Trọng Sinh Chi Khanh Tâm Phó Nghiễn

Chương 42: Phu Nhân Của Lâu Chủ 2


Đọc truyện Trọng Sinh Chi Khanh Tâm Phó Nghiễn FULL – Chương 42: Phu Nhân Của Lâu Chủ 2


Phó Ngôn Khanh biết được thân phận của hắn, tự nhiên không dám khinh thường, hết sức cẩn trọng cùng hắn giao chiến.

Thân là lâu chủ tiền nhiệm Quỷ Lâu, nam tử áo đen này công phu đương nhiên khiến người kinh sợ, nhất là một thân nội lực đã đạt tới mức thượng thừa, mà Phó Ngôn Khanh tuổi trẻ làm sao sánh được.
Chỉ có điều Phó Ngôn Khanh cũng đã sống hai đời, võ học cùng công phu có thể nói được dày công tu luyện, chiêu thức đánh ra uy lực hoàn toàn không thua kém đối phương.

Nam tử chiêu thức có chút xảo trá, lại thêm vào nội lực hùng hậu, nguyên lai tưởng rằng đối phó bất quá hơn hai mươi Phó Ngôn Khanh dễ như trở bàn tay.

Chẳng qua là Phó Ngôn Khanh ở trong quân đội mò mẫm lăn lộn, một thân công phu vô cùng trầm ổn vững vàng, dù mấy lần gặp phải sát chiêu cực kỳ nguy hiểm, nàng cũng không một chút sợ hãi.

Nàng biết rõ nội lực chính mình không so được đối phương, một mực tránh đi chính diện giao tranh, nàng lúc trước quen dùng binh khí, giờ phút này chỉ có thể tay không ra trận, liền đem thương pháp chuyển thành chưởng pháp, tuy có chút không quen nhưng lại vô cùng uyển chuyển, chặt chẽ không một khe hở, khiến cho nam tử áo đen nhất thời mò không ra điểm yếu.

Nam tử kia hiển nhiên là động sát tâm, không chút lưu tình liên tiếp vung chưởng về phía Phó Ngôn Khanh, ngay lúc nàng vừa tránh thoát một chưởng kia, hắn lập tức biến chưởng thành trảo, hung hăng chụp đến muốn bóp nghẹn yết hầu nàng.

Phó Ngôn Khanh trong chớp mắt xoay người tránh đi, đồng thời sử dụng thức thứ bảy trong Phó gia 36 đường thương, mượn lực từ mặt đất tung cước liên tục về phía hắn, khiến cho hắn phải lui về sau mấy bước.

Phó Ngôn Khanh không ngốc, nàng đánh không lại người này, tự nhiên sẽ không ở đây để cho hắn giết, dưới chân phát lực, lập tức vận khởi khinh công đạp tường, nương theo mái ngói rời đi.

Thân là lâu chủ Quỷ Lâu, Phòng Đạo Hải xưa nay hiếm khi có địch thủ, trong nội tâm khó tránh khỏi tự phụ.

Lần này hắn buông xuống chuyện quan trọng như vậy, cố ý chạy đến Sóc Châu đều là vì Triệu Tử Nghiễn.

Đứa trẻ này bệnh tình nghiêm trọng không kém gì mẫu phi nàng, khiến cho hắn ăn ngủ không yên, nếu nàng có bề gì hắn làm sao ăn nói với Ôn Như Ngôn.

Mặc khác, hắn vậy mà biết được nàng cùng một nữ tử quấn lấy, không hề chú ý đến luân thường, quá mức hoang đường! Hắn đã đáp ứng Ôn Như Ngôn, sẽ chiếu cố để Triệu Tử Nghiễn bình an lớn lên, bồi dưỡng nàng trở thành một người vượt trên muôn người.

Mà bởi vì sơ suất của hắn, khiến cho nàng nhiều năm nhấp nhô gian khổ, hắn tuyệt đối không cho phép nàng lại lâm vào loại tình cảm hoang đường này, bị người lợi dụng.

