Trọng Sinh Chi Khả Dĩ Phi Phàm

Chương 19: Quá Khứ Và Hiện Tại


Đọc truyện Trọng Sinh Chi Khả Dĩ Phi Phàm – Chương 19: Quá Khứ Và Hiện Tại


Thời tiết hôm nay không tồi, vạn dặm không bóng mây, nóng muốn chết người.
Sáng sớm, Bách Dĩ Phàm đã bị ánh nắng chiếu qua cửa sổ gọi dậy, rời giường ăn bánh chưng, ăn xong chạy đi tìm thuốc tiêu thực.

Bảy rưỡi, ba Bách với mẹ Bách bị Bách Dĩ Phàm đuổi đi làm.

Bách Dĩ Phàm: “Ba mẹ mà đi với con thì con không yên tâm làm bài được!”
8h20, Bách Dĩ Phàm cầm hộp bút đi.

Bách Khả Phi đứng trước cửa nhà, vẫy vẫy tay theo: “Làm bài tốt nhé.”
Nói xong vào nhà luôn.

Bách Dĩ Phàm:…!Ai vừa nói là đang khẩn trương vậy?
Ra khỏi cổng, trên đường đến trường, càng lúc càng đông người nhiều xe lên.

Nhiều nhà dùng ô tô đưa con đi thi.

Đến ngã tư gần trường có hai cảnh sát giao thông đang dựng tấm biển:
CHÚ Ý: TRONG THỜI GIAN THI, CẤM BẤM CÒI!
Lúc Bách Dĩ Phàm đến cổng trường thì thấy rất nhiều phụ huynh đưa con đi thi, còn có xe cảnh sát đỗ gần đó.

Cậu liếc mắt là thấy được thầy Sa đang đứng trước cổng.

Thầy Sa một tay cầm túi, một tay cầm nước.

Vì để học sinh dễ nhận ra mình nên không đội mũ nón gì hết.

Ông thấy Bách Dĩ Phàm liền gọi: “Phàm Phàm! Đến rồi a.”
Bách Dĩ Phàm:…!
Từ khi Bách Khả Phi gọi cậu bằng hai chữ này thì toàn thể nhân dân thế giới đều gọi cậu là “Phàm Phàm.”
Bách Dĩ Phàm gật đầu đi đến: “Thầy Sa, thầy không nóng sao?”
Thầy Sa nâng kính, lấy từ túi đeo trên tay ra giấy dự thi của cậu: “Không sao, không sao.

Đây, giấy dự thi của trò.”
Nói xong, nhìn Bách Dĩ Phàm rồi đưa chai nước cho cậu: “Sao trò không biết đường mang theo chai nước vậy a.”
Bách Dĩ Phàm lắc đầu không cần nhưng thầy Sa kiên trì nhét chai nước vào tay cậu: “Cầm đi, chốc nữa thầy mua chai khác.

Được rồi, nhanh vào trường thi đi.”
Lúc này đã được vào trường, thầy Sa đẩy Bách Dĩ Phàm vào dòng người.

Bị dòng người đẩy đi nên Bách Dĩ Phàm đành phải đi theo.

Có phụ huynh dặn dò con mình: “Làm bài cẩn thận vào! Đừng hồi hộp.”
Bách Dĩ Phàm:…!Nói thế thì càng hồi hộp hơn.

Vừa qua cổng, mọi người lập tức tản ra.

Bách Dĩ Phàm quen chân đi đến phòng thi của mình.

Giám thị là hai giáo viên, một nam một nữ.

Thầy giáo đang mở cửa còn cô giáo thì cầm túi đựng đề thi với máy dò kim loại.

Cửa mở, giáo viên vào trước, đặt túi đề thi xuống, học sinh chưa được vào.

Học sinh đứng ở hành lang, nhiều người tranh thủ nhẩm lại bài.


Bách Dĩ Phàm cầm hộp bút với chìa khóa, trước tiên đi thăm WC đã.

Một lúc sau, càng lúc càng đông.

Trong loa vang lên: “Còn 15 phút nữa đến giờ làm bài.

