Trọng Sinh Chi Đế Sư

Chương 17: Tất thành châu báu


Đọc truyện Trọng Sinh Chi Đế Sư – Chương 17: Tất thành châu báu

Thật vất vả, lại nửa canh giờ trôi qua, Ôn Như Ngọc lúc này thời thời khắc khắc tính thời gian, mắt thấy thời gian tới rồi, y sớm đi tới bên người Vũ Văn Bùi.

Diệp Quân cũng không tán đồng Ôn Như Ngọc lần này cho lắm, hắn cho rằng nghiêm sư xuất cao đồ, nhưng là đối với Ôn Như Ngọc, hắn cũng không biết lựa lời nói thế nào.

Thời gian rốt cục tới rồi, bên tai vang lên thanh âm Diệp Quân, Vũ Văn Bùi cả người nặng nề trước mắt tối sầm, ngưỡng mặt ngã xuống, vừa lúc ngã xuống vào trong lòng ngực Ôn Như Ngọc thiếu chút nữa khiến Ôn Như Ngọc giật mình cùng nhau ngã trên mặt đất, may mắn thay, Diệp Quân nhanh một bước kéo lại tay Vũ Văn Bùi.

Nhìn hài tử đã ngất xỉu đi, Ôn Như Ngọc ôn nhu lau mồ hôi trên trán, nhu hòa nói nhỏ: “Thế nào lại cố chấp đến như vậy……”

Vũ Văn Bùi không có chút phản ứng nào, sắc mặt tái nhợt, môi đã huyết nhục mơ hồ, thở dài một hơi, Ôn Như Ngọc nói với Diệp Quân: “Diệp huynh, giúp ta với, đem đứa nhỏ này đưa tới chỗ râm mát nghỉ ngơi một chút đi.”

Diệp Quân không có trả lời, chỉ làm động tác bế Vũ Văn Bùi đã ngất xỉu đi đến cung bọn họ để nghỉ ngơi.

……

Thời điểm Vũ Văn Bùi tỉnh lại, đã là một canh giờ sau.

Lúc này, đã tới giờ buổi trưa.

“Tiên sinh……” Có chút hoang mang nhìn căn phòng trống trải, Vũ Văn Bùi kêu, nguyên bản âm đồng thanh thúy trở nên ma sát khàn khàn khó nghe.

“Tiên sinh ở đây.” Cầm tay Vũ Văn Bùi, Ôn Như Ngọc thanh âm ôn hòa vang lên, đứng dậy, đem thân thể đặt trước người y, một tay nhàn rỗi khác nửa đỡ thân người trên giường ngồi dậy.

“Tới, Bùi Nhi uống nước.”


Lấy nước trên tay Ôn Như Ngọc, mới vừa đụng tới môi liền đau ‘ tê ‘ một tiếng, vươn đầu lưỡi liếm một chút, cảm giác được hương vị huyết tinh, Vũ Văn Bùi lúc này mới nhớ tới, thời điểm lúc trước cậu sắp kiên trì không nổi,  đã dùng hàm răng gắt gao cắn môi mình……

Nắm chặt nắm tay, ánh mắt Vũ Văn Bùi phát ra tia tín niệm không rời, cậu tuyệt đối, sẽ không bị đánh bại ——

Hung hăng uống một hớp nước lớn, yết hầu mới hơi thoải mái một chút, lại nghỉ ngơi một lúc, Vũ Văn Bùi liền từ trên giường xuống dưới.

“Bùi Nhi, đừng nhúc nhích, ngươi cần phải nghỉ ngơi trong chốc lát.” Ôn Như Ngọc đè lại Vũ Văn Bùi thân thể muốn xuống giường, cau mày có chút nghiêm khắc mở miệng, ánh mắt y dừng trên người đối phương, “Bùi Nhi, ta biết ngươi muốn chứng minh ngươi sẽ không bị đánh bại, lòng tự trọng của ngươi không cho phép ngươi hiện tại liền ngã xuống, nhưng ngươi đã đạt tới giới hạn rồi, tiên sinh không cho phép ngươi tiếp tục hoạt động nữa!”

