Trọng Sinh Chi Khả Dĩ Phi Phàm

Chương 59: Giáo Viên Cũng Thi Đấu


Đọc truyện Trọng Sinh Chi Khả Dĩ Phi Phàm – Chương 59: Giáo Viên Cũng Thi Đấu


Nếu sau khi vừa chạy đường dài xong mà dừng lại là không tốt cho cơ thể.
“Không sao thì ôm quàng làm gì!” Bách Dĩ Phàm đẩy Tạ Tuế Thần ra.

Tạ Tuế Thần: “Đừng đẩy, hơi chóng mặt.”
Đầu tên này ướt sũng, hơi rũ mi mắt liền thấy có chút nước trên đó, ngực phập phồng lên xuống.

Bách Dĩ Phàm:…!Còn tưỏng bị ăn đậu hũ.

“Mịa, không nói sớm!” Bách Dĩ Phàm nghiến răng: “Dựa thì dựa đi.

Mà nói chỉ dựa thôi, chóng mặt cũng phải đi mấy bước!”
Rồi cậu gọi Vưu Thành với Trì Đào qua để hai người dìu Tạ Tuế Thần đi lại tầm 3 phút.

Bách Dĩ Phàm đeo ba lô ngồi trên sân cỏ.

Ba người kia đi xong thì cũng ngồi bệt xuống cạnh cậu.

Bách Dĩ phàm vặn nắp, đưa cho Tạ Tuế Thần một chai nước rồi phủ thêm cái áo lên người anh.

Trình Dật Hạo bế đứa bé nhà thầy Trần đến chúc mừng.

Cậu bạn nhỏ tên ở nhà là Niệm Niệm, vừa đến liền ngồi vào lòng Tạ Tuế Thần: “Anh đẹp trai, thật giỏi!”
Bách Dĩ Phàm lẩm bẩm, rất ghen tị: “Bánh Nếp Viên kia, em không thấy anh cũng đẹp trai sao?”
Cậu bạn nhỏ trả lời ngay: “Phàm Phàm đeo ba lô chạy xấu mù mà!”
Bách Dĩ Phàm: “Tuyệt giao, tuyệt giao, anh phải đánh em một trận mới được!”
Vì thế bạn nhỏ Phàm Phàm và bạn nhỏ Niệm Niệm cùng vươn vuốt ra cào cào cào.

Mọi người:…!
Vưu Thành coi như không nghe tháy không nhìn thấy, nói: “Chúng ta về lớp thôi.”
Trình Dật Hạo: “Chờ đã, tôi với Niệm Niệm qua đây đã!”
Bạn nhỏ lập tức vứt bỏ Phàm Phàm: “Em qua đây xem ba thi đấu đó!”
Sắp kết thúc hội thao, phần thi cuối cùng mới là hay nhât – Chạy 2000m tiếp sức của giáo viên.

Ba khối ba đội thi, nam nữ thi chung.

Bách Dĩ Phàm giật mình: “Boss nhà ta cũng thi á?”
Trình Dật Hạo: “Đâu chỉ có Boss, còn có thầy Chương với thầy Giả nữa!”
Vưu Thành thân là cán sự toán đứng bật dậy: “Tôi phải đi cổ vũ mới được!”
Thầy nhà mình thi thì dĩ nhiên mình phải cổ vũ rồi, đến cả chỗ đứng cổ vũ cũng phải chọn cho tốt.

Học sinh đứa nào cũng nghĩ thế nên các thầy cô còn chưa thi mà khán đài đã rục rịch.

Bách Dĩ Phàm khó nén hồi hộp: “Bánh Nếp Viên mau đứng lên đi, chúng ta đi chiếm chỗ tốt nào!”
Tạ Tuế Thần cũng đứng lên, nhưng mà lại đi ra phía ngoài sân.

Vưu Thành hỏi: “Ông đi đâu đó?”

Tạ Tuế Thần vừa đi vừa đáp: “Về lớp.”
Vưu Thành: “Sao không ở lại cổ vũ cho Boss, lớp trưởng mà thế hử!”
Kỳ thật Vưu Thành đã hiểu nhầm rồi.

Bách Dĩ Phàm một tay bế bạn nhỏ, một tay kéo áo khoác Tạ Tuế Thần lại: “Con cua nhà anh đừng chạy qua chạy lại nữa đi.

Lớp mình có thể tự duy trì kỷ luật được, huống hồ còn có Hình nữ hiệp áp trận nữa.”
Vừa nói vừa kéo người đến chỗ phát hiệu lệnh.

Chỗ này đối diện lớp 10/1, mà dân con lớp vừa thấy lớp trưởng thì chả khác gì fan gặp thần tượng, lập tức hò hét: “Lão đại!!!!”
Bách Dĩ Phàm: Chả khác gì gọi xã hội đen.

