Trọng Sinh Chi Đừng Tới Đây

Chương 10: Bắt ve sầu


Đọc truyện Trọng Sinh Chi Đừng Tới Đây – Chương 10: Bắt ve sầu

Nghê Huy ngồi ở ghê đá trước nhà, có chút buồn bực, nhìn dáng vẻ ông ngoại vẫn rất thích Thủy Hướng Đông, sau này y nếu như thường xuyên chạy đến nhà mình thì sao, chính mình thực sự không muốn nhìn thấy người này, hơn nữa hoàn toàn không muốn cùng người này tiếp xúc, phải làm sao mới có thể để y không thường đến?Nghê Huy cau mày nghĩ, nếu như trực tiếp tỏ ý không thích, ông ngoại và bà ngoại khẳng định sẽ cảm thấy chính mình là người rất ích kỷ không có lòng yêu thương, nhưng điều này không quan hệ với việc yêu thương hay không yêu thương a, đây hoàn toàn chính là kẻ thù của mình, làm sao có thể yêu thương được đây.

Bây giờ là ba bốn giờ, mặt trời của tháng tám đặc biệt nóng, Nghê Huy ở nhà ngồi mà không yên, sợ rằng một chút nữa Thủy Hướng Đông lại giống như kẹo dẻo mà dính lại đây, mặc dù y không tìm mình nói chuyện, nhưng mà một đống lớn như vậy đứng ở trước mặt mình, tồn tại cảm giác rất mạnh mẽ. Hắn đứng dậy, bất chấp mặt trời chói chang đi tìm Trương Dũng chơi.

Mùa hè này, hắn đã phơi nắng mấy tầng da, làn da của hắn là loại da phơi nắng không đen, làn da vừa phơi nắng liền ửng hồng, qua vài trận mới tróc da. Làn da trắng này người khác rất ngưỡng mộ, kỳ thực rất dễ sinh bệnh, còn không bằng Trương Dũng có làn da đen, thoạt nhìn khỏe mạnh hơn nhiều. Hơn nữa là nam nhân, trắng như vậy để làm gì, đen một chút mới có vị nam nhân.

Hắn vừa đi được vài bước, liền nghe thấy Thủy Hướng Đông ở đằng sau kêu mình: “Nghê Huy.”

Nghê Huy không để ý tới hắn, chính mình tiếp tục đi.

Thủy Hướng Đông nói: “Nghê Huy, ngươi đợi một chút, ngươi đội nón vào rồi hãy đi.”

Nghê Huy nghe thanh âm của y càng ngày càng lớn, vừa quay đầu lại, phát hiện Thủy Hướng Đông đã chạy đến đằng sau mình, hắn không biết làm sao, hướng phía trước lao đi, Thủy Hướng Đông đứng đó, giơ ra cái mũ che nắng trong tay mình: “Nghê Huy, cho ngươi cái nón.”

Nghê Huy đầu cũng không quay lại nói: “Không đội đâu, ta không sợ phơi nắng.”

Thủy Hướng Đông nhìn bóng dáng nho nhỏ biến mất trong ánh sáng rực rỡ, thở dài, xoay người lại. Đệ đệ thân thể còn chưa hồi phục, không thể đi chơi, để y ở nhà một mình sẽ rất cô đơn, phải ở nhà cùng y mới được.

Chạng vạng, Trương Dũng vẫn là tìm đến Nghê Huy lấy con giun trong cái vó bắt cá, Nghê Huy ngồi xổm một bên dùng cây gậy kẹp con giun ra. Thủy Hướng Đông mang theo đệ đệ ra sân nhìn con thỏ, một bên uy con thỏ ăn, mỗi con thỏ đều là đồ ranh con, dạ dày rất lớn, cả ngày đều ăn, miệng lúc nào cũng luôn nhai nhai, ăn cỏ bổ sung chất dinh dưỡng.

Thủy Hướng Dương đang nhìn con thỏ màu trắng, liền nhịn không được đưa tay sờ nó, con thỏ lá gan rất nhỏ, vừa có người đến liền lui vào trong lồng sắt, nhưng mà lại rất tham ăn, ngươi cho nó chút cỏ, nó liền chạy qua, ánh mắt hồng hồng trong suốt như thủy tinh, vô cùng xinh đẹp.

