Đọc truyện Trọng Sinh Chi Đừng Tới Đây – Chương 8: Thời kỳ ở chung
Bà ngoại của Nghê Huy đem mấy con tôm mà bọn nhỏ thu được lấy ra, sau khi lấy đủ, liền làm một bữa tôm mười ba vị, thơm nức xông vào mũi, hai đứa nhỏ đều thích ăn.
Nghê Huy và Sa Hán Minh ngồi ở ghế đá dưới hành lang, bưng một mâm tôm làm đồ ăn vặt. Sa Hán Minh vừa lột vỏ tôm vừa nói: “Nê Ba, ở đây chơi thật vui, ta thật không muốn trở về.”
Nghê Huy nói: “Vậy ở lại đây chơi vài ngày đi.”
Sa Hán Minh nói: “Không được a, trường học của cha mẹ ta tổ chức đi du lịch, bọn họ muốn mang ta đi theo.”
“Vậy còn không nhanh đi, khẳng định là chơi vui hơn nơi này của ta.” Nghê Huy thật sự có chút ngưỡng mộ Sa Hán Minh, cha mẹ chỉ là giáo viên phổ thông, có nghỉ đông và nghỉ hè, công việc ổn định, cuộc sống không màng danh lợi, không khí gia đình ấm áp hơn so với nhà hắn.
Sa Hán Minh cúi đầu nói: “Ta muốn cùng với cha mẹ ta đi chơi, cũng muốn cùng ngươi đi chơi.”
“Không sao đâu mà, đi du lịch về rồi vẫn có thể đến chơi mà.” Nghê Huy an ủi hắn.
Bọn họ đang nói chuyện, Nghê Huy thoáng thấy ngoài sân có hai người đang đi đến, một lớn một nhỏ, không phải là Thủy Hướng Đông và đệ đệ của y thì là ai? Thân thể Nghê Huy có chút cứng ngắt, Thủy Hướng Đông cũng thấy Nghê Huy và Sa Hán Minh, nhìn qua một cái, sau đó hỏi: “Trần gia gia có ở nhà không?”
Nghê Huy muốn nói không có ở nhà, đem y đuổi đi, nhưng mà nghĩ đến y đến đây khẳng định là có chuyện gì đó, đành phải hướng trong nhà gọi: “Ông ngoại, ông ngoại, có người đến tìm ông ạ.”
Thủy Hướng Đông nắm tay đệ đệ đã đi đến, Thủy Hướng Dương nhìn hai người đang ăn tôm thơm ngào ngạt, sau đó đem tay đặt trong miệng mút. Thủy Hướng Đông nhìn thấy động tác của đệ đệ, đem tay hắn rút ra: “Dương Dương, không được mút ngón tay.”
Thủy Hướng Dương ngẩng đầu nhìn Thủy Hướng Đông nói: “Anh hai, em muốn ăn.”
Nghê Huy thấy vẻ mặt của y, cảm thấy đứa nhỏ mất mẹ thật đáng thương, liền bưng lên đĩa tôm nói với Sa Hán Minh: “Sa Tử ngươi lấy hai cái, còn lại cho hắn.”
Sa Hán Minh vội vã cầm hai cái trên tay, sau đó nhìn Nghê Huy đem cái đĩa đưa cho Thủy Hướng Dương: “Dương Dương, cái này đều cho ngươi ăn.”
Thủy Hướng Đông nhìn nhìn Nghê Huy, lại nhìn đệ đệ, sau đó lấy một con tôm đưa cho đệ đệ: “Cám ơn, đệ đệ của ta có một con là đủ rồi. Dương Dương, mau cám ơn Nghê Huy ca đi.”
Thủy Hướng Dương đem con tôm cầm ở trong tay, đút vào miệng, qua loa nói: “Cám ơn.”
Thủy Hướng Đông cũng không lột vỏ tôm cho đệ đệ, để hắn tự ăn, ông ngoại đã từ trong nhà đi ra: “Hướng Đông, các con đến rồi.”
