Trọng Sinh Chi Đế Sư

Chương 27: Muốn lưu lại


Đọc truyện Trọng Sinh Chi Đế Sư – Chương 27: Muốn lưu lại

Các thái y tiến vào Lạc Thành, thấy được trước mắt thành trấn hoang tàn, có một ít y giả ích kỷ vẫn là có chút áy náy, bọn họ ở bên ngoài có hành vi khắc khẩu, có lẽ đã hại chết đi biết bao nhiêu bá tánh.

Bọn họ ngươi nhìn ta ta nhìn ngươi, ý bảo một thái y trong đó lên tiếng nói: “Lục điện hạ nói Ôn Như Ngọc đã tìm được biện pháp trị liệu ngăn cản ôn dịch, như vậy, y hiện tại ở nơi nào, chúng ta phải làm thế nào để tìm y?”

“Này……” Một đám các thái y có bình quân tuổi đã vượt qua năm mươi tuổi hai mặt nhìn nhau, sôi nổi lắc đầu.

Trong lúc nói chuyện, bỗng nhiên có một thái y vươn tay chỉ về phía trước, kích động nói: “Các ngươi xem, cái kia có phải là lão sư đã dạy dỗ Lục hoàng tử Ôn Như Ngọc?”

Lời ông nói dẫn tới đại đa số mọi người đều nhìn qua, một thái y dùng sức vỗ đùi, la lớn: “Ôn công tử ——” một tiếng kêu to này chính là muốn gọi Ôn Như Ngọc, y quay đầu, nhìn mười mấy lão nhân đã hơn năm mươi tuổi trên mặt đầy kinh hỉ nhìn y, y nghiêng đầu suy nghĩ một chút, nhận ra trong đó có một vị thái y trong cung, liền hiểu rõ thân phận những người này.

Nói cũng thật khéo, y vừa lúc đi ra muốn tới nha môn tìm tri phủ bảo hắn hỗ trợ mình, bằng không cũng sẽ không gặp các thái y vừa vặn tiến vào Lạc Thành.

Các thái y bước chân chạy nhanh, mấy chục lão nhân vội vã chạy lại đây cũng coi như là cảnh tượng đồ sộ, Ôn Như Ngọc nỗ lực vẫn duy trì độ cung trên khóe miệng, không cần phải quá lớn…… Chỉ là, nội tâm đã muốn cười bò, y vốn dĩ không thích các thái y luôn cố làm ra vẻ, ỷ vào tư lịch của mình khinh thường người khác, lúc này, xem như cũng khiến y hả dạ.

Thở hổn hển chạy tới trước mặt Ôn Như Ngọc, mấy thái y tuổi lớn hơn một chút tóc trắng bệch, sắp thiếu nữa trợn trắng mắt miệng sùi bọt mép.

Trong đó có một ít thái y trẻ tuổi một chút, thở không nổi, mới dùng ngữ khí cung kính đối Ôn Như Ngọc nói: “Thần nhận mệnh lệnh từ Lục điện hạ tiến vào hiệp trợ Ôn công tử diệt trừ ôn dịch, nghe nói Ôn công tử đã tìm được biện pháp chữa khỏi ôn dịch, không biết là dùng đến những loại dược liệu gì?”

Ôn Như Ngọc cười cười, “Các ngươi tới vừa đúng lúc, ta đang muốn đi nha môn gặp tri phủ một lần, thỉnh hắn hỗ trợ lần ôn dịch này, các ngươi cũng cùng ta đi trước thôi.” Sau đó, y như là bỗng nhiên nghĩ tới cái gì đó, nhắc nhở nói: “Hiện giờ bên trong Lạc Thành toàn bộ bá tánh đều nhiễm ôn dịch, các ngươi vẫn là nên cẩn thận một chút, không nên tiếp xúc quá gần bọn họ. Triệu chứng của ôn dịch này, sẽ từ ngoài da tiếp xúc vào bên trong người.”


Khi lời này nói ra khiến các thái y kinh hồn táng đảm, bọn họ còn chưa tiến về phía trước, căn bản không dự đoán được triệu chứng của ôn dịch này lại có thể theo tiếp xúc trên da mà lây lan, cái này phải làm thế nào để bọn họ có thể bắt mạch thăm khám?

