Đọc truyện Trọng Sinh Chi Khả Dĩ Phi Phàm – Chương 14: Tự Nhiên Hay Xã Hội
Dù sao cũng đã kiểm tra xong hết từ lâu nên mọi người cũng chỉ nói chuyện một lát.
Lúc nào phụ huynh đến đón thì chỉ cần đến báo với thầy Triệu một tiếng là có thể về.
Nếu như không có ai đến đón thì phải đau khổ về trường chờ đến giờ tan học mới được thả.
Bách Khả Phi đi cùng với Bách Dĩ Phàm, Trình Dật Hạo ra cổng bệnh viện, vừa lúc ba của Trình Dật Hạo cũng đến.
Bách Khả Phi với Bách Dĩ Phàm tiến đến chào hỏi.
Ba Trình là quản lý bộ phận của công ty rượu bia thuốc lá, nên đi xe công ty đến.
Ông đề nghị: “Khả Phi với Dĩ Phàm về cùng chú luôn nhé.”
Bách Khả Phi vẫn đang buồn bực nên không nói gì.
Bách Dĩ Phàm liếc Bách Khả Phi rồi mới nói với ba Trình: “Cảm ơn chú, Bách Khả Phi đi xe đạp đến nên bọn cháu không cần đâu ạ.”
Trình Dật Hạo thất vọng, đành phải đi trước.
Nhìn theo xe đi, Bách Dĩ Phàm quay lại hỏi Bách Khả Phi: “Anh đi gì đến thế?”
“Xe buýt.”
Bách Dĩ Phàm liền đi về phía bến xe buýt, Bách Khả Phi đi theo đằng sau.
Hai người đều không để ý đến chuyện Bách Dĩ Phàm nói dối lúc nãy.
Chỗ bến xe buýt đã đứng đầy học sinh cùng trường, nhiều người đã cởi đồng phục cầm ở tay.
Bách Dĩ Phàm với Bách Khả Phi đành phải đứng phía ngoài.
Bách Dĩ Phàm nói: “Tuần này anh Đôn có qua không?”
Vương Viễn Nghiễm từ khi ăn gà muối tiêu của Bách gia thì thỉnh thoảng cuối tuần cũng sẽ đến chơi, ba Bách với mẹ Bách đều quý anh.
“Không.” Bách Khả Phi nói: “Ba nó mới đến, dẫn nó đi chơi rồi.”
Bách Dĩ Phàm gật gật, nhìn quanh thấy không có người quen, liền hỏi: “Làm sao mà mặt dài như cái bơm thế hả? Người yêu bị tên khác cưa à?”
Khẩu khí đầy sự trêu chọc và hóng hớt.
Bách Khả Phi thở dài: “Cô cô về rồi.”
Bách Dĩ Phàm: “Quá Nhi?”
“Phụt!” Bách Khả Phi phì cười: “Là cô của em mới từ Anh về đó.
Là em gái của ba.”
Em gái của ba đương nhiên là cô cô rồi, điều này Bách Dĩ Phàm dĩ nhiên phải biết.
Bách Dĩ Phàm: Em còn biết chồng của cô gọi là chú nữa đó.
Cậu thật sự có một bà cô, chẳng qua ấn tượng về bà cô này quá mờ nhạt.
Cao béo gầy thấp như nào cũng không nhớ nổi, chỉ nhớ là quanh năm ở nước ngoài.
Ba Bách vốn không thân với anh em nhà mình.
Ông nội Bách có tổng cộng bốn đứa con, ba nam, một nữ.
Xếp theo thứ tự là bác cả, ba Bách, cô, chú út.
Thế nhưng không phải cả nhà đều lớn lên cùng nhau, có một thời gian ba Bách bị gửi đi…!bị bà nội gửi đi chỗ khác.
Quan hệ giữa ba Bách với bà nội thì ai cũng có thể biết được kết quả.
