Trọng Sinh Chi Đích Tử

Chương 5: Cay nghiệt


Đọc truyện Trọng Sinh Chi Đích Tử – Chương 5: Cay nghiệt

Mỹ phụ nhân thấy Úc Thụy bộ dáng lạnh nhạt, trong lòng bốc lên đại hỏa, lời của mình giống như đánh vào bị bông, một chút tác dụng cũng không có.

Vì thế liếc xéo Chỉ Hi, cố ý âm dương quái khí cười nói: “Đây không phải là nha đầu Chỉ Hi sao, thoạt nhìn phất lên nha, có mấy ngày không nhìn thấy, nguyên lai ngay cả thứ bậc cũng không còn, hiện giờ nhìn thấy thái thái lại chẳng nói gì? Cũng không ra tiếp đón? Chẳng lẽ đây là lão gia dặn dò sao?”

Chỉ Hi vốn bản tính nóng nảy không nhịn được, nghe câu đầu tiên của mỹ phụ nhân kia trong lòng đã tức giận, nhưng nàng cũng biết thân phận của mình, làm sao có thể vô lễ với di thái thái, hơn nữa thiếu gia còn chưa lên tiếng đâu, mình cũng chỉ có thể chịu đựng, chỉ không nghĩ tới mỹ phụ nhân kia thế nhưng đánh chủ ý trên người nàng.

Chỉ Hi nói: “Vốn dĩ là muốn thỉnh an di thái thái, nhưng nô tỳ nhìn tâm tình di thái thái hôm nay tựa hồ không tốt, nô tỳ e sợ mình nói xong, chọc di thái thái trong lòng không thoải mái, lại hoàn toàn phản tác dụng, di thái thái chớ nên trách nô tỳ.”

Chỉ Hi mở miệng một tiếng “Di thái thái” hai tiếng “Di thái thái”, một mực cường điệu mỹ phụ nhân chỉ là tiểu tiếp, là vợ bé mà thôi, mỹ phụ nhân kia làm sao có thể nhẫn được, tiếng cười lớn hơn nữa, “Chỉ Hi nha đầu thật là mạnh miệng nha, bất quá lão gia lại không thể nào nuông chiều một nha hoàn thô thiển, hiện giờ ta đã biết, tâm tư chuyển đến Úc Hề viên, được thiếu gia sủng ái?”

Mỹ phụ nhân nói xong, quơ quơ tay áo, lại tiếp tục: “Hôm nay ta là tới thăm tân thiếu gia, nào biết lại bị nha hoàn chế nhạo, theo ta thấy quả nhiên ngoại lại chính là ngoại lai, không chút giáo dưỡng cũng quản giáo không tốt nô tài. Ngày khác từ chỗ của ta điều hai giáo dưỡng ma ma mới lại đây đi, cũng không thể trách tiểu thiếu gia, phỏng chừng thái thái không có phúc khí, ngoại gia cũng chỉ ở tiểu trấn, không biết dạy quy củ cho nhi tử.”

Bản thân Úc Thụy không muốn cùng cái gọi là di thái thái này chống đối, dù sao người như thế hắn nhìn thấy đã nhiều, chỉ là mồm miệng cay nghiệt, cũng chưa chắc đã có bản lĩnh thực sự, nhất thời đối đáp hơn nàng vài câu chẳng có gì khó, nhưng không lý do mà gây chuyện thì rất phiền toái, hắn nghĩ nhẫn nhịn một chút rồi cũng qua.

Nào nghĩ di thái thái này miệng lưỡi đâu chỉ là cay nghiệt, lại đụng vào điểm mấu chốt của Úc Thụy.

Cả đời trước của Úc Thụy trong trận chiến gia tộc giãy dụa cầu sinh, điểm mấu chốt duy nhất chính là mẫu thân của mình, mẫu thân Úc Thụy không phải xuất thân từ danh môn vọng tộc, chỉ có thể xem như ái nữ, bởi vì là thê tử kết tóc của phụ thân, sớm đi theo phụ thân phát triển gia nghiệp, cho nên Úc Thụy mới là trưởng tử.

Ngoại công nhà nghèo, không có hậu thuẫn từ nhà mẹ đẻ, không có người chỉ điểm, khiến Úc Thụy sinh hoạt trong nhà cũng không an ổn, nhưng Úc Thụy chưa từng trách mẫu thân, bởi vì mẫu thân là người duy nhất đối tốt với hắn.