Thủy Hướng Đông quay đầu nhìn ông ngoại, nói: “Trần gia gia, con có chuyện phải làm phiền ông rồi.”
“Vào nhà rồi nói.”
Sa Hán Minh hỏi thầm Nghê Huy: “Y là ai vậy?”
Nghê Huy nói: “Nhà y ở gần đây, là người quen của ông ngoại.”
Sa Hán Minh tiếp tục ăn tôm, Trương Dũng lăn vòng sắt chạy đến: “Ha ha, các ngươi bây giờ mới ăn tôm a, sáng nay ta đã ăn rồi, bà nội làm tôm vừa thơm vừa cay, ăn đến nghiện luôn.” Trương Dũng đặt vòng sắt xuống, cũng không rửa tay, vô cùng tự nhiên mà lấy một con tôm bỏ vào miệng.
Sa Hán Minh nói: “Ngươi sao lại không rửa tay, bẩn chết đi được.”
Trương Dũng hắc hắc cười: “Ở dơ sống lâu.”*
*Nguyên văn là: “不干不净, 吃了没病.” Không sạch sẽ, ăn cũng không bị bệnh. Chỗ này mình dịch thoáng nghĩa theo ý của mình.
Nghê Huy mắt trợn trắng: “Ăn mà có bệnh cũng không cần lo, kêu ông ngoại của hắn tiêm cho hắn một mũi là được.”
Trương Dũng ồn ào: “Đừng có nguyền rủa ta.”
Thủy Hướng Đông đang cùng ông ngoại của Nghê Huy nói chuyện, Thủy Hướng Dương buồn chán, đi ra ngoài chơi. Trương Dũng nhìn thấy Thủy Hướng Dương: “Dương Dương sao lại ở đây?”
Thủy Hướng Dương nhìn thấy người quen: “Em cùng ca ca cùng đến.”
Trương Dũng đi đến cửa nhìn vào trong nhà: “Hướng Đông.”
Thủy Hướng Đông quay đầu lại nhìn y một cái: “Đợi một chút ta tìm ngươi chơi.”
Trương Dũng nghe y nói như vậy, liền quay lại ghế đá ngồi, nhìn thấy Thủy Hướng Dương đem con tôm trong tay gặm nát, thịt và vỏ đều trộn lẫn nhau, căn bản là chưa ăn cái gì: “Dương Dương, ngươi ăn tôm sao lại không lột vỏ ra, đến, Dũng ca lột cho ngươi.”
Thủy Hướng Dương đem con tôm đã gặm nát đưa cho Trương Dũng, Trương Dũng tiếp lấy, ném đi: “Dũng ca cho ngươi một con mới.”
Nghê Huy đẩy tay Trương Dũng ra: “Đi rửa tay, ta mới cho ngươi lột.” Trương Dũng là đứa nhỏ khỏe mạnh, ăn chút vi khuẩn cũng không có gì, nhưng mà Thủy Hướng Dương nhưng là búp bê thủy tinh.
Trương Dũng hắc hắc cười, chạy đi rửa tay. Nghê Huy nói: “Dương Dương, ta lột cho ngươi nha.”
Thủy Hướng Dương ngoan ngoãn ngồi bên cạnh Nghê Huy, Nghê Huy nhìn Thủy Hướng Dương, mặt của y rất trắng, có loại cảm giác gần như trong suốt, diện mạo vô cùng tinh tế, có chút thanh tú xinh đẹp như con gái, hắn nghĩ đến Thủy Hướng Đông đường nét lạnh lùng cứng rắn, anh em hai người hoàn toàn không giống nhau.
Qua một lát, Thủy Hướng Đông đi ra, nhìn thấy đệ đệ đang ngồi trên ghế đá, đang nghiêng đầu về phía con tôm mà Nghê Huy đang lột. Thủy Hướng Đông đi qua, ngồi bên cạnh đệ đệ, cúi đầu nhìn đệ đệ của mình. Trương Dũng đã rửa tay xong rồi trở lại, vừa ăn tôm vừa hỏi: “Thủy Hướng Đông người ăn không?”
