Trọng Sinh Chi Đích Tử

Chương 9: Yếu thế


Đọc truyện Trọng Sinh Chi Đích Tử – Chương 9: Yếu thế

Đường Kính ôm Úc Thụy đá văng cửa phòng, hai ba bước đi vào trong, nhẹ nhàng đặt Úc Thụy lên giường.

Kiều Tương nhanh chóng dẫn đại phu chạy đến, đại phu vội vã tới bắt mạch cho Úc Thụy.

Đường Kính nhìn thoáng qua người trên giường, lập tức dặn dò Kiều Tương: “Chiếu cố thiếu gia.”

Nói xong xoay người rời khỏi phòng.

Đường Kính nói với quản gia Thành Thứ vẫn luôn theo sau: “Tìm Ngụy Nguyên về đây cho ta, không cần khách khí, dùng dây trói hắn lại.”

Thành Thứ ứng tiếng, không nói nửa câu vô nghĩa, thập phần rõ ràng.

Thành Thứ đi theo Đường Kính từ nhỏ, cũng trải qua chiến trường đánh trận giết giặc, về sau Đường Kính từ triều đình chuyển sang kinh thương. Thành Thứ thân là gia nô cũng đi theo dấn thân vào thương trường, đừng nhìn bề ngoài hắn già cả thành thật, thực tế là một nhân vật rất lợi hại.

Thành Thứ dẫn theo vài người, Ngụy Nguyên gây họa, tất nhiên phải chạy ra ngoài trốn, ỷ có lão thái thái che chở, vài ngày không trở về, chuyện này sẽ từ lớn hóa nhỏ, từ nhỏ hóa không.

Chẳng qua ra ngoài phải có bạc, Thành Thứ dẫn theo người chạy thẳng tới trướng phòng, quả nhiên bắt được. Bởi vì Đường gia quản giáo cực nghiêm, nếu không có thẻ bài, cho dù một tờ giấy cũng không thể lấy đi.

Trên người Ngụy Nguyên không có tiền, đang vội chạy trốn, lại không thể kinh động lão thái thái, nếu là việc nhỏ bình thường, muốn xin tiền lão thái thái, làm gì có chuyện không cho, nhưng hôm nay nếu hỏi tiền lão thái thái, nhỡ lão thái thái tra hỏi, chẳng phải sẽ lòi đuôi?

Vì thế Ngụy Nguyên đành phải dở trò mặt dày, lèo nhèo bám theo quản sự phòng thu chi đòi mượn tiền.

Ngay lúc này Thành Thứ đã đến cửa, một câu cũng không nói, mặc kệ Ngụy Nguyên ồn ào kháng cự, hai ba cái bắt hắn trói lại, áp giải hắn vào chủ trạch.

Ngụy Nguyên thoạt nhìn to gan, kỳ thật bên trong nhát như thỏ đế, đi chủ trạch ồn ào lớn tiếng chỉ sợ kinh động lão thái thái, nên không dám kêu, đành phải để bọn hạ nhân lôi hắn đến trước mặt Đường Kính.


Đường Kính ngồi ở ngoại sảnh, tiểu tư đang dâng trà lên.

Ngụy Nguyên nhìn thấy Đường Kính, lập tức nhăn nhó mặt mày: “Huynh trưởng cứu ta a, quản gia nhà ngươi càng ngày càng ngang ngược.”

Đường Kính nhìn hắn, cười lạnh một tiếng, cũng không nói lời nào, bưng chung trà lên, mở nắp chung, thổi thổi là trà, nhấp một ngụm, lại buông xuống, tiếp tục lấy ánh mắt rét căm căm nhìn Ngụy Nguyên.

Ngụy Nguyên cả kinh liên tục run rẩy, cũng không dám nói lời nào, sợ nói một câu lại chọc giận người cầm quyền Đường gia này.

Đường Kính mở miệng: “Có biết ngươi làm ra chuyện tốt gì không?”

Ngụy Nguyên run lên, nuốt nuốt nước miếng, kiên trì nói: “Không… Không biết.”

Đường Kính cười lạnh, chộp lấy chung trà trên bàn ném mạnh đến bên chân Ngụy Nguyên, lá trà cùng nước nóng lập tức bắn ra tung toé, mảnh vỡ cứa lên mặt Ngụy Nguyên, trên người cũng ướt nước trà.

