Đọc truyện Trọng Sinh Chi Khả Dĩ Phi Phàm – Chương 82: Nguyên Bản Và Giới Hạn
Bách Dĩ Phàm nghiến răng, mang theo trái tim tan nát về phòng học.
Tất cả các môn cần phải học thêm đều vào thứ bảy, thế là thứ bảy của cậu mất rồi, mất thật rồi!
Về đến phòng học là đúng giờ nghỉ giữa giờ tự học, Bách Dĩ Phàm nằm bò ra bàn, tay ôm lấy đầu, học làm đà điểu.
Tạ Tuế Thần đắn đo một lúc rồi kéo kéo áo cậu.
Bách Dĩ Phàm thu tay lại, nghiêng mặt sang, má dán xuống mặt bài: “Hử?”
Trình Dật Hạo quay xuống, nhảy ra hỏi trước: “Phàm Phàm, thầy Trần có tư vấn gì cho ông không?”
Bách Dĩ Phàm ngòi thẳng dậy, lẩm bẩm: “Có.
Boss bảo tự nhĩ đi.
Nhưng ba môn đều phải đi học thêm.”
Trình Dật Hạo, Tạ Tuế Thần:…!
Trình Dật Hạo: “Sao lại là cả ba môn? Chắc thầy Trần đùa?”
Bách Dĩ Phàm: “Boss nhà mình vui vẻ nói tôi thế đó.”
Trình Dật Hạo:…!
Trì Đào đi đến, tay cầm một tập đề: “Thầy Trần ác thật.”
Bách Dĩ Phàm đồng ý: “Trì Đào à, may mà ông không đi xin ý kiến Trần đó.
Nói không chừng ông phải đi thi hết cả ba môn.”
Trì Đào gãi gãi đầu: “Lúc trước tôi cũng định thi cả ba môn rồi nhưng thầy Hồng nói, đi học thêm thì được nhưng là người thì khả năng cũng chỉ có hạn, vẫn nên tập trung vào một môn cho tốt chứ tham nhiều rồi nuốt không được.”
Trình Dật Hạo: “Ây, thế à, tôi còn định học cả lý với toán luôn đây.”
Bách Dĩ Phàm: “Cứ thử xem thôi, cũng không phải là không được mà.
Đến lúc không chịu được nữa thì dừng lại.
Dù sao thì cuối tháng ba mới là hạn cuối đăng ký cơ mà.”
“Phàm Phàm nói quá đúng!” Trình Dật Hạo được thằng bạn nối khố khẳng định sướng đến hai mắt tỏa sáng: “Trì Đào Trì Đào, ông với tôi cùng đăng ký hai môn đi!”
Trì Đào lại kiên quyết lắc đầu, đưa đề kiểm tra trên tay cho Trình Dật Hạo: “Đại Trình, đề của ông đây.
Tôi làm xong vẫn thấy chỉ nên chọn hóa thôi.”
Bách Dĩ Phàm xem qua đề một lượt.
Trên đề có dấu mộc ghi năm thi, là bài thi tỉnh của năm năm trước, có cả đề vòng loại và bán kết.
Trì Đào đề nghị: “Phàm Phàm, ông cũng làm thử đi, tôi làm xong đề thì trong lòng kiên định chỉ chọn thi hóa thoi.”
Bách Dĩ Phàm nghĩ nghĩ: “Đại Trình đưa đề qua tôi xem với.”
Trình Dật Hạo lập tức chuyển tập đề qua.
Bách Dĩ Phàm lật xem, Tạ Tuế Thần ghé vào chỉ vào mấy chỗ: “Mấy chỗ này của toán với hóa có tính phân loại học sinh khá rõ.”
Tạ Tuế Thần rút ra hai bộ vòng loại và hai bộ vòng bán kết, Bách Dĩ Phàm nhận lấy rồi đưa chỗ còn lại cho Trình Dật Hạo.
Trình Dật Hạo hỏi: “Lão đại cũng muốn làm à? Đã quyết định thi môn nào chưa?”
Tạ Tuế Thần: “Vẫn chưa quyết định được, tôi cứ đi học hết đã.”
Vì vậy…!
Sáng thứ bảy.
Bách Dĩ Phàm vào lớp học thêm toán, Tạ Tuế Thần ngồi trước cậu.
Bách Dĩ Phàm vào lớp học thêm lý, Tạ Tuế Thần ngồi sau cậu.
Chiều thứ bảy.
