Đọc truyện Trọng Sinh Chi Khả Dĩ Phi Phàm – Chương 17: Trước Khi Tốt Nghiệp
Bách Dĩ Phàm vẫn cười, cười đến mức làm tóc gáy của Bách Khả Phi dựng hết cả lên.
Bách Khả Phi vỗ lưng Bách Dĩ Phàm: “Em dừng lại đi, dừng dừng.
Cười như thế không đau mặt à?”
Đúng lúc này thì vết thương trên mặt của Bách Dĩ Phàm nhói lên, mặt nhăn thành một nhúm.
Đây chính là thứ gọi là: Miệng quạ đen.
Bách Dĩ Phàm dừng lại, lấy lại bình tĩnh, ngẩng lên nhìn hình ảnh mình phản chiếu trên cửa sổ.
Luôn mặt xanh xanh tím tím, vô cùng thê thảm.
Lại nhìn Bách Khả Phi bên cạnh, trừ khoé miệng rách ra thì cả mặt chả còn vết nào hết! Hơn nữa, nhìn đến là thoải mái! Trán cao, lông mày rậm, mắt to, mũi cao, anh tuấn, vừa đẹp trai lại có chính khí!
Bách Dĩ Phàm tức giận: “Bách Khả Phi kia, anh xác định ba mẹ không cho anh theo xã hội không phải vì anh quá xấu trai chứ?”
Bách Khả Phi:…!
Bách Dĩ Phàm toàn thân thư sướng, tâm tình được khôi phục, cũng không còn lo nghĩ gì, tập trung ôn tập.
Vì thế, cậu lôi quyển truyện mới tịch thu được từ nhà Trình Dật Hao ra, lật vài tờ.
Đọc cũng được.
Bách Khả Phi ngồi bên cạnh, nhìn một loạt hành động của cậu, tỏ vẻ không còn gì để nói, không dám đáp trả, đành phải ra phòng khách xem TV.
Bách Dĩ Phàm đọc truyện cả đêm, hôm sau ngủ nướng.
Đến chiều mới mang truyện qua trả Trình Dật Hạo.
Trình Dật Hạo thấy Bách Dĩ Phàm như thấy vị cứu tinh: “Tôi không đi được rồi.
Ba tôi đang bắt tôi phải làm bài kiểm tra đấy! Ông giúp tôi đi ra hạn quyển truyện này đi, tôi còn chưa đọc xong.”
Trình Dật Hạo vừa nói vừa lôi một thẻ hội viên từ ngăn bàn ra.
Bách Dĩ Phàm nhìn chằm chằm mặt Trình Dật Hạo.
Mắt long lanh ánh nước, mặt vàng vọt xanh xao, thảm không tả nổi.
Bách Dĩ Phàm: “Tôi đưa ông đi thông khí.”
Trình Dật Hạo xán lại gần.
Bách Dĩ Phàm giơ tay đẩy đầu Trình Dật Hạo ra xa: “Trước tiên viết chính tả 10 bài thơ cổ đã.”
Trình Dật Hạo:…!
“Có cần ác vậy không!”
“Có làm hay không?” Bách Dĩ Phàm liếc Trình Dật Hạo một cái.
Trình Dật Hạo ngoan ngoãn ngồi xuống, cầm bút lôi giấy ra viết viết viết.
Trình Dật Hạo không ngốc, cậu chọn mười bài thơ tứ tuyệt để viết, rất nhanh đã hoàn thành, rồi hỏi: “Ba tôi sẽ không cho tôi đi đâu.
Ông định làm thế nào? Đừng có trốn nhá, về là nhừ đòn đó.”
Bách Dĩ Phàm: Tôi thèm bỏ nhà theo zai với cậu á?
Bách Dĩ Phàm mặt đầy ghét bỏ, nhìn Trình Dật Hạo đầy khinh bỉ, ngoắc ngoắc ngón tay với cậu.
Bàn bạc xong, Bách Dĩ Phàm đi ra trước, đến phòng khách nói với ba Trình: “Chú ơi, cháu về đây.”
“Về luôn à?”
“Vâng ạ, Bách Khả Phi muốn dẫn cháu đi chọn sách tham khảo.” Bách Dĩ Phàm mỉm cười: “Anh ấy nói sách tham khảo phải cẩn thận chọn mới được.”
Trình Dật Hạo phối hợp mở miệng: “Đúng đấy ba à.
Giáo viên cũng bảo bọn con phải tự mình…”
Ba Trình ngắt lời Trình Dật Hạo: “Thế hai đứa dẫn theo Đại Trình đi cùng đi.
