Trọng Sinh Chi Đế Sư

Chương 50: Phiên ngoại: Hoàng lương nhất mộng (hạ)


Đọc truyện Trọng Sinh Chi Đế Sư – Chương 50: Phiên ngoại: Hoàng lương nhất mộng (hạ)

Thời gian tíc tắc trôi qua nửa tháng, Ôn Như Ngọc từ trạng thái ban đầu cho đến giờ vẫn chưa bình thường trở lại, anh chỉ luôn nhớ mãi tên Vũ Văn Bùi, luôn nhớ tới thời gian bọn họ ở bên nhau.

Trong khoảng thời gian này, Tiêu Viêm là người cần mẫn nhất, mỗi ngày buổi sáng đúng giờ gõ cửa, buổi tối 9 giờ đúng lại rời đi, một ngày 24 tiếng đồng hồ, hắn có gần mười hai tiếng đồng hồ ngốc tại trong nhà Ôn Như Ngọc bên cạnh anh.

Quả thực, có thể ban cho hắn danh xưng ‘người bạn tốt X quốc’, hắn ta chỉ hoàn toàn xoay chung quanh sinh hoạt của Ôn Như Ngọc, sự tình bên công ty bị hắn ném qua một bên, mỗi ngày chỉ đều vây quanh trong vòng xoáy của Ôn Như Ngọc.

Hôm nay, Tiêu Viêm cùng Ôn Như Ngọc ngồi ở trên ghế sô pha xem TV, cứ chuyển kênh này rồi lại kênh khác, chính là không tìm được kênh mà mình mong muốn, Tiêu Viêm bực mình đem remote ném trên ghế sô pha, quay đầu, làm mặt quỷ về hướng Ôn Như Ngọc.

“Như Ngọc Như Ngọc, chúng ta đi ra ngoài chơi đi.”

Đúng rồi, gần nửa tháng hoàn toàn sinh hoạt ở nơi này, hắn đã sắp chịu không nổi —— hắn là cái loại ba ngày không đi chơi liền khó chịu cả người sắp chịu không nổi rồi.

Chính là, vị có danh hào ‘người bạn tốt X quốc’, à không không không, là bạn thân tốt nhất của Ôn Như Ngọc, hắn đã suốt nửa tháng nay không có đi chơi, đã sắp phát điên lên ——

Tha thứ cho hắn chính là loại người không chịu ngồi yên.

Tuy rằng, hắn đã sắp 30.

Tuổi 30 gì đó, đối với hắn mà nói chỉ là mây bay, phiêu đãng trên bầu trời……

Ôn Như Ngọc quay đầu, nhìn Tiêu Viêm đối với anh làm mặt quỷ, hơi hơi cười lên, tuy rằng ánh mắt vẫn còn một chút mê mang, nhưng anh đã rất nỗ lực khôi phục.

“Cậu đi chơi đi, không cần vẫn luôn bên cạnh tớ, tớ không có việc gì đâu.”

“Không không không, cậu không đi cùng tớ thì tớ cũng không đi.”

“……”

Ôn Như Ngọc nhìn Tiêu Viêm, nhìn kiểu gì cũng không thấy đây là người gần 30 tuổi, kiểu gì cũng giống như một đứa con nít, cả người nhìn tìm không ra khí chất thành thục tí nào.

Thở dài một hơi, Ôn Như Ngọc đứng lên, từ trên cao nhìn xuống Tiêu Viêm, có chút bất đắc sĩ nói: “Chúng ta đi ra ngoài một chút đi, tóm lại, ở trong nhà hoài cũng không tốt.”


Nói xong câu cuối, Tiêu Viêm cảm giác rất là khổ sở.

Có điều, hắn che dấu rất nhanh, một giây sau, hắn sung sướng nhảy lên, cao hứng phấn chấn suýt chút nữa quơ chân múa tay.