Lúc Bách Dĩ Phàm vào đại học, giáo viên dạy Hán ngữ cổ văn có dạy bài Trịnh Bá khắc Đoạn Vu Yến.
Nội dung là như này: Trịnh Quốc quốc quân có một người em trai, mẹ ông lại bất công, cực kỳ thương em trai của ông.
Thế nên mẹ ông đã hỗ trợ em trai ông âm mưu tạo phản để diệt con trưởng.
Kết quả là kế hoạch thất bại, người con lớn giết chết đứa con nhỏ.
Lúc ấy, có người cảm thấy Khổng Tử nói bừa.
Làm gì có chuyện mẹ ruột lại ghét con trai mình như vậy được cơ chứ.
Bách Dĩ Phàm lại thấy rất bình thường.
Không tin hả, cứ nhìn bà nội cậu đó, lúc gặp nhau, không lãnh đạm thì cũng giả vờ không quen, có khi còn bóng gió nói ba Bách cái gì cũng không làm được.
Quan hệ của ba Bách với bà nội đời trước chả khác gì kẻ thù, còn tưởng hai người có huyết hải thâm cừu nữa.
Quan hệ kiểu này được đúng một điểm là không cần phải lo vấn đề mẹ chồng nàng dâu.
Ba Bách còn đứng trước mẹ Bách mà đấu với mẹ mình ấy chứ.
Được rồi, nghĩ nhiều quá rồi.
Bách Dĩ Phàm nhìn Bách Khả Phi: “Về thì cứ về thôi.
Dù cho bà ta có từ đâu về thì nhiều nhất cũng chỉ được coi là con rùa biển thôi.
Tính của ba anh còn không biết sao, đến cơm có khi còn lâu mới cho bả ăn ý.
Anh dài cái mặt ra chả khác gì đang tận thế.”
Bách Khả Phi xoắn xuýt.
Bách Dĩ Phàm cũng không giục, chỉ lấy ra quyển từ mới rồi đọc.
Xe số 7 bò đến, rồi đi.
Xe số 19 trườn vào, rồi cũng đi.
Xe số 2 dừng lại…!
Bách Khả Phi rốt cục cũng mở miệng: “Lúc anh đi, ở nhà đang họp gia đình.”
“Họp cái gì cơ?”
Bách Khả Phi nói giọng bất đắc dĩ: “Bàn xem anh nên vào khối xã hội hay tự nhiên.”
Bách Dĩ Phàm:…!À!
Có mỗi việc chọn khối thôi mà đã mở hẳn cuộc họp gia đình.
Chuyện sau này thì sau này đến.
Bách Dĩ Phàm còn không muốn nghe.
Ông đây lôi hết tim gan phèo phổi rồi cẩn thà cẩn thận hỏi thăm, kết quả anh cho tôi đáp án khiến mặt anh dài như cái bơm thế này hả?
Bách Dĩ Phàm tức xì khói, giơ chân lên, nhằm vào ống đồng của Bách Khả Phi, đá!
Đá xong rồi thu chân, nhìn Bách Khả Phi bình tĩnh nói: “Vẻ mặt đau khổ chả khác gì sắp chết.
Em còn tưởng trời sắp sập, anh muốn em đỡ cho anh chứ.
Chỉ là anh đi giết rùa biển rồi đem chôn thôi.
Làm loạn chết em thì anh phải chịu trách nhiệm đó.”
Bách Khả Phi ngồi xổm ôm chân, ngẩng lên, tức giận trừng mắt với Bách Dĩ Phàm.
Bách Dĩ Phàm bình tĩnh kéo Bách Khả Phi ngồi dậy: “Có phải chuyện gì đâu mà còn cần phải họp với chả hành.
Không phải anh thích tự nhiên sao.”
“Anh muốn học xã hội!”
Bách Dĩ Phàm: “Anh nói gì cơ?”
Bách Khả Phi buồn rầu: “Anh muốn học bên xã hội, văn của anh rất tốt mà, viết văn cũng từng được giải thưởng nữa.
