Thời điểm đuổi tới trước Thành Thư điện, Nguyệt Lê nhìn thấy Tô Dư đã quỳ đến không dậy nổi, cùng hoàng đế vừa hạ triều về.

Tâm nhất thời treo lên.

Diệp Cảnh Thu chiêu này thực ngoan độc, nhìn như chỉ là phạt quỳ, kì thực là đánh đúng điểm hoàng đế xem Tô Dư không vừa mắt. Thêm sớm nay thượng triệu trong lòng khó tránh phiền muộn, lúc này lại nhìn thấy Tô Dư quỳ ở chỗ này, có thể cho nàng cái gì hảo sắc mặt chứ.

Nguyệt Lê nhìn xa xa, không biết nên làm thế nào. Để mặc Tô Dư quỳ như vậy không phải chuyện hay, nhưng nếu muốn khuyên hoàng đế…

Lại không có từ nào có thể khuyên được.

Giữa lúc suy xét, liền thấy hoàng đế dừng chân sau lưng Tô Dư, tiếp đó từ xa trông thấy Tô Dư hạ bái, duỗi thẳng thân thể. Hoàng đế liền tiếp tục đi về phía trước.

Nguyệt Lê nghĩ, hắn cứ như vậy vào điện cũng tốt, tóm lại không làm khó Tô Dư là được.

Hoàng đế thế nhưng lại lần nữa dừng trước mặt Tô Dư. Lúc đó Hạ Lan Tử Hành vừa trọng sinh tâm tư phức tạp, Tô Dư bị biến cố này kinh sợ, Nguyệt Lê ở phía xa một lòng thấp thỏm.

Cuối cùng cũng thấy Tô Dư đứng lên, giữa lúc thân hình đứng không vững còn được hoàng đế đỡ một bên. Sau đó hoàng đế tiến điện, Tô Dư cũng được cung nhân dìu vào trong.

… Di?

Nguyệt Lê cảm thấy ngoài ý muốn, ở phía xa sững sờ một chốc, mới cất bước đi đến.

Trong chính điện Thành Thư điện, Tô Dư không có ở đây, Nguyệt Lê cung kính hành lễ:” Bệ hạ thánh an.”

“Miễn.”_ Hoàng đế nhạt thanh nói, ngó qua nàng hỏi _”Tìm Tô Quý Tần?”

“Vâng.”_ Nguyệt Lê cúi đầu giải thích _” Lúc thỉnh an sáng sớm, Tô Quý Tần bất quá chỉ bất cẩn đánh vỡ bình ngọc kia, Chương Ngọc Phu Nhân đã phạt nàng quỳ gần hai canh giờ, bệ hạ ngài…”

“Được rồi.”_ Hoàng đế trước sau như một không muốn nghe người ngoài vì Tô Dư nói giúp một câu _”Trẫm biết nên làm cái gì.”

Nguyệt Lê đành phải cáo lui, trở lại Nguyệt Vi cung, thay Tô Dư chuẩn bị tốt thuốc trị thương thuận tiện cân nhắc nên an ủi nàng thế nào.

Nhưng từ ngày ấy trở đi, mọi chuyện liền không còn như trước nữa.

Biến hóa nói lớn không lớn, nói nhỏ không nhỏ. Đơn giản chính là hoàng đế có tân sủng, nhưng tân sủng này lại chính là người trong mắt lục cung không thể được sủng ái nhất.


Tô Dư.

Cơ hồ trong một đêm, thái độ hoàng với Tô Dư thay đổi hoàn toàn — rõ ràng một ngày trước còn chẳng quan tâm, ai cũng không biết rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì.

Trong cung mỗi người đều kinh ngạc, Tô Dư là người trong cuộc lại càng kinh hãi càng không ngừng suy đoán hoàng đế rốt cuộc bị cái gì, Nguyệt Lê cũng vậy.

Quá khác thường.

Rồi sau đó…Đậu Oản nên được phong hậu lại không làm hoàng hậu, Tô Dư tấn vị, đệ đệ của nàng Tô Triệt vào cấm quân Đô Úy phủ. Mỗi một lần biến hóa trong cung, đều là long trời lở đất.