“Được rồi được rồi, đi thôi đi thôi, hiện tại thời tiết bên ngoài rất tốt nha, ánh mặt trời cũng không gắt lắm, còn có gió……”

Vừa nói, hắn đã kéo tay Ôn Như Ngọc chạy ra ngoài

……

Thời tiết bên ngoài, như lời Tiêu Viêm nói, thời tiết rất tốt, là thời cơ rất tuyệt để đi du lịch.

Bọn họ cư trú tại thành thị, tiết tấu sinh hoạt cũng không nhanh, trên đường ngẫu nhiên gặp người đi đường đều vội vàng hành sự, nhưng đại đa số là dạo tới dạo lui chậm rãi từ từ đi.

Ôn Như Ngọc đi ở trên đường phố, nhìn chung quanh các cửa hàng cùng ô tô chạy trên đường, bỗng nhiên cảm thấy có chút mới lạ —— trên thực tế, anh cảm thấy chính mình dường như đã từ lâu lắm rồi chưa thấy qua mấy thứ này.

Tiêu Viêm ở bên tai Ôn Như Ngọc luôn nói chuyện, dường như không xen vào, Ôn Như Ngọc nghe, ngẫu nhiên sẽ cười một chút, chỉ là anh không trả lời, cũng không nói một lời.

Ánh mắt anh vẫn luôn hỗn loạn kèm một ít khổ sở, một ít sầu tư, như Tiêu Viêm đã nói, chính là biểu tình này, không nên xuất hiện ở trên mặt Ôn Như Ngọc.

Hắn tình nguyện nhìn nụ cười như tiên nhân không dính khói lửa phàm tục, cũng không muốn nhìn đến Ôn Như Ngọc hiện tại, tuy rằng vẫn mỉm cười, nhưng quanh thân luôn tản ra, nồng đậm bi thương……

X

Tư Quân đã tỉnh lại nửa tháng nay, bởi vì thân thể nằm trên giường đã ba tháng, cho nên chỉ có thể ở bệnh viện an dưỡng hơn một tuần, một tuần này, hắn cảm thấy tam quan của chính mình như được đổi mới thế giới quan đều bị điên đảo. Mỗi ngày, đều có một ít nam nữ kỳ quái cầm một đống đồ vật tới tìm hắn, nói là phải cho hắn làm kiểm tra.

Nhưng là kiểm tra cái gì, hắn không hiểu.

Bọn họ sẽ dùng một cái cây rất là kỳ quái kẹp ở dưới nách, nói là đo nhiệt độ, sau đó bảo hắn ngồi trên một đồ vật có gắn hai cái bánh xe, đẩy hắn đi đến một vòng thật lớn trong phòng……

Tuy rằng lúc này, đầu óc hắn như hồ nhão, nhưng hắn vẫn biết, hắn không thể biểu hiện ra kinh ngạc hoặc là không biểu đạt biểu tình, cho nên, biểu tình trên mặt hắn vẫn luôn là vậy, có thể không nói lời nào liền không nói lời nào.


Rốt cuộc, vào ngày này, có nam nhân kỳ quái vung bàn tay lên nói với hắn rằng hắn có thể xuất viện.

Nhưng là, xuất viện là cái gì……

Không chờ hắn kịp hiểu rõ, hắn đã bị một ít người mang ra khỏi bệnh viện, nhét vào một cái hộp thật lớn, hơn nữa, làm hắn kinh ngạc chính là, cái hộp lớn như thế này, còn có thể chuyển động!

Tuy rằng nội tâm đủ các loại ngạc nhiên, nhưng là hắn loáng thoáng có thể phát hiện, nơi đây, không phải là quốc gia hắn, hơn nữa nếu hắn nói ra cái gì quá kỳ quái, bọn họ nhất định sẽ cho rằng hắn xuất hiện có vấn đề, cho nên, tính tò mò này đó, hắn đều giấu trong đáy lòng.

Chỉ là, Như Ngọc của hắn, tiên sinh hắn đi đâu rồi?

Lại vì cái gì, hắn lại ở chỗ này!