Thủy Hướng Đông lắc đầu: “Ta không ăn đâu, cám ơn.”
Nghê Huy trôm nhìn thần sắc của Thủy Hướng Đông, sự bình tĩnh và nghiêm túc hoàn toàn không giống với một đứa nhỏ bảy tuổi phải có. Thủy Hướng Đông đúng lúc quay đầu lại nhìn hắn, đụng phải ánh mắt của hắn đang nhìn, Nghê Huy theo bản năng muốn thu hồi ánh mắt, nhưng lại cảm giác được dấu vết của chính mình quá rõ ràng, ngược lại sẽ làm người khác sinh nghi, không bằng quang minh chính đại một chút, làm bộ như vốn dĩ không quen biết là được. Hắn nghĩ như vậy, lại trừng hai mắt nhìn Thủy Hướng Đông, Thủy Hướng Đông đối mặt với hắn, ánh mắt của y rất phức tạp, không biết đang nghĩ cái gì.
Trương Dũng nói: “Hướng Đông, tôm này là ta cùng Nê Ba còn có Sa Tử cùng nhau đi bắt đó, ngươi gần đây không đến chơi, chúng ta bắt được nhiều lắm. Ngươi khi nào rảnh, thì đến chơi với bọn này.”
Thủy Hướng Đông lắc đầu nói: “Hai ngày nữa ta phải đi Thượng Hải rồi, không có thời gian để chơi cùng các ngươi. Các ngươi đi chơi đi.”
Trương Dũng hỏi: “Ngươi đi Thượng Hải làm gì vậy?”
Thủy Hướng Đông nói: “Đi khám bệnh cho đệ đệ, đợi sau khi bệnh của hắn tốt lên, chúng ta mới có thời gian để cùng ngươi đi chơi.”
Nghê Huy trong lòng nghĩ, đây đại khái là nguyên nhân mà hôm nay y đến đây tìm ông ngoại.
Quả nhiên, Thủy Hướng Đông đến tìm ông ngoại giúp đỡ, y nhờ ông ngoại cùng hai anh em y đi Thượng Hải khám bệnh, ông ngoại cũng đã đáp ứng rồi.
Buổi tối lúc bà ngoại đang thu thập đồ đạc cho ông ngoại hỏi: “Huy Huy muốn đi Thượng Hải không?”
Nghê Huy lắc lắc đầu: “Con không đi đâu ạ, cha mẹ của con rất bận, không có thời gian chăm sóc con.” Điều mấu chốt là, hắn tuyệt đối không thể cùng đi với Thủy Hướng Đông.
Cuối cùng, ông ngoại dẫn theo hai anh em Thủy Hướng Đông đi Thượng Hải. Kỳ thực chuyện khám bệnh hoàn toàn có thể tìm họ hàng của y cùng đi, nhưng mà Thủy Hướng Đông nếu đã cự tuyệt sự giám hộ của họ hàng, cũng chính là trực tiếp cự tuyệt sự giúp đỡ của họ hàng. Y có nghĩ đến rằng, cư nhiên đến tìm ông ngoại của Nghê Huy giúp đỡ, ông ngoại là người già như vậy, quả thật so với họ hàng có quan hệ trực tiếp đáng tin cậy hơn.
Sa Hán Minh rất nhanh bị cha mẹ hắn gọi trở về, chỉ còn lại Nghê Huy và Trương Dũng hai đứa. Thời tiết càng ngày càng nóng, nắng chiếu vào lá cây vàng óng, con người cũng buồn bả ủ rũ, hai đứa cũng không có tinh thần mà chạy đi chơi, Nghê Huy thì ở nhà làm ổ tập viết chữ, có thời gian thì xem sách, trong thư phòng của ông ngoại có rất nhiều kiệt tác kinh điển vĩ đại, còn có rất nhiều truyện ký danh nhân, trong nước và nước ngoài đều có.