Mời thí sinh vào trường thi.

Sau đây là quy tắc của trường thi…”
Thầy giáo liền lớn tiếng hô: “Mọi người xếp hàng, cầm sẵn giấy dự thi trên tay.

Những đồ không liên quan thì để ở ngoài.

Máy tính, đồng hồ, giấy nháp không được mang theo.”
Giám thị mấy phòng bên cũng hô to nội dung như vậy.

Bách Dĩ Phàm đứng ở giữa hàng.

Thầy giáo thì kiểm tra giấy dự thi còn cô giáo thì cầm máy dò kim loại kiểm tra.

Quần của Bách Dĩ Phàm có cái móc khóa bằng kim loại nên lúc máy dò lướt qua liền phát ra tiếng tít tít.

Cậu bỗng có cảm giác mình không phải đang đi thi mà đang ở cửa kiểm tra an ninh ở sân bay và sau đó bay thẳng lên giữa tầng mây.

Hai tiếng rưỡi tiếp theo, cảm giác kì dị này vẫn không hết được.

Thi xong, biển người bên ngoài vẫn tấp nập và còn ồn ào hơn.

Có vài học sinh đang so đáp án.

Bách Dĩ Phàm mắt điếc tai ngơ, cầm theo hộp bút ra ngoài.

Từ xa đã thấy có rất nhiều phụ huynh đang nóng lòng chờ ở cổng.

Lúc này Chiêm Củ Cải đuổi kịp cậu: “Phàm Phàm này, ngữ văn năm nay theo chủ đề a, phòng thi bọn tôi có người làm lạc đề đó.

Ông làm bài được không?”
Ngữ văn vốn là thế mạnh của Bách Dĩ Phàm nên cậu làm rất thuật lợi, chỉ có bài viết hơi có hơi liều chút.

Chủ đề năm nay là “Hài Hòa”.

Bách Dĩ Phàm khém nhất là nghị luận nên bài thi hơi thiên về văn tự sự.

Lúc viết không chú ý lắm, giờ bắt đầu hối hận.

Nhưng Bách Dĩ Phàm kiên quyết quan triệt quan điểm thi xong thì quên luôn nên trấn định nói với thằng bạn: “Trưa nay ông ăn gì hả Củ Cải?”
Bữa trưa của Bách Dĩ Phàm lại là cá chép.

May mà món móng giò đã được mẹ Bách bỏ qua mà thay vào đó là dưa chuột thái sợi trộn xì dầu, còn có một bát canh bí rong biển.

Cả nhà không ai hỏi cậu làm bài thế nào hết.

Bách Dĩ Phàm ăn xong, hất hàm ra lệnh cho Bách Khả Phi: “Hai giờ, gọi em.”
Sau đó, cậu ung dung ngủ một giấc sâu đến tận khi Bách Khả Phi lay mới tỉnh.


Ba giờ chiều thi lý, giám thị vẫn là hai vị buổi sáng.

Bách Dĩ Phàm tiếp tục qua cửa an ninh, lên máy bay.

Quá giờ thi được 10 phút rồi mà người ngồi trước cậu vẫn chưa đến.

Giám thị đứng ở cửa sốt sắng, đi qua đi lại mấy vòng.

Bách Dĩ Phàm muốn đi đến nói với ông thầy giám thị là, Thầy đừng lo, cậu bạn này chỉ là ngủ dậy trễ thôi, chốc nữa ngồi hẳn xe cảnh sát đến đó.
Quả nhiên không lâu sau có tiếng còi xe cảnh sát, trên loa cũng vang lên Đã quá giờ thi được 15 phút, thí sinh đến muộn không được vào trường thi”, trước khi kết thúc chữ cuối cùng thì vị thí sinh kia cũng đạp được một chân vào phòng thi.

Thầy giám thị dẫn cậu bạn kia đến chỗ ngồi, lấy giẩy quạt quạt cho cậu lại dặn cậu thở nhỏ thôi.

Cô giám thị thì lướt máy dò kim loại qua người cậu bạn một lần.