Bài tập của nó cũng làm được kha khá rồi.
Để Khả Phi chọn sách tham khảo cho nó.”
Bách Dĩ Phàm:…!Chú chú, chú chờ chút, lời kịch của Trình Dật Hạo còn chưa nói xong mà!
Hai người dễ dàng ra khỏi nhà,
Bách Dĩ Phàm không hề thấy cảm giác thành tựu, chọc chọc Trình Dật Hạo: “Ông đem lời kịch nãy chưa nói ra nói cho tôi nghe.”
“Được thôi!” Tư duy của Trình Dật Hạo lúc này chả khác gì chó được thả rông: “Tin anh Phi, tất sẽ tự do!”
Bách Dĩ Phàm:…!
Bách Dĩ Phàm đi cùng Trình Dật Hạo đến cửa hàng sách trước cổng trường mua một quyển tổng hợp kiến thức môn văn, mỗi người một quyển.
Mua xong, hai người đi đến chỗ thuê truyện ra hạn.
Đi qua một cái cầu thang bên cạnh cửa hàng thì Trình Dật Hạo đột nhiên dừng lại.
“Sao thế?”
“He he, đi quán net chơi chút đi.”
Phía trên cầu thang là một quán net bí mật.
Bách Dĩ Phàm hơi ngạc nhiên, hỏi: “Không phải nhà ông có máy tính sao?”
Ba Trình vốn là người cấp tiến, lúc Trình Dật Hạo mới vào cấp 2 thì biết đến máy tính, vài ngày sau liền tìm người đến lắp một bộ.
“Tôi nào dám chơi trước mặt ba cơ chứ!” Trình Dật Hạo oán khí đầy mình.
Bách Dĩ Phàm liền đi cùng Trình Dật Hạo lên quán net.
Lúc này, muốn vào quán net chơi còn chưa cần phải trình chứng minh thư, bên trong không bật đèn, chỉ có ánh sáng lập lòe phát ra từ màn hình.
Màn hình máy thời này vẫn là loại máy thùng.
Bách Dĩ Phàm di di chuột, phát hiện ra là chuột lăn.
(Ờm, chuột mà có hòn bị ở dưới ý, cái thời cách đây có vài năm thôi vẫn còn dùng nhưng giờ toàn chuột quang hết rồi ^^)
Bách Dĩ Phàm với Trình Dật Hạo mỗi người một máy.
Sau khi ấn nút khởi động, một màn hình đen chữ trắng nhảy ra, tiếp theo là một loạt code chạy dọc màn hình, sau đó là một dòng chữ nghệ thuật: Windows98…!
Bách Dĩ Phàm bỗng không muốn chơi nữa.
Cậu nhìn sang Trình Dật Hạo bên cạnh, ông bạn đang vô cùng thuần thục mở trình nghe nhạc, mở trang tin tức, rồi khung chat QQ.
Trình Dật Hạo cúi đầu, chăm chú dùng hai ngón trỏ chọt chọt bàn phím —— trò chuyện đến là tưng bừng.
Bách Dĩ Phàm:…!
Bách Dĩ Phàm nghĩ nghĩ, số QQ hình như lúc học tin mình có lập, rồi về sau vẫn dùng số đó.
Cậu cũng mở QQ, nhập dãy số của mình rồi nhập mật khẩu.
Q: Mật khẩu của Ngài không đúng.
Bách Dĩ Phàm:!!!
Bách Dĩ Phàm hồi học đại học từng bị hack nick QQ nên đã đổi mật khẩu.
Sau đó, dùng cách cũ rích, Bách Dĩ Phàm lôi tất cả những mật khẩu mà còn nhớ ra để nhập vào.
Sinh nhật của bản thân, sinh nhật của ba mẹ, sinh nhật Bách Khả Phi, dãy số đặc biệt…!đủ kiểu mà vẫn không đúng
Cuối cùng lóe lên một dãy số, là số điên thoại bàn ở nhà.
Nhập vào, cuối cùng cũng đăng nhập được.
Giao diện QQ nhảy ra.
Avatar: một cậu trai mang phong cách HKT.
Level: 1 sao
Nickname: Thiên Không Long Cuồng Bạo
Kí tên: Hắc ám nuốt chửng thế giới.
Tuổi: 108
Bách Dĩ Phàm thu gọn cửa sổ, bình tĩnh trong 3 giây.
3 giây sau, mở lại, thay đổi thông tin.
Nickname: Phàm Ngôn
Kí tên: Triệu mộ tuế thần bạn, phàm niên tửu hoán sài.