Ngụy Nguyên sợ tới mức kêu lên, chân thiếu chút nữa mềm nhũn, vội vàng biện giải: “Huynh trưởng tha cho ta một lần, ta chỉ là hồ đồ nhất thời, hơn nữa, hơn nữa… ta cũng không biết đó là chất nhi của ta, nếu biết là nhi tử bảo bối của huynh trưởng, ta nào dám lỗ mãng.”

“Ngươi không biết?”

Đường Kính lặp lại, Ngụy Nguyên không khỏi lạnh toát sống lưng, Đường Kính tiếp lời: “Lão phu nhân luôn luôn sủng ái ngươi nuông chiều ngươi, khiến cho ngươi ngay cả làm người cũng không biết, cho dù hắn không phải là thiếu gia Đường gia ta, ngươi có thể ở Đường gia tùy ý lỗ mãng sao? Giao ngươi cho ai ngươi cũng sẽ không phục, thế thì đơn giản đưa đến trước mặt lão thái thái đi, để cho người phân xử công bằng cho ngươi.”

Đường Kính vừa dứt lời, Thành Thứ liền tiến lên muốn kéo Ngụy Nguyên đi, Ngụy Nguyên sợ tới mức kêu la: “Huynh trưởng tha ta a! Không thể đưa đến trước mặt lão thái thái!”

Đường Kính cười khẩy, biết trong lòng hắn có chủ ý gì. Bình thường Ngụy Nguyên ở trước mặt thái phu nhân luôn giả vờ ngoan ngoãn, toàn nói lời dễ nghe, toàn làm việc thiện, lão thái thái còn tưởng rằng hắn là người tốt thật, cho nên mới mang hắn theo bên người.


Tuy lão thái thái còn chưa gặp Đường Úc Thụy, nhưng đã sớm biết hắn là nhi tử Đường Kính tìm về, cho dù không thích nhưng đó cũng là tôn tử, mang dòng máu Đường gia, nếu biết được Ngụy Nguyên dám đùa giỡn tôn tử bà, nhất định sẽ tức giận.

Đường Kính nói: “Nếu không đến trước mặt lão thái thái, ngươi định bồi tội như thế nào? Thụy Nhi bị ngươi làm sợ tới mức bệnh cũ tái phát, đại phu còn ở bên trong chẩn bệnh, nếu như có việc gì… đây lại chính là trưởng tử Đường gia ta a.”

Ngụy Nguyên nghe vậy tựa hồ có cơ hội, vội vàng cầu xin: “Huynh trưởng bắt ta làm cái gì cũng được, ta sẽ không dám bất kính với chất nhi nữa, về sau nhìn thấy chất nhi, ta sẽ đi đường vòng.”

“Làm như vậy lại có vẻ Đường Kính ta khắt khe với ngươi.”

“Không không không! Không dám! Huynh trưởng ngài nói đùa sao.”

Đường Kính liếc hắn một cái, chậm rãi nói: “Không cần thiết phải đi đường vòng, ngươi là trưởng bối, hắn là vãn bối, thân phận ngươi cao quý như vậy cũng không nên để cho ngươi tránh đi. Nhưng không truy cứu lại sợ ngươi là quý nhân hay quên, đem việc lần này quên sạch sẽ, về sau lại tái phạm.”

“Không dám! Không dám!”

Đường Kính lại nói: “Nếu như không dám, thế thì không thể tốt hơn. Niệm tình ngươi vi phạm lần đầu, ta cũng sẽ không đề cập trước mặt lão thái thái, nhưng trong lòng ngươi phải tự biết, đây là Thụy Nhi khoan hồng độ lượng, ngày khác lão thái thái hỏi Thụy Nhi, nếu ngươi không nói lời dễ nghe thay hắn, lại nói cái gì đó không đúng để ta nghe được, cũng đừng trách con người ta lãnh diện lãnh tâm, để người đời lưu truyền thì thật không tốt.”

