Trọng Sinh Chi Giả Thế Tử Chân Phò Mã

Chương 53: Giết Người Diệt Khẩu


Đọc truyện Trọng Sinh Chi Giả Thế Tử Chân Phò Mã FULL – Chương 53: Giết Người Diệt Khẩu


Vừa thấy Ngô thái y đến, Cảnh Dung vội vàng đứng dậy tránh đường cho Ngô thái y xử lý vết thương của Lạc Tử Phong, nghe lời hắn nói có vẻ như hắn rất am hiểu về loại độc này.

Cảnh Dung vừa tránh qua một bên, Ngô thái y liền nhìn được toàn bộ vết thương của Lạc Tử Phong, nhìn vết thương không ngừng chảy máu đen cùng với mảnh vải trắng bị cắt rách, nếu như còn không biết đây là chuyện gì thì cũng uổng công mấy chục năm từng trải của hắn.

“Khụ khụ….!Thì ra Thế tử lại là…..”, Ngô thái y nhìn về phía Cảnh Dung và Tương Vương lúng túng cười một cái, còn chưa nói xong đã bị Cảnh Dung đánh gãy lời.

“Ngô thái y, chuyên tâm trị liệu cho Thế tử, những chuyện khác hi vọng ngươi không cần phải nói nhiều”.

“Vâng, vâng, vâng”, nghe được ngữ điệu lạnh lùng của Cảnh Dung, Ngô thái y liền xoay người nhìn kĩ thương thế của Lạc Tử Phong.

Công chúa người ta đối với Phò mã như thế này cũng không thèm để tâm đến, bản thân mình nhiều chuyện làm gì, chỉ có điều chuyện cơ mật bực này, bây giờ trốn cũng không được, mà không trốn cũng không xong.

“Hình như Ngô thái y biết đây là loại độc gì?”, Tương Vương hỏi.

Ngô thái y quay lưng với hai người nghe vậy gật gật đầu, nói: “Xác thực là biết, độc này ta đã nghiên cứu hơn nửa đời người, năm đó sư mẫu của ta cũng bởi vì chất độc này mà chết.

mà sư mẫu cũng bởi vì xử lí không đúng mà không thể cứu vãn tính mệnh.

Lúc đó, chuyện sai lầm duy nhất của sư phụ ta chính là dùng kim sang dược cầm máu cho sư mẫu”.

“Lời này là ý gì?”.

Tương Vương thoáng nhìn bàn tay hơi run của Cảnh Dung, tất nhiên biết suy nghĩ trong lòng đối phương lúc này, bàn tay hắn áp nhẹ lên mu bàn tay Cảnh Dung lấy đó làm an ủi nàng.

Nàng đây là vừa vui mừng vừa sợ hãi hành động lúc nãy của mình.

“Loại độc này chính là một loại độc dược tổ truyền của hoàng thất Tĩnh quốc, độc đi vào đường miệng cũng vô dụng, nhất định phải bôi ở trên binh khí, chỉ cần trầy da một chút liền có thể muốn mạng người.


Máu độc sẽ không ngừng mang theo chất độc giả chảy ra từ miệng vết thương, vết thương vĩnh viễn không thể khép lại, trong tình cảnh này, mọi người đều sẽ dùng kim sang dược tiến hành cầm máu.

Ai ngờ được đây mới là bùa đòi mạng thực sự, máu độc không chỉ không ngừng lại mà còn lấy tốc độ cực nhanh theo dòng máu tiến vào lục phủ ngũ tạng, độc vào phủ tạng thì thần tiên khó cứu.

Vì vậy nhất định phải để độc theo máu chảy ra hết, thế nhưng nếu không tiến hành cầm máu thì người trúng độc cũng sẽ bởi vì mất máu quá nhiều mà chết, đây chính là chỗ hiểm độc của loại độc này”.

“Năm đó sư phụ đắc tội với hoàng thất Tĩnh quốc, Tĩnh quốc liền phái sát thủ đến truy sát, sư mẫu đỡ một kiếm thay sư phụ, trên thân kiếm có chất độc này.

