Đọc truyện Trọng Sinh Chi Đế Quốc Sủng Phi – Chương 77
Giang Hàm nghe vậy rất là lạnh nhạt, trong lòng nàng sớm quyết tâm muốn cưới Cố Sanh làm chính phi, sẽ không lập làm cơ thϊế͙p͙.
Nhưng Trang phi lòng như gương sáng bao nhiêu quân quý quan gia, thèm nhỏ dãi muốn lấy chiếm vị trí Tuyên Vương phi, đều nhờ vào mẫu phi của nàng, thổi gió bên tai Tuyên Vương.
Trang phi hôm nay còn có thể âm thầm nhận được hối lộ nịnh bợ khắp nơi, một khi ngôi vị vương phi bị chiếm, tài lộ của nàng lúc đó sẽ đứt, nên chỉ có thể dựa vào hiếu kính của Giang Hàm, cùng với chút bổng lộc sống qua ngày.
Vốn dĩ Giang Hàm nếu là cưới công tử của Lại bộ Thiên Quan, sau này những người đến hiếu kính Trang phi cầu được thăng quan tất nhiên không giảm ngược lại cỏn tăng, là một con đường không tệ nhưng lại không đỡ được A Đấu này, dĩ nhiên không thích nam sắc!
Trang phi vài năm trước nghe nói nữ nhi từ chối Kỳ Hữu Đế ban hôn, tức giận đến nổi trận lôi đình, chỉ tiếc lúc đó Giang Hàm đã xuất cung mở phủ, nàng phái người đi mời cũng bị Giang Hàm mượn cớ chối từ, trốn tránh không gặp.
Vài nắm tay đánh vào bông vải, Trang phi liền không dám quá mức cường ngạnh, sợ rằng ngân lượng mỗi tháng nữ nhi phụng dưỡng cũng bị cắt đứt.
Hôm nay Giang Hàm muốn cưới cô nương này, tự thân bối cảnh xác thực không thể xoi mói nhưng nếu muốn vào hoàng thất, cũng không thể mang đến bất kỳ lợi ích gì cho Trang phi, lập làm trắc phi cũng không nhục nhã nàng ta, vị trí chính phi còn phải lưu cho quân quý của các lão trọng thần.
Giang Hàm kiên quyết nói: “Mẫu phi, nhi thần đã hạ quyết tâm, không phải nàng không cưới, tương lai nàng sẽ là người cùng ta lập từ đường, tuyệt đối không thể lấy danh phận cơ thϊế͙p͙ qua loa tắc trách!”
Trang phi thấy thế trong lòng buồn bực, nét mặt cũng nổi giận, chỉ không nhanh không chậm nói: “Phong làm một trắc phi thế nào chính là qua loa tắc trách? Không phải bài vị cũng sẽ đặt ở từ đường sao? Bản cung chính là phi, tương lai cho dù cách bài vị của Hoàng Hậu cùng quý phi, nhưng cũng là t6heo bên cạnh thánh thượng!”
Giang Hàm đưa tay yên lặng thu hồi tấu chương, thấp giọng nói: “Nhi thần không hy vọng thời gian tới bên cạnh có bất cứ oanh oanh yến yến gì, đến quấy rầy an bình của ta và nàng!”
Trang phi nghe vậy sửng sốt, đột nhiên trợn tròn đôi mắt, trách mắng: “Ngươi đây là ý gì! Lữ nàng còn dự định không nạp thϊế͙p͙? Có phải ngươi điên rồi không! Một quân quý có thể sinh được mấy hài tử? Vạn nhất nàng sinh không ra tiểu hoàng tước, sau này cho dù ngươi liều mạng đoạt được ngôi vị kia, còn phải truyền ngôi cho huynh đệ tỷ muội khác! Công dã tràng, dùng giỏ trúc múc nước!”
Giang Hàm đứng lên, lạnh lùng nói: “Mẫu phi mưu tính sâu xa, khiến người khâm phục, thời gian không còn sớm nữa, nhi thần xin cáo lui trước.”
“Đứng lại!” Trang phi mạnh vỗ bàn, đứng lên, tức giận đến cả người run rẩy, chỉ vào Giang Hàm trách mắng: “Cưới chính phi, không có sự đồng ý của bản cung, ngươi cho là Hoàng Thượng có thể cho phép ngươi khư khư cố chấp?”