“Không, tiên sinh, Bùi Nhi sẽ không từ bỏ. Bùi Nhi biết chính mình còn có thể, sư phó bố trí nhiệm vụ cho Bùi Nhi nhưng Bùi Nhi còn chưa có hoàn thành.” Nói xong liền đẩy Ôn Như Ngọc muốn đứng lên.

“Vũ Văn Bùi!!” Ôn Như Ngọc lần đầu tiên lạnh giọng kêu tên Vũ Văn Bùi.

Vũ Văn Bùi đồng dạng quay đầu nhìn Ôn Như Ngọc, trong ánh mắt quật cường lại không có chút từ bỏ kiên trì, hai người cứ giằng co như vậy, thẳng đến khi, bên ngoài các học trò huấn luyện từng tốp năm tốp ba rời đi, một lúc sau luyện võ trường đã không còn ai, Ôn Như Ngọc là người đầu tiên thỏa hiệp.

Diệp Quân đi vào phòng nghỉ, nhìn qua Vũ Văn Bùi đã tỉnh lại, ngữ khí đông cứng nói: “Ngươi còn có mười vòng chưa chạy, thất thần làm gì, còn không nhanh lên đi ——“

Lúc này, Vũ Văn Bùi mới nở nụ cười với Ôn Như Ngọc, thật sáng lạn, thật thiệt tình, “Tiên sinh, Bùi Nhi đi trước hoàn thành nhiệm vụ công đạo sư phó đã đề ra.” Nhẹ nhàng đẩy ra tay Ôn Như Ngọc đè lại thân thể chính mình, Vũ Văn Bùi đứng lên hai chân còn đang run rẩy, nhưng mà cậu cắn răng, kiên trì đi ra khỏi phòng nghỉ đi tới luyện võ trường.

Ôn Như Ngọc không yên tâm đuổi theo, đứng một chỗ cách Vũ Văn Bùi không xa nhìn…… Y nhìn ánh mặt trời nóng bỏng ngay giữa trưa chiếu xuống, học trò mình đổ một thân mồ hôi như mưa chạy vội, cậu chạy rất chậm, cơ hồ so với đi cũng không sai biệt lắm, nhưng cậu vẫn luôn không dừng lại, tuy rằng sắc mặt đã trắng bệch, bộ dáng như sắp té xỉu……

Một vòng, hai vòng, ba vòng…… Bảy vòng, tám vòng…… Mười vòng!


Rốt cục cũng chạy xong rồi, trong nháy mắt kia, Ôn Như Ngọc dường như thấy được ngay giữa sân trống trải mùa hạ, cả người Vũ Văn Bùi dường như phát sáng lấp lánh.

Lúc này, Diệp Quân vẫn luôn quan khán toàn bộ hành trình trên mặt băng sơn vạn năm bất động, cũng lộ ra vẻ tươi cười, hắn nói với Ôn Như Ngọc: “Lục hoàng tử, thật là một người hiếm có a. Hắn có nghị lực, bền lòng, kiên trì cùng dũng khí, thật là đại tài, tương lai tất thành châu báu.”

Không khống chế được kích động, Ôn Như Ngọc biết, hôm nay và về sau, Bùi Nhi của y, sẽ càng có nhiều người nhìn nhận. Nhìn Vũ Văn Bùi chậm rãi đứng lên hướng đến chính mình đi tới, Ôn Như Ngọc nở nụ cười thật tươi.

Y nghĩ, hôm nay mình thật sự đã đi đúng hướng rồi ——

X

Buổi tối, trong Cảnh Nhân Cung, phòng Lục hoàng tử.