Không có tiếng nào.

Bách Dĩ Phàm nhìn thoáng qua, đèn trên máy dò không sáng.

Buổi thi này thì được một nửa thì có mấy vị thanh tra dừng lại ở cửa sổ nhìn vào.

Ngoài thi lý thì lúc thi toán với hóa cũng có thanh tra đến kiểm tra.

Môn thi cuối cùng là hóa học.

Bốn rưỡi chiều ngày 18/6, chuông hết giờ vang lên, Bách Dĩ Phàm buông bút.

Kết thúc rồi.

Bách Dĩ Phàm ngồi yên tại chỗ, chờ đến khi mọi người đi hết mới đứng lên đi ra.

Biển người bên ngoài đã thành biển người sung sướng.

Mặc kệ thi như nào, từ giờ đến khi có điểm là những ngày mặc sức vui vẻ.

Bách Dĩ Phàm ra đến cổng thì thấy Bách Khả Phi.

Anh bị nghẹn mất 3 ngày mới được đến đây.

Bách Khả Phi: “Thi xong rồi, muốn ăn gì nào?”
Bách Dĩ Phàm: “Sữa bò băng sa.”
Bách Khả Phi:…!
Buổi trưa cậu thấy Bách Khả Phi ăn Elle rửa lửa liền biết đã hết sữa bò băng sa rồi nên mới cố ý nói vậy.

Đi ngang qua tiệm tạp hóa, Bách Khả Phi nghiến răng nghiến lợi vét sạch tiền trong túi ra mua 23 cây kem băng sa, đưa cho em trai một cây, mình ăn một cây.

Còn lại thì đem về cất.

Bách Dĩ Phàm về nhà, ăn xong kem liền ngủ.

Ngủ đến khi Trình Dật Hạo lay cậu mới tỉnh.

Bách Dĩ Phàm gắt gỏng: “Sao?”

“Thi sao rồi? Mai đi net với tôi nhá?” Mắt Trình Dật Hạo như hai bóng đèn pika pika lóe sáng (aka Đại Trình là pikachuuuuuu)
“Không đi! Tôi muốn ngủ!” Bách Dĩ Phàm lạnh mặt.

Trình Dật Hạo nỗ lực: “Này…”
Bách Dĩ Phàm tâm ngoan thủ lạt: “Im mồm! Người đâu! Đem tên này ra ngoài, chém!”
Bach Dĩ Phàm nói xong, nằm xuông, vểnh mông, quay người, tiếp tục ngủ.

Trình Dật Hạo:…!
Không phải mộng du chứ? Hay là thi không tốt nên điên rồi?
Thấy tình huống không dễ chọc nên Trình Dật Họa yên lặng lui ra.

Bách Khả Phi vừa lúc đang chuẩn bị về trường liền lấy hai cây kem ra, rồi cùng Trình Dật Hạo ra cửa.

“Đại Trình này, đề năm nay khó lắm à?” Bách Khả Phi đưa một que cho Trình Dật Hạo: “Em làm bài được không?”
“Không khó mà.

Còn dễ hơn thi thử lần 2 ấy.

Em làm cũng tàm tạm.” Trình Dật Hạo xé vỏ kem, khiêm tốn nói: “Chắc cũng được tầm 700 điểm.”
Điểm tối đa của văn, toán, anh là 150 điểm, của lý với hóa là 100 điểm, chính trị được mở sách là 80 điểm.

Tổng điểm tối đa là 730 điểm.

Bách Khả Phi nói: “Thế thì sau này chúng ta học cùng trường rồi.”
Trình Dật Hạo cười nhe răng rồi mới hỏi: “Anh Khả Phi, Phàm Phàm làm bài như nào? Nó không vui thì không để ý người khác.”
“Anh cũng không biết.” Bách Khả Phi cũng lo lắng: “Dù sao cũng thi xong rồi.

Em rảnh thì qua lôi nó đi chơi hộ anh nhé.”
“Nhưng em vừa hỏi nó mai có đi nét không thì nó không đồng ý.” Trình Dật Hạo ủy khuất hề hề: “8h sáng ngày kia phải về trường lây bằng tốt nghiệp với ảnh tốt nghiệp rồi.