Sư phụ không am hiểu loại độc này cho nên mới dùng kim sang dược cầm máu cho sư mẫu, vậy nên sư mẫu mới vì máu độc công tâm mà chết.

Thế nhưng sau đó làm cách nào sư phụ cũng không gặp lại loại độc này, sau đó ta cũng chia tay với sư phụ, trở về Thanh Lam quốc làm người của Thái y viện.

Thái y viện có đủ loại dược liệu ta cần, trải qua mười mấy năm nghiên cứu, cuối cùng cũng tìm ra cách giải độc, vì vậy Tương Vương và công chúa không cần lo lắng, Thế tử nhất định sẽ không sao”.

“Thật sao? Như vậy thì tốt, như vậy thì tốt”.

Tương Vương và Cảnh Dung nghe vậy đều thở phào nhẹ nhõm, quả nhiên tìm đúng người rồi, nếu là người khác thì Lạc Tử Phong đại khái cũng giống như sư mẫu của Ngô thái y năm đó, bởi vì trị liệu không đúng cách mà bỏ mạng.

“Vì vậy, lát nữa mặc kệ hạ quan làm gì, công chúa và Tương Vương cũng không nên cảm thấy kì quái, càng không thể ngăn cản.

Đây là bước quan trọng liên quan đến chuyện có thể giải độc thành công hay không”.

“Yên tâm, chúng ta sẽ không quấy rầy ngươi”.

Tương Vương vừa mới thề thốt xong, ngay một giây sau đã suýt chút nữa xông lên ném Ngô thái y đi, cũng may Cảnh Dung vẫn còn chút lí trí kịp thời giữ lấy Tương Vương, bằng không….!
“Hoàng thúc, đừng kích động!”.

Lúc Cảnh Dung nói lời này thì mi mắt hơi động, trên mặt mơ hồ dính nước mắt, ánh mắt không dám nhìn Lạc Tử Phong nữa.


Vừa nãy Ngô thái y cầm một tiểu đao đã hơ qua lửa rạch một đường càng sâu càng dài hơn lên vết thương của Lạc Tử Phong, lượng máu đen lập tức từ vết thương chảy ra càng nhiều hơn.

“Công chúa và Tương Vương nếu không chịu nổi cảnh này thì đừng nhìn, yên tâm, Thế tử sẽ không sao.

Người ta mất máu quá nhiều sẽ chết, thế nhưng vẫn có giới hạn, chỉ cần không mất quá nhiều thì sẽ không sao, động tác bây giờ của hạ quan chính là lấy máu độc, để tất cả máu đã nhiễm độc có thể chảy ra ngoài”.

“Ngô thái y, ngươi không cần giải thích với chúng ta, chuyên tâm cứu chữa Thế tử là được rồi, nếu ngươi không cứu được, ngươi cũng hiểu được thủ đoạn của Tương Vương phủ rồi đó”.

Hít sâu mấy cái, Tương Vương lấy lại bình tĩnh, sợ mình lại làm ra hành động gì kích động nên đành phải quay lưng không nhìn đến động tác của Ngô thái y.

“Cũng đừng quên Tử Phong nó không chỉ là ngoại tôn của bản vương mà còn là đồng môn của ngươi, nếu hôm nay ngươi không tận lực, ngày sau gặp lại sư phụ các ngươi sợ rằng ngươi cũng không thể bàn giao tốt”.

“Hạ quan biết rồi”.

Nói rồi, Ngô thái y cũng không nói gì nữa, chuyên tâm thực hiện động tác hắn đã từng tập đi tập lại trong đầu không biết bao nhiêu lần.

Sẽ không sai lầm, tuy nói chưa từng thử qua trên cơ thể người, thế nhưng phương pháp này nhất định sẽ được.

Nhìn Lạc Tử Phong bởi vì mất một lượng máu độc lớn mà đôi môi phát tím dần khôi phục màu sắc bình thường, hắn càng kiên định suy nghĩ trong lòng.

