Đọc truyện Trọng Sinh Chi Đích Trưởng Ung Chủ – Chương 3: Lần đầu gặp mặt hoàng cữu (1)
Từ Tiệp dư vừa mới mơ đẹp được một nửa, đã bị tiếng khóc bất ngờ này làm cho tỉnh mộng.
Tuy rằng tiểu anh nhi trong lòng mới chỉ sinh ra được một tháng, nhưng khí lực giãy giụa dùng cả tay cả chân cũng không hề nhỏ, khiến cho Từ Tiệp dư sợ đến mức lúng ta lúng túng bế bé.
Tề Mẫn lộ ra thần sắc vừa tức giận vừa đau lòng, bước vội lên trước đón lấy tiểu tổ tông này, vỗ nhẹ dỗ dành. Quả nhiên chỉ một lát sau, tiếng khóc của tiểu đông tây đã từ từ dừng lại.
“Ai ya, đúng là thần kỳ…” Trịnh Thái hậu nói, ra hiệu cho Tề Mẫn đưa tiểu đông tây cho bà.
Tề Mẫn nói: “Mẫu hậu, người đừng trêu chọc Việt Nhi nữa, cẩn thận nó không nghe lời nữa đâu!”
Trịnh Thái hậu thấy mới mẻ vô cùng, không để ý tới Tề Mẫn, “cướp” lại Tiểu A Việt để bế. Tiểu nhân nhi được chuyển cho người khác bế, mở to mắt nhìn Trịnh Thái hậu như đã nhận ra là ai, hơn nữa còn nhận ra rất nhanh, lại tiếp tục kêu bi ba bi bô rồi tự mình chơi đùa, không hề ầm ĩ giống như vừa rồi ở trong lòng Từ Tiệp dư.
“Thật là một đứa trẻ ngoan!” Trịnh Thái hậu cười tươi khen ngợi.
Tề Mẫn nói: “Có lẽ là một đứa trẻ rất biết phân biệt, hiểu được ai thật sự yêu thương nó!” Toàn thân nàng đều là vẻ vui mừng từ ái của người làm mẹ.
Trịnh Thái hậu nhìn thấy trên dung nhan thiếu nữ nhu mỳ hồn nhiên của ái nữ có thêm mấy phần trưởng thành quyến rũ, mặt mày rạng rỡ, trong lòng vui mừng. Quả nhiên gả nữ nhi đến phủ An Quốc công là quá đúng rồi.
“Mặt mũi có năm phần giống con, diện mạo rất đẹp.” Trịnh Thái hậu yêu thương sờ hai má non nớt của Tiểu A Việt, ôn nhu nói.
“Mẫu hậu, đứa trẻ này lớn rất nhanh, mỗi ngày một dáng vẻ, hầu như nhi thần đã nhìn qua hết rồi.” Tề Mẫn nói.
Trịnh Thái hậu và Tề Mẫn lại thân thiết nói chuyện mấy câu, hoàn toàn không quan tâm đến Từ Tiệp dư đang quỳ ở một bên.
Khoảng chừng một khắc trôi qua, Trịnh Thái hậu mới nâng mí mắt lên, tức giận nói: “Từ Tiệp dư đứng lên đi! Một ngày đại hỉ thế này, ngươi quỳ trông hay lắm sao? Lui sang một bên!”
Từ Tiệp dư ủy khuất trong lòng, nhưng cũng không dám có ý kiến gì, chỉ đành phải nói: “Tạ ơn Thái hậu.”
Trịnh Thái hậu chậm rãi nói: “Trẻ con vô tội, có thể phân biệt thiện ác rõ ràng nhất. Tiểu A Việt của ai gia quả nhiên thiên tư thông minh!”
Trịnh Thái hậu vừa nói xong, sắc mặt Từ Tiệp dư u ám hẳn đi, móng tay cắm sâu vào lòng bàn tay, ngoan ngoãn lùi sang một bên, chấp nhận những ánh mắt chế giễu như có như không của các phi tần khác.
Minh đế không thích thú gì với hậu cung, thậm chí có thể nói là lạnh nhạt, cho nên số lượng phi tần thị quân trong hậu cung không nhiều lắm, tổng cộng cũng chỉ có chín người. Gần đây Từ Tiệp dư xinh đẹp này được đế sủng, số lần được thị tẩm của nàng là nhiều nhất, thậm chí còn vượt qua cả Quý phi có Trịnh Thái hậu làm chỗ dựa, tất nhiên không được Thái hậu yêu thích, bèn nhân cơ hội làm khó một lần.
Tề Mẫn coi như không nhìn thấy Trịnh Thái hậu đang lăng mạ Từ Tiệp dư, hỏi: “Mẫu hậu, sao không thấy Quý phi đâu?”
