Trọng Sinh Chi Khả Dĩ Phi Phàm

Chương 80: Hết Tết Nguyên Tiêu


Đọc truyện Trọng Sinh Chi Khả Dĩ Phi Phàm – Chương 80: Hết Tết Nguyên Tiêu


Can tội chảnh chó, Bách Dĩ Phàm bị Bách Khả Phi với Trình Dật Hạo đồng lòng nhào vào cù chết cậu.

Bách Dĩ Phàm triệt để biến thành Bách Dĩ Phàm ba tuổi, bò khắp sofa, kéo cả Tạ Tuế Thần ra làm bia chắn đạn.

Bốn tên thanh niên đùa nhau ầm ĩ trên ghế.

Ba mẹ Bách ngồi một bên nhìn đám trẻ đùa nhau mà vui vẻ.

Thời gian cũng không còn sớm, ba mẹ Bách đứng lên chuẩn bị cơm tối.

Trình Dật Hạo lại phải về nhà ăn cơm, lưu luyến, cọ đến cọ lui mới chào cả nhà để đi về.

Trình Dật Hạo vừa đi thì điện thoại kêu, Bách Khả Phi đến nhấc máy.

Mẹ Bách đi ra từ bếp gọi: “Phàm Phàm, đi mua chai dấm đi.”
Bách Dĩ Phàm đứng lên: “Thế công đi mua có không ạ?”
Mẹ Bách: “À quên, để mẹ đưa tiền.

10 đồng, còn thừa thì cho con luôn.”
Mẹ Bách đi lấy tiền, Bách Dĩ Phàm vui vẻ đi lấy áo khoác.

Tạ Tuế Thần đứng dậy định đi cùng cậu thì bị cậu cản.

Bách Dĩ Phàm: “Đi làm gì, ngoài trời lạnh lắm, ngoan ngoãn ở nhà đi.”
Bách Dĩ Phàm nói vậy rồi mở cửa đi.

Tạ Tuế Thần lại ngồi xuống xem tiếp album ảnh.

Ảnh nhà Bách chụp tự nhiên, sinh động lại vui vẻ.

Bách Dĩ Phàm từ nhỏ mặt tròn, mắt cũng tròn, trong album có nhiều bức nhìn cậu tròn tròn, phùng má, cười tươi, nhăn mặt, biểu tình gì cũng có.

Tạ Tuế Thần nhìn thật kỹ.

Mẹ Bách cầm tiền ra: “Ớ, Phàm Phàm đâu rồi?”
Tạ Tuế Thần đóng album ảnh lại, đứng lên nói: “Dĩ Phàm đi rồi ạ.”.

Truyện Trinh Thám
Mẹ Bách: “Thằng nhóc này, tiền chưa cầm tính mua kiểu gì vậy!”
Tạ Tuế Thần đi tới: “Dì à, để cháu đi cho.”
Mẹ Bách: “Tiểu Tạ à cháu có biết hàng nào đâu, để đó dì đi, ngoan ngoãn ở nhà đi.

Chú hôm nay làm canh sườn ngon lắm, vào thử đi.”
Mẹ Bách đẩy Tạ Tuế Thần đến bếp, còn mình thì đi ra cửa.

Tạ Tuế Thần đứng ở cửa phòng bếp nhìn ba Bách đang thái rau.


Ba Bách vừa thái vừa nói: “Mẹ nó à, bận gì thế? Mau qua đánh trứng đi!”
Tạ Tuế Thần liền bước vào, thấy trên bàn nhỏ có một hộp giấy đứng trứng gà, bên cạnh có bát đũa.

Rõ ràng là mẹ Bách chuẩn bị làm thì nhớ ra dấm hết.

Tạ Tuế Thần hỏi: “Chú ơi, trứng đánh tan hẳn ạ? Đập mấy quả ậ?”
Ba Bách ngạc nhien quay người lại: “Là Tiểu Tạ à, dì cháu chạy đâu rồi?”
Tạ Tuế Thần: “Dĩ Phàm đi mua dấm quên mang tiền, dì đi theo rồi ạ.”
Ba Bách: “Thằng nhóc này suốt ngày hấp ta hấp tấp.”
Tạ Tuế Thần cầm trứng gà lên hỏi lại: “Đánh mấy quả hả chú?”
Ba Bách nghĩ, nói: “Tám quả đi.”
Tạ Tuế Thần đạp tám quả trứng vào bát, đánh lên.

Động tác không quen nhưng cũng không quá khó coi.

Ba Bách nhìn Tạ Tuế Thần tán thưởng: “Làm tốt phết, Tiểu Tạ giỏi hơn Khả Phi nhiều nha!”
Tạ Tuế Thần đánh xong trứng, để bát lên bàn, để đũa vào bồn.