—— không sai, cái người tỉnh lại này chính là Vũ Văn Bùi, không, phải nói, linh hồn của hắn, là Vũ Văn Bùi.

Hắn ngồi bên trong chiếc hộp đang di động, nhìn cảnh sắc bên ngoài, hắn đã quen những đồ vật kỳ quái ở đây, cho nên khi nhìn thấy cảnh sắc bên ngoài, không còn kinh ngạc nữa.

Hắn mặt vô biểu tình nhìn cảnh sắc bên ngoài vẫn luôn di động, bỗng nhiên đôi mắt mở to, khuôn mặt dán sát vào cửa sổ ——

Mấy ngày gần đây, lần đầu tiên hắn mới mở miệng nói chuyện, thanh âm rất là khàn, nhưng ngoài ý muốn lại rất dễ nghe “Dừng lại, dừng lại.” Tâm tư của hắn đều dán lên thân ảnh ở bên ngoài, cho nên hắn đã bỏ qua thanh âm chính mình phát ra căn bản không phải là thanh âm thuộc về thanh niên hơn hai mươi tuổi.

Tài xế lái xe nghe được thanh âm, dưới chân giẫm chân ga thật mạnh, ngừng ngay trên đường cái.

Sau đó, Tư Quân, cũng có thể nói là Vũ Văn Bùi lại một lần nữa quay đầu nhìn người bên cạnh mệnh lệnh đưa ra lời nói: “Mở ra, mở ra nhanh lên!”

Người bên cạnh nghe xong, vội vàng mở cửa xe, Vũ Văn Bùi thấy chỗ giam cầm hắn đã được mở, vì thế lập tức nhảy khỏi xuống cái hộp lớn, liền hướng tới cái người mà hắn đã trông thấy.

Tiên sinh hắn, tiên sinh hắn, hắn thấy được tiên sinh hắn!

Hắn chạy một đường này, thiếu chút nữa làm hệ thống đường xá tê liệt, một ít xe bị bắt ngừng lại, tài xế mở cửa sổ xe đối với Tư Quân chửi ầm lên, đáng tiếc hắn hiện tại tâm tư căn bản không đặt ở nơi này.


Bên này thanh âm từ tài xế truyền tới tai Ôn Như Ngọc, anh dừng bước chân, quay đầu, nghênh diện cái người chạy đến trước mặt anh, biểu tình hắn, bộ dáng rất quen thuộc……

“Tiên sinh!” Người tới há mồm, tuy rằng không phải thanh âm quen thuộc, nhưng Ôn Như Ngọc biết, đây là người này, chính là Bùi Nhi!

Tiếp đó, thân mình được một cái ôm rộng lớn ấm áp, bên tai, là người ôm lấy chính mình, một tiếng lại một tiếng kêu to, thâm tình như vậy, vui sướng như vậy……

Khắc chế nước mắt xúc động như muốn rơi xuống, Ôn Như Ngọc vươn tay vỗ vỗ bả vai Vũ Văn Bùi, nhẹ nhàng trả lời: “Bùi Nhi, tiên sinh ở đây, vẫn luôn ở đây……”

Giờ này khắc này, phảng phất như mọi người chung quanh đều thành bóng đèn, đất trời dung hợp, dường như chỉ còn lại hai người bọn họ.

Tiêu Viêm khi thấy có một người nam nhân ôm chặt lấy Ôn Như Ngọc đã há to miệng kinh ngạc choáng váng, nửa ngày không kịp phục hồi tinh thần……

Chờ hắn phục hồi tinh thần lại, hắn liền nhìn đến, mấy ngày nay Ôn Như Ngọc cảm xúc vẫn luôn bất ổn, trên mặt chưa từng lộ ra nụ cười ôn nhu, ánh mắt cưng chiều như vậy, biểu tình ôn nhu như thế.

Ngẩn ngơ, Tiêu Viêm nhún vai, vỗ lên bả vai Ôn Như Ngọc, “Tiểu Như Ngọc, trên đường cái ôm ôm ấp ấp gì đó, không tốt lắm nha.” Cợt nhả, ánh mắt hắn liếc một vòng chung quanh đối diện với mọi người đang chỉ trỏ.

