Đọc truyện Trọng Sinh Chi Khanh Tâm Phó Nghiễn FULL – Chương 117: Phiên Ngoại 4
Trong nháy mắt đã là năm thứ ba Triệu Tử Nghiễn đăng cơ rồi, giữa tháng bảy tiết trời nóng bức, trong nội cung cũng là một cỗ khô nóng khó chịu.
Bất quá lúc này phương đông chỉ vừa lóe lên vài tia ánh sáng bạc, là thời điểm mát mẻ hiếm thấy trong ngày, Phó Ngôn Khanh bình thường luôn thức dậy sớm, hôm nay lại khó có được mà vẫn nhắm mắt ngủ say sưa.
Tại Trọng Hoa Điện, cung nữ thái giám đều đã sớm thức dậy, chuẩn bị tốt đồ dùng để chủ tử rửa mặt, thuận tiện dọn dẹp cung điện.
Phó Ngôn Khanh sợ nóng, Triệu Tử Nghiễn trước lúc vào triều liền dặn dò Lưu Du, nhường nội vụ phủ sớm một chút đưa băng đến.
Phó Ngôn Khanh vốn quen với khí hậu Đại Lý, bốn mùa như mùa xuân, tiết trời luôn ấm áp ôn hòa, ngay cả đến phương bắc lạnh lẽo, nàng còn có thể dùng nội lực chống đỡ, nhưng đối với cái nóng lại không có cách nào.
Này ngày mùa hạ động một chút liền ra một thân mồ hôi, bởi vậy Triệu Tử Nghiễn đặc biệt phái người đem lượng băng gấp đôi đến Trọng Hoa Điện, mỗi ngày hai lần bổ sung băng.
Hoàng cung tuy có hầm băng, nhưng băng xưa nay là vật quý hiếm, cho nên đều có quy định nghiêm ngặt hạn chế, dù trong nội cung hiện nay chỉ còn lại hai vị thái phi và bát công chúa ở phật đường, mà Phó Ngôn Khanh thân là hoàng hậu chưởng quản tam cung lục diện, nhưng cũng khó tránh khỏi lời nói bóng gió, rằng nàng quá mức được hoàng đế sủng ái, sợ rằng hồng nhan họa thủy, ngoài chính điện, đám đại thần không đưa được khuê nữ mình vào cung cũng góp không ít lời.
Triệu Tử Nghiễn không mong muốn những lời này ảnh hưởng Phó Ngôn Khanh, cũng lười cùng bọn họ tranh luận, vì vậy nói rõ, tẩm điện cùng ngự thư phòng của hoàng đế không cần dùng băng, toàn bộ chuyển về Trọng Hoa Điện, khiến cho đám người kia á khẩu không nói nên lời.
Trước đó bọn họ còn cố tình gây sự, nói hoàng hậu được nhiều băng như vậy là phô trương lãng phí, nhưng đây là của bệ hạ bản thân đều cho hoàng hậu rồi, bọn họ còn có thể nói cái gì.
Điều này càng làm cho bọn họ thêm sầu não, nguyên bản trước đây cảm thấy cố sự của đế hậu hai người rất hoang đường, nhưng lúc này lại thập phần hâm mộ Phó Ngôn Khanh.
Mặc dù đương kim bệ hạ là nữ tử, nhưng ba năm qua các loại nuông chiều săn sóc, nhường những nữ nhân kia ban đầu chỉ vì lợi ích gia tộc mà muốn vào cung, nay càng mong mỏi có thể được bệ hạ để mắt, được chia một chút sủng ái của nàng.
Dù sao, thế nhân đối với tình yêu, vô luận là nam hay nữ đều muốn chiếm được.
Nhìn thấy đằng đông chùm ánh sáng bạc càng phát ra chói mắt, rất nhanh để lộ ra một vừng đỏ ửng, Lưu Du bắt đầu cầm lấy cành dương liễu, đem nước đá vẩy khắp tẩm điện, khối băng cũng được đặt ở chính giữa.
Màn trướng nhẹ nhàng buông xuống, lờ mờ có thể nhìn thấy bên trong thân ảnh yêu kiều duyên dáng, chăn mỏng mềm mại nửa che nửa đậy mà đắp lên thân thể lung linh mỹ lệ, nữ tử trên giường nằm nghiêng, sợi tóc đen mượt tản ra ở trên chăn gấm, bờ môi nhấp nhẹ, vẫn còn đang trong giấc ngủ say.