Bách Dĩ Phàm vào lớp học thêm hóa, Tạ Tuế Thần ngồi cạnh cậu.
Bách Dĩ Phàm:…!
Ba môn học thêm đều cùng một giảng đường bậc thang, buổi sáng Trình Dật Hạo ngồi cạnh Bách Dĩ Phàm.
Buổi chiều Trình Dật Hạo về trước, Tạ Tuế Thần tự nhiên đi lên ngồi cạnh cậu.
Lúc này giáo viên dạy thêm hóa còn chưa vào lớp, mọi người vẫn đang tụ tập nói chuyện.
Bách Dĩ Phà: “Đây là sao đây? Tôi là bị Boss bắt đi học, lớp trưởng anh đang làm cái gì vậy?”
Tạ Tuế Thần: “Tôi vẫn chưa quyết định thi môn nào, nên cứ đến nghe trước.”
Bách Dĩ Phàm: Lý do nghe quen quen ghê.
Bách Dĩ Phàm: “Không phải anh cũng làm đề à? Chọn cái nào điểm cao nhất mà thi.”
Tạ Tuế Thần: “Kết quả không chệnh lệch nhiều.”
Bách Dĩ Phàm:…!Bình tĩnh, không cần phải hỏi chênh nhau bao nhiêu điểm đâu!
Thế giới của mấy tên học bá tui không chút nào muốn biết!
Tạ Tuế Thần hỏi: “Dĩ Phàm, điểm hai bài kia của cậu thế nào?”
Bách Dĩ Phàm: “Cũng tàm tạm, bài vòng loại thiếu mấy điểm là đạt chuẩn.
Không cần phải an ủi tôi đâu.”
Tạ Tuế Thần:…!
Bách Dĩ Phàm: “Nhưng không sao, tôi thấy Boss nhà mình nói vẫn rất có lí.”
Tạ Tuế Thần hỏi: “Thế thầy Trần đã nói gì?”
Thầy Trần nói, có thi hay không, vấn đề không phải do cậu có học lệch hay không mà ở tương lai cậu muốn làm gì, là sự lựa chọn tương lai của cậu.
Bách Dĩ Phàm nói: “Boss nhà mình nói tôi tiềm lực vô hạn, một tay tự nhiên, một tay xã hội, muốn học gì học đó, học gì giỏi đấy, thiên hạ vô địch!”
Tạ Tuế Thần cười: “Thật ư?”
Bách Dĩ Phàm: “Cũng có chút làm màu.
Anh có thể uyển chuyển chuyển lại lời đó cho Boss để lần sau thầy ý nói nguyên văn.”
Tạ Tuế Thần lại cười.
Bách Dĩ Phàm: Cười tỏa nắng như thế làm người khác không biết phải làm sao.
Bách Dĩ Phàm: “Không cho cười, nghiêm túc đi.
Anh cười làm tôi chỉ muốn cắn mấy miếng!”
Chuông vào lớp lại cứu Tạ Tuế Thần.
Thầy Hồng vào lớp, nhìn một lượt giảng đường.
Bách Dĩ Phàm: Bọn em đều biết thầy bị mù mặt rồi.
Thầy Hồng thấy Bách Dĩ Phàm thì gật đầu, mặt tỏ vẻ khen ngời.
Bách Dĩ Phàm: Vì sao thầy còn chưa quên mặt em???
Cậu lập tức ngồi thẳng dậy, chăm chỉ nghe giảng.
Vật vã xong hai tiết, Bách Dĩ Phàm đầu quay vòng vòng, cùng Tạ Tuế Thần đi xe buýt về nhà, trên đường vẫn còn đang nghĩ bài tập.
Thứ bảy tuần sau cũng lặp lại y xì.
Bởi vì tham gia thi học sinh giỏi, học kì hai lớp 10 của Bách Dĩ Phàm chợt tăng áp lực, mà cậu với Tạ Tuế Thần đều chưa nghĩ ra chọn môn gì thi, nên áp lực càng lớn.
Bách Dĩ Phàm lại không thấy khổ, ngược lại, còn thấy áp lực làm cậu càng thêm cảm giác an toàn.
Bách Dĩ Phàm mỗi ngày học bài rồi làm bài tập, lật tài liệu, trước khi ngủ còn có thể lôi Sở Từ dưới gối lên đọc thuộc mấy câu.
