Trọng Sinh Chi Đế Sư

Chương 7: Tháng ba xuân phong


Đọc truyện Trọng Sinh Chi Đế Sư – Chương 7: Tháng ba xuân phong

Sáng sớm hôm sau, Ôn Như Ngọc mở to mắt, tiến vào mi mắt chính là hoa văn đơn giản, bên tai truyền đến âm thanh Đông Nhi, y chớp chớp mắt, bừng tỉnh tỉnh ngộ, chính mình đã tiến vào hoàng cung.

Mà nơi này, là chỗ ở của học trò mình.

Nhớ tới hôm qua chính mình cùng Vũ Văn Bùi ước định giờ Thìn gặp nhau, vì thế vội từ trên giường đứng dậy, chính mình mặc phục sức thật tốt, tiện tay cầm lấy khăn mặt trên tay Đông Nhi, lau gương mặt mình, lại tiếp nhận nước súc miệng trong tay Đông Nhi súc miệng thật kĩ rồi mới tiến ra cửa ——

Hôm nay, là ngày đầu tiên y làm lão sư, cũng không thể đến trễ.

“Đông Nhi, không cần đi theo ta. Hôm nay em theo Tầm ma ma nhìn xem có cái gì cần hỗ trợ thì giúp ma ma đi.” Bước ra phòng phía trước, Ôn Như Ngọc quay đầu lại dặn dò Đông Nhi đang định đi theo mình, trên mặt hơi treo ý cười, vốn dĩ gương mặt thanh tú bỗng nhiên khiến người vô pháp dời đi ánh mắt mình.

“Dạ.” Đông Nhi nghe lời gật gật đầu.

Thời tiết tháng ba, là dịp xuân về hoa nở, Thượng Dương Cung vị trí hẻo lánh, đương nhiên không có hoa đoàn cẩm thước vui sướng hướng vinh, nhưng cũng may xung quanh cung điện gieo trồng rất nhiều dương liễu, dương liễu lả lướt, lá cây xanh biếc lặng yên bò lên trên đầu……

Đi đến trước điện phủ, Tầm ma ma đã sớm chuẩn bị tốt bữa sáng, thấy Ôn Như Ngọc đạp bộ tiến vào, bà hướng tới Ôn Như Ngọc hành lễ, nói: “Ôn tiên sinh.”

“Tầm ma ma, Bùi Nhi chưa dậy sao?”

“Dậy rồi dậy rồi, Lục hoàng tử giờ mẹo canh ba* đã liền dậy, hiện tại đang ở trong thư phòng đọc sách.” Tầm ma ma cung kính trả lời, rồi sau đó lại nói: “Thỉnh tiên sinh dùng bữa sáng.”

*Từ 5h đến 7h sáng.

“Bùi Nhi không dùng sao?” Ôn Như Ngọc nghi hoặc nhìn Tầm ma ma, trước mặt đặt đồ ăn, rõ ràng không phải chỉ một mình y ăn chứ.

“Lão nô đã đem đồ ăn đi đến thư phòng cho Lục hoàng tử, đây là đồ ăn sáng dành cho tiên sinh.”

Ôn Như Ngọc nghe xong, liền cầm lấy đôi đũa bắt đầu dùng bữa sáng.

Tuy rằng chỉ kém mười lăm phút thời gian cùng Vũ Văn Bùi ước định, nhưng Ôn Như Ngọc vẫn như cũ không nhanh không chậm dùng bữa sáng, động tác ưu nhã nhàn nhã tự đắc.


Đợi sau khi uống xong một chén cháo xuống bụng, Ôn Như Ngọc mới cầm khăn tay lau khóe miệng, nói với Tầm ma ma đang đứng một bên: “Như Ngọc bên này đi tìm Bùi Nhi.”

Dứt lời liền đứng lên xoay người rời đi đại sảnh hướng tới hướng Tây Bắc đi đến tiểu thư phòng.

……

Ôn Như Ngọc đến tiểu thư phòng vừa lúc đến đúng giờ Thìn, đẩy cửa ra, y nhìn đến Vũ Văn Bùi ngồi nghiêm chỉnh, khuôn mặt nhỏ treo lên biểu tình nghiêm túc không phù hợp với độ tuổi, không chớp mắt nhìn chằm chằm thư tịch mở ra trước mặt.

Trên mặt hiện lên ý cười, Ôn Như Ngọc bước vào trong phòng, đi đến trước mặt Vũ Văn Bùi, cong lưng cầm lấy thư tịch trên bàn, khi nhìn đến mặt bìa quyển sách, phía trên viết: Quân tử chi đạo.