Hôm nay hắn dĩ nhiên không thể để Phó Ngôn Khanh sống sót rời đi, hiện tại nha đầu này lại từ tay hắn chạy thoát, khiến cho hắn thực sự tức giận.

Hắn cấp tốc đề khí đuổi theo, cũng bất chấp thể diện chính mình, đưa tay rút ra dây xích sắt ở bên người, nội lực rót vào, trực tiếp ném đến giữa lưng Phó Ngôn Khanh.


Phó Ngôn Khanh đã cảnh giác từ trước, nghe được tiếng xích sắt xé gió mà đến, liền cấp tốc xoay người, hai tay liều mạng chụp lấy một đầu dây, lập tức bị nội lực kia chấn động cánh tay run lên, miệng cũng phun ra một ngụm máu tươi.

“Tiền bối một chiêu này, khiến Tô Cẩn thực sự lĩnh giáo!” Phó Ngôn Khanh bị ép rơi từ trên mái nhà xuống, nơi này vừa vặn là đầu đường, xung quanh một đám dân chúng thất kinh chạy trốn.

Phó Ngôn Khanh lạnh lùng nhìn hắn, giọng nói mặc dù đạm nhạt nhưng lại tràn đầy trào phúng.

Phòng Đạo Hải không nhúc nhích chút nào: “Vô luận ngươi nói cái gì, ta đều nhận lấy, đích thực ta không phải người tử tế, nhưng đã đáp ứng nhờ vả của người khác, nếu như ngươi vẫn chấp mê bất ngộ, ta cũng chỉ còn cách giết chết ngươi.” Dứt lời, hắn đột nhiên mạnh mẽ rút xiềng xích trở lại, Phó Ngôn Khanh cũng không dám giằng co, vội vàng buông tay, trong nháy mắt xích sắt kia liền hướng đỉnh đầu nàng đập xuống.

Phó Ngôn Khanh nguyên bản ở thế yếu, hiện tại Phòng Đạo Hải tế ra xích sắt, nàng càng tránh không nổi, miễn cưỡng né qua xích sắt, liền trúng phải một chưởng đối phương tàn nhẫn đánh tới, nhất thời chấn động văng vào tường, ho khan mấy tiếng liền phun ra một vũng máu.

Phòng Đạo Hải thấy nàng trọng thương, tạm thời ngừng tay, có chút cảm khái nói: “Ngươi coi như cũng là một kỳ tài, dù cho không có nàng, ngươi cũng sẽ có cách chiếm được điều ngươi muốn, cho ngươi thêm một cơ hội, rời khỏi nàng, ta liền không giết ngươi.”
Phó Ngôn Khanh đứng thẳng người lên, sắc mặt đã trở nên trắng bệch, thấp giọng cười nói: “Các hạ xưa nay vẫn đứng ở bên ngoài đại cục, cũng không hiểu rõ nàng, càng không hiểu rõ ta, vì sao như thế tự cho là đúng?”
Nét mặt Phòng Đạo Hải dưới mũ trùm nhất thời trầm xuống: “Hồ đồ ngu xuẩn!” Lập tức giơ lên lòng bàn tay hướng Phó Ngôn Khanh đánh tới.

Chẳng qua là chưởng vừa đánh tới trước mặt Phó Ngôn Khanh, một thân ảnh màu đen giống như cơn gió lốc ập tới, ôm lấy nàng cùng nhau tránh thoát, ngay sau đó một lưỡi kiếm lạnh lẽo điên cuồng mà chém về phía Phòng Đại Hải, mang theo mười phần sát khí.

Người đến đặc biệt nguy hiểm, chiêu thức vung ra tàn nhẫn không kém gì Phòng Đạo Hải, hoàn toàn giống như người điên mà liều mạng cùng hắn, để hắn thoáng cảm thấy kinh hãi, lập tức lùi về sau mấy bước, nhìn xem đối phương là ai.

