Trọng Sinh Chi Đích Trưởng Ung Chủ

Chương 110: Đào hoa y cựu tiếu xuân phong


Đọc truyện Trọng Sinh Chi Đích Trưởng Ung Chủ – Chương 110: Đào hoa y cựu tiếu xuân phong

Quảng Liệt Quận Vương Tề Minh Viêm ghìm dây cương ngựa, ngẩng đầu nhìn sắc trời âm u, sau đó từ trên cao nhìn xuống những binh lính đi theo hắn. Từ khi nhận được chiếu lệnh chiêu mộ binh mã cần vương từ Kiến Khang, hắn đang ở Tịnh Châu lập tức triệu tập binh mã đi về phương bắc. Tịnh Châu cách Kiến Khang rất xa, gần như ngày nào cũng phải hành quân gấp gáp không ngừng không nghỉ, dưới trướng của Tề Minh Viêm đã là binh mệt mã mỏi. Chỉ có Tề Minh Viêm là vẫn hăng hái, mắt sáng như đuốc, giữ được tinh lực tràn trề.

Quân sư Từ Chỉ là thư đồng và tâm phúc của Tề Minh Viêm, hắn là một thư sinh sở trưởng về văn chương, bàn về sức lực võ công thì không bằng một phần mười của Tề Minh Viêm, hành quân gấp gáp cùng đại quân gần như đã lấy đi nửa cái mạng của hắn. Khó khăn lắm Tề Minh Viêm mới dừng lại, hắn lập tức nắm chắc cơ hội, thúc ngựa đi tới chỗ Tề Minh Viêm, mặt mũi xanh xao nói: “Tứ điện hạ, không thể đi tiếp nữa, các tướng sĩ đều cần nghỉ ngơi, nếu không dù đến Kiến Khang nhanh chóng, trạng thái mệt mỏi của quân ta rất khó để ứng chiến.” Quân địch mà bọn họ sắp đương đầu chính là quân Đột Quyết nổi danh dũng mãnh đấy!

Trong mắt Tề Minh Viêm hiện lên một chút không muốn, nhưng cũng biết Từ Chỉ nói có lý, bình tĩnh khoát tay: “Truyền xuống dưới, hạ trại ở đây!”

“Thuộc hạ tuân mệnh!” Từ Chỉ thấy hắn không cố chấp nữa, trong lòng thở phào một hơi, đi xuống sắp xếp.

Quảng Liệt Quận Vương Tề Minh Viêm nhập chủ Tịnh Châu đã hơn một năm, dùng một tốc độ rất nhanh để nắm giữ quân đội ở Tịnh Châu trong tay, trở thành độc nhất của Tịnh Châu. Trong đó, ngoại trừ công lao của Từ gia ủng hộ hắn hết sức ra, càng khiến người ta kiêng kỵ hơn chính là một thế lực thần bí. Dường như thế lực này đã đạt được thỏa thuận bí mật nào đó với Tề Minh Viêm, cho tới giờ vẫn chỉ giấu mình trong tối, thực lực lại quá kinh người, giúp sức rất nhiều để Tề Minh Viêm nắm giữ Tịnh Châu triệt để. Lúc này Tề Minh Viêm đang dẫn dắt tổng cộng là bảy vạn binh mã cần vương, là sự phối hợp giữa lực lượng của Tịnh Châu cùng với vùng đất láng giềng Lưỡng Châu và Tam Châu, có thể nói là dốc toàn bộ sức lực.

Nhưng nói theo quan điểm của Từ Chỉ, bọn họ không nên vội vã như thế. Tề Minh Viêm cũng không phải trung thần của Văn đế, hắn thích biểu huynh Đằng Huy Nguyệt đã nhiều năm, mặc dù Đằng Huy Nguyệt đã trở thành Hoàng hậu của hoàng huynh Văn đế của hắn, ý chí trong hắn vẫn không thay đổi. Hắn đã sẵn sàng ra quân, dùng tốc độ khiến người ta phải trố mắt để gây dựng nên cơ nghiệp ở vùng đất Tịnh Châu, chính là hạ quyết tâm muốn tranh giành.

Đã có lòng muốn tranh, lại đúng vào lúc Đột Quyết tập kích, theo lý Tề Minh Viêm nên làm ngư ông đắc lợi, để hai quân lưỡng bại câu thương mới nhân cơ hội chen chân vào. Nếu không hắn dùng thân phận thần tử, hao tổn lực lượng của mình để đi cứu Văn đế, ngược lại sẽ càng cùng cố quyền lực của Văn đế hơn, còn dẫn tới bị kiêng dè.


Nhưng tính cách Tề Minh Viêm bá đạo, chuyện gì đã nhận định đương nhiên sẽ chuyên quyền võ đoán, không thèm nghe ý kiến của người khác, hơn nữa việc này còn có liên quan đến ý trung nhân mà hắn tâm tâm niệm niệm, nghĩ đến vị Đằng Hoàng hậu cao quý hiện giờ vẫn đang cố chấp canh giữ ở Kiến Khang, thề muốn cùng tồn vong với Kiến Khang, nghĩ đến trong lòng Tề Minh Viêm như thiêu như đốt, hận không thể mọc cánh bay về Kiến Khang, giấu người kia đi cho thật kín đáo chặt chẽ, không để cậu phải gặp bất cứ nguy hiểm gì.