Thê tử nhà nghèo có thể cùng chung hoạn nạn, nhưng không thể cùng chung phú quý, sau khi phụ thân Úc Thụy phát đạt, tình cảm đối với mẫu thân Úc Thụy cũng dần dần trở nên lạnh nhạt, thế cho nên đối với Úc Thụy cũng không mặn không nhạt, chỉ là quan tâm đối với danh phận trưởng tử mà thôi.


Mẫu thân Úc Thụy cũng không thể làm gì. Người khác sinh nhi tử đều tìm người xem bát tự, bịa đặt một cái mộng báo điềm lành, mặc kệ thật hay giả, đều là dấu hiện tốt, mà Úc Thụy này diện mạo thường thường, làm cho phụ thân hắn cũng chẳng có ấn tượng gì.

Tất cả mọi người nhằm vào Úc Thụy, điều này làm cho Úc Thụy sống trong nhà mình mà giống như sống trong ngục tù, tại thời điểm này, lại càng có thể lĩnh hội mẫu thân đỗi hắn có bao nhiêu tốt.

Điểm mấu chốt của Úc Thụy chính là mẫu thân của hắn, tuy rằng mỹ phụ nhân nói là mẫu thân của thân thể này, nhưng trong lòng Úc Thụy cũng dâng lên một chút tức giận.

Mỹ phụ nhân thấy Đường Úc Thụy vẫn luôn á khẩu bỗng nhiên quay đầu nhìn về phía mình, không hiểu chuyện gì dừng một chút, nhưng lại nghĩ hài tử nhỏ xíu như vậy có thể làm nên chuyện lớn gì? Huống hồ trong đại gia tộc, thiếu gia nhỏ bé không nương không có ngoại thích chống lưng, đừng nói là nửa đường nhặt được, cho dù là vẫn luôn nuôi nấng tại bên người, một khi lại có nam hài, nói phế bỏ liền phế bỏ.

Úc Thụy chỉ nhìn nàng một cái, lập tức quay đầu đi, bộ dáng của hắn thoạt nhìn thực suy nhược, lại ngồi ở xe lăn, làm người ta có cảm giác phi thường vô hại, thậm chí liên tưởng đến yếu đuối.

Úc Thụy khẩu khí lạnh nhạt, giống như là khinh thường, chậm rãi nói: “Cho dù không dạy được nhi tử thì làm thái thái thủy chung vẫn là thái thái, di thái thái mới vừa rồi giáo huấn Chỉ Hi không hiểu quy củ, hiện giờ lại xen vào chuyện của thái thái xen vào chuyện của chủ tử, như vậy không phải là tự vả vào mồm mình sao? Chuyện giáo dưỡng ma ma phải thưa lại với lão gia, nếu lão gia chuẩn, di thái thái chỉ việc phái người lại đây, nếu lão gia không chuẩn, vậy thì tốt rồi, chẳng phải là lại tự vả thêm phát nữa. Di thái thái chẳng lẽ thích tự ngược?”

Úc Thụy nói ra một tràng, làm mỹ phụ nhân trên mặt một trận xanh một trận hồng. Phu nhân trong nhà đã chết mấy năm, Đường Kính lại không hề tái giá, người nào không biết hiện tại Đường Kính sủng ái nàng, hơn nữa bản thân nàng lời lẽ cay nghiệt, không ai dám trêu chọc, lại bị một hài tử choai choai châm chọc khiêu khích nói chuyện thôi tục không học vấn như vậy, cảm thấy tức đến nổ phổi.

Mỹ phụ nhân cười lạnh: “Đừng tưởng rằng ngồi ghế dựa đã coi như long ỷ, cũng phải nhìn xem chính mình ra sao, lão gia tìm ngươi trở về ai chẳng biết chỉ là để chắn gió!” (ta chém. Nguyên văn là đường đường khẩu phong, có nàng nào hiểu nó nghĩa gì không)

Úc Thụy chỉ cười khẽ một tiếng, “Nếu ngươi thực cảm thấy là để chắn gió cũng không sao, khi quân phạm thượng dù sao cũng là tội liên đới, bị bắt vào trong ngục cũng không cô đơn.”

“Ngươi!”