Sắc mặt Trịnh Thái hậu hơi dịu đi, nói: “Từ Tài nhân trong cung có thai, đã đầy ba tháng. Nàng là người không cẩn thận, không hề phát hiện ra. Lúc bị ngã chảy máu mới thấy sợ, truyền Thái y, Quý phi dẫn người đến thăm.”
Năm nay Minh đế Tề Lược hai mươi tuổi, mới đăng cơ được hai năm, dưới gối tổng cộng có ba Hoàng tử, lần lượt là Trưởng Hoàng tử Tề Minh Diệu do nguyên hậu sinh, năm nay ba tuổi, Nhị Hoàng tử Tề Minh Uyên do Triệu Tiệp dư sinh, năm nay hai tuổi, và Tam Hoàng tử Tề Minh Dũng do Đặng phi sinh, năm nay một tuổi. Những phi tần không có con chỉ có Trịnh Quý phi và Từ Tiệp dư. Ba thị quân khác đều là văn tử khó có con, vẫn chưa hề sinh con. Từ Tài nhân mới được sắc phong là thứ đường muội của Từ Tiệp dư, vốn xuất thân là cung nữ, hầu hạ bên cạnh Từ Tiệp dư, khi Minh đế say rượu ở trong Tê Hà cung của Từ Tiệp dư đã lâm hạnh nàng. Tuy rằng chỉ có một lần, nhưng Từ Tài nhân này cũng là người có phúc, có thai rất nhanh, hiện giờ đang ở thiên điện Lâm An điện trong Tê Hà cung của Từ Tiệp dư để dưỡng thai.
Trịnh Thái hậu nói Từ Tài nhân không cẩn thận chỉ là nói mát. Có thai ba tháng mà không phát hiện ra? Đúng là thiên đại chuyện hài! Ba tháng đúng lúc để thai nhi ổn định, khi đó mới dám nói ra mới là sự thật! Trịnh Thái hậu chỉ kém không nói thẳng Từ Tài nhân giở tâm kế. Hơn nữa Từ Tài nhân này vốn là cung nữ trong cung của Từ Tiệp dư, có thể che giấu chuyện mang thai kín đáo như vậy, trong đó không thể không có phần của Từ Tiệp dư.
Mọi người đều nói thầm trong lòng Từ Tiệp dư được sủng ái nhưng không sinh được con, vì thế mới mượn bụng của thứ đường muội để sinh con. Dù sao thì Tiệp dư ở trên hàng phi tần mới có tư cách nuôi dưỡng Hoàng tử. Dựa vào quan hệ họ hàng của Từ Tiệp dư và Từ Tài nhân, có lẽ người con thứ tư của Minh đế sẽ được nuôi dưỡng trên danh nghĩa của Từ Tiệp dư. Kể từ đó, những phi tần có địa vị cao trong hậu cung đều có con cái ở bên cạnh, cho dù có một Hoàng tử không phải con ruột của Từ Tiệp dư, nhưng cũng hiển hách hơn Trịnh Quý phi vốn là người có địa vị cao nhất mà không có con.
Trịnh Thái hậu không vui trong lòng, chẳng lẽ để tất cả mọi người nghĩ Quý phi mà bà đích thân lựa chọn cho Minh đế là người không thể sinh con sao?
Dường như Tề Mẫn không nhận ra Trịnh Thái hậu không vui, nói: “Chúc mừng mẫu hậu! Vậy là mẫu hậu lại có thêm một tôn tử! Hoàng huynh không có nhiều con cái, nếu Từ Tài nhân sinh hạ được Hoàng tử, cũng coi như lập công!”
Sắc mặt Trịnh Thái hậu hòa hoãn hơn. Nói đến nói đi, dù Minh đế không tốt đến đâu, cũng là nhi tử ruột của bà, đến bây giờ vẫn luôn tôn kính bà. Bởi vì chuyện của chất nữ Trịnh Quý phi, quan hệ giữa Trịnh Thái hậu và Minh đế không được thoải mái lắm. Nếu hiện giờ còn ghét bỏ ra mặt đối với con của Minh đế, Minh đế sẽ nghĩ thế nào?
Sự tôn quý của Trịnh Thái hậu có được từ Minh đế, chứ không phải Trịnh gia. Chất nữ có thân thiết đến đâu, còn có thể thân thiết hơn nhi tử ruột tôn tử ruột sao?
“Đúng là ý này.” Trịnh Thái hậu hài lòng nhìn nữ nhi của mình, nói: “Truyền ý chỉ của ai gia, Từ Tài nhân có công mang thai, trọng thưởng!” Thấy cung nhân lĩnh mệnh rời đi, Trịnh Thái hậu nói với Từ Tiệp dư đang có sắc mặt không tốt lắm: “Từ Tài nhân là muội muội của ngươi, lại đang dưỡng thai trong cung của ngươi, chăm sóc nàng nhiều một chút. Tất cả phải lấy long tự làm trọng!”