Tạ Tuế Thần hỏi: “Chú còn việc gì nữa không? Cháu biết nhặt rau với rửa rau”
Ba Bách liền không khách sáo nữa: “Thế qua giúp chú rửa hai cây hành nhé.”
Mẹ Bách mua dấm về thấy Tạ Tuế Thần đang cầm dao, chầm chậm thái rau vừa nghiêm túc vừa cẩn thận.

Ba Bách đang đứng bên cạnh chỉ cách làm.

Ba Bách: “Đúng rồi, gập mấy ngón lại như thế.”
Mẹ Bách:…!
Mẹ Bách kéo ba Bách ra rồi lại kéo tay Tạ Tuế Thần: “Tiểu Tạ là khách đến chơi nhà, sao anh lại để cháu nó thái cái gì mà thái!”
Ba Bách không đồng ý: “Trẻ nhỏ dễ dạy, anh thấy Tiểu Tạ có năng khiếu nấu ăn liền chỉ vài chỗ.

Em xem chỗ hành này thái có đẹp không?”
Mẹ Bách: “Con nhà người ta là để anh sai bảo hả? Có giỏi thì anh dạy thằng lớn nhà anh đi!”
Ba Bách: “Nó mà thích thì anh cũng dạy nhé! Ai bảo em chiều nó cơ.”
Mẹ Bách: “Em thích là được!”
Ba Bách không đồng ý: “Biết nấu cơm càng tốt chứ sao, tự làm cho mình ăn, sau này theo đuổi vợ có cái mà làm ưu điểm! Sau này vợ nó cũng không biết nấu cơm thì có bao nhiêu thảm đây, em nghĩ mà xe.”
Mẹ Bách: “Em nấu cho nó!”
Ba Bách: “Thế Phàm Phàm thì sao?”
Mẹ Bách: “Mỗi người một đứa, anh đừng mong trốn.”
Ba Bách: “Hình như Phàm Phàm biết nấu mà? Hôm trước làm cháo cũng ngon đó chứ.

Cả lần rán trứng cũng ngon mà.”
Mẹ bách: “Vậy anh nấu cho Khả Phi, em nấu cho Phàm Phàm.”
Tạ Tuế Thần:…!
Tay vẫn đang cầm dao mà trong lòng thì do dự có nên nói xen vào không.”
Bách Dĩ Phàm thò đầu vào: “Ba ơi, ba có thấy…!Ớ, Tạ Tuế Thần, anh ở trong này làm gì vậy?”
Bách Dĩ Phàm thấy Tạ Tuế Thần đang cầm dao liền lại gần.

Thế mà đang thái hành đó!
Bách DĨ Phàm chưa bao giờ thấy Tạ Tuế Thần làm đồ ăn, siêu ngạc nhiên.


Cậu chọt Tạ Tuế Thần: “Mau thái mấy đường cho tôi xem.”
Tạ Tuế Thần ngon ngoãn nhấc dao, cạch cạch mấy tiếng, thái nốt chỗ hành còn lại.

Lực thái đều đều, tư thế tiêu chuẩn, thậm chí còn có nhịp điệu rõ ràng.

Bách Dĩ Phàm tốt tính cổ vũ: “Quá soái rồi!”
Tạ Tuế Thần cười.

Mẹ Bách đập Bách Dĩ Phàm: “Con cũng đến quấy rối hả, đâu ra chuyện để bạn mình thái đồ ăn hả!”
“Vì dân phục vụ!” Bách Dĩ Phàm nhanh tay cầm rổ hẹ lên, đưa cho Tạ Tuế Thần: “Nào, qua thái cho nhau xem với.”
Mẹ Bách:…!
Tạ Tuế Thần: “Cháu đang học mà dì.”
Mẹ Bách chán chả muốn biểu cảm: “Hai người kia làm bừa thì thôi, Tiểu Tạ cháu còn tham gia.”
Tạ Tuế Thần cười, cúi đầu thái hẹ.

Bách Dĩ Phàm cười toe toét, mẹ Bách lừ mắt nhìn cậu.

Cậu múc hai bát canh xương ra, đưa một bát cho Tạ Tuế Thần: “Thử đi, ngon lắm đó.”
Tạ Tuế Thần rửa tay nhận lấy bát canh.

Bách Dĩ Phàm thuận tay đẩy Tạ Tuế Thần ra ngoài.

Trong bếp, mẹ Bách nhẹ thở dài, trách chồng mình: “Anh đúng thật là…!Sao lại sai bạn con mình như vậy chứ? Người ta đến là khách, anh thì hay rồi, sai người ta thái rau.