Ôn Như Ngọc sửng sốt, đẩy ra cái người đang ôm lấy mình, xấu hổ cười.

“Chúng ta về nhà.” Lời này, là nói với Vũ Văn Bùi.

Vũ Văn Bùi gật đầu, ngoan ngoãn đi theo phía sau Ôn Như Ngọc, chậm rãi hướng tới phương hướng mà đi.

Mà vừa rồi những người đi theo Vũ Văn Bùi, thấy ông chủ nhà mình đi theo một người nam nhân, có chút sờ đầu không hiểu, nhưng cũng chỉ đành ngoan ngoãn lái xe, chậm chạp đuổi theo.

Về đến nhà, Tiêu Viêm há miệng thở dốc, nhỏ giọng nói: “Như Ngọc, cậu phải thật hạnh phúc đó.” Sau đó, xoay người nhanh như bay chạy trốn.

Lưu lại Ôn Như Ngọc nhìn bóng dáng Tiêu Viêm biến mất, mặt mày cong lên, cười thực vui vẻ.

Quay đầu, Ôn Như Ngọc vẫn luôn nhìn chăm chú vào Vũ Văn Bùi.

Đem Vũ Văn Bùi kéo đến trên ghế sô pha, Ôn Như Ngọc tinh tế cùng hắn giảng đạo những tình huống đã phát sinh, nói rõ hết thảy về thế giới này……

Cuối cùng Ôn Như Ngọc nói đến mệt mỏi, liền ngủ vùi trong lòng ngực Vũ Văn Bùi, an tâm ngủ.

……


“Tiên sinh, tỉnh tỉnh……”

Vũ Văn Bùi ngồi ở mép giường, ôn nhu sờ lên gương mặt tiên sinh nhà cậu, hai tròng mắt sáng ngời đều vun đầy ái niệm.

Ôn Như Ngọc vì tiếng gọi như vậy liền tỉnh lại.

Y mở to mắt, gương mặt không tự giác cọ cọ lên bàn tay vuốt ve chính mình, hưởng thụ đến nheo cả đôi mắt.

“Ưm…… Bùi Nhi.”

Vũ Văn Bùi nghe Ôn Như Ngọc kêu mình, liền lên tiếng trả lời: “Ừ, Bùi Nhi ở đây.”

Tầm mắt càng ngày càng nhìn rõ hơn, đợi đến sau khi hoàn toàn thấy rõ ràng, y liền lập tức ngồi dậy.

Ánh mắt dừng ngay vẻ mặt Vũ Văn Bùi đầy ôn nhu nhìn y, chớp chớp mắt, nói: “Bùi Nhi, véo tiên sinh một cái đi.”

Vũ Văn Bùi ngây ngốc nhìn Ôn Như Ngọc đưa ra yêu cầu quái dị như thế.

Sau đó, trong ánh mắt Ôn Như Ngọc, nhanh chóng véo lên mình một cái.

“Tiên sinh, rất đau đó.”

Ôn Như Ngọc nghe xong, biểu tình có chút hốt hoảng, nhưng rất nhanh, liền mỉm cười thoải mái.

Thế cho nên, hoàng lương nhất mộng, chuyện trở lại thế giới hiện đại, mới hẳn là cảnh trong mơ của y đi.

“Tiên sinh, làm sao vậy?” Vũ Văn Bùi nhìn biểu tình Ôn Như Ngọc, có chút lo lắng mở miệng hỏi.

“Không có gì, tiên sinh chỉ là mơ một giấc mộng mà thôi.”

—— đúng vậy, chỉ là một giấc mộng, tương lai y, hết thảy, đều ở chỗ này, cái quốc gia nuôi lớn chính mình, rốt cuộc y không thể trở về được, cũng không cần trở về.

Tiêu Viêm, đã chúc phúc y, không phải sao?

Hết chương 50


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.