Nhưng cô Ba nói học tự nhiên sẽ dễ kiếm việc.
Anh không cãi được lời ba mẹ với cô nên đi đến chỗ em.
Vừa nãy thầy Dương cũng khuyên anh nên chọn tự nhiên…”
Bách Dĩ Phàm gật đầu đồng tình nhìn Bách Khả Phi, thầm nghĩ: Bạn trẻ đừng cố giãy nữa.
Bách Khả Phi đời trước học tự nhiên rồi thi vào đại học hàng đầu của quốc gia.
Mấy cái vật lý căn bản với vật lý hạt nhân nguyên tử hoa hoè hoa sói gì đó.
Sau đó động kinh thế nào mà bỏ học đi làm ngôi sao.
Nổi tiếng cũng không thấy đâu mà chỉ thấy phải vào tù, vô tình hại chết cả ba lẫn mẹ, ra tù thì tự tử bằng khí than…!
Chờ đã, nghĩ linh tinh gì rồi!
Bách Dĩ Phàm sợ đến chảy mồ hôi lạnh.
Cậu cố nắm lại những ý chính, cẩn thận sắp xếp lại những chuyện xảy ra ở đời trước.
Bách Khả Phi thật ra muốn học ban xã hội → Bách Khả Phi lại học tự nhiên → Bách Khả Phi nghỉ học → Bách Khả Phi làm ngôi sao → Bách Khả Phi ngồi tù → Ba mẹ mất → Bách Khả Phi tự tử.
Jorge Luis Borges có câu Trên thế giới này, bất kỳ chuyện gì cũng có thể là nguyên nhân sinh ra địa ngục.
Nếu như Bách Khả Phi không thích học tự nhiên thì sau này cũng sẽ có ngày nghỉ học.
Bách Dĩ Phàm ngây người đứng bên Bách Khả Phi, bỗng thấy mình đang đứng tại nơi khởi đầu của những đau khổ sau nay.
Bách Khả Phi vẫn mơ hồ chưa phát hiện, anh còn đang khổ não: “Vốn là ba mẹ đã đồng ý để anh tự chọn ban rồi.
Nhưng mà sáng nay cô vừa đến đã bảo anh nên học ban tự nhiên, học xong rồi đi làm lương sẽ cao…”
Bách Dĩ Phàm bùng nổ: “Moá nó, sáng ra không nằm thẳng ra mà ngủ còn ý kiến này nọ, anh học gì thì liên quan cái rắm đến bà ý hả!”
“Em sao thế?” Bách Khả Phi sợ hết hồn: “Được rồi, cũng không sao cả.
Tự nhiên thì tự nhiên đi, mọi người cũng chỉ vì muốn tốt cho anh thôi…”
Tốt em gái anh ấy!
Bách Dĩ Phàm nhìn xe buýt đang đến, lại nhìn vào đống từ mới, trong đầu đang xoay chuyển nhanh giữa các ý nghĩ.
Cậu nghiến răng nói: “Anh đăng ký ban xã hội cho em!”
Bách Khả Phi bật cười: “Đừng đùa.
Đăng ký ban còn cần phụ huynh ký tên.”
Nhưng mà có người ủng hộ mình thì Bách Khả Phi đã rất cảm động rồi.
Anh xoa đầu em trai.
Bách Dĩ Phàm gạt móng vuốt đang xoa đầu mình xuống: “Anh có muốn học xã hội không hả? Sao em nhìn anh chả thấy giống gì hết.
Đừng có chỉ nói chứ không làm nhé.”
“Nói bừa nào!”
“Thế là được rồi!” Ý chí chiến đấu của Bách Dĩ Phàm tăng vọt: “Anh thử nói xem, tình hình bây giờ là như nào?”
Bách Khả Phi không hiểu: “Còn sao nữa.
Người trong thiên hạ đều khuyên anh học tự nhiên là tốt nhất nên đăng ký tự nhiên thôi.