Lần sau ai dám đến chơi nhà con mình nữa hả?”
Ba Bách cố gắng dỗ vợ: “Là em nghĩ nhiều thôi.

Không phải em bảo người ta cứ tự nhiên như ở nhà sao? Anh thấy Tiểu Tạ vẫn rất vui vẻ mà, em cứ ngăn như này mới là khách khí ấy.”
Mẹ Bách: “Giờ sao nào? Thế sao lúc bạn của Khả Phi đến anh lại không dạy người ta?”
Ba Bách gãi đầu: “Đôn Nhi khách Tiểu Tạ mà, ây, nhưng mà sao lần này Đôn Nhi lại không đến?”
Mẹ Bách: “Khả Phi nói ba mẹ Đôn Đôn đến, lần này cũng là ngày lễ lớn, ba mẹ cũng nên đến mà.”
Vừa nói, mẹ Bách mở vung nồi ra, sau đó là bận rộn làm đồ ăn.

Bên ngoài, Bách Khả Phi sau khi buôn xong một cuộc điện thoại rõ là lâu cũng đã quay lại.

Vừa vào phòng khách đã thấy Bách Dĩ Phàm với Tạ Tuế Thần mỗi người bưng một cái bát.

Bách Khả Phi: “Canh xương! Của anh đâu?”
Bách Dĩ Phàm dành chút thời gian ngẩng lên nói: “Tự đi mà múc.

Ai bảo anh buôn lâu như thế, ai gọi vậy? Bạn gái à?”
Bách Khả Phi coi như không nghe thấy gì, đi thẳng vào bếp.

Bách Dĩ Phàm đột nhiên nói: “Nè, anh biết Bách Khả Phi thích ai không/

Tạ Tuế Thần đành phải phối hợp hỏi: “Ai vậy?”
Bách Dĩ Phàm: “Chiêm…”
Bách Khả Phi quay phắt lại, mặt đỏ bừng: “Đừng có nói linh tinh.”
Bách Dĩ Phàm: “Hôm 30 Tết chính anh nói còn gì.”
Bách Khả Phi:…!
Bách Khả Phi chạy biến.

Bách Dĩ Phàm bưng bát, trầm tư.

Ăn xong canh, ba mẹ Bách cũng nấu gần xong.

Bách Dĩ Phàm kéo Tạ Tuế Thần đi dọn bàn ăn.

Hai người trải bàn, bày bát đũa.

Bách Dĩ Phàm đi trước bày bát, Tạ Tuế Thần theo sau đặt đũa xuống bên cạnh.

Bày xong, lại một trước một sau đi dọn đồ ăn.

Mẹ Bách nhìn hai người rồi quay sang tặng ông con lớn đang ngồi một bên ăn canh một ánh mắt khinh bỉ.

Sau đó mẹ Bách đuổi ông con lớn đi phóng pháo hoa.

Bách Khả Phi tìm bật lửa nhưng không thấy.

Tạ Tuế Thần liền nói: “Để em đi cho.”
Rồi đi cùng với Bách Dĩ Phàm ra ngoài.

Tạ Tuế Thần lấy bật lửa trong túi áo ra, thuần thục đánh lửa, đốt pháo.

Bách Dĩ Phàm liếc bật lửa một cái.

Tuy là lần này thêm mỗi một người là Tạ Tuế Thần nhưng một nhà nói chuyện vẫn rất rôm rả.

Vừa ăn vừa nói chuyện, ba mẹ Bách còn kể không ít chuyện của hai anh em ra.

Ba Bách hôm nay thế mà lại không uống rượu.

Bách Dĩ Phàm hỏi: “Ba hôm nay không uống gì à?”
Ba Bách: “Ba để dành bụng ăn bánh trôi mấy đứa cũng ăn lưng bụng thôi, ba mua không ít đồ đâu.”
Ba mẹ Bách do phải đi làm nên không có thời gian là bữa bánh trôi tử tế, đành phải mua đồ đông lạnh, các kiểu.

Một lúc sau, mẹ Bách đã bê một nồi ra.

Mẹ Bách múc mỗi bát một muôi: “Mẹ không phân loại nhân ra đâu, ăn phải gì thì ăn cái đó nhé.”
Bách Dĩ Phàm lập tức bày tỏ: “Hay lắm, niềm vui bất ngờ a!”
Mẹ Bách vui vẻ, múc cho Bách Dĩ Phàm thêm 2 viên.

Mấy người còn lại cũng vui vẻ, vừa ăn vừa nói chuyện rôm rả.

