Trọng Sinh Chi Hạ Trạch

Chương 81: Vĩ thanh


Đọc truyện Trọng Sinh Chi Hạ Trạch – Chương 81: Vĩ thanh

Đoạn thời gian tiếp đó, đám người làm trong giới tin tức Hải thành quả thực giống như phát điên, đủ loại tin tức chấn động không ngừng tuôn ra, có thể nói là tầng tầng lớp lớp nhiều vô kể. Từ Thẩm Gia Thạch đến Hạ Chí Thành, từ Chu Hàm Thanh giết người tới Tôn Đức Nguyên dính liếu tới xã hội đen, giới truyền thông giống như bị tiêm một liều thuốc kích thích, chỉ hận không thể cầm kính lúp mà soi nhất cử nhất động của những người kia.

Tin tức tung ra đầu tiên là vụ án Chu Hàa1nthanh giết người. Cứ việc luật sư đưa ra chứng cớ thuyết phục là Chu Hàm Thanh chỉ phòng vệ, nhưng cũng có chứng cớ sau khi Hàn Linh gặp chuyện, phản ứng đầu tiên của Chu Hàm Thanh không phải tự thú mà là đẩy Hạ Nguyên ra gánh tội. Cũng vì hành vi này mà cuối cùng Chu Hàm Thanh bị phán là ngộ sát.(giết người không chủ định)

Chuyện Chu Hàm Thanh còn chưa bình ổn, chân tướng Hạ Chí Thành ngộ sát Trì Hân Vân rồi giả tạo thành tai nạn lộ ra. Hạ Nguyên thực hiện lời hứa với Hạ Trạch, ra tòa làm chứng. Hạ Chí Thành không bị lãnh bản án giết người mà còn thêm tội danh bao che Chu Hàm Thanh.

Theo sát sự cố của Hạ Chí Thành là Tôn Đức Nguyên. Trước đó Tôn Đức Nguyên tìm người bắt Hạ Nguyên, muốn nhân cơ hội giết chết Hạ Nguyên, kết quả bị bắt ở đương trường. Những người này không kiên cường như Trần Huy, rất nhanh đã khai ra Tôn Đức Nguyên. Người bạn cảnh sát của Thường Phi lại nương theo chuyện này làm Trần Huy mở miệng. Xã hội đen, giết người, đánh bạc, chống lưng cho các thế lực phi pháp, đủ loại tội danh đè ép, Tôn Đức Nguyên đã không còn cơ hội xoay chuyển.

Liên tiếp vài vụ án lớn, nối tiếp sau đó là những vụ nhỏ, đứng mũi chịu sào là Chu Chấn với nghi ngờ dính líu tới vụ hối lộ nhân viên chính phủ. Không đợi chuyện Chu Chấn được giải quyết, Chu Tử Xương lại bị buộc tội bắt cóc Hạ Nguyên. Hai chuyện ghép lại, Chu gia thất bại trong vụ đấu thầu mảnh đất thành tây, Hạ Chí Kiệt buộc Chu gia triệt đầu tư, trực tiếp làm tài chính Chu gia vỡ vụn. Trong tình thế Chu gia không có người đứng ra xử lý cục diện, tập đoàn Chu thị tuyên bố phá sản, Trì Dĩ Hoành cùng Lý Minh Hiên liên thủ thâu tóm.

Ngày Chu gia phá sản cũng chính là ngày Hạ Trạch thi chuyên ngành.

Bất đồng với cuộc thi văn hóa, thí sinh thi chuyên ngành ít hơn hẳn. Hạ Trạch thi xong bước ra ngoài, liếc mắt liền nhìn thấy bóng dáng Trì Dĩ Hoành trong đám người.

“Anh họ.”

“Sao mặt lại đỏ như vậy.”

Hiện giờ đã là tháng bảy, thời tiết oi bức vô cùng. Hạ Trạch chỉ đi một đoạn từ phòng thi ra ngoài đã bị phơi nắng tới đỏ ửng. Trì Dĩ Hoành vừa bảo cậu nhanh chóng leo lên xe vừa đưa qua một lon trà xanh ướp lạnh. Hạ Trạch nhận lấy uống một hớp lớn, Trì Dĩ Hoành cười cười lau đi vệt nước dính bên miệng Hạ Trạch, hỏi: “Về nhà sao?”