(ý chém: sớm tối bầu bạn với Tuế Thần, từng năm rượu không đổi.
Đại khái là thế.
Câu này có tên cả 2 người)
Tuổi:…!
Bách Dĩ Phàm lăn lăn chuột để tìm tuổi, tìm ava QQ.
Trong hệ thống chỉ có hình cơ bản của QQ nên từ bạn trai HKT đã biến thành chim cánh cụt.
Sửa lại hết rồi nhìn thêm một lần.
Nickname với chữ ký đều là của lúc trước nên nhìn rất thuận mắt.
Nhìn vào danh sách bạn bè…!ít đến đáng thương, mà tên toàn là tên quái dị.
Gì mà Đoan Ngọ Bách Dĩ Phàm:…!
Cậu thấy mình nên có trách nhiệm làm một người bạn tốt nên lục lại trí nhớ vài số Q của bạn bè.
Nghĩ tới nghĩ lui, chỉ nghĩ được một dãy số, đánh vào ô tìm kiếm…!tìm không ra.
Sự thật chứng minh, hành vi này cảu Bách Dĩ Phàm chính là: Nhàn rỗi sinh đau trứng.
Cậu buông tha việc tìm bạn, chỉ nghe chút nhạc rồi đọc tin giải trí.
Thiên Hậu muốn kết hôn, Thiên Vương bị lên án, nhóm nhạc Bách Dĩ Phàm thích mới ra album bị dân tình chửi là album rác rưởi nhất.
Bách Dĩ Phàm không đành lòng đọc tin của nhóm nhạc nữa, liền chạy lên Thiên Nhai đăng ký ID vây xem Phù Dung tỷ tỷ.
Sau đó nghĩ đến game liền tìm WoW (World of Warcraft) thì thấy nó còn chưa ra Open Beta.
Rất nhanh đến 5 giờ, Bách Dĩ Phàm chọt Trình Dật Hạo bảo về.
Trình Dật Hạo nhìn chằm chằm màn hình, tay vẫn mổ cò: “Chờ chút, để tôi nói xong đã.”
Bách Dĩ Phàm cũng thông cảm cho.
Cậu cúi xuống tắt nguồn, lầm bầm: “10, 9, 8, 7,…, 3, 2.”
Trình Dật Hạo ấn “888” rồi đóng khung chat, trượt qua danh sách bạn ở QQ rồi đột nhiên trừng lớn mắt: “Í~ Phàm Ngôn? Ông mới đổi tên à?”
Bách Dĩ Phàm gật gật.
“Triêu mộ tuế thần bạn, phàm niên tửu hoán sài.” Trình Dật Hạo nhìn qua cậu: “Chữ ký đến là nghê thuật.
Ông nghĩ cho tôi một câu luôn đi.”
Bách Dĩ Phàm nói luôn: “Vỏ dày, thịt mỏng, Quả Cam Lớn, đi qua chứ đừng bỏ qua.”
Trình Dật Hạo:…!
Trình Dật Hạo nhiệt tình nhắc nhở Bách Dĩ Phàm: “Phàm Phàm này, nghe bảo chiều mai chụp ảnh tốt nghiệp đây~”
Bách Dĩ Phàm:…!
Ảnh tốt nghiệp cũng không phải Trình Dật Hạo nói quá mà chính là cả một buổi chiều chụp ảnh tốt nghiệp, Bách Dĩ Phàm nhận được làn sóng quan tâm từ các vị giáo viên trong trường.
Thầy Triệu: “Mặt em sao lại bị như này! Không biết còn phải chụp ảnh tốt nghiệp hả!”
Cô Dương: “Sao lại thế này? Bị người nhà đánh sao? Có hiểu lầm gì hay sao vậy? Có cần cô qua nhà giải thích không?”
Thầy Sa: “Tập vẽ thủy mặc lên mặt? Để chốc nữa thầy bảo thợ chụp PS (aka Photoshop) cho trò.”
“Thầy, trăm ngàn lần đừng để người ta PS cho em!” Bách Dĩ Phàm quyết đoán ngăn cản ý định của thầy Sa.
Bách Dĩ Phàm nghĩ kĩ rồi, đây chính là bằng chứng đó, chụp ảnh lưu lại, sau này uy hiếp Bách Khả Phi – là anh đánh đó!
Trước khi chụp Bách Dĩ Phàm lôi kéo A Hoa nghiêng mặt hỏi: “A Hoa này, ông xem hộ tôi góc này có phải nhìn rõ dấu vết hơn không? Trông có thảm hơn không?”