Ba Bách: “Ấy, của ba là nhân vừng!”
Bách Khả Phi cắn một cái: “Của con cũng thế!”
Bách Dĩ Phàm trừng mắt nhìn viên bánh trôi trên thìa, lẩm bẩm: “Thịt thịt thịt!”
Cắn một nhát, vị đường trắng tuôn ra.


Ba người kia nghiệm chứng xong, quay sang nhìn Tạ Tuế Thần.

Tạ Tuế Thần múc một viên lên, cũng lẩm lẩm ước: “Thịt!”
Cắn được vị đường đỏ tràn trong khoang miệng.

Bách Dĩ Phàm lại cực kỳ vui vẻ, rống: “Ngày giải phóng đến rồi, nhân dân khu giải phóng rất thích!” (iêm chém)
Mọi người:…!
Ba Bách lấy muôi vớt trong nồi ra một viên, trừng mắt nhìn, rồi đưa đến trước mặt Bách Dĩ Phàm: “Phàm Phàm, đây chắc chắn là thịt!”
Bách Dĩ Phàm thôi hai cái rồi cắn, hừ hừ: “Ba là tên lừa đảo, đây là nhân hạt dẻ!”
Cậu như nhận phải sự tổn thương to lớn lắm từ ba mình: “Cải thìa à, trong đất vàng a, ăn đến bánh trôi, đều là nhân ngọt…”
Mẹ Bách đứng dậy: “Phàm Phàm từ lúc nào thích ăn mặn vậy? Mẹ đã bảo ba mấy đứa mua linh tinh quá mà, mấy gói mặn vẫn chưa nấu, chờ mẹ đi nấu.”
Bách Dĩ Phàm: “Sao ạ? Còn chưa nấu mặn ạ? Để đó cho con nấu.”
Cậu cực kỳ tích cực mà nấu hẳn một túi nhân thịt.

Bưng nồi mới ra, Bách Dĩ Phàm ngoan ngoãn hỏi: “Mẹ ăn không ạ? Ba ăn không ạ? Bách Khả Phi nhất định không ăn rôi, thôi để đó cho con!”
Sau khi nhận được các câu trả lời, Bách Dĩ Phàm múc một bát cho Tạ Tuế Thần.

Một buổi Nguyên Tiêu ăn đến sảng khoái, ăn xong cũng đã 8h tối.

Tạ Tuế Thần đứng dậy xin phép về.

Mẹ Bách muốn nói lại thôi.

Bách Dĩ Phàm với ba Bách đi tiễn Tạ Tuế Thần.

Ngoài cửa mỗi nhà đều treo đèn lồng, xe cộ thưa thớt, ba người đứng trước cửa trường Phụ trung mà không thấy xe nào để gọi.

Bách Dĩ Phàm đề nghị: “Không thì anh đi xe đạp về, mai đến nhà tôi trả xe, vừa hay cùng đi học.”
Tạ Tuế Thần gật đầu.

Ba người lại về nhà, đưa xe đạp cho Tạ Tuế Thần về nhà.

Tiễn xong Tạ Tuế Thần, hai ba con vừa vào qua cổng đã thấy mẹ Bách khoanh tay đứng ở cửa nhìn hai người.

Ba Bách lẫn Bách Dĩ Phàm lập tức nghiêm túc lên.

Mẹ Bách kéo Bách Dĩ Phàm qua, ba Bách lập tức thở phào nhẹ nhõm, may ghê.

Bách Dĩ Phàm:…!
Mẹ Bách hỏi: “Mẹ vừa thấy gì đó không đúng.

Hôm nay là Tết, ba mẹ Đôn Đôn cũng đến rồi đi ăn ngoài mà sao nhà Tiểu Tạ lại đến nhà mình ăn cơm?”
Bách Dĩ Phàm: quả nhiên Sherlock Holmes Mẹ!
Bách Dĩ Phàm: “Con cũng không biết, con rủ thì anh ta đến thôi.”
Mẹ Bách còn lâu mới tin: “Ngoan ngoãn nói thật đi.”
Bách Dĩ Phàm: Nói gì đây? Con trai mẹ ở với anh ta bốn năm còn không biết nhà họ Tạ cửa hướng phía đông tây nam bắc nào đây.

Bách Dĩ Phàn: “Mẹ đừng hỏi con, con không biết mà.

Chắc là rèn tính độc lập cho anh ta thì sao? Con có hỏi thì anh ta cũng không nói.”
Ba Bách gật đầu: “Nếu Tiểu Tạ có chỗ khó nói, Phàm Phàm đúng là không nên hỏi loạn.”
Mẹ Bách đành phải nói: “Thế sau này con đối với nó tốt chút, đừng có bắt nạt người ta suốt.”
Bách Dĩ Phàm:…!
Oan muốn chớt..


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.