Trần Boss chưa thấy mặt đâu mà cả lớp đã rầm rầm cổ vũ.

Tạ Tuế Thần đi không được, ở không xong.

Bách Dĩ Phàm nói: “Thấy chưa? Anh mà về thì chả khác gì đem thuốc kích thích cho cả lớp uống.”
Lúc này có đội kỷ luật của hội học sinh đi đến gần, Hình Mỹ Gia vỗn bàn cái Rầm: “Yên lặng! Có người đang đến!”
Giọng nói làm cho anh lớp trên đang kiểm tra kỉ luật phải bám lấy ghế không thì hồn vía bay lên zời luôn.

Bách Dĩ Phàm không thể kiềm chế sự ngưỡng mộ: “Nữ hiệp hay lắm! Một chiêu làm cán sự hết hồn luôn.”
Trình Dật Hạo đứng bên tự hào: “Nữ hiệp trước giờ vẫn lợi hại như vậy!”
Niệm Niệm được Bách Dĩ Phàm bế trong miệng lẩm bẩm lợi hại, lợi hại
Cả lớp nghe lời, yên lặng lại nhưng trên mặt vẫn còn đầy nét hứng khởi.

Lúc sau, 3 đội thi của giáo viên vào sân.

Lần này thì đừng có gọi Hình nữ hiệp, gọi cán sự kỉ luật hay cả hiệu trưởng đến cũng chả xi nhê gì.

Vưu Thành hét: “Thầy Chương aaaaaaaa”
Trình Dật Hạo thì: “Thầy Giả aaaaaaaa.”
Hình Mỹ Gia phía đối diện thì: “Trần Bosssssssssss.”
Về cơ bản là tất cả đều đã lên cơn rồi.

Kích động của Bách Dĩ Phàm giờ đã giảm nên cậu bớt thời gian để liếc Tạ Tuế Thần một cái.

Nãy giờ hóa đá đứng một chỗ, cúi đầu nhìn đất không biết đang nghĩ gì.

Thật là bình tĩnh!
Bách Dĩ Phàm đá một cái: “Nghĩ cái gì? Đứng đực ra đó nữa, mau qua cổ vũ Boss, nhanh!”
Tạ Tuế Thần:…!
Thấy đối phương không nói gì, Bách Dĩ Phàm phẫn nộ rồi, cậu chuyền Bánh Nếp viên qua: “Bánh Nếp Viên, lên đi em!”
Tạ Tuế Thần:!!!
Tạ Tuế Thần cứng người bế cậu bé, chả khác gì bị điểm huyệt.

Nhưng mà bạn nhỏ Trần Niệm Niệm lại rất thích được anh đẹp trai bế, cứ ôm cổ anh đẹp trai không thả: “Anh anh, mau tới hô với em đi.


Ba Ba thật tuyệt!!!”
Bách Dĩ Phàm sửa lại: “Đấy là thầy của anh ấy, sao gọi là ba ba được.

Lớp trưởng mau qua hô với tôi.

Boss thật đẹp trai!!!”
Cậu bạn nhỏ không phục: “Không được, phải hô giống em cơ!”
Lập tức có người đe dọa: “Nếu em để anh ý gọi là ba ba thì chính là anh ruột của em rồi, đồ chơi của em phải đưa một nửa cho anh ý, đồ ăn vặt cũng phải chia cho một nữa, quần áo rồi giày dép đều phải phân ra một nửa đó!”
Cậu bạn nhỏ lầm bầm: “Phàm Phàm lừa người, quần áo của em nhỏ, anh đẹp trai không mặc được!”
Bách Dĩ Phàm: “Thế thì chia nửa giường nha.

Ây da, xem nào, anh đẹp trai biết đánh võ, lúc ngủ bị mộng du thế là đấm cho Bánh Nếp một cái, thế là em rơi xuống đất luôn!”
Bánh Nếp Viên: “Phàm Phàm, anh có phải đang dọa em không?”
Bách Dĩ Phàm cười bì ổi.

Cậu bạn nhỏ tưởng là thật, ôm lấy Tạ Tuế Thần, ủy khuất nói: “Anh ơi, anh gọi ba ba là thầy đi, đừng đánh Niệm Niệm xuống đất được không?”
Tạ Tuế Thần cẩn thận gỡ tay bé ra, an ủi: “Anh Dĩ Phàm nói đùa thôi.”
Cậu bạn nhỏ vui mừng: “Thật ạ? Anh đúng là tốt hơn Phàm Phàm nhiều!”
Nói rồi chu miệng thơm cái bẹp lên má Tạ Tuế Thần.