Vưu Thành trèo lên giường: “Phàm ca, Trì Đào sắp bị ông biết thành học tra rồi! Ông đang đọc cái quái gì vậy! Ban ngày vật vã thế rồi, đến tối có thể ngủ ngoan hay không hả? Mà cái này có thi quái đâu!”
Bách Dĩ Phàm: “Tôi không đọc là không ngủ được.”
Vưu Thành lập tức nói: “Mời đọc, mời đọc.”
Bách Dĩ Phàm: “Không thì tôi đọc mấy chuyện bên lề này cho mấy ông nghe nhé?”
Vưu Thành, Trì Đào lập tức nói: “Cái đó thì được!”
Vì thế, buổi tối mỗi ngày trong ký túc sẽ có một buổi tọa đàm, chuyện phu nhân Tương Quân Tương phu nhân như nào như nào.
Một ngày cuối tháng ba, Tào Văn Hiên đến Nhất Trung tổ chức buổi tọa đàm.
Khối 10, 11 đều đến hội trường tham dự, lớp nào xách ghế nhựa lớp đó đến, còn có người mang theo sách.
Trên đường đi, Trì Đào cảm thán: “Thật là nhiều người.”
Vưu Thành đột nhiên bật ra: “Cát nhật hề thì lương, Mục tương du hề thượng hoàng.” (Trích Sở Ca của Khuất Nguyên)
Mọi người xung quang:…!
Vưu Thành rên đau khổ: “Thôi xong, tôi tập xác định rồi.”
Bách Dĩ Phàm cầm ba lô đi ngang qua: “Không cần cám ơn.”
Vưu Thành đành đi khóc với Trình Dật Hạo: “Nghe Phàm Phàm ở phòng đọc mấy đêm mà chả hiểu sao giờ tôi lại thuộc.
Mà lạ hơn là còn có thể đọc ra được.”
Trình Dật Hạo: “Thật á? Không cần mình phải tự học thuộc á? Tôi muốn qua phòng các ông ở!!!”
Đến hội trường, Tào Văn Hiên đang ở trên sân khấu, Bách Dĩ Phàm lôi một đề toán ra làm.
Hết buổi tọa đàm, Bách Dĩ Phàm cũng làm xong đề, tiết tự học lại làm thêm đề hóa.
Làm xong cũng là lúc hết giờ tự học.
Bách Dĩ Phàm so đáp án xong thì trong phòng cũng không còn người.
Cậu dọn đồ đi ra sân thể dục.
Trên sân lúc này có không ít người đang rèn luyện, chạy bộ, đi bộ, đánh quyền gì đó.
Có học sinh cũng có cả giáo viên.
Bách Dĩ Phàm không phải đến để luyện rồi.
Bốn phía quanh sân là bốn khán đài đơn giản, Bách Dĩ Phàm trèo lên một cái, ngồi xuống rồi đẩy áo với ba lô ở ghế đó sang ghế bên cạnh.
Bách Dĩ Phàm ngồi đó nhìn xa xăm.
Một lúc sau, Tạ Tuế Thần chạy đến.
Tạ Tuế Thần chạy tới dưới chân khán đài, ngẩng lên: “Dĩ Phàm.”
Bách Dĩ Phàm: “Lớp trưởng, trùng hợp ghê.
Anh cũng đến sân thể dục à.”
Tạ Tuế Thần đi lên, ngồi cạnh cậu, mặc áo khoác vào.
Tạ Tuế Thần: “Đến đây nghĩ chuyện thi cử à?”
Bách Dĩ Phàm tặng anh cái lườm: “Lớp trưởng anh gần đây đang học thuật đọc tâm à? Chúc mừng anh! Đoán sai rồi!”
Tạ Tuế Thần:…!
Bách Dĩ Phàm: “Bỏ chuyện thi cử sang một bên.
Anh có dự tính gì cho tương lai chưa?”
Tạ Tuế Thần: “Nghĩ rồi.”
Bách Dĩ Phần: “Học tự nhiên hay xã hội à?”
Tạ Tuế Thần: “Cũng nghĩ rồi.”
Bách Dĩ Phàm: “Thật là giỏi nha.
Tôi cũng nghĩ rồi!”
Tạ Tuế Thần còn muốn nói gì nhưng bị cậu cười he he đánh gẫy: “Ây, Tạ Tuế Thần, anh còn chạy nữa không? Không chạy thì cùng tôi về.”
Tạ Tuế Thần gật đầu, cầm ba lô lên, hai người cùng nhau về ký túc.