Giang Hàm mặt không đổi sắc đáp: “Nhi thần không biết xin ban hôn có gì không ổn, Cố Sanh quý vì dung hoa Kinh Giám Hội, xuất thân chính thống Quốc Tử Giám, hơn nữa là huyết thống phẩm cấp tương đồng với nhi thần, vì cái gì không thể lập làm phi? Dòng dõi không cao quý thì thế nào, phụ hoàng năm đó lúc còn là Lương Vương, đã tình thâm trọng đối với mẫu hậu, cũng là bất kể thân phận, đường đường chính chính lập mẫu hậu làm vương phi, đăng cơ liền phong làm hoàng hậu. Tại vị gần mười năm, mẫu hậu như cũ không điều gì sơ xuất, phụ hoàng không có một câu oán hận, cho đến quần thần liều chết can gián mới lập thêm quý phi. Hoàng Hậu cuối cùng sinh tứ đệ, cũng không phải là hoàng tước, nhưng thánh sủng cũng không chút nào suy giảm! Phụ hoàng tình thâm như vậy, nhất định có thể lý giải tâm ý của nhi thần, không nhọc mẫu phi lo lắng!”
Trang phi tức giận đến ngũ quan đều di chuyển, thở dốc một lúc lâu, bỗng nhiên cổ quái ngửa đầu cười ha hả, chỉ vào Giang Hàm nghiến răng nghiến lợi nói: “Hảo ngươi một bất hiếu nữ! Bản cung uổng công nuôi ngươi! Ngươi cho là xuất cung rồi, bản cung sẽ không quản được ngươi nữa? Nói cho ngươi biết, Cố thị kia nếu như thật sự dám gả vào Tuyên Vương phủ, thì chính là con rễ của ta, úc, là thê tử của ngươi, a, nữ nhi của ta yêu thích thật đúng là đặc biệt, vậy cũng như nhau thôi! Thường ngày ta triệu nàng vào cung dạy quy củ, nếu như nàng thực sự khó có thể giáo huấn, phạm sai lầm gì đó, bản cung cũng sẽ làm hết chức trách của mẹ chồng, đến lúc đó còn muốn xin Tuyên Vương nén bi thương!”
Giang Hàm thân thể run lên, chỉ một thoáng sắc mặt trắng bệch, hai tay buông xuống đột nhiên gắt gao xiết chặt, ánh mắt cừu hận nhìn Trang phi, môi mấp máy, lại nói không ra lời!
Quả thật, một khi Cố Sanh chính thức gả vào vương phủ, thì sẽ trở thành thịt cá trêи thớt của mẫu phi, căn bản không thể nào bảo vệ, tội ngỗ nghịch nhẹ thì tước bỏ tước vị nặng thì bỏ mạng!
“Nhìn ta như vậy làm gì?” Trang phi đắc ý nhìn Giang Hàm, nhún vai nói: “Mẫu phi cũng đều là muốn tốt cho ngươi, chờ ngươi hiểu chuyện sẽ hiểu khổ tâm của mẫu phi.”
Giang Hàm cưỡng chế phẫn nộ, thấp giọng gần như khẩn cầu: “Nhi thần cùng A Sanh thật tình yêu nhau, cầu mẫu phi thành toàn…..”
Trang phi khẽ động đuôi lông mày: “Thành toàn? Dĩ nhiên thành toàn, nương chỉ là kiến nghị ngươi phong nàng làm trắc phi, như vậy rất tương xứng với gia thế của nàng, nếu nàng thật tình yêu ngươi, dĩ nhiên sẽ thông cảm cho khó xử của ngươi, không đến mức vì một danh phận mà cự hôn.”
Giang Hàm chậm rãi nhắm mắt lại, trầm giọng hỏi: “Rốt cục muốn thế nào, ngài mới bằng lòng ta lập nàng làm phi?”
Trang phi mím môi, ôn nhu nói: “Nếu như sau này bản cung có thể hữu hạnh cùng Hoàng Hậu được phong làm hoàng thái hậu, ăn mặc chi tiêu khoan kɧօáϊ một chút, dĩ nhiên không cần quan tâm tiền đồ của ngươi nữa.”
Ăn mặc chi tiêu? Sau khi Giang Hàm xuất cung lập phủ, mỗi tháng đưa tới Cảnh Dương Cung một trặm lượng bạc, còn chưa đủ nàng chi tiêu sao?
Giang Hàm buông xuống đôi mắt, trong lòng biết Trang phi là đang bức bách nàng tranh đoạt ngôi vị hoàng đế, nhưng đây đâu phải là việc chỉ cần nàng nỗ lực làm có thể nắm chắc?