Từ Chỉ thở dài. Vị chủ tử mà hắn đi theo này có đầy đủ khí phách đế vương, duy nhất chỉ có một mình Đằng Huy Nguyệt là khắc tinh của hắn. Làm thuộc hạ, thật sự hắn không thích Tề Minh Viêm bị Đằng Huy Nguyệt làm ảnh hưởng đến mức độ thế này.

“Tình hình Kiến Khang sao rồi?” Tề Minh Viêm mở tấm bản đồ, cân nhắc xem liệu có đường tắt nào nhanh hơn không. Thấy Từ Chỉ đi tới, hắn hỏi ngay.

Từ Chỉ thấy trên người Tề Minh Viêm bám đầy bụi bặm, hiển nhiên còn chưa tẩy rửa gì đã suy nghĩ xem nên hành quân thế nào, không dám do dự, lập tức báo cáo lại tin tức vừa mới nhận được: “An Dục mất mạng, năm vạn quân chủ lực của Đột Quyết xuống nam.” Hợp với gần năm vạn quân yểm trợ của Đột Quyết vẫn đang canh giữ ngoài thành Kiến Khang, Kiến Khang sẽ phải đối mặt với mười vạn binh lực của Đột Quyết, phá được thành chỉ còn là vấn đề thời gian. Cho dù bảy vạn quân ở đây có đuổi tới kịp lúc, hai quân đối chiến cũng không thể nói rõ.

“… Hoàng hậu vẫn đang ở Kiến Khang?” Ánh mắt Tề Minh Viêm lạnh băng.

“Vâng. Khi hai quân giao chiến, Hoàng thượng và Hoàng hậu đều đốc chiến tại trận.” Từ Chỉ nói. Mấy vị thiên kim chỉ biết cẩn thận dè dặt, nhưng quốc nạn ở ngay trước mặt, khí phách giống như đế hậu, quả thật đã làm phấn chấn nhân tâm. Thảo nào chiến sự ở Kiến Khang vẫn không có tin tức xấu truyền đến. Nhưng cái chết của An Dục, đã lập tức phá hủy mọi cố gắng của đế hậu.

“Hoang đường!” Tề Minh Viêm đập mạnh tay xuống bàn, tức giận nói. Hận không thể đến Kiến Khang ngay lập tức, túm áo Văn đế Tề Minh Diệu để chất vấn hắn tại sao có thể để A Việt ở trong hoàn cảnh nguy hiểm như vậy!


Từ Chỉ biết hắn tức giận cái gì, nhưng đối với cục diện hiện nay của Kiến Khang, quyết định của Đằng Huy Nguyệt chính là lợi nhiều hơn hại, chỉ cần hoàng trưởng tử do cậu sinh hạ có thể thuận lợi thoát được, tiếc gì một Hoàng hậu? Bất quá Từ Chỉ biết nếu hắn dám nói câu này, nhất định Tề Minh Viêm sẽ cho hắn một cú đấm. Thân thể hắn không thể chịu được một cú đấm của Tề Minh Viêm.

“Tứ điện hạ, hiện giờ là thời điểm then chốt, xin lấy đại cục làm trọng!” Từ Chỉ chắp tay, khéo léo khuyên giải Tề Minh Viêm đừng lo lắng mà loạn trí, đừng vì tư tình mà làm tổn hại đến toàn cục.

Tề Minh Viêm biết rõ lúc này hắn đang nằm ngoài tầm với. Quân chủ lực và quân yểm trợ của Đột Quyết phải cần mấy ngày mới có thể tập hợp, hắn phải nhanh chóng đuổi kịp, càng hy vọng Tề Minh Diệu đừng có vô tích sự, có thể bảo vệ Kiến Khang nếu bị cô lập.

“Bản vương tự có định đoạt, Từ Chỉ ngươi không cần nhiều lời.” Tề Minh Viêm nói. “Ngươi đi nghỉ đi, sáng sớm mai dỡ trại.”

Có thể nghĩ ngơi một đêm đã là rất tốt, Từ Chỉ cũng không nói thêm gì, hành lễ với Tề Minh Viêm rồi lui ra ngoài.

Từ Chỉ quay về lều trại của mình, có người đã chờ hắn ở đây khá lâu. Người đó mặc quần áo nam tử, nhưng dung mạo xinh đẹp, thân thể mảnh mai, hiển nhiên là nữ tử giả trang thành nam.


“A Uyển, sao muội tới đây?” Từ Chỉ hỏi.