Người kia mặc một thân cẩm y ám sắc hoa văn, tuổi còn rất trẻ, trên gương mặt thanh tú mỹ lệ tràn đầy đau xót, kiếm trong tay đều bị nàng ném đi, nửa quỳ nửa ngồi ôm Tô Cẩn vào trong lòng.

Phòng Đạo Hải sắc mặt ngưng trọng, đây chính là nữ nhi của Ôn Như Ngôn!
Triệu Tử Nghiễn giờ phút này cả người phát lạnh, nguyên bản đôi mắt như mực đã chuyển sang một mảnh đỏ bừng, đem Phó Ngôn Khanh chăm chú ôm vào trong ngực, run giọng nói: “Khanh nhi, Khanh nhi, nàng sao rồi, sao rồi?”
Phó Ngôn Khanh nhìn nàng ấy bối rối luống cuống thành như vậy,thanh âm đều run rẩy, bất giác sống mũi cay cay, nàng cố trấn tỉnh lại, mỉm cười động viên: “Nàng đừng gấp, ta chỉ bị nhổ ra chút máu, còn sống rất tốt đây này.”
Triệu Tử Nghiễn nhìn trước ngực áo nàng một mảnh vết máu, trên mặt đất còn có một vũng máu đỏ sậm, toàn thân đều run lên, cắn răng nói: “Cái này gọi là nhổ ra một ít máu?”
Nói xong Triệu Tử Nghiễn đưa tay dán tại bên hông Phó Ngôn Khanh, đem nội tức rót vào cơ thể nàng, tạm thời áp chế nội thương của nàng.

Lúc này mấy người Vô Ngôn, Võng Lượng cùng Quỷ Đại đã cùng nhau chạy tới, chứng kiến một mảnh hỗn độn trước mắt, lập tức sững sờ.

Vô Ngôn chạy nhanh tới, gương mặt xưa nay không đổi sắc giờ đã một mảnh tối trầm, vội lên tiếng: “Chủ nhân!”

Phó Ngôn Khanh mệt mỏi lắc đầu, nói khẽ: “Ta không sao.”
Triệu Tử Nghiễn đem người cẩn thận từng li từng tí giao cho Vô Ngôn, nhỏ giọng nói: “Chiếu cố tốt nàng.”
Nói xong nàng nhấc kiếm lên, lạnh lùng quét mắt nhìn đám người Quỷ Lâu đang tràn đầy bối rối đứng ở kia, kiếm trong tay đột nhiên rung lên, chỉ vào Phòng Đạo Hải: “Ngài muốn làm cái gì, ta mặc kệ, ngài muốn cái gì, ta cũng không quan tâm.

Nhưng ngài không thể, không được phép động đến nàng!”
Phòng Đạo Hải đưa tay gỡ xuống mũ trùm, lộ ra gương mặt anh tuấn phong trần, dù nhuốm màu tang thương nhưng có thể thấy được, lúc còn trẻ hắn tuyệt đối là một người vô cùng tiêu sái phóng khoáng.

Nghe xong lời này của Triệu Tử Nghiễn, trong mắt Phòng Đại Hải bốc lên một cỗ tức giận: “Ngươi vì một nữ nhân mà dám hoang đường đến mức này sao, thân là lâu chủ Quỷ lâu, ngươi dám to gan như vậy nói chuyện với ta! Triệu Tử Nghiễn, ngươi đừng quên ta cũng chính là sư phụ của ngươi!”
Triệu Tử Nghiễn vẻ mặt ngột ngạt, nhưng như cũ lạnh lùng nói: “Ngài giúp ta, ta ghi khắc trong lòng, ngài cần ta làm việc, ta cũng tuyệt không từ chối.

Nhưng nếu như ngài dám động nàng, đừng trách ta vong ân phụ nghĩa!”
“Ngươi…!nghịch tử! Các ngươi đều là nữ tử, lại thế nào hồ nháo như vậy, nếu mẫu phi ngươi biết được, hỏi nàng làm sao chịu đựng nổi!” Phòng Đạo Hải hơi thở hỗn loạn, tức giận đến cực điểm.