Nàng khẽ xoay người làm một góc chăn đổ xuống, lộ ra một mảnh da thịt trắng nõn, mơ hồ điểm điểm mập mờ vết đỏ, hiển nhiên đêm qua lại là một đêm ngọt ngào mê loạn.
Sau một lúc lâu, người ngủ say mở mắt, theo bản năng nhìn qua bên cạnh, quả nhiên lại không ai rồi, nghĩ đến đêm qua nàng vốn đã đem người áp dưới thân, ngón tay du tẩu khắp thân thể đối phương, trêu chọc ai kia mềm thành một vũng nước, kết quả nàng ấy thở gấp nói: “Khanh nhi, ngày mai…!Ngày mai thượng triều.” Rút cuộc là quá yêu thương An nhi, mỗi khi nhắc đến cái này, nàng đều luyến tiếc lại lăn lộn nàng ấy, cuối cùng tên hỗn đản kia liền tận hết sức lực mà đòi lấy, thẳng đến khi làm cho nàng run rẩy cầu xin tha thứ mới buông tha nàng.
Phó Ngôn Khanh có chút bất mãn mà nhíu nhíu mày, thượng triều, thượng triều thì ngon lắm sao? Lần tới nhắc lại, sẽ không tha, nhất định phải đòi lại tất cả đêm qua nàng ấy thiếu nàng.
Xoa xoa thân eo còn có chút bủn rủn, Phó Ngôn Khanh chậm rãi ngồi dậy, nhìn nhìn đầu giường, y phục của mình chỉnh tề gấp tại đó, không cần phải nói, là người kia trước khi vào triều chuẩn bị.
Nàng khóe miệng mân ra mỉm cười, mặc xong y phục, bên ngoài Lưu Du sáng sớm liền đợi hầu, lập tức bưng bồn bạc đi vào, cúi đầu thi lễ: “Nương nương tỉnh, nô tỳ trước hầu hạ người rửa mặt.”
Trong không khí tràn ngập một cỗ ướt lạnh thanh mát, vừa mới tỉnh cái oi bức liền được quét sạch, Phó Ngôn Khanh trong mắt mang theo tia vui vẻ: “Bệ hạ lại cho các ngươi lộng băng rồi?”
Nhấc tới cái này, Lưu Du lập tức nở nụ cười, liên tục gật đầu: “Bệ hạ nói gần nhất thời tiết càng phát ra oi bức, nương nương luôn đổ nhiều mồ hôi, cho nên nhường chúng nô tỳ sớm làm nhiệt độ Trọng Hoa Điện hạ xuống.” Nói đến đây, nàng ta lại nghịch ngợm cười nói: “Bệ hạ đối nương nương quả nhiên là cưng chiều cực điểm.”
Phó Ngôn Khanh liếc Lưu Du một cái: “Càng phát ra lớn gan rồi, dám chế nhạo ta?”
Lưu Du vội xin khoan dung, hầu hạ thay Phó Ngôn Khanh trang điểm xong rồi.
Hôm nay lâm triều tựa hồ có hơi lâu, đợi đến lúc Lưu Ly truyền đồ ăn sáng, còn chưa thấy Triệu Tử Nghiễn trở về, Phó Ngôn Khanh trong lòng có chút lo lắng, đang chuẩn bị qua xem một chút, liền nghe được bên ngoài cao giọng nói: “Bệ hạ giá lâm!”
Triệu Tử Nghiễn sắc mặt cũng không tốt, trên trán rịn đầy mồ hôi, hiển nhiên bên ngoài rất nóng, nàng đi đường lại gấp.
Phó Ngôn Khanh nhịn không được nhíu nhíu mày, tỏ ý Lưu Du đi lấy khăn mặt, trong phòng mát mẻ, này một thân mồ hôi, sẽ bị cảm lạnh đấy.
Nàng đi qua thay Triệu Tử Nghiễn buông lỏng xuống vạt áo, nói khẽ: “Nàng sắc mặt làm sao khó coi như vậy, lại cùng ai tức giận rồi?”
Lưu Du vắt khăn lông tới đây, Phó Ngôn Khanh nhận lấy, thay Triệu Tử Nghiễn xoa xoa mồ hôi trên trán: “Trời nóng nực cũng không biết đi chậm một chút, đổ một thân mồ hôi.”