Cuối cùng, ảnh của Bách Dĩ Phàm là bức ảnh đầy sắc thái nhất trong buổi chụp.
Ngay cả quả đầu hói của hiệu trưởng cũng phải ngả mũ chịu thua.
Chụp xong ảnh, bầu không khí sắp tốt nghiệp càng mãnh liệt hơn.
Bách Dĩ Phàm lục tục thu lưu bút của bạn học.
Mới đầu chỉ có hai ba quyển, sau đó từ khác phái đến cùng phái.
Bởi vì quá nhiều nên mọi người viết tên người khác vào từng trang rồi truyền tay nhau.
Số mục phải điền của sổ lưu bút còn nhiều hơn mục phải điền khi điều tra hộ khẩu, tên này, biệt danh này, nhóm máu, chòm sao, cầm tinh con gì, e-mail, điện thoai, địa chỉ.
Còn có thêm màu yêu thích, đồ ăn ưa thích, sách báo ưa thích, động vật, hoạt động, ngôi sao, đủ loại.
Cuối cùng, một khoảng trống lớn để viết cảm nghĩ.
Biết là bây giờ có ghi chi tiết thông tin, sau này cũng có người muốn thành công, có danh tiếng, nhưng Bách Dĩ Phàm vẫn hữu cầu tất ứng (?).
Cậu dành một buổi tối tự học, cầm bút mực mới mua viết lưu bút.
Bách Dĩ Phàm viết tên với số QQ, mấy mục khác thì bỏ qua, rồi viết lời chúc cho chủ cuốn lưu bút.
Đúng lúc này thầy Triệu đi qua, đọc lướt rồi để lại, nói với cậu: “Viết tốt lắm.”
Bách Dĩ Phàm viết lời chúc không khác gì làm van, thỉnh thoảng viết thêm mấy câu danh ngôn tiếng Anh với tiếng Trung.
Nhưng người khác không may mắn như Bách Dĩ Phàm, mấy ngày sau có vài người đã bị thu lưu bút.
Lần này ông cũng không nghiêm khắc quá mà chỉ nói: “Bây giờ thời gian còn không đủ để học mà còn lãng phí thời gian đi viết lưu bút.
Chờ sau khi thi xong các em vẫn phải về trường hai lần, lúc đó muốn viết gì thì viết.”
Gần đây thầy Triệu có vẻ thay đổi, thời gian giáo huấn càng lúc càng ít.
Mà cũng không phải chỉ có ông thay đổi mà đề thi cũng ngày càng nhiều lên.
Lần thứ 3 thi thử, Bách Dĩ Phàm còn không có nhiều thời gian để ngủ.
Các thầy cũng biết đạo lý Cứng quá thì gẫy nên cũng không bắt ép học sinh quá.
Nhưng lửa cháy mông rồi, không có khả năng không khẩn trương.
Bách Dĩ Phàm thu thời gian ngủ lại còn 6 tiếng mỗi ngày.
Sau khi tự học một lượt trong sách giáo khoa, lên lớp thì giáo viên với học sinh ôn lại trọng điểm.
Rồi tiếp theo là làm bài thi, quy định thời gian làm bài.
Văn, toán, lý, anh, hóa, chính trị, cứ thế mà luân phiên làm.
Cho dù năm nay môn chính trị được mở sách nhưng Bách Dĩ Phàm vẫn học những phần trọng điểm, còn học thuộc số trang.
Những việc trước đây không thích làm thì giờ càng làm càng thuận tay.
Ban đầu, cậu còn cố gắng nhớ lại đề thi nhưng không thể rặn ra một chữ nào nên sau này cũng bỏ qua, không cố nhớ lại nữa.
Thành tích hiện tại đã rất ổn định rồi, đi thi nhất định sẽ đột phá.
Một ngày nào đó, thầy Sa đang ngồi trong văn phòng thì phát hiện trường học muốn cho học sinh nghỉ để tự ôn, ông rất phẫn nộ: “Vì sao không tổ chức thi nữa!!! Bách Dĩ Phàm lần nào thi cũng lên 11 bậc.
Thi tầm 5 lần nữa thì chắc chắn khi thi thật nó sẽ đứng nhất đó!”
Các giáo viên khác:…!
Thầy Triệu đành khuyên thầy Sa: “Đã hành bọn nó một năm rồi thì cũng phải lưu cho chúng đường sống chứ.”
*^*^*^*^*^*
Ai từng dùng win98 rồi nhể? Bạn được dùng vài năm đó~ win 95 cũng được sờ luôn =)).