Không thì lúc đó em gọi nó đi lấy cùng.”
Bách Khả Phi gật đầu: “Vậy cũng được.”
Đáng tiếc, ngày 20 chỉ có một mình Trình Dật Hạo đến trường.

Buổi sáng, Bách Dĩ Phàm thấy chóng mặt liền gọi qua bảo Trình Dật Hạo lấy hộ cậu bằng tốt nghiệp với ảnh tốt nghiệp, còn gọi cho thầy Triệu báo trước.

Có lẽ là thi xong, đầu óc sau ba tháng căng như dây đàn cuối cùng cũng đứt.

Ban đầu cậu chỉ thấy chóng mặt.

Đến giữa trưa, ba Bách với mẹ Bách đều phải tăng ca nên cậu cũng lười nấu, chỉ luộc ba quả trức lên ăn.

Không tìm đường chết sẽ không chết.

Mẹ Bách chạng vạng về đến nhà, thấy Bách Dĩ Phàm sốt đến mức mẹ ngay bên cạnh cũng không biết nữa.

Mơ mơ màng màng, Bách Dĩ Phàm qua cửa an ninh, lên máy bay.

Cậu nghe thấy có người đang hỏi cậu: “Em đi đâu vậy?”
Bách Dĩ Phàm liền nói: “Em đi thăm Bách Khả Phi.”
Người kia ngạc nhiên: “Anh của em?”
Bách Dĩ Phàm thấy cực kì bực mình: “Cho anh đi gặp tình đầu muốn sống muốn chết của anh thì được, còn tôi không được phép đi thăm anh trai tự tử sao?”
Nói xong, cậu thấy mình đi xong giày liền đẩy cửa ra ngoài.

Bách Dĩ Phàm bước nhanh ra.

Phía sau còn có tiếng bước chân đuổi theo vang rất lớn.

Vừa hay có thang máy đến, Bách Dĩ Phàm bước nhanh vào, chặn người kia ở ngoài.

Đến gara bên dưới, Bách Dĩ Phàm đứng trước con LandRover rách nát của mình.

Khi nghe thấy tiếng bước chân vội vã mới lên xe.

Người kia vỗ lên cửa kính: “Nghe anh nói đã!”

“Không nghe!” Bách Dĩ Phàm tỏ khí phách, nhấn chân ga, lái xe ra ngoài.

Cậu nghĩ thầm: Trước đây không chịu nói chuyện của mình, giờ ông đây không thèm nghe! Ông muốn đi Nhất Trung tìm một đống người yêu nhỏ (nguyên văn: tiểu tình nhi)! Chờ đến năm 4 đại học gặp lại cho mi tức chết luôn!
“Dĩ Phàm! Bách Dĩ Phàm!” Người kia dường như còn muốn nói thêm.

Bách Dĩ Phàm không nghe rõ, cậu nhìn qua cửa kính: “Cút con mẹ anh đi!”
Sau đó Bách Dĩ Phàm tỉnh, mở mắt, thấy khuôn mặt phóng đại của mẹ Bách.

Mẹ Bách: “Ranh con, giờ còn biết chửi mẹ hả?!”
Bách Dĩ Phàm:…!
Giả bộ yếu ớt: “Con đau đầu quá.”
“Còn biết đau sao! Sốt đến thế mà không biết đường gọi cho mẹ! Hay là không biết ba mày có di động hả? Vừa rồi sốt đến mê sảng đó! Có biết không hả!” Mẹ Bách miệng thì mắng, tay thì lấy cái gì đó khỏi trán cậu.

Bách Dĩ Phàm nhìn một cái, một cái vỏ màu lam, nhãn hiệu nhìn rất rõ ràng nha.