Nghe hắn nhắc đến mẫu phi của Triệu Tử Nghiễn, Phó Ngôn Khanh thoáng sửng sờ, quay đầu nhìn xem Triệu Tử Nghiễn, đã thấy nàng lông mày nhíu chặt, bất quá chỉ một lát, nàng đạm nhạt nói: “Mẫu phi từ lúc ta năm tuổi liền đã chết rồi!”
Phòng Đạo Hải trừng lớn mắt, muốn nói cái gì lại đè ép xuống, chỉ vào Phó Ngôn Khanh nói: “Nàng là thân phận gì ngươi hiểu rõ hơn ta, nàng rõ ràng lợi dụng ngươi để đạt thành mục đích, ngươi cho rằng loại tình cảm này là thật lòng sao?”
Triệu Tử Nghiễn nhưng lại bật cười: “Nàng có lợi dụng ta hay không, đó là chuyện của ta.

Hơn nữa, cho dù nàng lợi dụng ta, ta cũng cam tâm tình nguyện.

Những gì ngài đã ban cho ta, ta sở dĩ nhận lấy, là bởi vì muốn ngày sau giúp cho nàng.”
Phó Ngôn Khanh nghe được trong lòng phát run, thẳng tắp nhìn xem thân ảnh duyên dáng đơn bạc kia, con mắt đỏ lên, một câu cũng nói không nên lời.

Phòng Đạo Hải không thể tưởng tượng nổi mà nhìn nàng, một hồi lâu mới nói: “Chuyện này…!Ngươi, ngươi quả thực là điên rồi.”
“Từ lúc mẫu phi cùng Mộ di rời khỏi, ta liền điên rồi.

Ta có thể chịu đựng để sống đến hôm nay, cũng chỉ vì nàng.

Cho nên nếu có bất kỳ ai đả thương nàng, ta tuyệt không tha cho kẻ đó!” Nói xong, ánh mắt của nàng trở nên lạnh lẽo, trường kiếm trong tay lóe sáng, không chút lưu tình đâm thẳng về phía Phòng Đạo Hải.


Mấy người Võng Lượng gấp giọng nói: “Lâu chủ, không thể!”
Triệu Tử Nghiễn trong lòng bốc lên một đoàn lửa giận, không chỉ đối Quỷ Lâu, còn đối với chính mình.

Vừa nghĩ tới bởi vì mình, Phó Ngôn Khanh suýt nữa sẽ chết trong tay hắn, nàng liền muốn phát cuồng, cảnh tượng Phó Ngôn Khanh hộc máu giống như hỏa diễm càng thêm đốt cháy nàng.

Đây là lần đầu tiên Phó Ngôn Khanh chứng kiến Triệu Tử Nghiễn triệt để hiển lộ công phu, nàng sớm đã biết rõ nàng ấy rất lợi hại mới có thể trở thành lâu chủ Quỷ Lâu, lại trải qua sự huấn luyện tàn khốc của Tiêu quý phi, thân thủ của nàng ấy tuyệt đối khiến cho người ta khiếp sợ.

Nhưng nhìn nàng ấy cùng Phòng Đạo Hải chính diện giao phong, từng chiêu từng thức kỳ quái âm tàn, tất cả đều là chiêu thức giết người tàn nhẫn, thậm chí nàng ấy đối bản thân cũng không chút nào lưu tình, bỏ mặc phòng thủ mà liều mạng xông về phía đối phương, trong lòng Phó Ngôn Khanh vừa kinh hãi vừa đau nhức.

Nàng không biết Triệu Tử Nghiễn đã từng bao nhiêu lần lấy mạng ra đánh đổi, mới có thể luyện thành một thân bản lĩnh giết người như vậy, nhưng nàng tinh tường cảm nhận được đứa trẻ này đã phải chịu tổn thương như thế nào.