Vấn đề này chính là làm khó các thái y bọn họ mà, mỗi người đều mặt ủ mày ê.

Ôn Như Ngọc cười tủm tỉm nhìn biểu tình trên mặt bọn họ, sau đó xoay người chậm rì rì hướng tới đi đến nha môn, đám thái y kia thấy Ôn Như Ngọc đã đi rồi, liền sầu muộn sợ hãi sôi nổi đi theo ——

……

Bên trong Lạc Thành, nha môn sớm đã bỏ hoang phế, vốn dĩ tri phủ Lạc Thành tuy rằng không xem là một vị quan tốt, nhưng cũng xem như công chính liêm minh, chỉ là lần này ôn dịch bắt đầu là lúc hắn căn cứ ra mệnh lệnh phong thành làm bá tánh đối với hắn hận thấu xương.

Thời điểm ban đầu, mỗi ngày đều có bá tánh sẽ ở trước cửa nha môn chửi bậy, dù sao cũng là con đường chết nên bọn họ cũng không e ngại, nhưng thời gian trôi qua, thân thể dần không ổn, dần dần, tất cả mọi người đều đã tuyệt vọng, ngay cả những người ôm một tia hi vọng có thể đi ra ngoài cũng tuyệt vọng theo.

Tri phủ Lạc Thành tên là Lý Diệu, vốn là quan viên tứ phẩm trong triều đình lại bởi vì không cẩn thận đắc tội một vị đại thần trong triều khiến bị điều đi đến Lạc Thành làm một tri phủ nho nhỏ, hắn là dòng dõi thư hương, làm người quá mức cổ hủ. Cho rằng thượng cấp mệnh lệnh chính là không thể phản kháng, liền cũng giống như lần này, rõ ràng là một mệnh lệnh hoàn toàn không hợp lý lại bởi vì là mệnh lệnh thượng cấp nên phải vâng theo.

Khiến cho bá tánh trong Lạc Thành khổ không nói nổi, nếu lũ lụt Lạc Thủy tràn vào trong đây, chỉ sợ Lạc Thành đã hoàn toàn trở thành một tòa thành chết Vũ Văn đế sẽ không hoàn toàn hiểu được.

Ôn Như Ngọc bước vào bên trong nha môn, đi vào nội đường, liền thấy địa phương nơi Lý Diệu trụ sớm đã mọc cỏ hoang thành cụm, nhíu mày tiếp tục hướng tới đi đến đại sảnh cách đó không xa, xung quanh thật yên tĩnh, không một tia nhân khí.

Thẳng đến khi Ôn Như Ngọc đẩy ra cửa phòng, mới nghe được âm thanh vô cùng suy yếu. Tìm theo tiếng mà tới, Ôn Như Ngọc đi tới mép giường, lọt vào trong tầm mắt chính là một nam nhân đã hơn bốn mươi tuổi, da thịt ông đã bắt đầu thối rữa.


Các thái y đi phía sau Ôn Như Ngọc thấy tình cảnh như vậy, sôi nổi lắc đầu, cảm khái tri phủ này đúng là tự làm bậy, mới rơi vào kết cục như thế.

Ôn Như Ngọc không có dự đoán được, Lý Diệu sẽ có bộ dáng như vậy, nhìn dáng vẻ đã tiến vào thời kỳ cuối, y thở dài một hơi, quay đầu đối với các thái y phía sau phân phó nói: “Các ngươi đi tìm thăng ma sau đó ngao chế trở thành nước thuốc đổ vào bên trong thùng gỗ sau đó đưa tri phủ này đặt vào trong thùng gỗ ngâm trong nửa canh giờ, phương pháp này ta cũng không xác định đối với ông ta còn có tác dụng hay không, hiện tại chỉ có thể mặc cho số phận.”

Các thái y liếc mắt nhìn nhau một cái, đối Ôn Như Ngọc hành lễ sau đó lui xuống.

