Đọc truyện Trọng Sinh Chi Hoan Sủng – Chương 51: Chân tướng (2)
Editor: Nguyên Hy | Beta: Cuồng Soái Ca
một giờ sau, Lâm Tưởng vẫn mang theo búi tóc tạo hình xuống xe, ngoại trừ môi còn chút sưng đỏ còn những mặt khác thoạt nhìn cũng không có thay đổi gì. cô vừa mới xuống xe, thì Cố Thành cũng thoải mái mà đi theo xuống.
Trước tiên Lâm Tưởng đi thay đổi phục trang quay phim, Cố Thành nói anh đi dạo xung quanh một chút.
Nhạc Tiểu Kỳ ăn cả hai hộp cơm nên có chút quá no, đi theo bên cạnh Lâm Tưởng vừa xoa bụng vừa hỏi cô: “Chị Lâm, nếu như Cố tổng bị chụp được thì phải làm sao bây giờ? Ở xung quanh đây thường xuyên có paparazzi đó.”
Vẻ mặt Lâm Tưởng bình tĩnh mà nói: “không sao đâu, cứ để thuận theo tự nhiên đi.”
Cố Thành là một người đàn ông tốt như vậy, tất nhiên phải đối xử thật tốt với anh ấy rồi, không thể che che dấu dấu được. cô hi vọng chờ đến khi mình nổi tiếng đứng trên đỉnh cao của sự nghiệp thì mọi người đều sẽ biết đến sự tồn tại của anh.
Buổi chiều Lâm Tưởng không có nhiều cảnh quay lắm, cơ bản đều là phối hợp diễn với Giả Vân Vân. Trong phim Giả Vân Vân dẫn dắt cô rất tốt, bên ngoài lại càng chỉ bảo cô nhiều hơn. Bản thân cô áy muốn chạy tới chỗ Lưu lão sư nói chuyện thì thôi đi, thế nào lại phải lôi kéo cả Lâm Tưởng đi cùng, mà còn làm như thực sự chỉ dẫn cho Lâm Tưởng: “Ở trong cái vòng giải trí hộn loạn này, da mặt phải dày một chút, ai cũng phải tranh thủ làm quen tạo quan hệ một chút, tất cả đều dựa vào da mặt dày để làm việc. Em đừng nhìn thấy sự nổi tiếng của chị ở hiện tại, trước đây chị cũng là từng phải trải qua thời kỳ thấp hèn đó.”
“Nhưng chúng ta cứ đi qua như vậy có phải sẽ quấy rầy tới lão sư không, như vậy thực sự không tốt lắm đâu.” Lâm Tưởng khó xử.
Giả Vân Vân giơ cuốn kịch bản trong tay lên, “Chúng ta đi tới thỉnh giáo một số vấn đề diễn xuất, thầy ấy sẽ không tức giận đâu.”
Kỳ thật Lâm Tưởng không muốn đi, lúc trước Cố Thành nói muốn đi dạo xung quanh phim trường một chút, cũng không biết đi đến chỗ nào rồi, cô rất muốn gọi điện thoại hỏi một chút.
Bên kia Lưu lão sư vừa mới nói chuyện xong với vài người đang định về phòng nghỉ thì đã thấy Giả Vân Vân đi tới, nhìn bọn cô cười ha hả tiến lại, “Lão sư, em tới quấy rầy người.”
Lão sư trưng ra vẻ mặt ghét bỏ, nói: “Biết là tới làm phiền ta mà vẫn còn tới.”
Vẻ mặt Giả Vân Vân tràn đầy thương tâm khổ sở, nói: “Ai, không ngờ lại không được hoan nghênh như vậy, em đi đây miễn làm cho người ghét bỏ!” nói xong làm bộ muốn kéo Lâm Tưởng đi.
“Quay về đây, tiểu nha đầu.” Lão sư chỉ vào bên trong phòng nghỉ, “đi pha cho ta ấm trà, ta biết em có kỹ thuật pha trà rất tốt.”
Tức khắc Giả Vân Vân mặt mày hớn hở, nói: “Vậy là thầy phải đáp ứng chỉ dẫn kỹ năng diễn xuất cho bọn em thì em mới pha trà cho người.”