Lẽ nào phải để A Sanh chờ đợi vô thời hạn cùng nàng.
Lãng phí thời gian tươi đẹp nhất, như vậy chờ đến lúc khăn đỏ nhấc lên, ánh mắt của A Sanh còn có thể đơn thuần vui sướиɠ như lúc ban đầu sao?
Giang Hàm giống như du hồn ra khỏi Cảnh Dương Cung, cầm tấu chương xin ban hôn trở về phủ.
Liên tiếp mấy ngày Cố Sanh đều ở Quốc Tử Giám đợi lời mời, lại không thấy bóng dáng Giang Hàm.
Trong lòng Cố Sanh thấp thỏm, lẽ nào Trang phi cũng giống như kiếp trước, lại đánh Tuyên Vương?
Điều này sao có thể? Lấy thân phận cùng tư sắc hôm nay, đều là không thể xoi mói, còn có lý do gì không cho nàng gả cho Giang Hàm?
Cho đến tết âm lịch qua đi, Cố Sanh mới được mời vào vương phủ.
Nhìn thấy Giang Hàm, vừa nhìn, trong lòng nàng chính là lộp bộp.
“Điện hạ?” Cố Sanh lách qua tùy tùng dẫn đường, nhấc góc váy, một đường chạy đến bên hồ, cùng Giang Hàm gặp gỡ, nhìn nàng dung nhan tiều tụy, khϊế͙p͙ sợ nâng khuôn mặt đỡ lấy gương mặt của nàng, hỏi: “Ngài làm sao vậy? Có phải thương thế trêи cánh tay tái phát hay không?”
Giang Hàm thần sắc chán chường, nâng tay áp lên tay Cố Sanh, chậm rãi nắm chặt, cúi đầu, hồi lâu mới mở miệng nói: “A Sanh, xin lỗi.”
Cố Sanh cảm thấy lòng bàn tay của nàng lạnh lẽo, vội vàng đỡ lấy Giang Hàm, vội nói: “Mau trở về phòng đi, bên ngoài lạnh.”
Gánh nặng trêи vai cũng không còn nặng nữa, Giang Hàm hơi nghiêng người đi bên cạnh Cố Sanh, quay về khách phòng phía Tây.
Cố Sanh truy vấn hồi lâu Giang Hàm mới nói ra việc dâng tấu chương xin ban hôn.
Nhìn thấy Cố Sanh thần sắc kinh ngạc, Giang Hàm tự giác không mặt mũi nào cưỡng cầu, liền chán nản nói: “Ta sẽ không cưỡng cầu ngươi phải ủy khuất cầu toàn, chỉ là hy vọng ngươi có thể cho ta một chút thời gian. Phụ vương hôm nay mệt mỏi triều chính, Đông Nam kinh thành bắt đầu tu kiến Nam Viên, sau khi khánh thành phụ hoàng sẽ tuyên bố thoái vị, đến Nam Viên dưỡng lão, đến lúc đó….”
Cố Sanh trong lòng cả kinh, vội vàng nói: “Không! Ngài không thể đi tranh ngôi vị hoàng đế! Trắc phi cũng rất tốt nha! Ta nguyện ý làm trắc phi! Rất cam tâm tình nguyện!”
Giang Hàm nhất thời ngây ngẩn cả người: “….”
Cố Sanh phát hiện bản thân có chút đường đột, vội vàng xấu hổ mỉm cười, giải thích: “Ta biết tâm ý của ngài, chỉ cần không có những người khác quấy rầy tình cảm của chúng ta, ta làm một trắc phi không bị chính phi chèn ép, vậy thì có khác gì chính phi? Sớm đã nói qua, Sanh Nhi không quan tâm danh phận, chỉ cần ngài nhất tâm không thay đổi, dù cho ngay cả danh phận trắc phi cũng không có, Sanh Nhi cũng nguyện cùng ngài tương tùy suốt đời.”
Tốt hơn so với kiếp trước , tốt xấu gì cũng có thể làm một trắc phi, đã là Trang phi “khai ân” rồi….
Giang Hàm ngây ngẩn nhìn nàng, chỉ cảm thấy người trước mặt rực rỡ như ánh trăng mùa thu, lại có khí độ cùng rộng lượng như vậy, thật là làm cho người ta phát ra từ đáy lòng muốn hảo hảo trân ái.
Hồi lâu mới lấy lại tinh thần, kiên quyết nói: “A Sanh, ta tuyệt không ủy khuất ngươi, chờ ta kế thừa đại thống, lập tức sắc phong ngươi!”