Bách Dĩ Phàm:…!
Cậu nhảy dựng lên: “Bánh Nếp qua đây cho anh!”
Bánh Nếp Viên ôm chặt lấy cổ Tạ Tuế Thần: “Không qua!”
Rồi 4 vuốt lại cào cào cào.

Cuộc thi giữa các giáo viên bắt đầu.

Chạy đầu tiên của khối 10 là thầy Chương.

Thầy chương dạy 10/1 và 10/10, lúc này cả 2 lớp đều sôi sục cùng với mấy lớp khối 11.

Thảm nhất là khối 12 vì học sinh khối đó vẫn đang ở khu dạy cũ, không có người cổ vũ.

Nhưng sự dũng mãnh của giáo viên khối 12 làm những người khác lác mắt.

Chạy đầu tiên là một cô giáo tóc ngắn.

Đừng coi thường người ta nhỏ người nhưng mà năng lượng là full đó.

Súng hiệu lệnh vừa vang là cô giáo này chạy như một cơn gió, cho thầy Chương và thầy nào đó khối 11 hít bụi.

Giáo viên không ai muốn xấu hổ trước học sinh của mình cả, dù cho không phải lớp mình dạy.

Kết quả là, cuộc thi rất gay gấn, người nọ vượt, người kia đuổi, không ai nhường ai.


Nếu có vị nào nổi bật, nhân khí tốt thì cả khán đài sẽ cùng nhau cổ vũ.

Thần kỳ nhất là khi thầy Giả bắt đầu chạy.

Thầy là chủ nhiệm lớp 10/9 kiêm giáo viên của 10/1.

Mà hai lớp này như lửa với nước thế mà lại cùng nhau hò hét cổ vũ.

Thống nhất trận doanh, không để ý tương ái tương sát gì đó.

Thấy người tiếp gậy cuối cùng là thầy Trần.

Bạn nhỏ Niệm Niệm và Phàm Phàm đều mất hứng.

Cậu chọt Trình Dật Hạo: “Boss nhà mình lúc nào mới chạy a!”
Niệm Niệm tròn mắt: “Đúng vậy, ba ba đâu rồi ạ!”
Trình Dật Hạo: “Là chạy cuối cùng, sắp đến rồi!”
Nói thì chậm mà xảy ra thì nhanh, thầy Trần đã cầm lấy gậy chuyền rồi xông thẳng lên.

Dưới bao con mắt chăm chút, Trần boss vượt qua giáo viên hai khối, về đích đầu tiên.

Lớp 10/1 phát rồ, khối 10 mừng như điên, bạn nhỏ Niệm Niệm kích động! Nhiều người nhào lên vậy thầy Trần vào giữa.

Bạn nhỏ Niệm Niệm lại không vui.

Tạ Tuế Thần thả bé xuống, cậu bé từng bước nhỏ đi đến chỗ ba mình.

Tạ Tuế Thần với Bách Dĩ Phàm đi trước mở đường.

Bách Dĩ Phàm hô: “Phía trước tránh ra chút! Cho Bánh Nếp Viên nhà ta qua nào!”
Phía trước nhíc ra một con đường, cậu bạn nhỏ thỏa mạn chạy đến ôm chặt bố mình.

Cậu bé ca ngợi: “Ba Ba là hoành tráng nhất!”
Thầy Trần dương dương tự đắc: “Đương nhiên rồi, ba ba là ai nhỉ?”
“Là ba ba của con!” Cậu bạn nhỏ rướn lên thơm ba mình một cái rõ kêu.

Thầy Trần lại xoay mặt sang bên kia, cậu bạn nhỏ lại thơm thêm cái nữa.

Bách Dĩ Phàm cảm thán: “Ngốc ghê!”
Tạ Tuế Thần:…!
Tạ Tuế Thần nhìn Trần Boss với cậu bạn nhỏ, không nói gì.

Trình Dật Hạo sấn đến gần 2 bố con: “AAA, tui cũng muốn có một đứa con zai như vậy a~~”
Bách Dĩ Phàm tặng cho thằng bạn lòng trắng mắt.

Trình Dật Hạo chả hiểu sao bị đối xử như vậy: “Phàm Phàm kia, ý ông là sao! Chẳng lẽ ông không muốn tìm một cô vợ đẹp rồi sinh một thằng nhóc đáng yêu như vậy sao?”
Bách Dĩ Phàm nghĩ nghĩ: “Muốn chứ, đời trước có lúc muốn sinh hẳn một ổ.”
Đó là chuyện trước khi cậu chết, khi đó ba mẹ đã mất, Bách Khả Phi bị giam, chỉ có mình cậu cô đơn trên đời, cậu chỉ muốn tìm một cô gái rồi có một đàn con, sau đó thì cậu cũng có gia đình rồi.