Mỹ phụ nhân mày liễu tức giận, cơ hồ dựng thẳng lên, Chỉ Hi nhìn thấy trong lòng hít vào một ngụm khí lạnh. Nàng từ khi đi theo thiếu gia đến kinh thành, mặc kệ là trên đường hay ở trong nhà, thiếu gia nói chuyện đều là thanh âm ôn nhu lời nói nhỏ nhẹ, cũng không cao giọng, nhóm ma ma bên người đều vì điều này cảm thấy thiếu gia không có bản lĩnh, tương lai đi theo sẽ không được coi trọng. Hiện giờ thấy bản lĩnh thực sự của thiếu gia, không khỏi có chút líu lưỡi, quả nhiên nhìn người không thể nhìn tướng mạo, huống hồ dung mạo thiếu gia cũng là cực kỳ tuấn tú, chỉ là quá mức hiền lành.


Mỹ phụ nhân còn định tiếp tục mắng, lại thấy có người đi đến, phía sau không có tùy tùng đi theo, ma ma nha hoàn cũng không có, chỉ một mình đi vào lại làm nàng sợ hãi.

Người tới cũng không cần đoán, đúng là chủ nhân tòa nhà này, gia chủ đương nhiệm Đường gia Đường Kính.

Đường Kính lững thững tiêu sái qua sân vắng tiến lại đây, bởi vì hoa viên có một cổng vòm, mấy người ở hoa viên thảo luận nói chuyện, cách cổng vòm cũng không xa, lại có thể ngăn cách tầm mắt, cho nên mỹ phụ nhân không biết Đường Kính ở ngoài cổng vòm rốt cuộc nghe bao lâu, là đi vào luôn, hay là nghe toàn bộ rồi mới tiến vào?

Trên mặt Đường Kính cũng không có biểu tình gì đặc biệt, vẫn là bộ dáng bất cẩu ngôn tiếu kia, nói rằng: “Hôm nay hoa viên thực náo nhiệt.”

“Lão gia.”

Mỹ phụ nhân cười thỉnh an Đường Kính, ôn nhu nói: “Dung Tụ hôm nay rảnh rỗi, đặc biệt đến thỉnh an thiếu gia, đang cùng thiếu gia tán gẫu nột.”

Đường Kính cũng không nói chuyện, sắc mặt Dung Tụ hơi khó coi, kỳ thật nàng biết được lão gia từ sáng sớm đã đi bàn chuyện làm ăn, mới dám đến Úc Hề viên, trước hết nhìn xem tân thiếu gia, sau đó nếu dễ nói chuyện liền lập uy, không nghĩ lại biến thành như vậy.

Nhìn phản ứng của Đường Kính, nhất định là nghe được toàn bộ lời bọn họ nói.

Dung Tụ không dám nói nữa, thức thời lui qua một bên.

Sắc mặt Chỉ Hi cũng trắng bệch, dù sao ngày thường lão gia đối hạ nhân tuy rằng không khắt khe, nhưng là cực kỳ để ý đến lời ăn tiếng nói, mấy câu của nàng mới vừa rồi quả thật không biết lớn nhỏ, sợ là sẽ bị trách tội.


Thế nhưng Đường Kính không nhắc tới chuyện này một chữ nào, nói với Chỉ Hi: “Gọi người chuẩn bị, thiếu gia phải đi ra ngoài”

“Dạ! Vâng…”

Chỉ Hi vội vàng lên tiếng trả lời, như chạy trốn rời khỏi hoa viên đi gọi người chuẩn bị kiệu.

Thiếu gia ở trong hoa viên, chỉ có một nha hoàn đi theo, các ma ma khác đều nghỉ ngơi, lời vừa nãy để cho Đường Kính nghe được, y âm thầm ghi nhớ, cũng không nhiều lời, nói với Úc Thụy: “Ngươi đi chuẩn bị một chút, trong chốc lát sẽ xuất môn.”

Úc Thụy gật đầu ứng tiếng, lại khôi phục nhu thuận thuần phục trước sau như một, cùng lúc nãy chế nhạo Dung Tụ giống như hai người khác nhau, chẳng qua trong lòng cười lạnh, trách không được một tiểu thiếp cũng dám đến viện của thiếu gia lên mặt gây chuyện thị phi, Dung Tụ chính là nắm đúng tính tình của Đường Kính, Đường Kính mặt ngoài làm bộ, kỳ thật cũng không coi trọng nhi tử này.

Chỉ Hi gọi người nâng kiệu đến, lão gia mang theo thiếu gia cùng ra ngoài, hai cỗ kiệu chậm rãi một trước một sau, Chỉ Hi đi theo bên cạnh cỗ kiệu.