Nhắm mắt lại, Phó Ngôn Khanh nhẫn nhịn trong lòng khó chịu đau nhức, cùng trong thân thể không khỏe, nhíu mày thật chặt.

Vô Ngôn cảm thấy không ổn, nhỏ giọng nói: “Chủ nhân, người…”
Phó Ngôn Khanh cưỡng ép nuốt xuống chất lỏng ngai ngái dâng lên nơi yết hầu, đối Vô Ngôn lắc đầu, tỏ ý hắn đừng lên tiếng.

Triệu Tử Nghiễn tựa hồ phát giác được cái gì, quay đầu nhìn nhìn Phó Ngôn Khanh, đúng lúc Phòng Đạo Hải đánh tới một chưởng kia, nàng tránh không kịp, cũng liền liều mạng giơ lên lòng bàn tay hung hăng chưởng vào ngực hắn.

Đôi mắt Phòng Đạo Hải trợn to, cưỡng ép thu lại mấy phần chưởng lực nhưng đã muộn, Triệu Tử Nghiễn trúng chiêu lập tức văng về sau bảy bước, miệng phun ra một ngụm máu, mà Phòng Đạo Hải nửa quỳ tại chỗ, cũng là ói ra một ngụm máu lớn.

Đám người Võng Lượng không biết nên trợ giúp bên nào mới tốt, lúng túng không biết làm sao.

Ánh mắt Triệu Tử Nghiễn lạnh lùng nhìn người trước mắt, đạm nhạt nói: “Ngài cần gì đối ta lưu tình, một chưởng này là ta nên trả cho ngài, còn một chưởng kia là ta thay nàng đòi lại!”
Phòng Đạo Hải cười khổ lắc đầu: “Ta đã đánh giá thấp ngươi rồi, ngươi quả nhiên giống hệt mẫu phi ngươi, đối người khác nhẫn tâm, mà đối bản thân càng nhẫn tâm hơn.”.

Truyện Dị Năng
“Võng Lượng, mang chủ nhân của các ngươi về nghỉ ngơi đi.” Triệu Tử Nghiễn cũng không muốn nhiều lời, nói xong liền đi qua trực tiếp ôm Phó Ngôn Khanh vào trong lòng, xoay người rời khỏi.

“Lâu chủ, Võng Lượng từ lâu đã sớm xem người là chủ nhân, thuộc hạ đưa Phòng đại nhân trở về, lập tức đi tìm người!”
Triệu Tử Nghiễn quay đầu nhìn bọn hắn ôm quyền quỳ trên mặt đất, chỉ là nói một câu: “Tùy các ngươi.”
“Còn có, mặc kệ ngài cùng mẫu phi của ta là quan hệ gì, ta nói một lần nữa, nếu muốn động nàng, trước hết giết ta!”
Phòng Đạo Hải được Võng Lượng đỡ, nhìn theo bóng lưng Triệu Tử Nghiễn, bất đắc dĩ thở dài: “Oan nghiệt.”
Võng Lượng do dự một lát, nhỏ giọng nói: “Đại nhân, theo Si Mị bẩm lại, lâu chủ vô cùng yêu mến nữ tử kia, tại kinh thành liền một mực cùng nàng thân cận, hơn nữa lúc lâu chủ bị độc phát, nàng kia trong đêm đi vào chăm sóc người hồi lâu, khi đó chúng thuộc hạ mới biết được sự hiện hữu của nàng.


Mà lúc đó, lâu chủ dĩ nhiên đối nàng không chút nào khúc mắc mà tín nhiệm, các nàng hẳn là đã quen biết từ lâu.”
Phòng Đạo Hải khó chịu ho vài tiếng, nhưng lại như có điều suy nghĩ, hồi lâu mới mở miệng nói: “Ám chủ có hay không cảm thấy ta làm sai?”
Võng Lượng trầm mặc một lát, mới nói: “Đại nhân tâm ý không sai, tuy nhiên lại đánh giá thấp tình cảm lâu chủ dành cho nàng kia.