Vốn anh định cố gắng khuyên ba mẹ, kết quả, cô đến thì đã đánh bay kế hoạch luôn, còn đã sắp xếp cho chuyện du học sau này của anh luôn rồi…”
Bách Dĩ Phàm:…!
Vị Cô Cô này, kiếp trước hình như nhảy xuống Tuyệt Tình Cốc rồi hay sao ấy, 16 năm còn chưa thấy mặt mũi đâu.
Bách Dĩ Phàm bùng nổ gấp đôi lúc nãy.
Nhưng may còn chưa mấy đi lý trí, Bách Dĩ Phàm nghĩ đến chuyện khác liền hỏi: “Sao muốn học xã hội? Không phải anh thích học mấy môn tự nhiên sao?”
Bách Khả Phi trầm mặc một hồi mới nói: “Anh thích điện ảnh.
Muốn thi Học viện Điện ảnh.
Học xã hội dễ thi hơn.”
Bách Dĩ Phàm:…!
Càng tránh càng phải gặp sao? Thực sự là oan nghiệt lắm rồi! Vì thế nên Bách Khả Phi bắt buộc phải làm ngôi sao, minh tinh sao?”
Vừa lúc xe buýt chờ nãy giờ cũng đến, Bách Dĩ Phàm lôi Bách Khả Phi lên xe.
Bách Khả Phi leo lên sau.
Xe đã cũ, người thì đông nên không còn chỗ ngồi.
Bách Dĩ Phàm cúi đầu suy nghĩ, cũng không học từ nữa, chỉ đơn giản đứng khoanh tay.
Bách Dĩ Phàm dạo này càng ngày càng xấu tính, đừng mong vòng tay ôm vai hay giữ tay cậu.
Bách Khả Phi đành phải một tay nắm vòng treo, một tay giữ lấy gáy áo cậu, chả khác gì đang giữ một con gà.
Xe buýt lắc la lắc lư đi, đến một bến lại qua một bến, Bách Dĩ Phàm lắc lư theo nhịp xe, đổ ra trước, ngửa ra sau, bị Bách Khả Phi nắm gáy áo cũng không hề biết.
Một đường không ai nói chuyện.
Xe buýt đi lòng vòng, nửa tiếng sau đến trường của Bách Dĩ Phàm thì hai người xuống xe.
Bách Dĩ Phàm cuối cùng cũng ngẩng lên.
Trời nắng đẹp, nghiêng nghiêng chiếu xuống, đường nhựa bị nắng hun toả ra từng đợt khí nóng.
Học viện Điện ảnh là chuyện của sau này.
Bàn lùi môt bước, dù sao xuất thân chính quy cũng hơn đang học mấy thứ khoa học tự nhiên lại nhảy vào showbiz.
Bàn lùi trăm bước, Bách Dĩ Phàm cảm thấy cực kỳ khó chịu, lửa giận bốc phừng phừng, cậu khó chịu vì ba mẹ nghe theo lời khuyên vớ vẩn của bà già Cô Cô kia! Bàn lùi vạn bước, có khả năng Bách Dĩ Phàm ngày mai bất ngờ cuốn gói lăn đi uống canh.
Bách Dĩ Phàm đã quyết, vừa đi vừa nói: “Đầu tiên phải khuyên được ba mẹ đã.”
“Khuyên không nổi.” Bách Khả Phi đã từ bỏ rồi: “Toàn nói, anh còn nhỏ, không hiểu chuyện.”
Hai người đi đến đầu ngõ, bốn bề vắng lặng, một cơn gió nhẹ thổi qua.
Bách Khả Phi cúi đầu thở dài
Cảm thì hoa tiễn lệ.*
Cảnh xuân đã héo rũ hết rồi.
Có lúc ba mẹ sẽ cực kì cứng đầu với con cái, đều là Ngu Công không thể dời núi, Tinh Vệ không thể nào lấp được biển.