Bà ngoại đối với dáng vẻ của cháu ngoại đang cầm tác phẩm vĩ đại nghiêm túc lật xem cảm giác rất thú vị: “Huy Huy, con biết những chữ này sao?”
Nghê Huy cầm một quyển Tân Hoa từ điểm làm ngụy trang: “Rất nhiều chữ con không biết, con đang tra từ điển.”
Bà ngoại càng thêm tò mò: “Ai dạy con tra từ điển vậy?”
“Ông ngoại ạ.” Nghê Huy đã học ghép âm ở nhà trẻ, hắn quấn quít lấy ông ngoại đòi ông dạy cách tra từ điển, chính là vì đọc sách làm ngụy trang.”
Bà ngoại hỏi: “Vậy con biết cuốn sách này kể chuyện xưa gì không?”
Nghê Huy xem chính là, hắn nói: “Con cũng không rõ nữa, hình như là kể một câu chuyện xưa về một vị vua.”
Bà ngoại cười rộ lên: “Muốn bà ngoại kể chuyện xưa cho con nghe không?”
Nghê Huy gật đầu: “Dạ được!” Có người đọc chuyện, vậy đương nhiên là cầu còn không được.
Sau giờ ngọ của một ngày hè, hai bà cháu đang ngồi ở thư phòng, bà ngoại đang cầm quyển sách, mang kính lão đọc sách cho Nghê Huy nghe, bà ngoại giọng nói mềm mại đọc chuyện xưa trong sách, vô cùng dễ nghe. Nghê Huy chăm chú nghe liền ngủ quên.
Những ngày như vậy dần dần lướt qua, nửa tháng sau, ông ngoại trở về, dẫn theo hai anh em Thủy Hướng Đông. Thủy Hướng Dương được ông ngoại ôm xuống, đứa nhỏ cả người ốm một vòng, mặt tái nhợt như trang giấy không hơn không kém, ông ngoại đặt y ở trên giường. Thủy Hướng Đông mang theo một túi thuốc to đi theo phía sau, nhìn đệ đệ yếu ớt, cẩn thận từng li từng tí như vậy giống như là nhìn thấy hàng thủ công mỹ nghệ bằng thủy tinh dễ vỡ.
Thủy Hướng Đông nhìn ông ngoại và bà ngoại, gật gật đầu, dùng sức hít hít mũi: “Thật sự làm phiền ông nội bà nội rồi.” Giọng nói mang theo sự nghẹn ngào, còn dùng cánh tay lau một ít nước mắt.
Thủy Hướng Dương ánh mắt nửa mở, nhìn thấy anh trai, giơ tay lên lau nước mắt cho anh trai: “Anh hai đừng khóc, em không đau đâu.”
Thủy Hướng Đông sờ đầu đệ đệ của mình: “Dương Dương ngoan, chúng ta trước cứ ở nhà của gia gia, đợi ngươi tốt lên, chúng ta lại trở về nhà, được không?”
Thủy Hướng Dương gật gật đầu: “Dạ.” Nói rồi ngáp một cái, nhắm lại nửa con mắt bắt đầu ngủ.
“Mệt rồi thì ngủ đi.” Thủy Hướng Đông dùng ngón tay nhẹ nhàng vuốt ve hai gò má của đệ đệ.
Nghê Huy vẫn luôn ở một bên nhìn hai anh em, đôi mắt cũng có cảm giác ướt ướt. Ông ngoại ra ngoài nói chuyện với bà ngoại, Nghê Huy cũng đi ra theo, chỉ nghe bà ngoại hỏi: “Tình hình như thế nào?”
Ông ngoại gật gật đầu: “Ân, phẫu thuật rất thành công, tịnh dưỡng một chút, qua vài tháng đi tái khám là được.
Bà ngoại hỏi: “Nghiêm trọng không?”