Nghê Huy ngồi xổm trong sân, liếc mắt một cái nhìn thấy hai anh em Thủy Hướng Đông, quăng xuống cây gậy trong tay mình đi chà sát cánh tay của chính mình, buổi trưa ở ngoài thái dương phơi nắng quá lâu, làn da bị nóng rát.


Trương Dũng thúc giục hắn: “Mau nhặt a, còn hai con nữa.”

Nghê Huy lại một lần nữa cầm lấy cây gậy, đem hai con giun kẹp lại đặt ở trong bình thủy tinh: “Đủ rồi, không đào nữa, mỗi vó để vài con là được rồi.”

“Ít quá bắt không được bao nhiêu con tôm đâu.” Trương Dũng nói.

“Số tôm bắt được về cho ngươi, ta không cần đâu.” Dù sao ông ngoại bà ngoại cũng không thích ăn tôm nhỏ, Thủy Hướng Dương vừa mới phẫu thuật xong, cũng không thể ăn tôm, chính mình ăn hay không cũng không sao, nhất là loại tôm này ăn đồ mục nát, hứng thú của hắn cũng không lớn.

“Được rồi. Vậy chúng ta đi nhóm lửa nướng con giun đi.” Trương Dũng cũng không đào nữa.

Con giun nướng xong rồi, lấy ra để vào cái vó, đợi tối tắm rửa xong, liền đem cái lồng sắt ném xuống khe suối.

Trương Dũng nói: “Nê Ba, ta trở về lấy quần áo, chúng ta đi khe suối tắm rửa. Hướng Đông, ngươi cũng đi nha?”

Thủy Hướng Đông nói: “Được.”

Nghê Huy vội vàng nói: “Ta hôm nay không đi khe suối tắm đâu, ta tắm ở nhà.”

Thủy Hướng Đông nhìn hắn, có chút thất vọng, nhưng cũng không nói gì. Trương Dũng nói: “Vậy ta cùng với Hướng Đông đi a, chúng ta cũng lâu rồi chưa cùng nhau tắm rửa.”

Thủy Hướng Đông gật đầu: “Được.”

Nghê Huy dưới vòi nước rửa cánh tay, đem nước vẩy lên mặt, cảm giác nóng bỏng mới từ từ bớt đi. Thủy Hướng Đông nhìn một chút, quay về phòng lấy một cái khăn mặt đặt ở trong tủ lạnh.


Không thể đi khe suối tắm rửa, liền có thể tắm trong bồn tắm, cũng may dáng người của Nghê Huy còn nhỏ, bồn gỗ lớn vẫn có thể ngồi xuống, chỉ là cảm giác tắm trong bồn tắm so với cảm giác tắm ở khe suối kém hơn rất nhiều, một chút cũng không thoải mái.

Mọi người đều tắm xong, sắc trời đã tối sầm, nhưng vẫn chưa tối đen như mực, bà ngoại gọi mọi người: “Đến ăn cơm thôi.” Bà đem đồ ăn đều đặt ở trên cái bàn gỗ nhỏ, bàn gỗ nhỏ được đặt ở trong sân, ở bên ngoài ăn cơm rất mát mẻ, chính là sẽ bị muỗi cắn. Ông ngoại nhổ cây ngải đắng, ở gốc sáng sủa trong sân đốt lên, đuổi đi không ít muỗi.

Loại cảm giác ăn cơm này rất tốt, nhàn nhã nhưng lại rất thích ý, người già cùng với trẻ con, người già nguyện ý cưng chiều đứa nhỏ, đứa nhỏ cũng nguyện ý phối hợp làm người già vui vẻ, ấm áp hòa thuận vui vẻ không cần phải nói.

Mọi người ăn cơm xong, Thủy Hướng Đông còn đang uy đệ đệ vẫn còn chưa ăn xong cơm, bà ngoại dọn dẹp chén đũa trên bàn, để lại phần của Thủy Hướng Dương, để hắn từ từ ăn. Thu dọn xong chén đũa, bà ngoại lấy dưa hấu đã ướp lạnh sẵn trong tủ lạnh ra, lúc quay lại bà nói: “Ai để khăn lạnh trong tủ lạnh vậy?”

Thủy Hướng Đông ngẩng đầu nói: “Con đặt ạ. Nghê Huy hôm nay phơi nắng hơi nhiều, cái này để cho hắn chườm nước đá, như vậy ngày mai sẽ không bị phồng da.”