Từ Tiệp dư nhẹ nhàng cúi xuống, cung kính nghe theo: “Tần thiếp xin nghe.” Hai bàn tay dưới tay áo cung trang nắm chặt lại vì không cam lòng.
Người ngoài nghĩ Từ Tiệp dư không sinh được con, vì thế mới mượn bụng của thứ đường muội để sinh con, đây cũng thật là nghĩ oan cho nàng. Nàng là đại Từ thị và Từ Tài nhân là tiểu Từ thị từ nhỏ đã không vừa mắt nhau. Từ gia có hai chi, nhưng lại không ở tách ra. Đại chi là gia chủ, quyền cao chức trọng, nhị chi thì bình thường, chỉ có thể dựa vào đại chi để sống. Đại Từ thị là đích nữ của nhị chi, tiểu Từ thị là thứ nữ của đại chi, tuổi tác hai người xấp xỉ nhau. Bởi vì bối cảnh của nhị chi không bằng đại chi, nên cuộc sống của đại Từ thị là đích nữ của nhị chi không bằng tiểu Từ thị là thứ nữ của đại chi.
Từ gia mạo hiểm tách nhau ra, lần lượt đưa hai đường tỷ muội này vào phủ của Hoàng ấu tử Tề Lược. Nhưng dù như vậy, đại chi chỉ cho một thứ nữ đến, còn nhị chi thì muốn tặng đích nữ duy nhất cho Tề Lược làm thị thiếp. Mà đích nữ của đại chi Từ gia đã ở bên cạnh Trưởng Hoàng tử Tề Quảng, trở thành trắc phi. Có ai ngờ được Trưởng Hoàng tử Tề Quảng mất sớm, cuối cùng đế vị lại rơi vào tay Hoàng ấu tử Tề Lược? Sau này đại Từ thị được Tề Lược yêu thích trở thành Từ Tiệp dư, tiểu Từ thị không được coi trọng, hạ xuống làm cung nữ. Ngay lập tức nhị chi quay sang áp chế đại chi, đại Từ thị hoàn toàn giẫm nát tiểu Từ thị dưới chân, trong lòng đắc ý không ngớt, trong một lúc vui sướng đã để tiểu Từ thị đến bên cạnh mình, để nàng trở thành đầy tớ hầu hạ đường tỷ đích xuất này.
Nhưng không ngờ lại nuôi ra một mối họa lớn! Minh đế lại có thể sủng hạnh tiểu Từ thị, tiểu Từ thị còn mang thai, được phong làm Từ Tài nhân! Nếu đứa trẻ được sinh hạ thuận lợi, phân vị của tiểu Từ thị còn có thể tăng lên một bậc!
Đó là do đại Từ thị thật sự không thể sinh được con, chứ nàng cũng không muốn phải nuôi con của tiểu Từ thị! Huống chi nàng vẫn còn trẻ tuổi, thân thể khỏe mạnh, dựa vào thánh sủng của nàng, ai có thể kết luận nhất định nàng không bao giờ mang thai?
Hiện giờ lại vì một miếng thịt trong bụng tiểu Từ thị, bị đè ép không chịu nổi! Từ Tiệp dư hận đến mức nghiến chặt răng. Nhưng Trịnh Thái hậu đã chỉ đích danh muốn nàng chăm sóc Từ Tài nhân, nếu Từ Tài nhân có bị làm sao, nàng sẽ là người đầu tiên bị hỏi tội! Dù nàng có tâm tư gì cũng không dám manh động, thật sự là kìm nén sắp nội thương đến nơi!
Trịnh Thái hậu không quan tâm suy nghĩ của Từ Tiệp dư đang rối rắm thế nào, nghe thấy nàng trả lời liền phất tay ra hiệu cho nàng lui sang một bên, than phiền với Tề Mẫn: “Không thể bớt lo cho hoàng huynh của con được! Từ khi đại hôn đến giờ đã năm năm, người hầu hạ chỉ có mấy người này. Nói nó nhớ tình cũ, cũng không thấy một tháng đến hậu cung mấy lần…” Cho dù Từ Tiệp dư đang được sủng ái, một tháng cũng chỉ đến chỗ nàng bốn, năm lần.
Ngoại trừ Trịnh Quý phi và Trịnh Thái hậu ra, những phi tần thị quân khác có thể gặp mặt Minh đế một tháng một lần đã là rất giỏi.
Các phi tần thị quân ở đây nghe thấy Trịnh Thái hậu nói vậy, sắc mặt đều ngượng ngùng đi.
Tề Mẫn nói: “Năm sau có đợt tuyển tú ba năm một lần, không phải hoàng huynh không từ chối sao? Mẫu hậu không cần lo lắng.”