Sờ lên đầu Vũ Văn Bùi, Ôn Như Ngọc mỉm cười nói: “Bùi Nhi, tiên sinh muốn dạy ngươi đạo làm vua, vi thần chi đạo, thiên hạ bá tánh chi đạo, ngươi có muốn học?”

“Muốn học.” Vũ Văn Bùi đôi mắt lóe sáng, trong ánh mắt đối với tri thức rất khát vọng.

“Tiên sinh còn muốn dạy ngươi binh pháp mưu lược đế vương chi sách xem tinh chi tượng địa lý thiên văn, ngươi có muốn học?”

“Muốn học.” Âm thanh chậm rãi kiên định, ánh mắt đầy mong chờ.

“Ngoan lắm, Bùi Nhi.”

Ôn như Ngọc nghe xong, khóe miệng cong lên, đi tới giữa nhà ngồi xuống. Mở ra thư tịch trước mặt, lại lần nữa nhìn về phía Vũ Văn Bùi, ánh mắt sắc bén, ánh mắt này không nên xuất hiện ở trên người thiếu niên chỉ mới mười lăm tuổi.

“Bùi Nhi, tiên sinh chỉ nói một lần về sau ngươi phải nhớ kỹ.” Thiếu niên ánh mắt dừng ở trên người Vũ Văn Bùi, ánh mắt y ôn hòa, như ánh mặt trời ấm áp chiếu xuống vạn vật dương giang, chiếu thẳng tắp vào nội tâm Vũ Văn Bùi.

Rót vào một hạt giống hi vọng, chờ đợi một ngày kia, trưởng thành trở thành đại thụ che trời.

x

Sau khi dùng xong cơm trưa, trong thư phòng.


Ôn Như Ngọc nhìn thoáng qua không trung ngoài cửa sổ, đối với đứa bé ngồi trước mặt mình nói: “Hôm nay thời tiết rất tốt, nghe nói tháng ba Ngự Hoa Viên hoa nở rất đẹp, Bùi Nhi có nguyện mang tiên sinh đi xem?”

Vũ Văn Bùi ngẩng đầu, nhìn tiên sinh ôn nhu nhìn chính mình, sửng sốt một chút, sau một lúc lâu mới gật đầu.

Ôn Như Ngọc cười, đứng dậy kéo đứa bé chỉ lùn hơn mình một cái đầu, ngay sau đó đi ra khỏi cửa phòng, nói với Đông Nhi canh giữ bên ngoài: “Đông Nhi, đi theo chúng ta đến đây đi, nghe nói Ngự Hoa Viên hoa khai thực mỹ đấy.”

Đông Nhi luôn luôn có tính tình hoạt bát, từ lúc tiến vào hoàng cung vẫn không có người cùng nhau chơi đùa. Chỉ mới nửa ngày thôi, đã nhàm chán đến hốt hoảng, chính là trong hoàng cung cậu chỉ là một thư đồng nho nhỏ không thể tùy ý đi lại. Vừa nghe Ôn Như Ngọc nói muốn đi Ngự Hoa Viên, lập tức tung tăng đi đến đây, trên mặt treo nụ cười tươi rói, một đường nhảy một đường đi, đủ thấy tâm tình này đang rất vui vẻ cùng hưng phấn.

Từ Thượng Dương Cung đến Ngự Hoa Viên là một đoạn đường rất dài, trên đường đình đài lầu các, quỳnh lâu ngọc vũ, Ôn Như Ngọc không thể không ngạc nhiên thán phục trí tuệ cổ nhân.

Hoàng thành Kiến Nguyên tuy chưa bao giờ xuất hiện ở lịch sử Thần Châu đại lục, nhưng Ôn Như Ngọc cũng phát hiện, nơi này văn minh phát triển, hiển nhiên có thể so với thời kỳ Hán triều.

Khi Kiến Khang đế thống trị, thiên hạ bá tánh mỗi người an cư lạc nghiệp, xem như một thế hệ thịnh thế……

Chậm rãi suy tư, thời gian cũng không biết trôi đi bao lâu, đợi cho y định thần lại, đã muốn tới Ngự Hoa Viên……

Ngự Hoa Viên quả thật trăm hoa đua nở, tranh nhau đoạt diễm, Ôn Như Ngọc nhìn, chỉ cảm thấy trước mắt như một hình ảnh ngũ sắc. Y nhìn những nụ hoa nở rộng cánh, bỗng nhiên có loại ảo giác nhầm thành hoa điền.