Hạ Trạch do dự một lát: “Em muốn đi xem Hạ Khải.”

Chu Hàm Thanh cùng Hạ Chí Thành bị bắt, Hạ Khải cũng đã biết chuyện. Ngày đó Hạ Trạch vì quá mệt mỏi nên không đi thăm Hạ Khải. Chờ hôm sau nhớ ra thì Hạ Khải đã bị nhận về Chu gia.

Trong khoảng thời gian này, hết chuyện Chu Hàm Thanh tới Hạ Chí Thành lần lượt lộ ra, hơn nữa Chu gia bấp bênh phá sản, Hạ Trạch cảm thấy mình cùng Hạ Khải tựa hồ tăng thêm một tầng ngăn cách. Cũng không thể nói là ngăn cách, chính là cậu rõ ràng cảm giác được Hạ Khải đang trốn mình. Hạ Trạch vài lần gọi điện cho Hạ Khải, nhưng Hạ Khải chỉ ậm ừ vài câu rồi cúp máy. Dần dà Hạ Trạch cảm thấy hẳn Hạ Khải không muốn nhìn thấy mình, vì thế cũng không còn chủ động gọi điện.

Có đôi lúc, Hạ Trạch nghĩ trạng thái của mình cùng Hạ Khải thế này thực bình thường, ban đầu không phải Hạ Khải thực chán ghét mình sao? Nếu không có chuyện Trần Huy tìm cậu gây phiền lần trước, cậu cùng Hạ Khải đã sớm chán ghét lẫn nhau. Lúc này cậu có thể nói gì đây? Hạ Khải vẫn chỉ là một đứa nhỏ, không hiểu được những việc làm ghê tởm xấu xa của đám người lớn. Nếu Hạ Khải không tình nguyện đi theo cậu thì cứ ở Chu gia tốt hơn.

Hạ Trạch ngẫm lại Hạ Nguyên, ngẫm lại Hạ Khải, cảm thấy có lẽ mình trời sinh không có duyên với anh em, vì thế liền đặt chuyện Hạ Khải xuống đáy lòng, thẳng đến tận hôm nay lại nhận được tin cổ vũ của Hạ Khải. Hạ Trạch không ngờ Hạ Khải lại biết chuyện mình thi vào hệ âm nhạc, càng không ngờ là Hạ Khải lại nhớ hôm nay là ngày thi. Tâm tình Hạ Trạch không khỏi phức tạp, ý niệm muốn thăm Hạ Khải cứ nhấp nhỏm trong đầu, không thể nào đè nén.


Đối với yêu cầu của Hạ Trạch, Trì Dĩ Hoành rất ít khi cự tuyệt, lại càng miễn bàn là loại yêu cầu chính đáng này. Ở cùng Hạ Trạch càng lâu, Trì Dĩ Hoành càng cảm thấy mình có xu thể chuyển biến thành dung túng Hạ Trạch vô điều kiện. Có những lúc anh biết rõ mình không nên làm vậy, nhưng chỉ cần Hạ Trạch dùng vẻ mặt lấy lòng nhìn anh, anh lại mềm lòng.

Trì Dĩ Hoành chủ động hỏi: “Tiểu Trạch, em có muốn đón Tiểu Khải về ở chung không?”

Hạ Trạch đã trưởng thành, để cậu chăm sóc Hạ Khải so với Chu gia càng hợp lý hơn.

Hạ Trạch nghĩ nghĩ: “Để xem ý Hạ Khải thế nào.”

Hai người lái xe tới phụ cận Chu gia nhưng không tùy tiện đi vào. Vô luận là tội hối lộ của Chu Chấn hay Chu thị phá sản, sau lưng đều có Trì gia nhúng tay, Hạ Trạch không nghĩ Chu gia muốn nhìn thấy Trì Dĩ Hoành. Hạ Trạch ở bên ngoài gọi điện, hỏi Hạ Khải có chịu ra ngoài gặp mặt hay không. Hạ Khải còn chưa nói gì đã cúp máy. Hạ Trạch còn tưởng Hạ Khải không muốn ra gặp, đang do dự xem có nên chờ một lúc hay không thì liền thấy Hạ Khải xụ mặt tức giận chạy về phía mình.

Hạ Trạch không biết vì cái gì nhìn thấy bộ dáng Hạ Khải như vậy liền muốn cười.