Cố Sanh thình lình run rẩy, vội vàng mở miệng nói: “Điện hạ! Ta biết ngài một khang hoài bão, nhưng đoạt vị quá mức gian nguy, Sanh Nhi thầm nghĩ cùng ngài bình an qua cả đời!”
Giang Hàm ôn nhu cười, vuốt tóc Cố Sanh, nhẹ giọng nói: ” Chuyện này ngươi không cần lo lắng, phụ hoàng con cái rất thưa thớt, hôm nay đối thủ của ta chỉ có Thừa An Vương, phụ hoàng mặc dù thích tính tình của hắn, nhưng trêи thực tế trong lòng cái gì cũng hiểu rõ, hắn không có tài làm quân vương, phụ hoàng sẽ không đem giang sơn của tổ tông….”
“Ta biết! Nhưng….” Cố Sanh cấp cấp cắt đứt Giang Hàm, trong lòng nóng nảy, nàng muốn nhắc nhở Giang Hàm: Còn có Cửu Điện Hạ a! Cửu hoàng muội của ngươi a! Một đối thủ cường đại đến biến thái như vậy a! Ngài nên cảnh giác nhìn xem!
Nhưng nàng lại sợ bản thân nhắc nhở khiến Giang Hàm tỉnh ngộ, có ý định đối nghịch Cửu Điện Hạ, vậy không phải chịu chết sao! Kết oán với đế vương thù dai thú vị sao!
Cố Sanh ɭϊếʍ ɭϊếʍ đôi môi, vội vàng nói: “Làm hoàng đế thật sự quá bận rộn, sáng sớm phải lâm triều, lâm triều xong lúc dùng thiện còn phải nghe tấu chương, trở lại còn phải phâu tấu chương, buổi trưa lại lâm triều, thảo luận chính sự phê tấu chương, còn phải thỉnh an thái hậu, hể một chút còn phải đi phật đường, đâu còn thời gian cho ta?”
Giang Hàm nhướng mày nhất thời vui vẻ, cười than thở: “Ngươi nha đầu này, đem đế vị cao nhất nói đến không chịu nổi như vậy, lẽ nào chính là vì muốn bản vương dành nhiều thời gian cho ngươi? Ngươi không cần lo lắng, đến lúc đó phê tấu chương, dùng bữa, ta đều sẽ cùng ngươi, còn sợ chậm trễ sao?”
“Không.” Cố Sanh xoay người, đưa lưng về phía Giang Hàm, gấp gáp nên miệng không trạch ngôn: “Ta chính là không thích hoàng đế, điện hạ nếu như thích vị trí kia, cho dù ngươi có thể cưới ta làm phi, ta cũng sẽ cự hôn!”
Giang Hàm cả kinh, lúc này mới ý thức được tính nghiêm trọng, đứng lên, lách đến bên này của Cố Sanh, đã thấy nha đầu kia thở phì phì xoay lưng đi, như trước đưa lưng về phía nàng.
“Ngươi thế nào lại nói ra lời này?” Giang Hàm đỡ vai nàng, mạnh mẽ xoay đến, nhìn chăm chú vào đôi mắt nàng, nhíu mày nói: “Ngươi vì sao không muốn để ta tranh ngôi vị kia? Đây là đại nghiệp của ta, càng là vinh quang trong tương lai của ngươi, cũng là phúc của bách tính Hạ Triều!”
Cố Sanh vặn mi tâm có khổ không thể nói.
Không thể phủ nhận, Cửu Điện Hạ mới là phúc chỉ trong miệng bách tính Hạ Triều, tại vị ba năm, bình định Man Di , quét sạch giặc Oa, trọng văn trọng võ, tứ hải triều bái, thương lữ lui tới, khai sáng thiên cổ thịnh thế!
Cho dù kiếp trước Giang Hàm chết vào tay tiểu nhân tra, Cố Sanh cũng không thể phủ nhận, Giang Trầm Nguyệt mới là tương lai của Hạ Triều.
Về công về tư, nàng không hy vọng Giang Hàm đi tranh ngôi vị hoàng đế, huống hồ, kết quả còn có thể mất cả tính mệnh!
“Phúc chỉ của bách tính, không phải một mình ta có thể quản đến!” Cố Sanh bới lông tìm vết nhìn Giang Hàm, giọng căm giận nói: “Ta chỉ muốn một ái nhân thân lẫn tâm đều thuộc về ta! Ngươi muốn ngôi vị kia, hay là muốn ta?”