Cảm thấy ống tay áo mình bị kéo một chút, Ôn Như Ngọc cúi đầu nhìn Vũ Văn Bùi, ôn nhu hỏi nói: “Bùi Nhi, làm sao vậy?”

Vũ Văn Bùi chỉ chỉ một bên đình, nhìn Ôn Như Ngọc nói: “Tiên sinh, chúng ta đi đến nơi nào ngồi một chút đi.” Đôi mắt thanh triệt ảnh ngược thân ảnh Ôn Như Ngọc.

“Hảo.”

Ôn Như Ngọc nắm tay Vũ Văn Bùi hướng đình hoa viên kia đi đến, đi tới nơi, mới thấy được, bên trong đình đã có người ngồi.

Nhìn bên ngoài khẳng định chính là một vị phi tử nào đó trong hoàng cung, y dừng bước chân, kéo tay Vũ Văn Bùi xoay người rời đi ——


Thân là nam nhi Ôn Như Ngọc cũng không thể tùy ý nhìn nữ nhân trong cung, nhưng y vừa định xoay người rời đi, đã bị một giọng nữ gọi lại bắt dừng bước chân.

Giọng nữ hô: “Đứng lại!”

Vũ Văn Bùi chớp chớp mắt, nhìn Ôn Như Ngọc, hô: “Tiên sinh……”

Ôn Như Ngọc đối với Vũ Văn Bùi lắc lắc đầu.

Rồi sau đó xoay người kéo Vũ Văn Bùi hướng vào trong đình, đợi khi đã vào rồi, mới chịu lên tiếng, “Không biết nương nương kêu vi thần là có chuyện gì?”

Đức phi vốn đến Ngự Hoa Viên nhìn hoa nở, chỉ nghĩ rằng tới đây nhìn xem có lẽ còn có thể gặp gỡ bệ hạ, nhưng không nghĩ đến nàng vừa đến đình ngồi xuống liền thấy được một thiếu niên kéo một hài tử không sai biệt tuổi tác cho lắm tiến lại đây. Bọn họ cũng nhìn thấy nàng, muốn xoay người rời đi, nàng còn chưa nói chuyện, nha hoàn bên người liền lên tiếng gọi lại bọn họ.

Thiếu niên đi đến trước mặt, Đức phi đầu tiên là đánh giá thiếu niên một phen, lên tiếng hỏi: “Các ngươi là người phương nào, vì sao xuất hiện ở Ngự Hoa Viên?”

Phục sức thiếu niên khiến Đức phi cho rằng đây là hài tử của một vị đại thần nào đó bồi phụ thân tiến vào cung ở nơi này chờ đợi, nên thanh âm cũng rất ôn hòa.

Vũ Văn Bùi tò mò ngẩng đầu nhìn nữ tử trước mặt mặc cung trang, nghiêng đầu nhìn trong chốc lát, sau đó cúi đầu.

Ma ma đã từng nói qua với cậu, nếu gặp được nữ tử trong cung mặc cung trang, đó là phi tử của phụ thân cậu, nếu đã gặp, tốt nhất nên cúi đầu.

Ôn Như Ngọc ôn nhu cung kính trả lời: “Vi thần do chính Hoàng Thượng sắc phong trở thành tiên sinh dạy dỗ Lục hoàng tử, thấy thời tiết hôm nay thật tốt, lại nghe nói Ngự Hoa Viên hoa đã nở, nên tò mò đến đây nhìn.”

Đức phi nghe vậy, ánh mắt nhìn thiếu niên liền thay đổi, nhưng chỉ là trong nháy mắt, nàng nhấp miệng cười nói: “Ngươi là chi tử Ôn thừa tướng Ôn Như Ngọc?”

Hiển nhiên, trong cung tin tức truyền đi thật mau, Hoàng Thượng bất quá chỉ mới hai ngày trước hạ thánh chỉ bảo y làm lão sư dạy dỗ Lục hoàng tử mà nay hậu cung các phi tần đều biết.

“Phải.”

“Quả nhiên quân tử như ngọc, ôn tồn lễ độ, đương xứng với chức danh Ôn Như Ngọc.” Đức phi nâng chum trà lên uống một ngụm trà, ngữ khí rất là thưởng thức nói.