Hạ Khải chống lại gương mặt tươi cười của Hạ Trạch thì cảm thấy thực ủy khuất, phẫn nộ lên án: “Có phải ngay cả anh cũng không cần tôi nữa?”

Hạ Trạch chấn động, thu lại ý cười, xoa đầu Hạ Khải nghiêm túc nói: “Sao có thể.”

Hạ Khải cắn môi: “Thế sao anh không gọi điện cũng không chịu tới thăm tôi?”

Hạ Trạch nhỏ giọng giải thích: “Là cậu không chịu nghe điện thoại.”

Hạ Khải lớn tiếng phản bác: “Anh không thể gọi thêm vài lần sao?”

Hạ Trạch: “…”

Hạ Khải thấy Hạ Trạch không nói lời nào thì lại càng giận hơn: “Rõ ràng anh không cần tôi. Anh để mặc tôi ở chỗ ông bà ngoại không thèm để ý tới, cũng không thèm gọi điện, tôi đã không còn cha mẹ rồi, có phải ngay cả anh trai cũng không còn luôn không?”

Hạ Khải càng nói càng ủy khuất, che mẹ cùng cữu cữu lần lượt gặp chuyện làm Hạ Khải nháy mắt trưởng thành không ít. Tuy ông bà ngoại đối xử với nó rất tốt, nhưng nó vẫn nhớ Hạ Trạch, muốn ở cùng Hạ Trạch. Ban đầu, lúc Hạ Trạch gọi điện, Hạ Khải đã cố ý cúp máy. Nó lén nghe thấy ông bà ngoại nói cha mẹ gặp chuyện không may có liên quan tới Hạ Trạch, là phụ thân có lỗi với Hạ Trạch. Hạ Khải không hiểu chuyện là sao nhưng nó vẫn nhớ kĩ câu đó. Nó sợ Hạ Trạch vì chuyện cha mẹ mà không cần mình, về sau liền để nó ở chỗ ông bà ngoại.

Nhận được điện thoại của Hạ Trạch, Hạ Khải vừa vui sướng lại lo lắng, trong tâm lý mâu thuẫn đó, nó cố ý cúp điện thoại để làm Hạ Trạch chú ý, muốn Hạ Trạch gọi nhiều hơn, chứng minh rằng nó quan trọng, kết quả Hạ Trạch chỉ gọi vài lần liền không để ý tới nó nữa. Hạ Khải ủy khuất muốn chết, nhưng lại sợ chọc Hạ Trạch chán ghét, mỗi ngày đều bất an cầm chặt di động, chỉ sợ bỏ lỡ cuộc gọi, nhưng ngày nào cũng đầy thất vọng.


Hạ Khải lên án làm Hạ Trạch nhịn không được cảm thấy thực tự trách, cậu đã nghĩ mọi chuyện quá phức tạp. Hạ Khải là em trai cậu, mặc kệ phát sinh chuyện gì thì vĩnh viễn vẫn là vậy.

Hạ Trạch áy náy xoa đầu Hạ Khải, hạ thấp giọng: “Anh sai rồi.”

Hạ Khải chớp chớp mắt, xác định Hạ Trạch thật sự nghiêm túc, chần chờ vài giây mới thấp giọng nói: “Tôi tha thứ cho anh.”

Hạ Trạch bật cười, nhớ tới đề nghị của Trì Dĩ Hoành liền hỏi: “Tiểu Khải, có muốn tới ở cùng anh không?”

Hạ Khải nghe Hạ Trạch nói vậy ánh mắt lập tức sáng rực, đè nén hưng phấn nhỏ giọng hỏi: “Có thể chứ?”

“Đương nhiên!”

Hạ Khải lập tức gật gật đầu.

Hạ Trạch cười cười, xoay người muốn cùng Trì Dĩ Hoành thương lượng chuyện này, Hạ Khải cẩn thận kéo tay cậu lại, nhỏ giọng gọi một tiếng: “Anh hai.”

“Hử?”

Ánh mắt Hạ Khải sáng lấp lánh nhìn cậu, lắc đầu: “Không có việc gì.”

Khóe miệng Hạ Trạch nhếch lên, thuận tay niết mặt Hạ Khải.