Ôn Như Ngọc cầm thuốc trị thương thượng dược Vũ Văn Bùi, nhìn cánh tay nhỏ bé chi chít các vết thương nhỏ, lông mày y không tự giác nhíu lại.

“Đông Nhi, ngươi đi đổi chậu nước ấm tới đây.”

Đông Nhi gật đầu, sau đó chạy chậm đi ra bên ngoài đổi nước, ở trong phòng, chỉ còn lại có Ôn Như Ngọc cùng Vũ Văn Bùi.

Động tác y thật nhẹ, nhưng khó tránh khỏi thời điểm chạm vào Vũ Văn Bùi vẫn sẽ cảm thấy đau đớn, hơn nữa chân bây giờ đã không còn sức lực, mềm như bông.

Nhẹ gõ lên đầu Vũ Văn Bùi, Ôn Như Ngọc nhẹ giọng trách cứ: “Như thế nào, hiện tại mới biết khó chịu đi, ai bảo ngươi cậy mạnh.” Tuy rằng ngoài miệng thì nói như vậy, nhưng động tác trên tay Ôn Như Ngọc không biết có bao nhiêu là ôn nhu, hận không thể chỉ nhẹ nhàng phất qua thì quá tốt rồi.


Vũ Văn Bùi mở to mắt nhìn tiên sinh thượng dược cho mình, nghiêng đầu, nói ra nghi hoặc trong lòng mình. Cậu nói: “Tiên sinh, nhìn ngươi không giống như chỉ mới mười lăm tuổi.”

Ôn Như Ngọc sửng sốt, chợt nghe đến vấn đề tuổi tác, y có chút ngưng trệ, rõ ràng y đã là một lão nam nhân ba mươi tuổi, lại trọng sinh trên người thiếu niên chỉ mới mười lăm tuổi, nói thật ra, phải thích ứng như thế nào, y vô pháp bắt chước được, bộ dáng thiếu niên mười lăm tuổi.

Hẳn là muốn mình hoạt bát sao? Chính là trong trí nhớ Ôn Như Ngọc là một người phi thường hướng nội nha.

Nhẹ nhàng lắc lắc đầu, khóe miệng gợi lên mạt ý cười, ánh mắt dừng trên người Vũ Văn Bùi nằm ở trên giường, vươn tay điểm điểm chóp mũi cậu, trêu đùa: “Bùi Nhi nhìn cũng không phải là một tiểu hài tử chỉ mới mười tuổi nga, Bùi Nhi cùng tiên sinh kẻ tám lạng người nửa cân cũng giống nhau thôi.”

Không quen thuộc nên nhíu mũi, Vũ Văn Bùi nhẹ nhàng nói: “Tiên sinh, về sau không cần điểm lên mũi ta nữa.”

Tay đang thượng dược tạm dừng một chút, sau đó lập tức liền phản ứng lại, “Tiên sinh đã biết.” Tiếp đó, liền cúi đầu nương ánh sáng cẩn thận bôi những miệng vết thương nhỏ, trong nháy mắt, bốn phía đều an tĩnh lại.

Vì Vũ Văn Bùi dùng thuốc tốt nhất lại dùng khăn nhúng nước ấm, sau khi đắp lên hai chân, công đạo bảo thái giám gác đêm phải nhớ cách mỗi mười lăm phút phải đổi khăn một lần liền sau đó rời đi trước, cũng không có giống như bình thường, cùng Vũ Văn Bùi ôn nhu nói ngủ ngon, nói cho cậu biết phải làm như vậy thì ngủ ngon mộng đẹp.

Vũ Văn Bùi nhìn bóng dáng Ôn Như Ngọc gầy yếu lại dị thường đề bạt, há miệng thở dốc, lại chỉ hộc ra hai chữ, “Tiên sinh……”

……

Lời nói lại phân hai đầu, cho dù là đêm, hoàng cung đại nội vẫn như cũ đèn đuốc sáng trưng, thị vệ một đợt lại một đợt tuần tra đi qua, phi thường cảnh giác.