Bách Dĩ Phàm: “Kem que của con!”
“Lăn cm kem của con đi!” Mẹ Bách bực mừng: “Sốt thế còn đòi kèm que hả! Sao không biết đường uống thuốc hả?”
“Con uống rồi, uống Analgin mà” Cậu biện bạch: “Sau đó còn uống Aspirin nữa.”
“Làm sao con dám uống Analgin với Aspirin hả! Uống cùng nhau làm sao được a!!!” Mẹ Bách nhảy dựng lên, kéo Bách Dĩ Phàm dậy: “Đứng lên, đi bệnh viện mau!”
“Không đi đâu.” Bách Dĩ Phàm sợ thầy giấu bệnh: “Giờ con khỏe lên rồi mà.

Chắc chắn đã hạ sốt rồi!”
Mẹ Bách không thèm để ý, kéo Bách Dĩ Phàm dậy.

Đúng lúc này, ba Bách về nhà.

Ba Bách vừa vào cửa đã hô to: “Phàm Phàm có nhà không thế? Đại Trình bảo ba nó là buổi trưa qua gõ cửa mà không có người mở nên bảo chú Trình đưa cho ba rồi đây này…”
Lúc vào đến phòng của Bách Dĩ Phàm thì thấy mẹ Bách đang xách mắt cá chân của Bách Dĩ Phàm, cố kéo cậu xuống giường.

Buổi trưa không ở nhà + bị mẹ Bách đánh = Làm chuyện xấu bị mẹ Bách phát hiện.

Ba Bách tự động bổ não, quát lớn: “Bách Dĩ Phàm, con đã làm gì hả?”
Mẹ Bách như hổ thêm cánh: “Thằng ranh này dám uống Analgin với Aspirin với nhau đó.

Giờ còn không chịu đi viện đây này!”
Ba Bách:…!
“Chắc chắn là hạ sốt rồi mà!” Bách Dĩ Phàm điệu bộ ủy khuất, lôi cặp nhiệt độ trong người ra, dí đến trước mặt mẹ Bách: “Mẹ nhìn đi, 36°…!Ặc…”
Bách Dĩ Phàm không nhìn mà nói.

“Cái rắm ấy! 37°1 thì có!” Mẹ Bách nhìn kĩ, để cậu nằm xuống.

Bách Dĩ Phàm thỏa mãn lăn lộn, tránh được liền thích.

Cuối cùng vẫn là ba Bách ngăn mẹ Bách lại, nói, nếu nó lại sốt thì đi viện cũng không muộn.

Có lẽ Bách Dĩ Phàm bị dọa không dám phát sốt nữa, nhưng do uống hai loại thuốc nên cũng có chút ngứa do bị tác dụng phụ.

Nhưng cậu không dám hé răng, may mà qua vài ngày cũng đỡ.

Còn có thể đi buổi họp lớp được.

^*^*^*^*
1, Analgin là thuốc hạ nhiệt giảm đau, trong đó tác dụng giảm đau được coi là hàng đầu.

Thuốc được chỉ định trong các chứng bệnh: cảm, cúm, sốt cao; đau khớp, nhức đầu, nhức răng, đau bụng kinh, đau do co thắt (đường tiêu hóa, đường mật, đường tiết niệu), đau do viêm thần kinh, đau sau khi mổ, đau do ung thư.

Nhưng mà thuốc đó đang bị cấm do Cục Quản lý dược đã có văn bản yêu cầu các công ty dược phẩm trong nước ngừng nhập khẩu nguyên liệu để sản xuất analgin, loại thuốc hạ nhiệt và giảm đau rất phổ biến ở Việt Nam từ năm 2002.

Nguyên nhân là do thuốc gây nhiều tác dụng phụ, ảnh hưởng xấu tới sức khỏe người dùng; trong đó, biến chứng mất bạch cầu hạt có thể gây chết người.

2, Aspirin: có tác dụng giảm đau, hạ sốt và chống viêm; thường được chỉ định dùng để làm giảm các cơn đau nhẹ và vừa, đồng thời giảm sốt.

Chính vì tác dụng phụ của thuốc chiếm tỉ lệ cao trên hệ tiêu hóa nên ngày nay thuốc aspirin được thay thế bằng thuốc paracetamol có ưu điểm dung nạp tốt hơn..


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.