Quá trình mang Hạ Khải đi thuận lợi ngoài ý muốn, Chu gia không hề ngăn cản. Theo góc độ lâu dài thì Hạ Khải theo Hạ Trạch hiển nhiên tốt hơn ở lại Chu gia, huống chi Chu gia hiện giờ bận rộn xử lý chuyện Chu Chấn cùng Chu Tử Xương, quả thực cũng không còn tinh lực quản Hạ Khải.

Đối với chuyện Hạ Khải tới, Trì Thủ Chính thật sự cao hứng. Ông đối với Hạ Khải không có thành kiến gì, chuyện của đám trưởng bối không nên liên lụy tới đứa nhỏ. Sự thực, đề nghị đón Hạ Trạch về là Trì Thủ Chính nói với Trì Dĩ Hoành trước. Thứ nhất là đứa nhỏ Hạ Khải này không tệ, Chu gia gần nhất quá loạn không thể chăm sóc tốt cho Hạ Khải. Thứ hai, Hạ Trạch có một mình chung quy cũng rất cô đơn. Trì Thủ Chính thực lòng muốn tốt cho Hạ Trạch, ông không hi vọng cháu mình cô độc một mình. Ông cùng Trì Dĩ Hoành có thể cho Hạ Trạch thân tình, nhưng vẫn không thể so với Hạ Khải.


Có lẽ vì tuổi đã lớn, Trì Thủ Chính càng lúc càng thích náo nhiệt. Trước kia Trì Dĩ Hoành xuất ngoại, trong nhà có mỗi mình ông cũng không cảm thấy cô đơn. Nhưng khoảng thời gian này có Hạ Trạch cùng Trì Dĩ Hoành bồi bên người, Trì Thủ Chính đã quen với bầu không khí náo nhiệt, không thích loại yên tĩnh lạnh lẽo trước kia nữa. Nhất là Hạ Khải dính Hạ Trạch lợi hại, mỗi lần nhìn thấy Trì Dĩ Hoành cùng Hạ Khải ngầm tranh đoạt tình cảm trước mặt Hạ Trạch, Trì Thủ Chính liền nhịn không được cười ha hả.

Nụ cười trên mặt cữu cữu ngày càng nhiều, Hạ Trạch xem trong mắt. Trước đó cậu còn do dự sau khi đậu đại học có nên cùng anh họ dọn ra ngoài ở hay không, hiện giờ đã hoàn toàn đánh mất ý niệm này. Thậm chí còn chủ động thương lượng với Trì Dĩ Hoành, cậu không muốn ở ký túc xá trường, tình nguyện mỗi ngày vất vả quay về nhà ở. Dù sao cậu cũng hỏi qua, chương trình học của hệ soạn không nhiều, hơn nữa đại đa số đều vào buổi chiều. Nghe nói có sinh viên phản ánh nửa đêm là thời khắc linh cảm, bọn họ ngủ muộn nên cần ngủ nướng để bồi bổ giấc ngủ.

“Không ở ký túc xá?” Trì Dĩ Hoành xác nhận nói.

Hạ Trạch‘ưm’một tiếng: “Em muốn bồi cữu cữu nhiều một chút.”

Trì Dĩ Hoành nhướng mi: “Không muốn theo bồi anh à?”

Hạ Trạch thản nhiên: “Muốn.”

Trì Dĩ Hoành bật cười hôn Hạ Trạch, thấp giọng nói: “Mấy ngày nay em cứ ở cùng Hạ Khải, anh muốn bồi thường.”

Hạ Trạch cười híp mắt, vừa định hỏi muốn bồi thường thế nào thì ngoài cửa vang lên tiếng Hạ Khải: “Anh hai đâu rồi? Có việc tìm anh này.”

Trì Dĩ Hoành: “…”

Hiện giờ anh thực hối hận đã đưa Hạ Khải về.

Hạ Trạch nhịn không được cười phá lên.

Không quá vài ngày, vụ án của Hạ Chí Thành được phát quyết. Vì mười năm trước giết Trì Hân Vân cùng bao che tội ác của Chu Hàm Thanh, quãng đời còn lại của ông đều phải vượt qua trong nhà tù. Đối với phán quyết của thẩm phán, Hạ Chí Thành không nói gì, chỉ biểu thị mình muốn gặp Hạ Trạch.

