Đọc truyện Trọng Sinh Chi Độc Sủng Hoàng Hậu – Chương 29: Dần Dần Tiết Lộ Bí Mật
Mặc Khanh Vân quả thực không vui, tay được Phong Hàn nắm lấy cũng không nói thêm gì nữa, chỉ là không muốn trả lời đại hoàng tử.
Phong Văn Phú thấy không khí trở nên nặng nề thì chuyển đề tài, lực chú ý của Phong Văn Diệu cũng bị dời đi.
Ôn Vĩnh Kiệt bên cạnh nghe toàn bộ câu chuyện cuối cùng cũng thở phào nhẹ nhõm.
Sau khi khai tiệc, Mặc Khanh Vân cũng không vui vẻ gì, ăn xong liền theo Phong Hàn trở về phủ.
Trên xe ngựa, Phong Hàn nhìn Mặc Khanh Vân trầm mặc, đưa tay cầm lấy bàn tay nhỏ đang đặt trên đùi của y: “Không cần để ý lời của đại hoàng tử, hắn luôn hẹp hòi như vậy, tốt xấu gì cũng là hoàng tử mà, thật là buồn cười”.
Mặc Khanh Vân nhìn vào mắt Phong Hàn, thấy hắn hình như thật sự không thèm để ý, nói: “Ngài thật sự không tức giận sao?”
Phong Hàn lắc đầu, đối với Phong Văn Diệu, hắn không có gì để nổi giận, Phong Văn Diệu bất quá là muốn vị trí kia.
So với hắn, Phong Hàn càng hận người mà hắn tin lại phản bội mình, loại cảm giác này càng khuất nhục hơn.
“Khanh Vân, rất nhiều chuyện không cần để ý, ta chỉ cầu cho em mỗi ngày đều được vui vẻ”.
Mặc Khanh Vân cong cong khóe môi, hơi nghiêng người dựa vào Phong Hàn: “Nhưng ta không thích người khác hiểu lầm ngài, châm chọc ngài”.
“Ta biết”.
Phong Hàn đưa tay qua ôm Mặc Khanh Vân vào lòng.
Khanh Vân của hắn vẫn luôn như vậy, vẫn luôn xem chuyện của hắn còn quan trọng hơn so với chính mình.
Hai người trở về phủ, Ám Lạc đang ở chính sảnh đợi bọn họ, thấy người trở về liền đứng dậy hành lễ.
“Ám Lạc công tử có việc gì muốn nói sao?”.
Phong Hàn kéo Mặc Khanh Vân ngồi xuống chủ vị, mở miệng hỏi.
Ám Lạc cười gật đầu: “Mấy ngày nay đã làm phiền vương gia và vương phi quan tâm, ta đến cáo từ, ngày mai sẽ khởi hành trở về”.
“Vậy…!chuyện của công tử đều đã làm xong rồi sao?”
Tuy nói mấy ngày nay Ám Lạc ở trong vương phủ, nhưng Ám Lạc làm việc gì Phong Hàn cũng không biết, Ám Lạc lắc đầu: “Tuy không như ý, nhưng ta thật sự không thể trì hoãn thêm được nữa, chỉ có thể trở về trước”.
Phong Hàn thấy hắn nói vậy chỉ có thể đáp ứng, nếu Ám Lạc không nói hắn cũng không thể vội vàng tra hỏi, có lẽ cũng không thể moi chuyện này từ người khác.
“Vậy ta cũng không miễn cưỡng giữ Ám Lạc công tử ở lại, miễn làm nhiễu loạn chuyện quan trọng của công tử, ta sẽ sắp xếp việc ngày mai rời thành thỏa đáng cho Ám Lạc công tử”.
Ám Lạc nói lời cảm tạ xong thì trở về khách viện, Mặc Khanh Vân thấy người đi xa rồi mới nhìn về phía Phong Hàn, nói: “Cũng không biết Ám Lạc công tử muốn làm chuyện gì, vậy mà lại không hoàn thành”.
“Ta cũng không biết, bọn họ chưa mở miệng yêu cầu hỗ trợ, ta cũng không hỏi”.
Phong Hàn cũng lâm vào trầm tư, đời trước cũng không rõ Lưu Li Các đã xảy ra chuyện gì, đời trước không có chuyện hắn tìm đến Lưu Li Các, nghĩ Lưu Li Các cũng không có thái độ tốt lành gì với hắn nên càng không mở miệng, đừng nói đến chuyện Ám Lạc ở lại hoàn toàn không phát sinh.
“Vương gia, người ngài sắp xếp đã bị mang đi rồi sao?”.
Mặc Khanh Vân tuy rằng không hỏi đến những việc Phong Hàn làm, nhưng y muốn biết cũng sẽ hỏi thẳng ra.
Phong Hàn kéo tay Mặc Khanh Vân, nói: “Ở trong tối ngày thứ hai Ám Lạc công tử đến đã mang người đi, Phù Ngọc Sơn cũng đã đi theo chắc là sớm trở lại thôi”.
“Vương gia đã dự kiến trước, trên tay nếu có người đắc dụng có thể tiết kiệm được quá nhiều chuyện.
Chứ như ta bây giờ cũng phát sầu”.
Phong Hàn nghe vậy liền nghi hoặc hỏi: “Khanh Vân có việc muốn làm sao?”
Mặc Khanh Vân gật đầu, “Vương gia đã biết ta là người Vũ tộc, cũng biết chuyện xảy ra đối với tộc chúng ta.
Không dối gạt vương gia, những người cùng nhau chạy trốn lúc đó bốn phần năm tán, tuổi bọn họ đều không lớn, ta rất sốt ruột muốn tìm lại bọn họ”.
Phong Hàn nắm chặt tay Mặc Khanh Vân, một đời này Khanh Vân còn khó xử như vậy, không biết một đời trước, Khanh Vân nóng lòng đến mức độ nào.
“Đợi Phù Ngọc Sơn trở về ta sẽ bảo hắn đi làm.
Khanh Vân, em phải nhớ kỹ, sau này cũng vậy, nếu có tâm sự nhất định phải nói với ta”.
Mặc Khanh Vân yêu thương nhìn Phong Hàn, cười gật đầu ôm chầm lấy hắn.
Y thật sự không nhìn lầm người, Phong Hàn rất đáng giá cho y phó thác cả đời, y cũng sẽ từ từ nói cho hắn những bí mật của Vũ tộc..