Lấy hòm thuốc đặc chế vẫn mang bên người, lấy ra vài viên thuốc đặt lên trên miệng vết thương, chỉ chốc lát sau thì dòng máu đen kia liền phát ra mấy tiếng “xì xì”, lấy tốc độ cực nhanh bốc hơi trong không khí.

Mà máu từ vết thương cũng ngày càng chảy ít hơn, một lát sau đã có dấu hiệu ngừng lại, quả nhiên là thành công, Ngô thái y nhất thời mừng tít mắt.

“Đại công cáo thành!”, cẩn thận băng bó vết thương cho Lạc Tử Phong, Ngô thái y nói với Tương Vương và Cảnh Dung vẫn quay lưng với hắn: “Tương Vương, Công chúa, độc trên người Thế tử đã được thanh lọc gần hết rồi”.


“Thật sao?”.

Hai canh giờ này đối với Cảnh Dung và Tương Vương chính là hai canh giờ lâu nhất trong đời, đến nỗi lúc này hai người nghe được lời của Ngô thái y mà vẫn có chút khó tin, quay đầu lại nhìn Lạc Tử Phong bởi vì mất máu mà sắc mặt trắng bệch nằm trên giường.

Thế nhưng không có dấu hiệu trúng độc, trái tim bởi vì lo lắng lúc này mới quay về vị trí cũ.

Cảnh Dung vẫn còn chút không dám tin hỏi: “Tiếp theo chúng ta nên làm gì, độc này chỉ thanh lọc một lần là được rồi sao?”.

Dù sao chất độc này được Ngô thái y miêu tả hung tàn bá đạo như vậy, mà đây cũng là lần đầu tiên hắn thử nghiệm, khó có thể bảo toàn không xuất hiện tình huống ngoài dự liệu.

Ngô thái y gật đầu nói: “Dư độc vẫn còn, thế nhưng đã không nguy hiểm đến tính mạng.

Như Công chúa nhìn thấy đó, máu đã ngừng chảy, mà Thế tử vẫn khỏe mạnh nằm đó không có bất kì phản ứng dị thường nào, nếu như độc tố chưa trừ thì không thể được như vậy.

Nếu Công chúa chưa yên tâm thì chỗ thần có mấy viên Hoa Hoàn giải bách độc, mỗi ngày cho Thế tử dùng một viên, ba ngày sau dư độc sẽ hoàn toàn tiêu tan”.

Cảnh Dung nghe vậy chỉ cúi đầu, giọng nói đột nhiên trầm thấp: “Chỉ cần như vậy thôi, không cần chú ý những thứ khác sao? Tử Phong rõ ràng mất nhiều máu như vậy, Ngô thái y….”.

Nói rồi, Cảnh Dung đột nhiên ngẩng đầu lên, trong con ngươi màu đỏ toát lên ánh sáng nguy hiểm chưa ai từng thấy.

Nói nhanh đi, nói Lạc Tử Phong sau này cần hắn ở bên trị liệu, cho nàng một lí do để không giết hắn….!
Ngô thái y nhìn ánh mắt có chút đáng sợ lúc này của Cảnh Dung, trực giác nói cho hắn biết lúc này Cảnh Dung rất nguy hiểm, thế nhưng thân thể không hề nghe theo mệnh lệnh đào tẩu của bộ não, chỉ ngơ ngác đứng nhìn Cảnh Dung.

Hắn không biết tại sao Cảnh Dung còn muốn truy hỏi như vậy, chỉ cho là đối phương không yên lòng, hắn không thể làm gì khác là lên tiếng nói: “Công chúa yên tâm, Thế tử đã không còn đáng ngại, mấy ngày này cần ăn nhiều đồ bổ một chút, bù đắp lại lượng máu thiết hụt là được rồi”.

“Thật sao?”.

Lần này, Cảnh Dung trực tiếp rút thanh chủy thủ vẫn luôn mang theo bên người, kề lên cần cổ Ngô thái y, “Vĩnh biệt Ngô thái y, bản cung không thể để ngươi sống trên cõi đời này, bởi vì ngươi là một uy hiếp cực lớn.

Ngươi đã biết thân phận nữ tử của Tử Phong, bản cung không cho phép ngươi còn sống”.

“Xin lỗi…..”.


Nhìn thân thể ngã trên mặt đất của Ngô thái y, tứ chi co quắp cùng đôi mắt trừng lớn, Cảnh Dung từ từ khép mắt, không nhìn đến ánh mắt ngạc nhiên của Tương Vương, đi ra khỏi phòng Lạc Tử Phong.

Đứng trong sân chính là chín hộ vệ được Lạc Tử Phong mang theo đi bảo vệ Tuyết Ly công chúa.

“Các ngươi đến đây một chút, bản cung có chuyện muốn hỏi”.

Vừa nãy tận mắt nhìn thấy một màn Cảnh Dung không chút lưu tình giết Ngô thái y, chín người bọn họ lúc này nhìn vẻ mặt không cảm xúc của nàng thì cảm thấy sau lưng lạnh run, ánh mắt cầu cứu nhìn về phía Tương Vương, kì vọng Tương Vương có thể đảm bảo một mạng cho bọn họ.

“Cảnh Dung, mấy người bọn họ thì không cần đâu, dù sao lúc giao phó Tử Phong cho bọn họ bản vương cũng đã nói chuyện thân phận của Tử Phong cho họ biết rồi”.

“Hoàng thúc, nhìn ta giống một nữ ma đầu thích giết người như vậy sao?”.

Câu nói này triệt để khiến Tương Vương cấm thanh, cũng làm cho chín hộ vệ đang hiểu lầm kia lộ ra vẻ mặt xấu hổ.

Dừng một chút, Cảnh Dung lại lên tiếng hỏi: “Hoàng thúc, Tương Vương phủ hẳn là tuyệt đối an toàn, không có mật thám lẫn vào chứ? Ta có một số chuyện muốn hỏi bọn họ”.

Tương Vương trả lời: “Sau khi Tử Phong trở về thì hết thảy mật thám cũng đã bị quét sạch, Công chúa cứ yên tâm hỏi đi”.

“Được, vậy ta hỏi các ngươi vấn đề về tên lệnh Tương Vương phủ, lúc trước Thế tử giao phó các ngươi dùng tên lệnh này để truyền tín hiệu sao?”.

“Chuyện này bản vương có thể trả lời ngươi, Tử Phong cũng không biết Tương Vương phủ tự chế tên lệnh truyền tín hiệu”.

Cảnh Dung nghe vậy thì gật đầu, rồi nói tiếp: “Thế tử đã sớm nói với các ngươi can hệ trọng đại trong chuyện lần này, lúc nào cũng có thể bị tập kích đúng không? Bằng không nàng cũng sẽ không đặc biệt điều binh mã mai phục bốn phía trạm dịch, nhưng mà nhiều người như vậy không thể mang theo bên người, như vậy nàng giao cho các ngươi thứ gì để truyền tín hiệu nguy hiểm cho đội binh mã đã được an bài?”.

Trả lời mà một nam tử cao gầy: “Là pháo tín hiệu, ngày đầu tiên Thế tử đã dẫn chúng ta đến phủ nha Lễ bộ, lấy một ít pháo tín hiệu dùng khi tòng quân cho chúng ta làm tín hiệu liên lạc”
“Vậy vì sao các ngươi lại dùng tên lệnh Tương Vương phủ?”.

Nam tử kia nghe vậy lúc này mới nhớ đến, nói: “Chuyện này nhắc đến cũng kì lạ, lúc phát hiện bốn phía có mai phục, Thế tử có ra hiệu cho chúng ta phóng pháo tín hiệu, thế nhưng pháo tín hiệu kia không có chút phản ứng nào.

Chín người chúng ta mỗi người đều thử qua nhưng cũng như nhau, cũng may chúng ta luôn mang theo tên lệnh bên người, cuối cùng là dùng tên lệnh để truyền tín hiệu thông báo vị trí”..


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.