Ngụy Nguyên nghe đến đó, mới bỗng nhiên cảm thấy mình đúng là một thằng ngu. Đường Kính thật không hổ là thương nhân, lần này lớn chuyện như vậy, thế mà lại tha cho mình! Mình còn nghĩ vì sao y bỏ qua nhẹ nhàng như vậy, thì ra muốn để mình ở trước mặt lão thái thái nói tốt cho nhi tử y.

Chẳng qua tuy Ngụy Nguyên hiểu được như thế, nhưng không thể cự tuyệt, đành phải bày ra vẻ mặt tươi cười, nói: “Hẳn là… hẳn là phải làm như vậy, đều là người một nhà, huống hồ chất nhi vừa thấy chính là nhân trung long phượng, sao có thể có chỗ nào không tốt.”

Đường Kính cũng không muốn nói lời vô nghĩa với hắn, phất tay để Thành Thứ cởi trói, Ngụy Nguyên lập tức bỏ chạy như ma đuổi.


Thành Thứ không hiểu: “Gia, vì sao tha cho hắn, tội danh đùa giỡn thiếu gia này, dẫn đến chỗ thái phu nhân, hắn không gánh được.”

Đường Kính nói: “Bắt hắn thì dễ, nhưng đối với Thụy Nhi lại bất lợi. Thái phu nhân còn chưa gặp Thụy Nhi, nếu nghe được chuyện này, tất nhiên ấn tượng đầu tiên đối với Thụy Nhi không tốt, tự nhiên lại bắt hắn chịu tiếng xấu thay Ngụy Nguyên.”

Thành Thứ gật gật đầu, là mình thiếu suy xét, thúc thúc đùa giỡn chất tử, tuy rằng thái phu nhân nhất định sẽ tức giận hành động này của thúc thúc, nhưng đồng thời cũng sẽ ghét bỏ chất nhi, đây là lối suy nghĩ theo thói quen, hơn nữa lão thái thái đã lớn tuổi, càng dễ dàng nghĩ theo hướng này.

Ngụy Nguyên đi rồi, đại phu cũng vừa lúc bước ra.

Đường Kính hỏi thế nào, đại phu có chút do dự, nói: “Chứng bệnh của thiếu gia, không thể quá buồn không thể quá vui, không thể quá giận cũng không thể quá gấp, nếu phát bệnh sẽ ho khan không ngừng, hen suyễn khó thở rất nghiêm trọng. Bệnh này nhất thời không thể chữa được, sau khi điều dưỡng tốt cũng không có khả năng trị tận gốc, chỉ có thể kéo dài thời gian phát bệnh… Vừa rồi thời điểm bắt mạch cho thiếu gia, mạch tượng tuy rằng rối loạn, nhưng không nghiêm trọng lắm, lão gia không cần quá lo lắng.”

Đường Kính gật gật đầu, để Thành Thứ đi theo đại phu bốc thuốc, còn mình đi vào nội thất.

Trong nội thất, Kiều Tương đứng một bên, muốn lau mồ hôi cho thiếu gia, nhưng không dám đụng vào, sợ đánh thức hắn.

Đường Kính đi tới, nhìn chằm chằm người nằm trên giường trong chốc lát, lên tiếng: “Ngươi ra ngoài trước đi.”

Kiều Tương vâng lời, ra khỏi nội thất.

Kiều Tương đóng cửa lại, Đường Kính vẫn cứ đứng ở bên giường, cúi đầu nhìn Đường Úc Thụy.

Úc Thụy nằm trên giường, cổ áo nguyệt sắc mở rộng, tựa hồ là vì vừa rồi không thở được, đại phu để Kiều Tương cởi.

Úc Thụy nhắm chặt hai mắt, sắc mặt trắng bệch, gần như trong suốt, trên môi cũng không có một chút huyết sắc.

Lẽ ra tình trạng bệnh tật như vậy cũng chẳng có gì để nhìn, nhưng bộ dáng này, thật sự là chọc người trìu mến, khó trách tên bao cỏ Ngụy Nguyên lại làm ra chuyện tình ngu xuẩn như thế. (=.= tưởng anh chính nhân quân tử thế nào, hóa ra cũng giống Ngụy Nguyên kia, chỉ là thả dê theo hình thức khác)

Đường Kính nhìn trong chốc lát, Úc Thụy vẫn chưa tỉnh, y cầm lấy bố khăn Kiều Tương vừa để lại, hơi khom lưng xuống, nhẹ nhàng lau mồ hôi cho người trên giường.