Đến cửa phòng 209.
Tạ Tuế Thần chần chừ một lúc rồi hỏi: “Dĩ Phàm, cậu định học khoa nào, sau này muốn đi làm ở đâu?”
Bách Dĩ Phàm sảng khoái đáp: “Chưa nghĩ ra, để xem mai như nào đã.”
Tạ Tuế Thần không hiểu.
Bách Dĩ Phàm: “Nào nào, lớp trưởng, cười cái.”
Bách Dĩ Phàm làm hành động kéo miệng mình cười
Tạ Tuế Thần theo phản xạ bật cười.
Bách Dĩ Phàm nghiêm túc nhìn Tạ Tuế Thần.
Hình ảnh dừng lại, lưu lại thật rõ ràng trong kí ức của mình khoảnh khắc này.
Bách Dĩ Phàm: “Cười đến là đẹp trai.”
Bách Dĩ Phàm nói xong, quay người mở cửa phòng.”
Bách Dĩ Phàm: “Các bạn hocjc sinh, hôm nay tôi sẽ đọc Đại Tư Mệnh.”
Cửa phòng 209 đóng lại.
Trước khi ngủ, Bách Dĩ Phàm hiếm khi không đọc bài mà nghiêm túc học năm lượt Đại Tư Mệnh.”
Vưu Thành ôm căn, cắn căn ta, trong lòng nhịn không được mà đọc theo.
Đọc xong thì ngủ.
Sáng hôm sau, Bách Dĩ Phàm mở mắt ra, cười lớn ha ha.
Tròn một năm ngày cậu bị ngã chết, Bách Dĩ Phàm vẫn thức dậy như bình thường.
Thật ra, hôm qua có một giây cậu nghĩ, liệu thời gian chỉ có một năm rồi bị thu hồi thì saoo?
Bách Dĩ Phàm đem những suy nghĩ hôm qua ném đi, suy nghĩ mới sẽ khác.
Bách Dĩ Phàm đã quyết định chuyện thi học sinh giỏi.
Vì vậy sáng sớm hôm nay, Bách Dĩ Phàm vọt vào văn phòng môn văn.
“Boss, em muốn thi cả toán lẫn hóa.”
Thầy Trần mới sáng ra đã bị dọa nhảy dựng, nửa ngày mới bình tâm được: “Trò đã nghĩ kĩ sau này làm gì chưa? Học tự nhiên hay khoa học?”
Bách Dĩ Phàm: “Tuy sắp đến lúc rồi nhưng bây giờ vẫn là bí mật!”
Thầy Trần:…!
Rồi thầy nở nụ cười dữ tợn kiêm đáng sợ.
Bách Dĩ Phàm lập tức thưa: “Boss, quyết định thi cùng chọn khối không quá giống nhau.
Thật ra lúc này em vẫn còn chút đắn đo và những chuyện luyến tiếc như cắt da cắt thịt.
Cho nên em muốn nghĩ rồi đánh giá cân nhắc, vẫn phải giữ vững nguyên tắc hay đột phá giới hạn bản thân.
Nhưng không quan tâm là loại gì thì thi học sinh giỏi cũng là chuyện tất yếu.”
Thầy Trần:…!”Nói mớ cái gì vậy?”
Bách Dĩ Phàm: “Ây da, thầy không thể hiểu cho em sao, trái tim em lúc này đang rất mong manh dễ vỡ đó.”
Thầy Trần nhìn kĩ Bách Dĩ Phàm rồi phẩy tay.
“Một đứa hai đứa đều không để tôi sống yên được.
Nếu trò muốn thì làm, nghĩ không được thì nhớ phải tìm tôi!:
Bách Dĩ Phàm lại không lĩnh chỉ rồi lui xuống, ngược lại, cậu ở lại giúp Boss phân ưu.
“Boss, tên không có mắt nào làm phiền ngài vậy?”
Thầy Trần bực mình nói: “Là đứa ngồi cùng bàn với trò đó, nó muốn thi cả ba môn!”
Bách Dĩ Phàm:…!
“Này có gì đâu mà sầu, cứ kệ anh ta, cũng đâu phải đầu óc của anh ta không đủ dùng đâu thầy.”
Thầy Trần:…!
*^*^*^
Tào Văn Hiên: Sinh năm 1954, là một nhà văn viết chuyện thiếu nhi, hiện đang là Chủ tịch hiệp hội văn học Trung Quốc.