Thời gian này, trong Vị Ương Cung, Hoàng Hậu dựa vào trên ghế nằm, ở bên người có cung nữ hầu hạ, lúc này, một thái giám do Lý ma ma dẫn dắt đi đến.

Vốn dĩ đang nhắm mắt hưởng thụ các cung nữ mát xa đột nhiên Hoàng Hậu mở to hai mắt, vẫy lui cung nữ thái giám phía sau, chỉ lưu lại Lý ma ma cùng tiểu thái giám phía sau.

Lý ma ma đi tới đứng phía sau Hoàng Hậu, tiểu thái giám sau khi thấy mọi người rời khỏi, mới khom người nói: “Khởi bẩm Hoàng Hậu nương nương, Lục hoàng tử hôm nay đã đi luyện võ trường, thời điểm trở về tựa hồ còn bị thương, được Ôn đại nhân nâng trở về.”

Nghe tiểu thái giám nói xong, biểu tình trên mặt Hoàng Hậu trở nên rất kỳ quái, “Trên mặt Lục hoàng tử biểu tình như thế nào?”


“Bẩm nương nương, tiểu nhân lúc ấy đứng quá xa, không thấy rõ, nương nương thứ tội.” Tiểu thái giám lập tức quỳ xuống, đầu cúi thấp, toàn bộ nửa người trên nằm trên sàn nhà, cả người có chút run rẩy.

Hoàng Hậu bỗng nhiên nở nụ cười, miệng lưỡi nàng cũng không thay đổi, “Ngươi sợ hãi cái gì chứ, bổn cung cũng không ăn thịt ngươi. Nhớ rõ, lần sau cấp bổn cung thông tin rõ ràng hơn một chút.”

“Tạ nương nương khai ân, tạ nương nương khai ân.” Tiểu thái giám đầu gõ xuống đất như mộc chùy gõ mõ, một cái rồi đến một cái.

Hoàng hậu ánh mắt trên mặt không chút thay đổi nào, nhìn tiểu thái giám như nhìn vật chết, “Hảo, ngươi lui xuống đi.”

“Dạ.”

Một lúc sau không còn thấy thân ảnh tiểu thái giám, Lý ma ma lên tiếng nói: “Nương nương?”

Hoàng hậu từ trên ghế nằm đứng lên, ước chừng đi được vài bước, liền nói, “Đừng có gấp, bổn cung không tin, một hoàng tử vứt đi còn có thể nhảy ra chuyển biến gì! Nhưng thật ra hoàng nhi gần nhất lại đang vội cái gì?”

Đợi nửa ngày không nghe Lý ma ma lên tiếng, thở dài một hơi, hoàng nhi ngoan của nàng, thật không biết khổ tâm của mình, đúng là một người tùy tâm sở dục tùy ý làm bậy, uổng công nàng vì muốn hắn ngồi trên cao kia mà lao tâm lao lực.

Quay đầu, nhìn Lý ma ma đứng phía sau, thở dài một hơi, nàng mở miệng nói, “Lý ma ma, truyền tin cấp phụ thân, bảo ông chọn thời gian thích hợp nhắc nhở bệ hạ một chút, đã đến thời điểm, nên lập Thái Tử.”

“Nô tỳ liền đi làm ngay.”

Nghe Hoàng Hậu nói xong, Lý ma ma hành lễ lúc sau liền đi ra ngoài, trong phòng chỉ còn lưu lại Hoàng Hậu một người, ánh mắt nàng dừng trên ánh nến lúc sáng lúc tối, khóe miệng gợi lên mạt cười lạnh.

Bệ hạ a bệ hạ, nếu ngài không muốn lập Thái Tử, ta cũng chỉ có thể làm như vậy, bức bách ngài sớm một chút lập Thái Tử. Rốt cục, chuyện quan trọng như vậy, chậm trễ qua loa là không thể không được có đúng không?

Hết chương 17


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.