Lão sư chắp hai tay để sau lưng, liếc mắt nhìn các cô, cười nói: “Ta thấy cả hai đều có kỹ năng diễn xuất không tồi, còn cần ta chỉ dạy cái gì nữa chứ?”
Giả Vân Vân nói: “Học thêm cũng không thừa mà.”
Lão sư không nói gì nữa dẫn hai người các cô vào phòng nghỉ. Phòng nghỉ không lớn lắm, vật dụng được bố trí cũng tương đối đơn giản, một bộ sô pha, một bàn làm việc, còn có một cái giường đơn thoạt nhìn thực sự khá thoải mái, không có các vật dụng trang trí dư thừa nào khác, lại rất thoải mái, là chuẩn bị riêng cho lão sư.
trên bàn trà trước bộ sô pha bày một bộ trà cụ, là loại thủ công mĩ nghệ vô cùng tinh xảo, nghe nói là do chính lão sư tự mình mang đến. Ông ấy đã đến tuổi này rồi, cũng không có sở thích gì khác, chỉ thích uống trà, nên đi đâu cũng phải mang theo bộ trà cụ bảo bối này.
Giả Vân Vân thực sự là tinh thông trà đạo, nghe nói gia đình cô ấy kinh doanh các loại trà, cho nên cô ấy cũng tương đối hiểu biết về trà.
nói tới để thỉnh giáo kỹ thuật diễn xuất thực sự chỉ là cái cớ, sau khi ba người ngồi xuống, Giả Vân Vân liền cùng lão sư nói chuyện về trà đạo, tuy rằng Lâm Tưởng cũng hiểu về trà nhưng lại không muốn xen mồm vào, chỉ chuyên tâm nghe hai người nói chuyện, cũng biết thêm được không ít kiến thức.
Sau khi uống xong một tuần trà, Giả Vân Vân giống như lơ đãng mà nói với lão sư: “Lâm Tưởng là chị em tốt của em, lão sư phải chỉ bảo thêm cho em ấy nha.”
Lưu Bảo Chấn nhìn thấy Lâm Tưởng trước sau vẫn im lặng, liền nhìn Giả Vân Vân nói: “Tiểu cô nương không mang thế sự như thế này, trong giới giải trí thực sự là hiếm thấy.”
Giả Vân Vân trưng ra vẻ mặt bất lực nói: “Chính là vậy, em cảm thấy da mặt của em ấy quá mỏng, loại tính cách này sẽ rất khó để tồn tại được ở trong giới giải trí hỗn loạn, thật là sầu chết người mà.”
Thấy bộ dáng khoa trương của cô ấy, Lâm Tưởng nhịn lại không để mình phụt cười ra, “Chị Vân, chị khoa trương quá rồi đấy.”
Vẻ mặt lão sư rất điềm nhiên mà nói: “Sao em biết là em ấy không tồn tại được, vừa rồi đã có người tới nhờ ta chiếu cố thêm cho em ấy rồi.”
Ông ấy vừa nói xong, Lâm Tưởng cùng Giả Vân Vân đều giật mình. Vừa rồi Giả Vân Vân vẫn luôn lảm nhảm đột nhiên liền câm miệng, tò mò mà nhìn sang Lâm Tưởng.
Lâm Tưởng lại không hiểu ra sao, “không biết người lão sư đang nói tới là ai ạ?”
Ông ấy ha hả cười nói: “Vừa rồi ta đụng phải Cố Thành, liền hàn huyên với cậu ấy một lúc. Cậu ấy nói là tới thăm ban em.”
Lâm Tưởng sửng sốt, cũng bấp chấp là Giả Vân Vân cũng đang có mặt ở đây, vội vàng hỏi: “Lão sư biết Cố Thành ạ?”
Lão sư thật sự thấy bất ngờ, “Sao thế, cậu ấy không với chuyện này với em sao?”
Lâm Tưởng lắc đầu, “không biết làm cách nào mà lão sư lại quen biết được với Cố Thành vậy ạ?”
Ông ấy thấy phản ứng của cô, liền biết rằng thực sự cô không biết chuyện này, nên mập mờ nói với cô: “Chỉ có thể nói thế này với em, ta cùng với cậu ấy quen biết lúc trước khi lễ trao giải Kim Hoa diễn ra.”
Tuy rằng lão sư chỉ nói hai câu này thôi nhưng Lâm Tưởng cũng đã hiểu được mọi chuyện rồi.