“Tạ nương nương khen ngợi, vi thần không dám nhận.” Buông tay Vũ Văn Bùi, Ôn Như Ngọc hướng tới Đức phi hơi khom lưng xuống làm một cái lễ, lời nói cung kính lại xa cách.

Đức phi ánh mắt dừng lại bên người Vũ Văn Bùi đứng bên cạnh Ôn Như Ngọc, nhìn diện mạo đối phương, trong lòng đã biết được thân phận này, nhưng ngoài miệng vẫn hỏi: “Vị này, hẳn là Lục hoàng tử đi.”

Ôn Như Ngọc trả lời: “Đúng vậy.”


Đức phi hướng về phía Vũ Văn Bùi vẫy vẫy tay, trên mặt treo lên nụ cười từ ái ôn nhu, nói: “Hài tử lại đây, để ta nhìn con nào.”

Vũ Văn Bùi nghe xong lui về phía sau một bước, ánh mắt bất lực nhìn Ôn Như Ngọc, Ôn Như Ngọc chỉ là cười, sờ lên đầu cậu, đối Vũ Văn Bùi nói: “Đi thôi, nương nương là trưởng bối của ngươi, phải biết lý.”

Vũ Văn Bùi gật gật đầu, ánh mắt tuy rằng còn có chút bất lực, nhưng biểu tình trên mặt rất là kiên nghị, cậu hướng tới Đức phi đi qua, đi tới trước mặt Đức phi, hành lễ, ngẩng đầu nhìn Đức phi.

Đức phi khóe miệng mỉm cười, tay sờ lên mặt Vũ Văn Bùi, cảm khái nói: “Thời gian quả nhiên trôi quá mau, chớp mắt đã đi qua năm năm, năm năm này Lục hoàng tử sống có tốt không?”

Ôn Như Ngọc khóe miệng vẫn giương lên, nhưng ý cười trong mắt hoàn toàn không thấy ——

Phi tần trước mặt này, rõ ràng biết Hoàng Thượng những năm qua chưa bao giờ triệu kiến Vũ Văn Bùi, hôm nay lại còn hỏi nó năm năm qua sống có tốt không, thật đúng là lời nói đầy châm chọc ——

Y thẳng tắp nhìn thiếu niên, ánh mắt ôn hòa dẫn theo ý cười.

“Bùi Nhi sống rất tốt.” Đầu ngẩng thật cao, Vũ Văn Bùi biểu tình không có chút nào thay đổi, cậu cứ như vậy nhìn Đức phi, ánh mắt thật thanh triệt.

Ôn Như Ngọc đúng lúc có thời cơ liền lên tiếng, “Nương nương, đã đến giờ Lục hoàng tử đọc sách……” Lời nói chính là bọn họ phải rời đi, thỉnh nàng cho phép ——

Đức phi liếc mắt nhìn Ôn Như Ngọc, thấy y dáng vẻ cung kính, cũng không thèm so đo, trước mắt cứ thả Lục hoàng tử đi, lỡ như đến tai Hoàng Thượng sẽ bị người trách cứ, nhìn dáng vẻ này xem, cũng không phải là người một bước lên mây. Vì thế phất phất tay, khiến cho bọn họ rời đi ——

Thấy thân ảnh bọn Ôn Như Ngọc chậm rãi rời đi, Hồng Tụ mới ra tay hỏi: “Nương nương, này……”

Đức phi duỗi tay chống đỡ hai bên tai thái dương, cười lên, “Đại khái có lẽ là do bệ hạ bỗng nhiên cảm thấy hoàng tử nếu không có học vấn sẽ làm hắn mất mặt đi, Lục hoàng tử a, không cần để ý làm gì……”

Nàng tự cho rằng mình đã hiểu tâm ý Hoàng Thượng.

Ngu phi mẫu phi Vũ Văn Bùi làm ra sự tình như vậy, lấy tính cách của Hoàng Thượng như thế nào có thể đối với hài tử duy nhất kia đặt nặng trọng trách? Những năm gần đây chẳng quan tâm đã xem như là khách khí, ít nhất, vẫn được cho đãi ngộ làm một hoàng tử không phải sao? Sự tình năm đó, nàng chính là người đã chứng kiến toàn bộ chuyện đã xảy ra.

Đức phi khóe miệng dẫn theo ý cười, trong ánh mắt xẹt lên mạt quang mang.

Hài tử nàng, là kình địch lớn nhất, hay vẫn sẽ là Đại hoàng tử Vũ Văn Hoằng đây……

Hết chương 7


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.