Vừa rồi nháo một hồi, Úc Thụy cũng không biết là nóng hay là mệt, ra một đầu mồ hôi, tóc mai ẩm ướt, dán trên khuôn mặt.

Đường Kính vẫn luôn nhìn chằm chằm Úc Thụy, thời điểm tay y đụng tới hai má đối phương, lông mi Úc Thụy run rẩy một chút, nhẹ đến không thể nhận ra.

Đường Kính lau lau cho hắn, thế nhưng từ nhỏ đến giờ, vô luận là ở trong hào môn, hay là trên sa trường, Đường Kính cũng chưa từng hầu hạ người nào, tự nhiên không thể ôn nhu săn sóc.

Đường Kính ném bố khăn sang một bên, vén vạt áo ngồi ở mép giường, mở miệng nói: “Đã tỉnh chưa? Nếu tỉnh, chúng ta trò chuyện.”

Người trên giường mới đầu không có phản ứng, bất quá rất nhanh lông mi run lên, mở to mắt.

Đường Kính vẫn luôn không có biểu tình gì trên mặt lại lộ ra một chút ý cười, nhưng không phải nụ cười ôn nhu, mà giống như phát hiện cái gì thú vị.

“Cho tới nay, ta vẫn luôn coi thường ngươi, nguyên lai ngươi có năng lực như vậy, loại người gian xảo như Ngụy Nguyên cũng bị ngươi đùa giỡn xoay quanh.”

Đường Úc Thụy mở to mắt nhìn Đường Kính, không đoán ra y có ý gì, hé miệng thở dốc, bởi vì vừa rồi ho khan rất mạnh, mặc kệ là ho thật hay ho giả, hiện tại cổ họng đều cực kỳ không thoải mái. (khổ chưa, thân làm tội đời, em không cần ho, chỉ cần ngồi im thôi anh công cũng sẽ xông vào làm anh hùng cứu mĩ nhân)

Cổ họng Úc Thụy nóng rực, yếu hầu lăn lộn vài cái, mới râu ông nọ cắm cằm bà kia nói: “Cổ họng đau.”

Đường Kính thấy đối phương yếu thế lảng tránh, kỳ thật y cũng chẳng muốn truy cứu cái gì, chỉ là lúc trước y cũng giống mọi người, cảm thấy nhi tử này thân thể suy nhược lại là người què khó thành châu báu. Nhưng sự thật lần lượt xác minh, người trước mắt này không chỉ tiến thoái đúng lúc, hơn nữa thông minh lanh lợi, quan trọng nhất là, biết khi nào dùng thủ đoạn gì, tỷ như bệnh cũ tái phát dọa chạy Ngụy Nguyên, tỷ như hiện tại tỏ ra yếu thế, Đường Kính biết hắn muốn nói lảng sang chuyện khác, nhưng lại rất hưởng thụ.

Đường Kính không nói nữa, rót một chén trà trở lại, nước trà có chút nóng, Đường Kính còn lung tung thổi hai cái, sau đó vòng một tay qua Úc Thụy, đỡ lấy thắt lưng của hắn nâng lên, để hắn dựa vào lồng ngực mình, tay kia cầm chén trà cho hắn uống nước.

Đường Úc Thụy ngồi dậy, hai tay tiếp nhận, cầm trén trà nóng uống một hơi, chợt nghe Đường Kính nói: “Đại phu đã kê đơn cho ngươi, chốc nữa viết xong kêu Kiều Tương lấy về. Buổi trưa nghỉ ngơi trong chốc lát, thư giãn tinh thần, đến tối cùng dùng cơm với lão phu nhân, nên nói cái gì làm cái gì ngươi là người thông minh cũng không cần ta nhiều lời.”

Đường Úc Thụy gật gật đầu, nói to một chút cổ họng lại đau rát, đành phải nhẹ giọng trả lời: “Nhi tử đã biết.”

Đường Kính nghe hắn thành thật nhu thuận, nhịn không được lại nhéo nhéo khuôn mặt Úc Thụy một phen, lúc này mới đứng dậy.


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.