Có nói cả vạn câu chân lý thì họ chỉ cần nói một câu là gạt đi tất cả: Con còn nhỏ, chưa hiểu chuyện đâu.
Bách Dĩ Phàm hiểu rõ đạo lý này, cậu nói: “Em có cách mà.
Nào nào nào, ngẩng lên.”
“Sao?” Bách Khả Phi ngẩng lên.
Bách Dĩ Phàm nắm tay lại, vung lên, cú đấm đáp trên mặt Bách Khả Phi.
Bách Khả Phi:!!!
Một miệng đầy mùi máu tanh, Bách Khả Phi không hiểu gì hết: “Em làm cái trò gì thế hả!”
Bách Dĩ Phàm không thèm quan tâm, tiếp tục vung nắm đấm, nhào lên mà đánh.
Cho dù Bách Khả Phi trước giờ đều bảo vệ, chăm sóc em trai nhưng hành động lúc này chỉ có thể theo bản năng của thanh niên.
Bách Khả Phi một đòn trúng đích, Bách Dĩ Phàm thu được Tư thế chó gặm bùn.
Bách Khả Phi lại một đòn trúng đích, Bách Dĩ Phàm thu được Trang sức Mắt tím.
Bách Khả Phi ba đòn đánh trúng khu trung tâm, Bách Dĩ Phàm thu được skill Ngụy trang bằng máu mũi.
Bách Dĩ Phàm: Giá trị vũ lực của Bách Khả Phi như này là không khoa học!!!
Máu đổ, Bách Khả Phi dừng tay, mặt mũi ảo não, đỡ Bách Dĩ Phàm dậy: “Anh có ngu thì em cũng phải biết tránh chứ!”
Bách Dĩ Phàm:…!Tránh rồi đó thôi.
Bách Dĩ Phàm đứng lên, lau máu múi, nhanh chân chạy về nhà.
Bách Khả Phi hoàn toàn không đoán được Bách Dĩ Phàm đang nghĩ gì nên cắm đầu đuổi theo níu tay cậu lại: “Rốt cục em muốn làm gì hả?”
Bách Dĩ Phàm giữ sống mũi, ngẩng đầu lên, nói nhảm: “Khuyên ba mẹ để Bùn Nhão* vào ban xã hội a.”
Bách Khả Phi:…!
“Yên tâm đi.
Sẽ thành công thôi.” Bách Dĩ Phàm mang theo một hàng máu mũi đẩy cửa nhà, lảo đảo đi vào.
Bách Khả Phi:…!
*^*^*^*
Cảm thì hoa tiễn lệ: Trích từ bài “Xuân vọng của Đỗ Phủ.
Dịch nghĩa: Cảm thương thời thế mà hoa ướt lệ
Nguyên tác:
春望
國破山河在,
城春草木深。
感時花濺淚,
恨別鳥驚心。
烽火連三月,
家書抵萬金。
白頭搔更短,
渾欲不勝簪。
Phiên âm Hán – Việt:
Xuân vọng
Quốc phá sơn hà tại,
Thành xuân thảo mộc thâm.
Cảm thì hoa tiễn lệ,
Hận biệt điểu kinh tâm.
Phong hoả liên tam nguyệt,
Gia thư để vạn kim.
Bạch đầu tao cánh đoản,
Hồn dục bất thăng trâm.
Bản dịch của Trương Văn Tú (Lãng Nhai):
Nước mất nhà tan còn sông núi,
Xuân thành cây cỏ mọc thâm u.
Nhìn hoa hoang dại sầu rơi lệ,
Chim kêu hoảng sợ hận biệt ly.
Khói lửa binh đao liền ba tháng,
Thư nhà nhận được đáng vạn ngân.
Tóc bạc như sương càng thưa thớt,
E không đủ búi để cài trâm
Mình đoán từ Bùn Nhão này lấy từ bùn nhão không đắp được thành tường.