Nghê Huy nhìn Thủy Hướng Đông một cái, nhiều chuyện, ai kêu y quản chuyện đâu đâu. Bà ngoại lại cười tủm tỉm lấy khăn mặt ra, đưa cho Nghê Huy: “Hướng Đông vẫn là đứa nhỏ hiểu chuyện a, Nghê Huy, còn không nhanh chóng cám ơn người ta.”

Nghê Huy nhìn khăn lau mặt của Thủy Hướng Đông, liền nói: “Con không cần.”

Bà ngoại cảm thấy không vui: “Sao lại không cần? Ngày mai trên người nổi đỏ lại đến khóc.” Bà ngoại không khỏi phân bua đem khăn mặt trực tiếp áp lên mặt Nghê Huy, “Chính mình cầm đi, nhanh lên, con đứa nhỏ này, không cần lãng phí ý tốt của Hướng Đông.”

Nghê Huy trong lòng nói, ai khóc a, hắn đem khăn mặt áp lên mặt, từ khẻ hở bên cạnh khăn mặt nhìn lén Thủy Hướng Đông, khóe môi hắn lộ vẻ tươi cười, đang uy đệ đệ ăn cơm. Nghê Huy đem khăn phủ lên mặt, trong mũi khẻ hừ một tiếng, đừng tưởng rằng như vậy, ta sẽ tha thứ cho ngươi.

Ăn cơm xong, Trương Dũng liền chạy qua đây, trong tay còn cầm một cái đèn pin, cực kỳ hứng thú nói: “Ăn xong cơm chưa? Đi bắt ve sầu đi!”

Nghê Huy mới nhớ tới, cái này là do Thủy Hướng Đông đề nghị.


Thủy Hướng Đông nhỏ giọng nói: “Xuỵt, đợi một chút, đợi Dương Dương ngủ đã.”

Thủy Hướng Dương ăn cơm xong, dạ dày được lấp đầy, cơn buồn ngủ lại ập tới, nằm úp sấp trên vai của anh trai, Thủy Hướng Đông vừa ôm em trai, vừa vỗ nhẹ, miệng thì hát ru cho em trai ngủ. Nghê Huy tỉ mỉ nghe, cư nhiên không ngờ.

Ông ngoại và bà ngoại ngồi ở ghế dựa phe phẩy cái quạt hóng mát, bà ngoại nói với Thủy Hướng Đông: “Hướng Đông, hay là bà đến giúp con bế Dương Dương nha.”

Thủy Hướng Đông khoát tay: “Cám ơn bà, không cần đâu ạ, một chút nữa là tốt.”

Trương Dũng cầm đèn pin, trong sân chiếu a chiếu, tìm kiếm tung tích của ve sầu. Ve sầu đều là vào chạng vạng hoặc buổi tối của mùa hè từ dưới lòng đất bò ra, sau đó bò lên cây, từ trong lớp vỏ nặng nề mang theo đầy bùn đi ra, như vậy mới có thể đạt được sinh mạng mới. Ve sầu mới từ trong lòng đất chui ra vô cùng mập, mọi người gọi nó là ve sầu khỉ, là một loại côn trùng có hàm lượng protein vô cùng phong phú. Có rất nhiều người thích điều này.

Nghê Huy đời trước chưa từng ăn ve sầu khỉ, bởi vì hắn chưa từng bắt ve sầu khỉ. Sau này lúc trưởng thành, có người mời hắn ăn cơm, bưng lên cả một mâm con nhộng chiên, vàng óng ánh tỏa sáng, đều có thể nhìn thấy rõ trên con nhộng một cỗ một cỗ đường vân, Nghê Huy trong lòng vẫn là có chút chướng ngại, dưới sự khuyên nhủ của mọi người, cố lấy dũng khí ăn một miếng, phát hiện hương vị cũng tạm được, có thể ăn. Đại khái ve sầu khỉ cũng giống như con nhộng.

Hiện tại bắt ve sầu khỉ, hứng thú để ăn cũng không lớn, chính là cảm thấy chơi được. Trương Dũng dưới tàng cây rọi thật lâu, cuối cùng trước cây chuối tây phát hiện một con: “Nhanh lên, trong này có một con.”

Nghê Huy chạy qua nhìn, chỉ thấy dưới mặt đất không biết lúc nào bị đẩy ra một cái lỗ, một con ve sầu khỉ mang theo lớp vỏ bùn từ dưới đất chui ra, đã chui được một nửa. Trương Dũng đưa tay qua, nắm đầu con ve sầu khỉ, đem nó kéo ra, ném vào trong cái túi lưới của mình.