Úc Thụy vén lên bức màn, nói: “Ngươi có biết đây là đi đâu không?”

“Nô tỳ không biết.”

Chỉ Hi lắc đầu, vẫn còn kinh hồn chưa định.

Không nghĩ tới Kiều Tương ở phía trước nghe được, cười một chút nói: “Thiếu gia đừng hoảng sợ, đây là đi gặp bằng hữu thế giao của lão gia, đương triều Thừa tướng gia, Liên Hách Liên đại nhân.”

Chỉ Hi cả kinh nói: “Kiều Tương tỷ tỷ sao ngươi không nói sớm, bây giờ mới nói sao có thể làm người ta không hoảng?”

Úc Thụy ngược lại lạnh nhạt, “Ân” một tiếng, lập tức buông mành, ngồi vững vàng, hai mắt nhẹ nhàng khép lại nghỉ ngơi trong chốc lát.

Kỳ thật không phải Úc Thụy không khẩn trương, Đường Kính muốn dẫn hắn đi gặp đương triều Thừa tướng, chức quan lớn như vậy, Úc Thụy cho dù gặp qua nhiều người, nhưng chưa từng thấy qua đại nhân vật như thế, hơn nữa nghe khẩu khí của Kiều Tương, Thừa tướng gia cùng Đường Kính hẳn là rất thân thiết.


Hơn nữa Úc Thụy không có nhớ lầm, nguyên phối phu nhân của Đường Kính chính là bào muội của Thừa tướng, mang theo nhi tử do nữ nhân khác sinh đi gặp đại cữu (anh vợ), đây là cảnh tượng quỷ dị như thế nào a.

Bất quá có đi hay không cũng không phải do hắn, Úc Thụy cũng lười quản nhiều như vậy. Hiển nhiên bản tính giả vờ thuần phục của mình đã bị Đường Kính vạch trần, Úc Thụy ngược lại không vội.

Phủ Thừa tướng cũng không đồ sộ lắm, so với Đường trạch mà nói, lại nhỏ hơn không ít, hơn nữa không có nhiều hạ nhân.

Đạo lý này Úc Thụy hiểu được. Tuy rằng quan gia luôn khinh thường thương nhân, nhưng làm quan có thể kiếm bao nhiêu tiền, có thể tham ô bao nhiêu, tham ô nhiều bị điều tra ra chính là tội chém đầu, mà thương nhân bất đồng, có tiền có thể sai quỷ đẩy ma, có tiền tự nhiên có quyền, có quyền tự nhiên có địa vị.

Cho nên Đường trạch lớn hơn tướng phủ cũng là chuyện hợp tình hợp lý.

Ra khỏi cỗ kiệu, tùy tùng dâng lên bái thiếp, hạ nhân thủ vệ vừa thấy đã sớm cung kính lại đây, hai tay nâng cao bái thiếp, vẫn luôn nâng như vậy vào trong đại môn sơn đen.

Chỉ một lúc sau, trung môn của cổng tam quan tướng phủ được mở ra, một nam tử trên dưới ba mươi ăn mặc nghiêm túc (ta lại chém TT_TT. Nguyên văn là khảo cứu, nàng nào biết làm ơn chỉ dẫn) dẫn đám tôi tớ của quý phủ đi ra.

Đường Kính lúc này cũng hạ kiệu, không tránh khỏi một phen khách sáo.

Cỗ kiệu hạ xuống, Úc Thụy qua rèm cửa nhìn ra bên ngoài, đi đầu hiển nhiên chính là Thừa tướng gia không thể nghi ngờ. Một thân thường sam xanh ngọc, diện mạo thực ôn nhu, mang trên mặt ý cười ôn hòa, lại ẩn ẩn lộ ra nghiêm túc.

Úc Thụy như có như không nghe được cái gì “Khuyển tử” “Tiểu nhi”, tựa hồ là đang nói tới hắn, sau đó ánh mắt hai người đều nhìn sang bên này.

Chỉ Hi vừa định giúp đỡ thiếu gia đi ra, lại thấy Đường Kính đi tới, thoáng cong thắt lưng, tự mình đem Úc Thụy ôm lấy, Kiều Tương đẩy xe lăn lót đệm mềm đã xông hương đến, Đường Kính lúc này mới đem Úc Thụy cẩn thận đặt lên.

Một loạt động tác này, dù là Thừa tướng gia kiến thức rộng rãi, cũng không khỏi sửng sốt trong nháy mắt.


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.