Bọn họ quen biết nhau trước khi lễ trao giải Kim Hoa diễn ra!
Dù mang theo rất nhiều suy nghĩ nghi hoặc nhưng trong nháy mắt hai người đã đánh vỡ mọi rào cản, sau đó thì nhanh chóng lại một lần nữa chính thức ở bên nhau.
Lâm Tưởng có một loại cảm giác mơ hồ không rõ ràng.
Thực sự là Cố Thành sao? Là do anh ở đằng sau động tay động chân cho nên đời này giải thưởng ‘Diễn viên mới xuất sắc’ của Kim Hoa mới thuộc về cô.
Có phải anh đã biết trước chuyện này rồi hay không, như vậy thì mới có thể đi tìm hiểu làm quen với trưởng ban giám khảo Lưu Bảo Chấn chứ. Lúc ấy Cố Thành vẫn chưa quen biết cô, trừ phi…. Chính là anh cũng đã trọng sinh giống như cô!
Trong chớp nhoáng ký ức ở đời trước chợt lóe lên trong đầu cô, âm thanh kinh thiên động địa của vụ va chạm xe, Cố Thành cố gắng quên bản thân mình để lao về phía cô, còn có ánh mắt thâm trầm cuối cùng mà anh trao cho cô khiến cô khó có thể quên được.
Ngay lúc đó Cố Thành chính là chết trước mặt cô.
Sau khi cô chết rồi thì trời xui đất khiến thế nào mà lại trọng sinh, vậy vì cái gì mà Cố Thành không thể trọng sinh chứ?
Đúng rồi đúng rồi, khẳng định là anh cũng trọng sinh, như vậy thì có thể giải thích rõ ràng được cho rất nhiều chuyện. Vì sao anh lại bất mãn với chuyện liên hôn với Lâm Kiến Quân, vì sao anh lại muốn mở công ty giải trí, rồi vì cái gì mà anh lại đi tìm Đỗ Hân để hợp tác, vì cái gì anh lại một hai muốn cô duy trì sự nghiệp diễn xuất, vì cái gì mà anh lại dọn ra ngoài ở, và cuối cùng là vì sao anh lại không thích Tần Mân như vậy….
Tất cả đều là vì anh mang theo ký ức từ đời trước trọng sinh trở về!
anh vô cùng hiểu rõ tính cách cũng như sở thích của cô, cho nên anh vì cô mà làm lại mọi thứ giống như ở đời trước, thậm chí còn tốt hơn so với đời trước!
Nhưng mà vì sao đột nhiên anh phải đối xử tốt hơn với cô như vậy chứ? Là muốn bồi thường cho cô sao? Nhưng ở đời trước anh cũng đâu có để cô phải bị thua thiệt cái gì.
Chẳng lẽ đời trước Cố Thành thực sự thích cô sao?!
Giả Vân Vân ở bên cạnh thấy vẻ mặt của cô dần dần dại ra không khỏi lo lắng mà đẩy đẩy cô, “Lâm Tưởng? Làm sao vậy?”
Lâm Tưởng xoay người lại, thở sâu, lắc đầu nói: “không có gì.”
Giả Vân Vân thuận miệng hỏi: “Cố Thành là ai vậy ạ?”
Lão sư bưng chén trà lên uống một ngụm, cười như không cười mà nhìn Lâm Tưởng.
Lâm Tưởng nghe được câu hỏi của cô ấy cũng không do dự nhiều mà trả lời: “Là bạn trai của em.”
Giả Vân Vân suýt chút nữa là làm đổ ấm trà, “Bạn trai!!! Sao chị chưa bao giờ thấy em nhắc tới vậy?”
Trong lòng Lâm Tưởng có chút vội vàng, căn bản là không còn tâm tình để giải thích cho cô ấy, đứng lên nói: “Chị Vân, phiền chị xin phép đạo diễn cho em nghỉ một buổi, em có chút việc phải đi giải quyết.”
“Hả? Chuyện gì vậy?” Giả Vân Vân mơ mơ hồ hò hỏi lại.
Nhưng Lâm Tưởng lại không còn tâm trí đâu để mà chú ý tới cô ấy, sau khi chào hỏi lão sư xong liền xoay người rời khỏi phòng nghỉ.