“Nhưng sau đó không muốn nữa.” Bách Dĩ Phàm bổ sung.

Sau này gặp người kia, quả thực là phát rồ, thế giới quan hai mươi mấy năm qua liền đảo điên, bỗng dưng phát hiện mình cong.

Một bên vừa cảm thán phản xả hình cung của mình có thể chạy vài vòng quanh vũ trụ, may mà không hại đời con gái nhà người ta; một bên nhớ đến mình có nhà mà không có gia (đình), không phải là chỉ cần người sống cùng sao? Theo đuổi thôi!

Trình Dật Hạo không nhìn thấy sóng điện não của Bách Dĩ Phàm đang nhảy như điên khi nhớ về ngày xưa mà tự triển khai tinh thần não động đến ngân hà bên cạnh.

Trình Dật Hạo nói: “Phàm Phàm, đời trước ha? Đừng giận đừng giận! Tôi có cảm giác, thật ra thì thái độ của Thang Tiểu Liễu với ông rất vi diệu.”
Thiên tân vạn khổ mới thoát khỏi chuyện xấu với Thang Tiểu Liễu mà: “Cút!”
Trình Dật Hạo nhanh chóng cút đi ca ngợi thầy Trần: “Thầy Trần, thầy quá là siêu!”
Vưu Thành: “Như vận tốc ánh sáng luôn!”
Thầy Trần cười tươi rói: “Bách Dĩ Phàm đâu rồi, qua đây đi!”
Bách Dĩ Phàm:…!Tui có thể coi như chưa nghe thấy gì không?
“Boss tìm em ạ?”
Thầy Trần: “Bản phát thanh viết không tồi.”
Bách Dĩ Phàm: “…” nhìn trời, hôm nay trời đẹp nha.

Thầy Trần: “Qua, đọc cái gì nghe hợp hợp chút.”
“Thầy đang quan báo tư thù đó!”
“Đây là phí sử dụng tên.”
Bách Dĩ Phàm:…!
“Ngựa tựa Đích Lư lao vút.

Cung như sấm sét đùng đoành” (Phá trận tử – Tân Khí Tật.

Viết về thời tuổi trẻ gửi Trần Đông Phủ.

Nguồn: Lịch sử văn học Trung Quốc (tập II), NXB Giáo dục, 2003)
Thầy Trần: “Thế thôi hả?”
Bách Dĩ Phàm cắn răng: “Bạch mã sức kim ky, Liên phiên tây bắc trì…!Ngưỡng thủ tiếp phi nhu, Phủ thân tán mã đề.

Giảo tiệp quá hầu viên, Dũng phiếu nhược báo ly…”
Bách Dĩ Phàm lầm bầm đọc hết “Bạch Mã Thiên”, nhưng chả hiểu sao đọc thành nghiện nên đọc thêm “Thục Đạo Nan” rồi kết thúc bằng “Thất sát văn bia”
Bách Dĩ Phàm: “Thiên sinh vạn vật dữ nhân; nhân vô nhất vật dữ thiên; sát, sát, sát, sát, sát, sát, sát.”
Thầy Trần:…!
Người xung quanh hết hồn.

Trình Dật Hạo kéo Tạ Tuế Thần vẫn đang ngẩn người đi: “Lão Đại chạy mau, thầy Trần muốn đánh Phàm Phàm!”
Thầy Trần dở khóc dở cười, giơ tay vò loạn tóc học trò của mình.

*^*^*^*^
Lâu lắm mới phải làm chú thích thơ huhu
Bạch Mã Thiên: là tác phẩm tiêu biểu của Tào Thực thời Tam Quốc.

Bài thơ sử dụng những tình tiết miêu tả hiệp khách hy sinh thân mình để bảo vệ tổ quốc, hành động anh dũng quên mình, khắc họa anh hùng miền biên cương cũng có dụng ý biểu đạt nguyện vọng muốn kiến công lập nghiệp của thi nhân.

(baidu)
Thục Đạo Nan: tác giả Lý Bạch.

Tái hiện đường vào nước Thục (nay là Tứ Xuyên) địa thế cao chót vót, hiểm trở rồi khi đến sẽ là khung cảnh núi non sông nước tráng lệ.

(baidu)
Thất sát văn bia: của Trương Hiến Trung, người đứng đầu khởi nghĩa nông dân cuối thời Minh.

Sau khi Trương Hiến Trung tử trận, nhà Thanh tuyên bố tìm được trong quan thự của ông một tấm bia, vì văn bia có 7 chữ “sát” nên gọi là bia “Thất sát” (wiki).

Dịch (láo): Trời sinh vạn vật và con người; người không giống vật và trời, giết x7″
Em ý ca ngợi Boss quá đà:)).


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.