Chỉ còn lại hai thái y còn đứng phía sau Ôn Như Ngọc, bọn họ đối với phương pháp Ôn Như Ngọc rất là tò mò, liền hỏi: “Ôn công tử, thăng ma này chẳng lẽ là thuốc có thể trị liệu ôn dịch?”

Ôn Như Ngọc chỉ có thể giảng lúc trước chính mình nhìn thấy nghe thấy, lúc này hai thái y mới gật đầu tỏ vẻ mình minh bạch. Bọn họ cung kính nói: “Ôn công tử thiện lương như thế, vì bá tánh thiên hạ quả thật là chuyện may mắn a.”

Ôn Như Ngọc khoanh tay mà đứng, ôn hòa cười, “Không, ta không phải hạng người thiện lương, chỉ là không quen nhìn bá tánh vô tội chịu khổ mà thôi.”

“Công tử khiêm tốn, nếu người không thiện lương, như thế nào lại có thể một mình mạo hiểm tiến vào nơi ôn dịch này? Phẩm tính của người, thật khiến chúng ta hổ thẹn!”

Đối với những lời này, Ôn Như Ngọc không có phản bác nữa, chỉ là trên mặt y treo tươi cười nhàn nhạt, bình tĩnh mà xa cách, trong ánh mắt không hề gợn sóng mà lại phập phồng bình tĩnh.

Hai lão thái y thấy lời nịnh hót của mình không có làm Ôn Như Ngọc biểu tình trên mặt thay đổi tí nào, vì thế không lên tiếng nữa, an tĩnh chờ đợi đồng liêu khác trở về.


……

Đại khái qua một canh giờ sau, những thái y đã ra ngoài mới sôi nổi trở về, xoa xoa mồ hôi trên trán, đối Ôn Như Ngọc nói: “Công tử, đã phân phó chuẩn bị tốt cho người, chính là này……” Nhìn thoáng qua Lý Diệu nằm trên giường đã không còn có thể nhúc nhích, “Phải làm như thế nào mới động vào được hắn?”

“Nâng.” Ôn Như Ngọc chỉ hộc ra một chữ, liền xoay người đi ra ngoài, lưu lại mười mấy thái y đứng đó cạn lời.

Phí sức lực nửa ngày, bọn họ mới hợp lực đem Lý Diệu bỏ vào trong thùng gỗ.

Lúc này, Ôn Như Ngọc mới lên tiếng đối với những thái y khuôn mặt đã có chút mệt mỏi, “Các ngươi ra ngoài dùng giấm trắng nung lên rồi nhanh chóng chà xát tay đi, miễn cho ôn dịch này nhiễm lên người.”

Loại phương pháp này bọn họ cũng chưa từng nghe nói qua, ánh mắt nghi hoặc dừng lại ở trên người Ôn Như Ngọc, Ôn Như Ngọc chỉ có thể giải thích nói: “Giấm trắng này có thể sát trùng tiêu độc rất tốt.”

Tạm dừng một chút, y nhìn những thái y hoảng hốt liếc mắt một cái, lại nói: “Sau này, các ngươi mỗi lần trị liệu các bá tánh nhiễm ôn dịch, tốt nhất nên nung giấm trắng thấm ướt vào băng vải bịt chặt mũi miệng, nếu như có đụng vào người bệnh thì phải nhanh chóng rửa tay, mỗi ngày đều phải uống thăng ma ngao thành nước thuốc, tất cả đều là vì muốn phòng ngừa các ngươi nhiễm phải ôn dịch. Đã nhớ kỹ chưa?”

Đây là biện pháp bảo mệnh, bọn họ đương nhiên đều nhớ rõ ràng rành mạch.

Lúc này, nhóm người tự cho mình là thái y chân chính liền bội phục người thanh niên trước mắt này, thật không hổ là anh hùng xuất thiếu niên, bọn họ xác thật hổ thẹn không bằng.

X

Thời gian trôi qua thật là mau, nhóm người đầu tiên đem dược liệu cùng vật chất mà nhóm Ôn Như Ngọc yêu cầu đã đưa vào Lạc Thành, lúc này, La Tuyết là người bệnh đầu tiên đã được trị liệu và bình phục.