Nhìn thấy Phó Ngôn Khanh, Triệu Tử Nghiễn sắc mặt liền tốt lên, nhưng lại là thở dài, tùy ý nàng thay mình lau mồ hôi, nhỏ giọng nói: “Đám người kia cả ngày không nghĩ chuyện lo cho nước cho dân, chỉ muốn để tâm tư trên người ta, ngày đó bọn hắn lấy cái chết can gián không để ta lập nàng làm hậu, hôm nay nhưng lại muốn…” Nói đến đây, nàng dừng một chút, hừ lạnh một tiếng.
Phó Ngôn Khanh lập tức hiểu được, xem ra là có người nhắc đến chuyện Triệu Tử Nghiễn nên nạp phi rồi.
Lúc trước bọn hắn thấy nàng là nữ tử, liền tìm mọi cách ngăn trở Triệu Tử Nghiễn lập hậu, mà Triệu Tử Nghiễn nỗ lực sắp xếp, cứng rắn lập hậu, cuối cùng khiến cho bọn hắn an phận một thời gian.
Mà ba năm trôi qua rồi, Triệu Tử Nghiễn cùng nàng tình cảm thâm hậu, đám người kia lại bắt đầu tính toán, vô luận nam nữ, Triệu Tử Nghiễn cũng chưa từng để mắt tới, nhường rất nhiều nữ nhân cùng nam nhân trong thiên hạ hâm mộ không thôi.
Huống hồ xưa nay, được đế vương ân sủng là cơ hội để trở mình, là vinh quanh cho cả gia tộc, cơ hội tốt như vậy, ai mà không muốn bắt lấy, cho dù đương kim bệ hạ thích nữ tử cũng không sao.
Những năm gần đây, tiệc lớn tiệc nhỏ trong cung, nếu có thể dẫn theo thân nhân, bọn hắn liền tận mọi cơ hội dẫn theo nữ nhi nhà mình, một nhóm cô nương đều là cực phẩm mỹ nhân đấy, ngoài sáng trong tối đều lượn lờ trước mặt Triệu Tử Nghiễn, không từ thủ đoạn tiếp cận lấy lòng nàng.
Đối với các vị tiểu thư thế gia kia, nghe đồn rằng đương kim bệ hạ nhất mực sủng ái hoàng hậu, để các nàng đỏ mắt ngưỡng mộ, nay tận mắt nhìn thấy Triệu Tử Nghiễn càng là giật nảy mình, số lượng nữ tử như vậy muốn vào cung cũng không ít.
Tân đế đăng cơ liền phong hậu, ba năm vẫn không một lần tuyển tú, liền có người góp lời, hậu cung trống rỗng, chỉ vỏn vẹn có Hoàng hậu một người, sợ là bệ hạ sẽ quá mức nuông chiều Hoàng hậu, bọn hắn lại còn đem chuyện đế vương tiền triều sủng hậu khiến xã tắc lâm nguy, chọc đến Triệu Tử Nghiễn vô cùng tức giận, đến mức nàng trực tiếp dập tấu chương giữa đại điện.
“Ngoan, nàng đừng sinh khí.” Phó Ngôn Khanh nhìn trong mắt Triệu Tử Nghiễn tức giận đã lui, trong mắt mang theo cười, thấp giọng dỗ dành nàng.
Triệu Tử Nghiễn lại càng không vui vẻ, ủy khuất nói: “Bọn hắn để cho ta nạp phi, nàng không tức giận sao? Nàng có phải hay không cũng muốn ta…”
Phó Ngôn Khanh cố ý lạnh mặt: “Nàng còn dám nói nữa, liền đi Cam Tuyền Điện.”
Triệu Tử Nghiễn càng ấm ức lên, trong tẩm điện không ai nàng trực tiếp dựa đi qua, đem đầu gác trên vai Phó Ngôn Khanh, làm nũng nói: “Vào triều bọn hắn khi dễ ta, trở về Khanh nhi nàng cũng khi dễ ta.”
Phó Ngôn Khanh không nhịn được nở nụ cười, vuốt ve lên tóc dài mềm mại của nàng, tên tiểu hỗn đản này, sau khi nàng trở thành bệ hạ, phần lớn chỉ có nàng khi dễ những người đó, kỳ thực chuyện nạp phi bọn người kia cũng chỉ dám ở ba năm tuyển tú nhắc đến.
Bất quá Phó Ngôn Khanh cũng rõ ràng, Triệu Tử Nghiễn muốn làm cho mình vui vẻ, rất chán ghét loại chuyện này quấy rầy đến mình, cho nên mới tức giận như vậy.