Trịnh Thái hậu nói: “Quả thật trong hậu cung này cần một vài khuôn mặt mới mẻ, bây giờ lãnh lãnh thanh thanh, ai gia nhìn cũng thấy không hay.” Nếu Trịnh Quý phi không giữ được Minh đế, Trịnh gia vẫn còn những nữ tử khác. Bà vẫn còn những chất nữ khác.
Tề Mẫn cười chứ không đáp. Một Công chúa hoàng gia đã xuất giá như nàng, sao có thể không biết xấu hổ vào chỉ chỉ trỏ trỏ vào hậu cung của hoàng huynh chứ?
Bất quá Trịnh Thái hậu cũng rất vừa lòng khi nữ nhi hiểu chuyện thức thời. Bà đã có cách, không cần Tề Mẫn nói nhiều nữa.
“Cái gì cũng thấy không hay?”
Đột nhiên một giọng nói tao nhã trầm thấp vang lên.
Minh đế Tề Lược mặc long bào minh hoàng từ từ đi tới. Thiên tử thiếu niên vừa tròn hai mươi tuổi này kế thừa vóc dáng oai hùng rắn rỏi của Hưng đế và dung mạo tú lệ của Trịnh Thái hậu, mắt phượng hẹp dài, lông mi đen rậm, khi cười thì tao nhã lịch sự, tuấn mỹ bất phàm, lúc không cười thì lạnh lùng cao quý, không giận mà uy. Tuy rằng hắn mới chỉ đăng cơ được hai năm, nhưng dần dần đã trở thành một đế vương đạt tiêu chuẩn, cảm xúc càng lúc càng nội liễm, tâm tư càng lúc càng khiến người ta không thể đoán được.
Đằng sau hắn là một nữ tử mặc cung trang màu hồng, mi dài mắt đẹp, đoan trang động lòng người, trên mặt luôn mang theo nụ cười, bất quá có thể nhìn ra có chút gắng gượng. Nàng chính là chất nữ của Trịnh Thái hậu, biểu muội của Minh đế, hiện giờ là Trịnh Quý phi, nắm giữ phượng ấn trong hậu cung.
Thấy Minh đế và Trịnh Quý phi đi vào, những phi tần thị quân khác vội vàng cúi xuống hành lễ.
Minh đế dẫn theo Trịnh Quý đến thỉnh an Thái hậu, phất tay ra hiệu cho các phi tần thị quân đứng lên.
Tề Mẫn thỉnh an với Minh đế: “Hoàng huynh bình an!” Còn với Trịnh Quý phi thì chỉ gật đầu.
Thân là Công chúa tôn quý nhất của Nguyên Trưng triều, địa vị của Tề Mẫn còn cao hơn cả Trịnh Quý phi, theo đạo lý thì Trịnh Quý phi phải hành lễ với nàng trước. Bất quá nể mặt Trịnh thị vừa là biểu tỷ vừa là Quý phi, bình thường Tề Mẫn cũng không so đo với nàng.
Cho dù tạm thời không có con, nhưng Trịnh Quý phi có Trịnh Thái hậu làm chỗ dựa, cũng đang nắm giữ quyền hành trong hậu cung, dần dần đã tự coi mình là Hoàng hậu của Minh đế, hoàng tẩu chính thức của Tề Mẫn, cho nên cảm thấy ngang hàng với Tề Mẫn là đương nhiên. Thấy Tề Mẫn gật đầu với mình, nàng cũng chỉ gật đầu lại, cười, chứ không cúi người hành lễ.
Ánh mắt Minh đế nhìn hoàng muội từ nhỏ đã rất yêu thương có một chút nhu hòa. Nhưng thấy cách làm của Trịnh Quý phi, trong mắt hiện lên vẻ không vui, bất quá cũng không biểu lộ ra mặt, chỉ liếc nhìn sang Trịnh Thái hậu đang hơi trầm mặt với Trịnh Quý phi, khóe môi hơi cong lên mang theo thâm ý.
“Hoàng muội miễn lễ.” Minh đế nói, quan sát dung nhan xinh đẹp hồng hào của Tề Mẫn, gật đầu khen ngợi: “Đằng Kỳ Sơn là người tốt, xem ra trẫm không cần hỏi tội hắn.”
Hai má Tề Mẫn ửng đỏ lên, rốt cuộc cũng lộ ra vẻ yêu kiều của tiểu nữ nhi, quá xấu hổ nên sẵng giọng: “Hoàng huynh!”
Minh đế cười, vẻ lạnh lùng trên mặt biến mất, thanh nhã tuấn dật. Hắn chỉ là tiểu đông tây trong lòng Tề Mẫn: “Đây chính là tiểu ngoại sanh của ta?”