“Vẫn tốt, cái bệnh này vào cái tuổi này của nó chữa bệnh là tốt nhất, đợi sau này lớn lên, mới khó nói. Hướng Đông đứa nhỏ này không đơn giản a, mới hơn bảy tuổi, còn chú ý hơn người lớn nữa.” Ông ngoại cảm thán một tiếng.
Nghê Huy cảm thấy được 80% có thể khẳng định rằng Thủy Hướng Đông cũng là sống lại, nếu không sao lại có thể tập trung tinh thần để chữa bệnh cho đệ đệ, một đứa nhỏ bảy tuổi, làm sao hiểu được những việc này.
Bà ngoại nói: “Tiêu hết bao nhiêu tiền?”
Ông ngoại nói: “Khoảng 40 ngàn. Còn là bởi vì là cô nhi, có không ít ưu đãi.”
“Mắc như vậy a! Y có đủ tiền không?” Bà ngoại kinh ngạc nói.
Đầu năm nay, tiền lương trung bình một tháng của một người cũng mới có một, hai trăm đồng, thu nhập một năm mới có hơn hai ngàn, bốn mươi ngàn là một con số rất lớn.
Ông ngoại nói: “Chắc là lấy tiền bồi thường của cha mẹ y.”
“Ai, vậy hai đứa nhỏ sau này phải làm sao đây, này vẫn cần uống thuốc nữa chứ?” Bà ngoại hỏi.
“Đừng lo, ta thấy đứa nhỏ Hướng Đông này có chủ ý rồi, y đều đã có kế hoạch hết rồi, chúng ta có thể giúp đỡ cái gì, liền giúp đỡ cái đó.” Ông ngoại an ủi bà ngoại.
Nghê Huy vẫn luôn ở một bên nghe, không phát ra tiếng động. Thủy Hướng Đông từ trong phòng đi ra, gọi Nghê Huy: “Nghê Huy, ở nhà ngươi có nước sôi không? Đệ đệ của ta phải uống thuốc.”
Nghê Huy quay đầu lại nhìn hắn, gật gật đầu: “Có, ta giúp ngươi lấy.”
Thủy Hướng Đông trầm mặc cùng hắn đi lấy nước sôi. Ông ngoại và bà ngoại vẫn có thói quen uống trà, cho nên nước sôi quanh năm đều có, để trong bình thủy, Nghê Huy rút cái nút bần đậy bình thủy ra, cố hết sức ôm lấy ấm nước rót nước. Thủy Hướng Đông nói: “Để ta làm cho.”
Thủy Hướng Đông mặc dù chỉ lớn hơn Nghê Huy một tuổi, nhưng mà dáng vẻ lại cao hơn nửa cái đầu, ưu thế này luôn duy trì cho đến sau khi thành niên, y vẫn như trước cao hơn Nghê Huy nữa cái đầu, cơ thể cũng chắc khỏe hơn một chút.
Nghê Huy đem ấm nước đặt xuống, Thủy Hướng Đông cầm ấm nước, rót ra một ly nước. Bà ngoại phát hiện hai đứa nhỏ đang rót nước sôi, vội vàng đi qua: “Để ta làm, để ta làm, đừng để bị phỏng a.”
Thủy Hướng Đông nói: “Không sao đâu, bà nội, con có thể làm được.” Y đã đem ấm nước đặt trở lại chỗ cũ, bưng ly nước vừa thổi vừa đi vào phòng.
Bà ngoại biết hai anh em Thủy Hướng Đông phải ở đây một thời gian, liền đem căn phòng mà Nghê Huy và Sa Hán Minh lúc trước ở cho hai anh em y, nói với hắn: “Huy Huy, phòng này để cho Hướng Đông và Dương Dương ở, con vẫn là ở cùng với ông ngoại được không?”
Nghê Huy gật gật đầu: “Dạ được.” Lúc Sa Hán Minh đến đây, bà ngoại sẽ thu dọn một phòng, để bọn hắn cùng ở.
Thế là Nghê Huy vạn bất đắc dĩ, cùng với Thủy Hướng Đông sống dưới một mái hiên