Triệu Tử Nghiễn càng tỏ ra ủy khuất cùng làm nũng, cọ tới cọ lui bên người, để Phó Ngôn Khanh mềm lòng đến lợi hại, ôm lấy nàng, ôn thanh nói: “Tốt rồi, là ta không phải, bọn hắn dám khi dễ tiểu bệ hạ nhà ta, ân, có muốn hay không ta đi giáo huấn bọn hắn?” Tuy là dỗ dành nàng, Phó Ngôn Khanh nhưng cũng là nghiêm chỉnh nói, Triệu Tử Nghiễn trên lưng đã gánh quá nhiều áp lực rồi, chuyện này nguyên bản cũng nên để hoàng hậu quản, nếu lần sau ai nhắc lại, trực tiếp giao cho nàng là tốt rồi.
Triệu Tử Nghiễn nhíu mày: “Không muốn, những người đó rất nhàm chán, sẽ làm hỏng mất tâm tình của nàng.”
Triệu Tử Nghiễn trong mắt có chút ủ dột, Phó Ngôn Khanh biết rõ ý nghĩ của nàng, nhẹ giọng nói: “Nàng làm đã nhiều, còn lại giao cho ta được không?”
Triệu Tử Nghiễn buông nàng ra, thở dài: “Nàng ra mặt, nếu là không cho ta nạp phi, bọn hắn tất nhiên lại muốn nói nàng hẹp hòi, phiền lòng vô cùng.”
Phó Ngôn Khanh lắc đầu, ôm lấy Triệu Tử Nghiễn ngồi xuống, thay nàng múc tổ yến cháo: “Đừng nóng giận, trước dùng điểm tâm.
Kỳ thực dù cho ta không ra mặt, cũng có người tìm mọi cách đẩy ta ra ngoài.”
Triệu Tử Nghiễn sắc mặt trầm xuống, nhíu mày nói: “Bọn họ lại không an phận rồi?”
Bọn họ ở đây là chỉ những nữ nhân trong vương thất, chủ yếu là do quận chúa Triệu Hàm Khâu, nữ nhi của Hằng Thân Vương cầm đầu.
Bởi vì trong nội cung không có phi tử, cho nên thân phận quận chúa rất được coi trọng, nàng ta luôn là dùng đủ mọi cớ để tiến cung.
Các nàng cũng sẽ không thật sự lộ liễu nhằm vào Phó Ngôn Khanh, nhưng ở sau lưng luôn nói không ít lời này nọ.
Triệu Tử Nghiễn từng muốn trực tiếp hạ lệnh, cấm những người này nếu không có việc gì không được phép vào cung, nhưng như vậy sẽ khiến Phó Ngôn Khanh càng thêm bị chỉ trích, nên nàng chỉ có thể đè ép xuống.
Hiện tại nghe Phó Ngôn Khanh nói như vậy, Triệu Tử Nghiễn lập tức biết là những ai đang ở sau lưng làm trò ma quỷ rồi.
Phó Ngôn Khanh mỉm cười: “Không có việc gì, các nàng ấy chỉ là sợ ta cả ngày trong cung sẽ buồn, nên muốn rủ thêm các vị tiểu thư nhà đại thần cùng nhau tụ họp một chút.”
Lại là trò hề này, Triệu Tử Nghiễn cười nhạt một tiếng, nàng cúi đầu nghĩ nghĩ: “Tốt, liền như bọn họ muốn.”
Hoàng hậu nương nương thiết yến tại Ngự Hoa Viên, nữ tử nhà thế gia đại thần đều chạy tới, chẳng qua là tới lúc nhập yến, nhìn thấy hoàng hậu nương nương ngồi vào chủ vị, những người liên can đều có chút lo sợ bất an.
Các nàng đã tận lực điểm trang không quá rực rỡ, tránh việc lấn áp hoàng hậu, thế nhưng ai biết được hoàng hậu nương nương lại ăn mặc thanh lịch đến thế, một kiện thường phục màu trắng thêu hoa văn kim phượng, bên hông một mạt bạch ngọc đai lưng, trên treo một khối tử ngọc, mái tóc được vấn gọn gàng tinh tế, trên chỉ mang một cây trâm ngọc do Triệu Tử Nghiễn tặng, điểm xuyến bằng hai rèm phượng văn đong đưa.
Đứng giữa một đám đông nữ tử trang điểm lộng lẫy, xác thực thuần khiết mộc mạc vô cùng.