Nguyệt Lê có thể nhìn ra được Tô Dư vẫn luôn bất an, nhưng cũng có thể từ điểm bất an đó nhận ra một chút mừng rỡ. Đây hẳn là cảm giác mâu thuẫn không thôi, Tô Dư trong lòng vẫn luôn có hoàng đế, tự sẽ muốn cùng hắn chung đụng hòa thuận; thế nhưng lại không thể không lo lắng đây có phải lại là một vở kịch, nàng có phải lại một lần nữa bị ném từ trên đám mây xuống âm tào địa phủ không.

Nguyệt Lê biết rõ hoàng đế đối với Tô Dư thập phần cẩn thận che chở, ngoài mừng rỡ, càng kỳ quái đến tột cùng là vì cái gì.

Hắn thậm chí thời điểm tuyển tú, để Tô Triệt viết danh sách cho nàng, tất cả quý nữ từ trước cùng Tô Dư bất hòa ở Cẩm Đô, một người cũng không giữ.

Quá kỳ quái.

Nhưng đường ở trước mắt, cho dù kỳ quái cũng phải đi. Cùng lúc tiếp một hồi lại một hồi tính kế, Diệp Cảnh Thu tính kế, Đậu Oản tính kế, nàng cũng tính kế.

Tổng hội có thua có thắng, cũng không thể cứ thế chờ chết.

Rất nhiều chuyện chỉ có lúc nhớ lại mới cảm thấy đáng sợ. Bỗng dưng hồi tưởng, Diệp gia lúc trước lớn lối đã sớm thành dĩ vãng. Mà ở này trong vòng quay nàylúc, kẻ vị cư Nhàn Phi như nàng…vẫn chỉ là người đứng xem.

Trong lòng nàng không có hoàng đế, giống như hoàng đế cũng chưa từng yêu nàng.

Cho nên nàng không giống tần phi khác gắng sức tranh sủng, tính kế Tô Dư, ngược lại còn cảm thấy như vậy rất tốt. Tô Dư vốn là chính thê, hoàng đế đối nàng tốt là lẽ đương nhiên, Nguyệt Lê là bằng hữu của nàng, chân tâm thật ý muốn giúp đỡ nàng.

Đối với vị trượng phu này, một chút để ý đều không có.

Cũng nhìn ra được, Tô Dư cùng hoàng đế vẫn có ngăn cách, luôn dè dặt cẩn thận lẫn nhau. Chuyện lúc trước không nói, nhưng có một việc, nếu không đâm phá chính là vĩnh viễn không thể thổ lộ tình cảm — Tô Dư mộng.

Ác mộng nhiều năm của Tô Dư, nàng không muốn cũng không dám cùng hoàng đế nói qua. Nhưng Nguyệt Lê biết, chuyện như vậy, nếu hoàng đế có thể tiếp nhận, hai người liền có thể gần nhau thêm một chút.


Nàng đã cẩn thận quan sát từ lâu, tâm tư của Tô Dư, sự bảo hộ của hoàng đế. Càng ngày càng cảm thấy…hoàng đế ước chừng thật sẽkhông để ý tới chuyện này.

Nàng cùng người trong lòng đã định không có kết quả, liền gắng sức thành toàn cho người khác đi.

Lại một giấc mộng yểm, hoàng đế cuối cùng nghe được Tô Dư nói mớ. Nguyệt Lê cảm thấy, thời cơ cũng không sai biệt lắm.

Rốt cục, dưới tình huống Tô Dư không đồng ý, nàng đem sự kiện kia nói cho hoàng đế.

Hoàng đế chỉ nói với nàng một câu:” Đa tạ.”

Ngày đó, tâm của nàng vẫn luôn treo ngược. Không biết hoàng đế trở về chăm sóc Tô Dư sẽ phát sinh cái gì, cũng may như nàng dự đoán, mọi chuyện bình an vô sự.

Giống như hoàn thành một đại sự, Nguyệt Lê ngoài cao hứng còn rất có cảm giác thành tựu, khó được lúc thư thái như vậy.

Nhìn bằng hữu sống thoải mái, thật tốt.