Cách một tháng, Hạ Trạch một lần nữa gặp lại Hạ Chí Thành. Bất đồng với dáng vẻ hăng hái tao nhã khi trước, Hạ Chí Thành bây giờ thực già nua. Tinh thần giống như bị rút cạn, cả người già đi mười tuổi.

Hạ Trạch dừng một chút, trầm mặc ngồi đối diện Hạ Chí Thành.

Hạ Chí Thành không mở miệng nói chuyện, chỉ cẩn thận đánh giá Hạ Trạch, đứa con mà ông vẫn luôn qua quít. Hạ Chí Thành không nói rõ tình cảm của mình với Hạ Trạch, có áy náy, có trốn tránh, nhưng càng nhiều hơn là xa lạ.

Trầm mặc hồi lâu, Hạ Chí Thành mở miệng nói: “Tiểu Trạch, con trưởng thành rồi.”

Hạ Trạch không nói gì, Hạ Chí Thành cười khổ: “Nghe nói con nhận Tiểu Khải về Trì gia?”


Hạ Trạch vẫn không mở miệng.

Hạ Chí Thành thở dài một tiếng, nói ra lời nói thật lòng: “Tiểu Trạch, thực xin lỗi con…”

“Không cần!” Đây là lời đầu tiên Hạ Trạch mở miệng, đánh gảy lời đối phương: “Mặc kệ là tôi hay mẫu thân cũng không cần lời xin lỗi của ông, ông không xứng.”

“Tiểu Trạch…”

Không nhìn tới ánh mắt khẩn cầu của Hạ Chí thành, Hạ Trạch lạnh nhạt nói: “Nếu ông gặp tôi vì muốn nói xin lỗi thì không cần thiết. Ông không xứng nói ba chữ này, tôi cũng sẽ không tha thứ cho ông, tôi nghĩ mẫu thân cũng vậy.”

Hạ Trạch nói xong liền bỏ đi. Tha thứ là một chuyện quá xa xỉ, không phải ai cũng đáng nhận được.

Bên ngoài trại giam, Hạ Trạch gặp Hạ Tư Tuệ đang đẩy Hạ nãi nãi tới thăm Hạ Chí Thành. Sau lần hôn mê trước đó, Hạ nãi nãi tỉnh lại liền xuất hiện dấu hiệu đột quỵ, không chỉ không thể nói chuyện, ngay cả cử động cũng không được. Trong vụ án của Hạ Chí Thành, Hạ nãi nãi vốn bị tố tội bao che, nhưng vì sức khỏe quá kém, căn bản không thể ra tòa. Hơn nữa mặc dù có đoạn ghi âm làm chứng nhưng Hàn Linh không hề nói gì về Hạ nãi nãi, cuối cùng Hạ Chí Thành gánh hết toàn bộ tội danh.

Hạ Tư Tuệ hiển nhiên không ngờ lại gặp Hạ Trạch ở đây, khá bất ngờ: “Tiểu Trạch, con tới thăm anh tư à?”

Hạ nãi nãi nghe thấy lời Hạ Tư Tuệ, gian nan ngẩng đầu nhìn về phía Hạ Trạch.

Hạ Trạch lắc đầu.

Hạ nãi nãi phẫn nộ‘si si’vài tiếng. Hạ Trạch thương hại nhìn bà, Hạ nãi nãi mạnh mẽ độc đoán cả đời, lúc già lại không thể nói chuyện hay cử động, bồi bên người chỉ có mình cô út. Không biết lúc nghĩ lại những chuyện quá khứ bà có cảm thấy hối hận hay không?

Hạ Tư Tuệ tựa hồ muốn nói gì đó, bất quá ngừng một chút vẫn không lên tiếng.

Hạ Trạch cũng không thể nói gì hơn, rất nhanh liền cáo từ rời đi.

Ngoài trại giam ánh mặt trời sáng lạn, tâm tình nặng nề vì gặp Hạ Chí Thành thoáng chốc tan biến sạch sẽ. Nhìn Trì Dĩ Hoành đứng chờ cách đó không xa liền kìm không được lộ ra một nụ cười thật tươi.

“Anh họ!”

Trì Dĩ Hoành quay đầu, đập vào mi mắt chính là gương mặt tươi cười của Hạ Trạch, tựa hồ bị cảm nhiễm, nụ cười cũng nở rộ trên gương mặt anh.

-Chính Văn Hoàn-


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.