Trọng Sinh Chi Đế Quốc Sủng Phi

Chương 51


Đọc truyện Trọng Sinh Chi Đế Quốc Sủng Phi – Chương 51

Sau đó hai người xuất môn một mạch đi đến mã tràng.

Giang Hàm cố ý bởi vì Cố Sanh chọn một cây cung ngũ đấu, đây còn là bộ cung tiễn Nhị Điện Hạ dùng luyện tập lúc nhỏ tuổi, Cố Sanh cũng miễn cưỡng có thể kéo được.

Giang Hàm tùy thân chọn một bộ cung thạch bát, lúc kéo căng lực đạo phải gấp đôi trọng lượng của Cố Sanh.

Vì không làm Cố Sanh khó xử, Giang Hàm đặc biệt đổi thành một bộ cung cửu đấu.

Phần săn sóc nhân nhượng này Cố Sanh cũng đã lâu không có được, nàng mỉm cười nhìn Giang Hàm một cái, ôm tiểu cung trong tay, trong lòng chỉ cảm thấy một mảnh ấm áp.

Đến mã tràng, Giang Hàm vì nàng chọn một con tiểu mã thuần trắng, lông dài bóng mượt, hai mắt đen ngập nước, có vẻ phá lệ dịu ngoan.

Cố Sanh đi đến trước mặt tiểu mã, trong lỗ mũi nó lập tức phát sinh tiếng thời “khì khì”, thản nhiên vẫy đuôi, như là đang bày tỏ thiện cảm đối với nàng, thực sự khiến người yêu thích.

Lúc lên ngựa, gã sai vặt dẫn ngựa cả người quỳ bên cạnh tiểu mã, đợi Cố Sanh giẫm lên lưng hắn mà lên ngựa.

Bàn đạp thật ra chỉ cao đến nửa người, Cố Sanh căn bản không cần chỗ kê chân, cũng có thể bò lên trêи lưng ngựa.

Nhưng nàng không muốn có vẻ sợ đầu sợ đuôi, liền nhẫn nại không thoải mái trong lòng, nhấc chân giẫm lên trêи người đó.

Giầy thêu trêи chân nàng cực mềm mại, vừa chân, nên gần như có thể cảm thụ được nhiệt độ cơ thể từ trêи lưng người đó, Cố Sanh theo bản năng rút chân lại, cuối cùng không thể thắng được cảm giác không được tự nhiên trong lòng.

Nàng cúi đầu nhìn về phía gã sai vặt trêи mặt đất, nhỏ giọng nói: “Ngươi tránh ra đi, tự ta có thể.”

Gã sai vặt ngẩng đầu, một đôi mắt nhