Trọng Sinh Chi Giả Thế Tử Chân Phò Mã

Chương 27: Rơi Vào Nguy Hiểm


Đọc truyện Trọng Sinh Chi Giả Thế Tử Chân Phò Mã FULL – Chương 27: Rơi Vào Nguy Hiểm


Tiếng còi hiệu lệnh bắt đầu xuân săn đã vang lên, tất cả mọi người đứng thành từng tổ chuẩn bị chờ xuất phát.

Chỉ thấy trên bãi cỏ bãi săn hoàng gia đứng chật ních người, cả người tham gia lẫn thị vệ, khung cảnh rất đồ sộ.

Có điều vẫn có người hừ giọng khinh thường khung cảnh này, người này không ai khác chính là người duy nhất không phải là thần dân vương triều Thanh Lam lần xuân săn hoàng gia này – sứ giả Hung Nô.

Cảnh Thái đế không quan tâm sứ giả Hung Nô có suy nghĩ thế nào về lần xuân săn này, hắn mời họ đến đây chỉ xuất phát từ lễ nghi, dù sao hoạt động xuân săn chỉ có ba ngày, vừa kết thúc thì lại chuẩn bị cho lễ cầu kinh năm mới ở kinh thành, có nhiều nhân vật máu mặt tham gia.

Cho nên cũng không có thời gian mà chiêu đãi vị sứ giả Hung Nô lần này.

Lần này cũng chỉ gọi một mình Ba Đạt đến, những tùy tùng của Ba Đạt đều không được phép xuất hiện.

Có lẽ là vì quy chế thay đổi cho nên lần xuân săn này mọi người rất có nhiệt tình, trong chốc lát đã truyền ra tin tức báo về những ai săn được mồi.

Tương Vương thỏa mãn nhìn thành tích của tổ Lạc Tử Phong và Cảnh Dung, trên mặt có chút tự hào.

Tuy nói không phải là vị trí dẫn đầu nhưng cũng luôn duy trì trong tốp mười.

Có điều tin tức thông báo không trở về nhanh như vậy, Tương Vương nhìn bóng lưng của Lạc Tử Phong và Cảnh Dung ở trong đám người tiến vào rừng, tâm tình vui vẻ nháy mắt liền bị bất an bao phủ, tình huống không thể nhìn thấy như vậy thật khiến người ta lo lắng.

Lạc thừa tướng ở một bên cũng vẻ mặt lo âu nhìn thân ảnh Lạc Tử Phong biến mất giữa rừng cây, trong lòng có loại ảo giác, đứa cháu trai vất vả lắm mới tìm về được này sẽ thật sự biến mất ở trong đó, không thể về được nữa.

Càng nghĩ càng nóng lòng, Tương Vương và Lạc thừa tướng sau khi nhìn thấy Lạc Tử Phong biến mất thì càng đứng ngồi không yên, xoạt một tiếng liền đứng dậy khỏi ghế ngồi, dự định tự mình mang theo hộ vệ bên người đi vào rừng tìm người.


“Hai vị ái khanh làm sao vậy?”, so với Tương Vương và Lạc thừa tướng nôn nóng, biểu hiện của Cảnh Thái đến vô cùng bình tĩnh.

“Hẳn là không yên lòng Trạng nguyên gia của chúng ta đi? Trẫm nghe nói năm nay Tương Vương Thế tử cũng đã mười tám, thì ra tin tình báo của trẫm sai rồi, hắn kì thực chỉ là một tiểu tử cần trưởng bối của mình lo lắng sao?”.

“Chuyện này……”.

Mấy câu của Cảnh Thái đến vừa hạ xuống, Tương Vương và Lạc thừa tướng cũng từng người ngồi vào ghế.

Tử Phong đã mười tám, đã không còn là hài tử để bọn họ phải quản mọi chuyện, huống hồ chi đây là sân bắn ngự dụng của hoàng gia, bốn phía đều là Ngự lâm quân, chẳng lẽ còn có nguy hiểm gì sao? Cẩn thận nghĩ lại thì cảm thấy mình thật sự lo lắng thái quá, Tương Vương và Lạc thừa tướng đều có chút ngượng ngùng an tĩnh lại, ngồi một chỗ lẳng lặng đợi thành tích cuối cùng.

Chỉ là hai canh giờ mà thôi, Tử Phong chẳng mấy chốc nữa sẽ quay về.

“Công chúa, sao lại dừng?”.

Sau khi tiến sâu vào rừng thì Lạc Tử Phong và Cảnh Dung công chúa một đường rong ruổi, nhìn thấy con mồi liền giương cung lên bắn, chỉ trong chốc lát đã thu hoạch khá dồi dào.

Có điều, ngay lúc sắp hạ được con mồi thứ mười thì Cảnh Dung lại không hề báo trước mà ngừng lại, hành động như vậy thật khiến người ta khó hiểu.

Sắc mặt của Cảnh Dung công chúa rất phức tạp, khẽ lắc đầu, ra hiệu cho Lạc Tử Phong không cần lên tiếng, sau đó nhìn thực vật và cây cối sinh trưởng xung quanh, quả nhiên hai người bọn họ săn được khá nhiều loại động vật vốn không nên xuất hiện ở nơi này.

“Ghé tai lại gần đây”, Cảnh Dung vẫy vẫy Lạc Tử Phong, sau đó liền nhẹ giọng bên tai Lạc Tử Phong nói ra suy đoán của mình.

Các nàng nhất định đã trúng quỷ kế của đối phương, hay cho một chiêu gậy ông đập lưng ông, thả con mồi vào sân bắn này để dụ dỗ sao? Ai có thể ngờ được thợ săn lại có thể trở thành con mồi bị săn đây?

Nghe được lời cảnh tỉnh của Cảnh Dung, Lạc Tử Phong lập tức phát hiện dị thường, vẻ mặt vui vẻ vì săn được nhiều con mồi cũng mất tăm.

Đúng rồi, thị vệ đi theo trình báo con mồi cũng không thấy đâu, các nàng quả nhiên đã tiến vào cạm bẫy được người có tâm thiết kế tốt rồi sao? Nhưng mà, tại sao lại vậy chứ? Mục đích của đối phương là gì, là muốn tính mạng của hai người họ sao?
“Tập trung một chút!”, một mũi tên xé không khí bắn đến, thẳng tắp hướng Lạc Tử Phong, may mà Cảnh Dung phát hiện đúng lúc, đẩy Lạc Tử Phong ra, lạnh lùng lên tiếng.

Lạc Tử Phong bị Cảnh Dung đẩy ngã có chút sững sờ nhìn mũi tên hướng về phía nàng giờ đang cắm sâu vào thân cây khô phía trước.

Là hướng về mình sao? Ý nghĩ này vừa lóe lên trong đầu nàng thì mũi tên của đối phương lại xé gió bay đến, mục tiêu lần này vẫn là Lạc Tử Phong.

Lạc Tử Phong được Cảnh Dung nhắc nhở liền lăn trên mặt đất một vòng, miễn cưỡng tránh được mũi tên này.

Trong mắt tràn đầy kinh hãi, mũi tên lần này đến từ hướng khác, vì vậy sát thủ mai phục không chỉ có một người.

Lạc Tử Phong lần đầu gặp cảnh tượng như vậy, theo bản năng nhìn về hướng Cảnh Dung, ánh mắt cầu cứu kia vừa chạm phải tầm mắt lạnh lẽo của đối phương liền bị đông cứng.

Lạnh quá! Tại sao lại lạnh lẽo như vậy? Cảnh Dung bây giờ cùng thường ngày hoàn toàn khác nhau, vị công chúa lúc nào cũng ôn hòa kia giờ khắc này đã thu lại tất cả ý cười, đôi hồng mâu tỏa ra ánh sáng lạnh lẽo.

Nàng biết, hàn ý như vậy không phải dành cho Lạc Tử Phong nàng, mà là đang nhìn những sát thủ ẩn nấp trong bóng tối kia.

“Công chúa, chúng ta mau rời khỏi nơi này thôi”.

Lạc Tử Phong khẽ cắn răng, trực tiếp đón nhận ánh mắt lạnh lùng của Cảnh Dung, bò khỏi mặt đất, không thèm để tâm đến đối phương tỏa ra khí tràng chớ đến gần, tiến lên nắm lấy tay đối phương, dự định cùng Cảnh Dung lên yên ngựa, thoát khỏi cạm bẫy này.


Ai ngờ Cảnh Dung lại dùng sức rút khỏi tay Lạc Tử Phong, nhưng mà ánh mắt vẫn hệt như lúc nãy: “Vô ích thôi, chúng ta trốn không ra, vừa nãy không để ý, bây giờ nhớ lại, có lẽ chúng ta đã tiến vào trận pháp tỉ mỉ của đối phương rồi.

Tình huống như vậy chúng ta căn bản không có cách nào phá trận, huống chi là trốn đi? Kế trước mắt là chỉ có thể giải quyết những sát thủ đang ẩn núp, ngoài ra, không còn cách nào cả”.

“Trận pháp…..”, Lạc Tử Phong kinh ngạc há to miệng, nàng không nghe lầm chứ, đối phương lại đem chung quanh đây bố trí thành trận pháp để nhốt người? Loại này nàng mới đọc được trong sách, chỉ nói có tồn tại loại pháp thuật thần bí này, hơn nữa bây giờ còn để nàng gặp phải.

Có điều đây cũng không tính là may mắn, nàng thà rằng cả đời đều không thể nhìn thấy thứ cao siêu này còn hơn.

Cảnh Dung khe khẽ gật đầu, tiếp tục chuyên tâm quan sát bốn phía, mục tiêu hẳn là nàng mới đúng, thế nhưng bây giờ cả hai mũi tên đều hướng về phía Lạc Tử Phong, rốt cuộc là có ý gì? Là muốn nàng thả lỏng cảnh giác sao? Đùa gì vậy, chỉ cần thân ở trong tình cảnh này thì có thể nào không thể cảnh giác sao? Không, Cảnh Dung nghĩ đến điều gì đó, bỗng nhiên tỉnh ngộ, ý nghĩ cho rằng mục tiêu là mình thì nàng cũng quá mức tự coi trọng mình rồi.

Kỳ thực đối phương cho đến nay đều để tâm đến quyền lựa chọn mà Cảnh Thái đến giao cho nàng, đã như vậy thì chẳng trách….!
“Sát thủ có thể đến từ nhiều nơi”.

Cảnh Dung nghĩ thông suốt then chốt trong chuyện này liền nói rõ tình huống với Lạc Tử Phong, “Hẳn là mấy bị Hoàng huynh của bản cung giở trò bên trong, không chỉ một mà có thể là cả bốn người đều phái người đến rồi.

Thế tử, bắn pháo tín hiệu mà vừa rồi Lễ bộ đã phát, chúng ta cần nhanh chóng tìm cứu viện.

Phá trận pháp từ bên ngoài so với chúng ta ở bên trong này dễ hơn nhiều”.

“Đúng, pháo tín hiệu”.

Được Cảnh Dung thức tỉnh, lúc này Lạc Tử Phong mới nhớ đến Lễ bộ vì ngừa vạn nhất mà có phát cho mỗi tổ một pháo tín hiệu dùng khi có chuyện khẩn cấp.

Nghĩ đến bây giờ mình đang cầm bùa cứu mạng duy nhất của cả hai, động tác của nàng liền hoảng loạn không có trình tự, qua một lát nàng đã lục khắp người, sau đó sững sờ nhìn Cảnh Dung: “Không thấy!”.

“Không thấy? Rốt cuộc ngươi để chỗ nào, suy nghĩ cẩn thận lại xem”.

Cảnh Dung không tin một vật quan trọng như vậy sao có thể nói không thấy liền không thấy.


Nàng nhớ lúc Lạc Tử Phong nhận pháo tín hiệu thì liền tiện tay bỏ vào bao đựng tên.

Đúng rồi, bao đựng tên.

“Bao tên của của người đâu? Pháo tín hiệu ở trong đó”, cuối cùng cũng là Cảnh Dung nhớ ra, liền nhắc nhở Lạc Tử Phong.

“Đúng rồi, bao đựng tên, bao đựng tên….”.

Trên người có mang theo bao đựng tên không Lạc Tử Phong tất nhiên biết, nàng vội vàng gỡ bao tên từ trên lưng xuống, quả nhiên nhìn thấy pháo tín hiệu ở bên trong.

Lạc Tử Phong lấy được “bùa cứu mạng” liền không chút do dự nào giơ về phía bầu trời, kéo chuôi pháo….!
Nhìn thấy pháo tín hiệu không có chút phản ứng nào, sắc mặt của Lạc Tử Phong và Cảnh Dung kém tới cực điểm.

Thứ Lễ bộ đưa hoàn toàn không thể dùng, đồ vật của hoàng gia cũng có thể làm giả sao? Hi vọng cuối cùng bị dập tắt như vậy, hai người Lạc Tử Phong mặt xám như tro tàn, lẽ nào các nàng thật sự phải chôn thây ở đây sao?
Nhưng mà bây giờ đang lúc nguy cấp, các nàng không có thời gian để tuyệt vọng.

Không giống như hai mũi tên trước, lần này cả đám sát thủ như hẹn trước, ba hướng đồng loạt thả ra hơn mười mũi tên, mục tiêu cũng không còn chỉ một mình Lạc Tử Phong.

Mũi tên được chia làm hai nhắm vào hai người, có điều bởi vì vì mũi tên đều có một mục tiêu cho nên ngược lại thuận tiện cho Lạc Tử Phong và Cảnh Dung tránh né ra chỗ trống.

Loạt tên thứ hai, rồi thứ ba, đối phương tựa hồ không có gấp gáp, hoàn toàn không có chiến thuật gì, đều là đồng loạt hướng về phía các nàng, nhưng hoàn toàn không có tính toán chính xÁC quá trình thời gian các nàng tránh né.

Thoải mái tách khỏi loạt mưa tên, y phục trên người Lạc Tử Phong và Cảnh Dung đã bẩn không thể tả, thế nhưng lại không tiêu hao bao nhiêu thể lực.

Đối phương dày công bố trí một trận pháp lớn như vậy, sau đó thành công nhốt các nàng vào trong chỉ để khiến hai nàng lăn trên mặt đất vài vòng, làm bẩn y phục trên người thôi sao? Đây đương nhiên là không thể, trong chốc lát không có mũi tên nào đến nữa, nhưng càng cảm thấy nguy cơ tiềm tàng, hai người không dám có chút bất cẩn đánh giá bốn phía, tóc gáy sau đầu cũng vì bầu không khí quỷ dị này mà dựng hết lên..


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.