Về phần nàng…

Nguyệt Lê lắc đầu, sai liền sai đi… đáng lẽ khi hôn sự định xuống, nàng không nên ra ngoài đi dạo.

_______________________________________

Nàng không nghĩ tới Thẩm Diệp sẽ chủ động tìm nàng. Mặc dù lúc ấy đang ở hành cung nghỉ mát, canh phòng không nghiêm ngặt như hoàng cung như vậy nghiêm, nhưng bọn họ dù sao thân phận vẫn có chút đặc thù.

“Bệ hạ muốn tra Nguyễn gia.”_ Thẩm Diệp nói _”Tô thị chủ ý.”

Nguyệt Lê sửng sốt, không nghĩ tới Tô Dư sẽ làm chuyện như vậy, lại càng không nghĩ tới Thẩm Diệp sẽ nói cho nàng biết chuyện này.

Nàng im lặng 1 hồi, hỏi Thẩm Diệp:” Là mật lệnh?”

Thẩm Diệp gật đầu:“ Ân.”


“Vậy tại sao nói cho ta biết?”_ Nàng hỏi hắn.

Đáp án hắn cho nàng, đồng dạng với kỳ vọng mơ hồ trong lòng: “Bởi vì ta đã từng nói, liên lụy đến người mình thương, ta tuyệt không tuyên mệnh.”

Một hồi trầm mặc.

“Đa tạ đại nhân.”_ Nguyệt Lê nói. Tiện đà khẽ mỉm cười _”Đại nhân yên tâm tra, Nguyễn gia…trong sạch.”

Đây là chuyện nàng vẫn luôn lấy làm kiêu ngạo. Triều đình chìm nổi, hậu cung tỵ hiềm, nhưng nàng cùng nàng Nguyễn gia vẫn trong sạch — Nguyễn gia thậm chí so với nàng còn sạch sẽ hơn.

Sống bình thản. Cho dù trong cuộc sống không thể chạm tới những mong ước xa vời của bản thân, tối thiểu còn có thể không phụ lòng lương tâm của mình.

Thẩm Diệp nhìn ánh mắt sáng trong tràn đầy tự tin cùng kiên định của nàng, thở ra một hơi thật dài. Bỗng nhiên hiểu nàng lúc trước tại sao lại khoa trương hận đời đến như vậy, so với nàng, lòng của bọn họ đều quá tăm tối.

“Vậy Tô thị…”_ Thẩm Diệp lại nói.

“Nàng có hoài nghi của nàng, mặc kệ vì sao, ta sẽ cùng nàng giải thích.”_ Nàng nói.

Chính trực không sợ gian tà, chuyện gì cũng có thể nói rõ. Tô Dư về sau chỉ kỳ quái nàng tại sao lại biết rõ những thứ này, nàng cười một tiếng không chịu nói, Tô Dư cũng không gặng hỏi.

Tiếp đó, nàng lần đầu tiên vì chuyện hậu cung cầu trợ Thẩm Diệp. Bởi vì Sở thị quả thật không thể giữ, càng về lâu dài, nàng cùng Tô Dư càng khó an tâm.

Đó cũng là lần đầu tiên Thẩm Diệp nhận được thư của Nguyệt Lê. Lời ít ý nhiều nhấc ra yêu cầu, không có nửa câu thừa thãi, cuối cùng chỉ bỏ thêm một câu: Nguyện quân an (*).

(*) Quân ở đây vừa có nghĩa là vua — quân vương, vừa có nghĩa là chồng — phu quân

Rất muốn đem thư này lưu lại, bata quá trong lòng rõ ràng nếu xảy ra bất trắc, thư này chính là chứng cứ chỉ tội bọn họ khi quân.

Tường tận xem xét hồi lâu, cuối cùng vẫn đem thư đốt hủy. Nhìn phong thư viết “Thẩm Diệp hôn khải”, nhẹ thở dài, thu vào.

Nếu nói tương tư, ước chừng chính là như vậy đi.