Nghê Huy cũng chạy về cầm lấy đèn pin, tìm một cái túi lưới, bắt đầu tìm ve sầu khỉ dưới đất. Loại thể nghiệm nhân sinh khác người này, có cơ hội, liền nhất định thể nghiệm một chút. Bà ngoại cũng không ngăn cản, chỉ nói: “Đừng đi qua chỗ nào nhiều cỏ, cẩn thận có con rắn.”

Nghê Huy gật đầu: “Dạ con biết rồi.”

Kỳ thực cũng không cần đi trong bụi cỏ, bởi vì rất nhiều ve sầu đều là đẻ trứng trên thân cây, ve sầu con liền trực tiếp ở ngoài rể cây an cư, nơi bọn nó ẩn thân, thông thường đều là ở nơi dưới lớp đất tương đối cứng mà con người khó có thể tưởng tượng. Nghê Huy mở đèn pin lên rọi một chút, liền phát hiện một con ve sầu khỉ, ve sầu vừa mới chui ra khỏi lòng đất còn mang theo vỏ bùn dày, hành động chậm chạp, căn bản là không thể trốn, bắt rất dễ.

Nghê Huy rất nhanh bắt nó ra, vui vẻ mà đem ve sầu khỉ ném vào trong túi lưới, Trương Dũng ở bên cạnh nói: “Ta lại tìm được 1 con nữa.”

Nghê Huy sau khi mở ra, lại không tìm được nữa, hắn chậm chậm rọi loạn đèn pin xuống đất. Đột nhiên nghe một tiếng nói: “Rọi lên cây.”

Thanh âm này làm Nghê Huy giật mình thiếu chút nữa quăng luôn cái đèn pin, hắn xoay người liền rống lên với Thủy Hướng Đông: “Ngươi sao lại giống như ma vậy, dọa chết ta rồi.”


Thủy Hướng Đông hiển nhiên không nghĩ rằng mình sẽ dọa đến hắn, vội vàng nói: “Xin lỗi, ta không phải cố ý.”

Nghê Huy không kiên nhẫn trừng y một cái, sau đó xoay người chuẩn bị bỏ đi. Thủy Hướng Đông nói: “Ngươi chiếu đèn pin lên trên cây đi, rất nhiều ve sầu khỉ đã bò lên thân cây rồi đó.”

Nghê Huy ồn ào: “Ai cần ngươi quản, ngươi đi tìm của ngươi đi, đừng đi theo ta.”

Thủy Hướng Đông nói: “Ta không có đèn pin.”

Nghê Huy đem đèn pin đặt xuống đất: “Cho ngươi, ta đi về.”

Thủy Hướng Đông nói: “Nghê Huy, chúng ta cùng nhau kiếm được không?”

“Ta không muốn cùng ngươi kiếm.”

“Có phải hay không ta và em trai ở nhà ngươi, ngươi không vui sao? Vậy thì chúng ta vẫn là dọn ra ngoài. Làm phiền các ngươi rồi.”

Nghê Huy hướng hắn rống: “Ta ghét ngươi, nhưng ta lại không ghét em trai của ngươi. Ngươi có ở nhà ta hay không, đâu có liên quan gì tới ta.” Nói xong cất bước đi, lúc đi cũng đem túi lưới ném lại, “Đều cho ngươi.”

Thủy Hướng Đông đứng ở chỗ cũ, nhìn bóng dáng của Nghê Huy, thần sắc trên mặt có chút bi thương. Y trầm mặc nhặt túi lưới và đèn pin, nhìn Nghê Huy chạy vào chỗ có đèn ở trong sân.

Ông ngoại nhìn thấy Nghê Huy trở lại: “Huy Huy con sao lại trở về, không chơi nữa sao?”

“Tìm không thấy, nên con không tìm nữa.” Nghê Huy bò lên giường tre nói.

Thủy Hướng Đông đuổi theo đến cửa trong sân, nghe thấy Nghê Huy nói như vậy, liền xoay người lại đi ra. Nghê Huy nhìn thấy đèn pin của Trương Dũng và Thủy Hướng Đông đung đưa gần đó, kỳ thật rất muốn đi nhìn, nhưng mà nghĩ đến Thủy Hướng Đông, cái hứng thú này liền cũng không nâng lên nổi. Vẫn là nằm đây đi, ngắm sao cũng tốt lắm.

Hết chương 10.


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.