Vô luận nàng kia có thật lòng hay không, hôm nay nếu ngài thực sự giết nàng, lâu chủ nhất định sẽ…cùng ngài đồng vu quy tận.”
Bên này Triệu Tử Nghiễn ôm Phó Ngôn Khanh một đường trở về, Phó Ngôn Khanh tổn thương nghiêm trọng, lại trải qua một phen ác đấu, giờ phút này được Triệu Tử Nghiễn ôm, nguyên bản tinh thần căng chặt như dây cung liền buông lỏng, dần dần chìm vào cơn buồn ngủ.

Triệu Tử Nghiễn cảm giác được nàng tinh thần không tốt, ôn thanh nói: “Mệt nhọc liền ngủ đi, ta đưa nàng trở về.”
Phó Ngôn Khanh mở mắt ra, nhìn nàng một lát mới thấp giọng nói: “Nàng cũng đang bị thương.”
Triệu Tử Nghiễn dừng một chút: “Ta không sao, hắn để lại tình, so với nàng tổn thương nhẹ hơn nhiều.”
Phó Ngôn Khanh được nàng ôm, thân thể tùy ý lắc lư theo bước chân nàng, càng ngày càng hỗn độn, chôn ở trong ngực Triệu Tử Nghiễn, rầu rĩ nói: “Nữ nhân ngốc này.”
Triệu Tử Nghiễn nhẹ giọng nói tiếp: “Ân, là ta ngốc, bằng không làm sao lại hại nàng bị thương.”
Phó Ngôn Khanh muốn phản bác, lầm bầm mấy tiếng nhưng rồi lại không có động tĩnh gì.

Triệu Tử Nghiễn chậm dần bước chân, khẽ điều chỉnh lại tư thế cho nàng ngủ dễ chịu một chút, một đường ôm nàng trở về viện tử.

Triệu Tử Nghiễn lập tức mời đại phu đến bắt mạch hốt thuốc cho nàng.

Trong cơ thể Phó Ngôn Khanh nội thương khá nghiêm trọng, Triệu Tử Nghiễn vận công dẫn khí, độ nhập nội lực trị thương cho nàng, trải qua nửa canh giờ bản thân cũng liền mệt đến không chịu nổi, cuối cùng bị Vô Ngôn buộc đi nghỉ ngơi.

Đợi đến lúc Phó Ngôn Khanh tỉnh lại đã là giờ hợi, ánh nến trong phòng vẫn còn cháy sáng, ngọn lửa lắc lư tạo thành hoa ảnh, không ngừng vang lên tiếng lốp bốp rất nhỏ.

Nàng nghiêng đầu, liền nhìn thấy một nữ tử đang yên tĩnh ghé vào bên mép giường, dáng vẻ nàng ấy rơi vào bên trong quanh ảnh ám trầm, nhìn không rõ lắm, nhưng nàng dĩ nhiên biết nàng ấy là ai.

Nội thương trong ngực nguyên bản cực kỳ khó chịu đau nhức, hiện tại đã thư hoãn rất nhiều, nàng không cần nghĩ cũng biết, có người đã độ nội lực chữa thương cho mình.

Ánh mắt nàng dời xuống, giờ phút này nương theo ánh nến lập lòe, nàng nhìn thấy được sườn mặt người kia lúc sáng lúc tối, nhưng như cũ cực kỳ diễm lệ.

Nhớ lại những lời nàng ấy đã nói với Phòng Đạo Hải, tâm tình Phó Ngôn Khanh bỗng chốc dâng trào, nàng nhịn không được muốn vuốt ve lên gương mặt có chút mệt mỏi kia.

Đồng dạng là hài tử Triệu hoàng gia, như thế nào hai đời nàng gặp phải hai người hoàn toàn khác biệt.

Một người nhìn như chân tình nhưng lại là kẻ bạc bẽo nhất trên đời, một người trước lạnh lùng nhưng lại quá mức thâm tình..


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.