Cấm quân Đô Úy phủ chức trách rất nhiều, một vài chuyện muốn tra kỹ cần phải bôn ba khắp nơi. Thẩm Diệp làm Chỉ Huy Sứ, tuy không cần mọi chuyện đều tự thân xuất hành, nhưng vẫn có lúc cần phải đi một chuyến.

Dọc đường ngược lại còn có thể tìm được vài thứ thú vị.

Tại Dục đô, gặp phải một hiệu cầm đồ bán ra những món trang sức không có người chuộc, bốn chuỗi hạt san hô thượng giai. Tô Triệt cắn răng, toàn bộ mua hết. Thẩm Diệp ở bên nhìn xem, không hỏi cũng biết là dành cho người yêu.


Nguyệt Chi, đường muội Nguyệt Lê.

“Chia ta hai vòng được không?” Hắn hỏi Tô Triệt.

Tô Triệt đương nhiên trả lời:” Không được.”

Hắn nói:” Ta góp tiền mua với ngươi.”

Cò kè mặc cả nửa ngày, Tô Triệt đành thỏa hiệp. Hỏi hắn muốn đưa ai hắn cũng không nói, chỉ cẩn thận thu vào, không nói thêm một chữ.

Năm năm, cách thanh minh cùng nhau đạp thanh năm ấy đã năm năm. Rất muốn tặng nàng một thứ gì đó, lại cảm thấy nàng trong cung cái gì cũng không thiếu, đại để không cần hắn phải tặng.

Mà san hô này… Hắn nhớ rõ, thanh minh năm ấy, nàng đeo một vòng tay san hô, lúc du ngoạn không cẩn thận làm đứt. Hạt châu rơi khắp nơi, lăn vào trong cỏ không thể tìm được.

Nguyễn gia cũng là đại gia đình, lúc đó nàng tùy ý cười nói:” Không sao, cũ không đi, mới làm sao tới.”

Về sau, hắn cũng chưa từng thấy qua nụ cười như vậy nữa.

Vòng tay đưa đến chỗ Nguyệt Lê, Nguyệt Lê sợ run hồi lâu. Tiến cung nhiều năm như vậy, đồ tốt hơn thứ này nàng không thể không thấy qua, nhưng hai chuỗi này lại không giống vậy.

Đây là đồ vật đầu tiên hắn đưa cho nàng, cũng có thể là món đồ cuối cùng.

Trang sức đeo tay cho cung tần rất nhiều, đều đồng dạng, thiếu mất một món cũng không người để ý. Nguyệt Lê cơ hồ ngày ngày đợi, không nghĩ tới thật sẽ xảy ra sự cố.

(**) Kiểu này mình nghĩ giống như cung tần đều được cấp một món đồ nhất định theo vị phần của mình, Nhàn Phi đổi vòng tay được cấp cho mình thành đồ Thẩm Diệp tặng.

Trong Thành Thư điện, âm thanh Giai Du Phu Nhân chầm chầm cất lên, chỉ ra nàng cùng Tô Triệt có tư tình. Cùng Tô Triệt tự không có, nhưng cùng một người khác trong điện thì…

Nguyệt Lê tự nhận kia không coi là “tư tình”, lại chỉ biết trầm mặc.

Khoảng khắc vòng dây bị hộ giáp của Giai Du Phu Nhân cắt lìa, hồng châu rơi đầy đất, không giống với năm ấy im lặng rơi vào trong cỏ, từng viên gõ xuống, gõ đến mức Nguyệt Lê hoảng hốt.

Nàng cảm thấy, chính mình xong rồi.

Nếu thế tại sao không mở miệng vì mình biện minh?

“Giai Du Phu Nhân điều tra điển tịch, hẳn phải biết, hôm đó là thần cùng Tô Triệt tiến cung. Bốn vòng xuyến này chia thành hai hộp, thần cùng hắn mỗi người cầm một hộp. Hắn, là cho Nguyễn cô nương; thần là cho…Vân Mẫn Phi, về phần như thế nào đến tay Nhàn Phi nương nương, thần không biết.”

Cuối cùng Thẩm Diệp nói ra những lời này. Đem tội lỗi đổ lên Tô Dư, ôm hết cho mình, để nàng hoàn toàn trong sạch.


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.