Những nữ nhân xung quanh bắt đầu có chút thận trọng, e sợ hoàng hậu nương nương không vui, bất quá quận chúa Triệu Hàm Khâu cùng nương nương trò truyện rất tốt, hoàng hậu nương nương sắc mặt cũng là như thường, tựa hồ cũng không thèm để ý những thứ này.
Trải qua một phen nói chuyện phiếm khá là vô vị, Triệu Hàm Khâu rốt cuộc nhắc tới trọng điểm.
.
ngôn tình ngược
“Nương nương, hôm nay đã là ba năm một lần tổng tuyển tú rồi, thần nghe chính điện có người góp lời, nhường bệ hạ tuyển tú?” Triệu Hàm Khâu nói đến vô cùng cẩn thận, tựa hồ còn có chút lo lắng.
Người xung quanh nghe xong, so với Phó Ngôn Khanh còn oán giận, nhao nhao nói: “Ai cũng biết nương nương cùng bệ hạ kiêm điệp tình thâm, bệ hạ làm sao sẽ nạp phi gây điện hạ không vui.”
Lại có người nói: “Bệ hạ đối nương nương như thế sủng ái, không mong muốn nạp phi, liền có một số người cho rằng nương nương hẹp hòi, ngăn trở bệ hạ tuyển tú, đây mới thực sự là tức chết.”
Phó Ngôn Khanh chẳng qua chỉ cười không nói, Ngự Hoa Viên mặc dù bóng cây che nắng, nhưng thời tiết vẫn nóng cực kỳ, Phó Ngôn Khanh nhìn như thản nhiên, nhưng cũng có chút chịu không nổi, còn phải nghe các nàng ở đằng kia ra vẻ thông minh thêu dệt chuyện.
Triệu Hàm Khâu đưa mắt nháy một cái, mọi người ngừng lại, nàng mới có hơi phát sầu nói: “Tuy nói không nên quá nhiều nghị luận việc này, nhưng thần thực sự là thay nương nương bất bình.
Chỉ là tuyển tú hậu cung xưa nay đều cần hoàng hậu nương nương chủ trì, bệ hạ trực tiếp cự tuyệt, bọn hắn lúc này mới đẩy lỗi lầm đến trên người nương nương.”
Phó Ngôn Khanh ánh mắt rơi tại trên người Triệu Hàm Khâu, tỏ ý cho nàng ta nói tiếp.
Triệu Hàm Khâu vui vẻ tiếp tục nói: “Bệ hạ đối nương nương cảm tình không biết bao người ao ước, chắc hẳn bệ hạ cả đời cũng chỉ muốn bảo hộ nương nương, cho nên nương nương có chủ trương tuyển tú, bệ hạ cũng sẽ không vì thế mà thay đổi, đến lúc đó bệ hạ chướng mắt tú nữ, cũng không cần sủng hạnh bọn họ, như vậy nương nương có thể thoát khỏi những lời chỉ trích, cũng giúp cho bệ hạ không còn khó xử.”
Phó Ngôn Khanh chẳng qua là nhàn nhạt nhìn xem nàng ta, sau một hồi không nhanh không chậm nói: “Nói như vậy Hàm Khâu chính là thay ta suy nghĩ rồi.”
Lời này ý vị thực không rõ, Phó Ngôn Khanh ngữ khí quá khó nắm bắt, trong lúc nhất thời Triệu Hàm Khâu cũng không biết nên như thế nào nói tiếp, chỉ có thể mỉm cười che giấu đi qua.
Trong Ngự Hoa Viên có một mảng lớn hồ nước, bên trong chính là Triệu Tử Nghiễn đặc biệt phái người đến Vân Nam Đại Lý đem về hoa sen, dưỡng ở trong ao, giờ phút này đúng dịp nở rộ, nhiều đóa duyên dáng yêu kiều, tràn đầy sức sống.
Một đám người câu được câu không trò chuyện, nhưng lại kìm nén không được tâm tư, có người khẽ hỏi: “Bệ hạ hẳn là hạ triều rồi, đều nói bệ hạ cùng nương nương xưa nay không rời, cũng không biết hôm nay vì sao không thấy bệ hạ đến Ngự Hoa Viên?”
Lời này hỏi có chút không có đầu óc, Triệu Hàm Khâu đều nhíu nhíu mày, Phó Ngôn Khanh chỉ là nhẫn nhịn xoa xoa mồ hôi trán, mấy người Lưu Du ở bên vội vàng quạt mát, trong lòng nhưng lại là tức muốn chết.
———-.