Nữ tử này chính là đích nữ Từ Uyển của chi trưởng Từ gia, là nữ nhi Từ gia xuất sắc nhất của thế hệ này. Ngay từ nhỏ Từ Uyển đã được Từ gia bồi dưỡng tỉ mỉ, tướng mạo hạng nhất, được lựa chọn để kết thân với Hoàng tử. Từ gia đã sớm đề xuất để Tề Minh Viêm cưới Từ Uyển làm đích phi, nề hà Tề Minh Viêm nghiêm nghị từ chối, quan hệ bế tắc. Là Từ Uyển thuyết phục đương gia của Từ gia, sử dụng phương pháp khác, để nàng đứng ra đại diện cho Từ gia thương lượng với Tề Minh Viêm.

Từ Chỉ là đường huynh của nàng, ban đầu cũng không xem trọng nàng. Nhưng sau khi tiếp xúc, Từ Chỉ phát hiện quả thật Từ Uyển có không ít những điểm hơn người. Chẳng những nàng thâm tình với Tề Minh Viêm, còn có thể là hiền thê phụ trợ hắn thành tựu đại nghiệp. So sánh với Đằng Huy Nguyệt đã trở thành Hoàng hậu, không biết còn tốt hơn bao nhiêu lần. Hiện giờ, đối với hôn sự của Tề Minh Viêm, Từ Chỉ hoàn toàn nghiêng về phía Từ Uyển.

“Huynh trưởng, có phải Vương gia quyết định sáng mai dỡ trại?” Từ Uyển hỏi.

“Không sai.” Mệnh lệnh đã được truyền xuống, Từ Chỉ không cần thiết phải giấu diếm.

“Tình hình ở Kiến Khang cấp bách, khó trách Vương gia sốt ruột trong lòng.” Từ Uyển nói.

Trong lều trại chỉ có hai huynh muội, sắc mặt Từ Chỉ âm trầm: “Hắn sốt ruột cho ai, chẳng phải trong lòng muội biết rõ sao?”

Trong mắt Từ Uyển xuất hiện một ánh sáng quỷ quyệt, nói: “Tính mạng Đằng Huy Nguyệt không sao hết, Vương gia không cần sốt ruột hộ.”


Từ Chỉ nói: “Muội có điều không biết. Hoàng thượng và hắn trấn thủ Kiến Khang, ngày nào cũng xuất hiện trước mặt mọi người, uy vọng rất lớn. Một khi Hoàng hậu bị đưa đi, chắc chắn sẽ ảnh hưởng đến quân tâm. Hắn ở lại Kiến Khang, một khi thành bị phá, ai có thể đảm bảo hắn bình an vô sự?”

Từ Uyển nghe vậy, khóe môi cong lên: “Tuy rằng huynh đã thành thân, nhưng không có người huynh yêu bằng cả tính mạng. Nếu Vương gia ở vào vị trí của Hoàng thượng, có thể để Đằng Huy Nguyệt gặp phải một chút nguy hiểm nhỏ sao? Đằng Huy Nguyệt kiêu ngạo hống hách, không muốn làm kẻ lâm trận trốn thoát. Nhưng nếu phu quân của hắn thật sự quyết định, hắn có thể không ngoan ngoãn nghe theo sao? Con kiến còn muốn sống tạm bợ, hắn có tôn quý đến đâu, cũng chỉ là một văn tử vô dụng.”

“Nhưng rõ ràng mật báo…” Từ Chỉ im bặt. Thiên hạ nhiều chuyện kỳ lạ, nếu có sự đồng ý của Văn đế, “Đằng Hoàng hậu” đứng bên cạnh hắn, chẳng lẽ không thể là một thế thân?

Từ Uyển gật đầu khẳng định: “Đằng Huy Nguyệt đã rời khỏi Kiến Khang, hơn nữa còn đang đến chỗ chúng ta. Nếu trong thiên hạ còn có một nam nhân khác có thể bảo vệ hắn, đương nhiên người này chính là Vương gia.”

Từ Chỉ kinh ngạc vì thần sắc tự tin của nàng, hắn trầm ngâm một lúc lâu, càng nghĩ càng cảm thấy có lý. Dịch địa dĩ xử, nguy nan đương đầu, nhất định Tề Minh Viêm sẽ bảo vệ Đằng Huy Nguyệt kín kẽ không có sơ hở. Tề Minh Viêm kiên cường còn như vậy, nói gì đến Văn đế còn nặng tình hơn cả Tề Minh Viêm?

“A Uyển, ý muội là?” Đằng Huy Nguyệt đến đây, chỉ sợ trong mắt Tề Minh Viêm sẽ không còn quan tâm đến bất cứ thứ gì khác, đối với bọn họ chính là trăm hại mà không một lợi. Từ Chỉ không hoan nghênh, Từ Uyển lại càng không hoan nghênh.

Mà Từ Uyển cũng đâu chỉ không hoan nghênh đơn giản như vậy, một ý hận lướt qua trong mắt nàng.

“Hiện giờ đang hỗn loạn, dù hắn muốn đến, e rằng không dễ dàng đâu…” Từ Uyển che miệng cười nhẹ. “Chi bằng huynh trưởng phái người đi bảo vệ hắn?”


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.