Có La Tuyết là một ví dụ, bá tánh đều có hi vọng, liền nghe theo Ôn Như Ngọc nói về nhà dùng giấm trắng nung lên giặt sạch quần áo đem tất cả mọi vật dụng trong nhà đều tiêu độc khử trùng, hơn nữa mỗi ngày đều xếp hàng lãnh dược trở về ngao chế thuốc uống, không ít bá tánh đều rõ ràng có chuyển biến tốt đẹp.


Năm hài tử đi theo bên người Ôn Như Ngọc giúp đỡ hỗ trợ, mọi người từ Ôn Như Ngọc mới biết được rằng lần này có thể tìm được dược liệu trị liệu ôn dịch đều là do công lao của mấy tiểu hài tử này, các bá tánh sôi nổi đều đối với những tiểu khất cái chướng mắt nói ra lời cảm tạ.

Lúc này quần chúng nhân dân đều trở lại thiện lương bình thường, tuy rằng trong khoảng thời gian ngắn bởi vì bị lợi ích mà che đi hai mắt, nhưng bọn họ vẫn phân biệt được rõ ràng đâu là thiện ác đúng sai, sẽ vì ngôn hành cử chỉ của chính mình mà nhận lỗi xin lỗi.

Năm tiểu hài tử rốt cục không hề đối với người lạ lộ ra ánh mắt cảnh giác lạnh băng, trên mặt của chúng nó tươi cười càng ngày càng nhiều hơn.

Cứ như vậy, bọn họ nghênh đón nhóm thứ hai mang dược liệu đến. Mà Ôn Như Ngọc thấy được một người vốn không nên xuất hiện ở trong Lạc Thành —— Vũ Văn Bùi.

Thời gian này, Ôn Như Ngọc tiến vào Lạc Thành, vừa lúc là đúng nửa tháng.

Nhìn thiếu niên đi vào trước mặt mình, Ôn Như Ngọc mày khẽ nhíu lại, rửa tay tiêu độc lúc sau kéo Vũ Văn Bùi đi tới một bên an tĩnh, nhẹ giọng trách cứ nói: “Bùi Nhi, ngươi sao lại có thể tiến vào nơi này, mau nhanh chút rời đi, đi ra ngoài nhớ rõ uống thăng ma ngao chế nước thuốc hơn nữa dùng giấm trắng nung lên lau mình……”

Vũ Văn Bùi bình tĩnh nhìn tiên sinh trước mắt rõ ràng là thập phần quan tâm chính mình, ánh mắt nhộn nhạo ý cười ôn nhu, cậu đánh gãy lời Ôn Như Ngọc nói, nhẹ nhàng nói: “Tiên sinh, Bùi Nhi nhớ ngươi……”

Thanh âm Ôn Như Ngọc ngừng lại, y mở to hai mắt nhìn thiếu niên trước mặt, trên mặt đối phương là biểu tình ôn nhu, y có chút sợ hãi, buông ra tay kéo Vũ Văn Bùi, “Bùi Nhi, ngươi là Lục hoàng tử, mau nhanh chút rời đi nơi này đi, tiên sinh sẽ nhanh chóng chữa khỏi lần ôn dịch này.”

Lắc lắc đầu, Vũ Văn Bùi thấy Ôn Như Ngọc xoay đầu sang chỗ khác không nhìn thấy ánh mắt của chính mình hiện lên tia dị sắc, “Tiên sinh, ngươi biết Bùi Nhi không có khả năng để cho ngươi một người ngốc tại Lạc Thành này, ngươi đi cùng Bùi Nhi, bằng không, Bùi Nhi sẽ lưu lại bồi ngươi.”

Ôn Như Ngọc há miệng, đối diện Vũ Văn Bùi biểu tình cùng ánh mắt kiên định, vẫn là người bại trận, ngữ khí có chút bất đắc dĩ nói: “Bùi Nhi, ngươi mỗi lần đều khiến tiên sinh bại trận, ngươi……”

Vũ Văn Bùi chỉ là nhàn nhạt cười.


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.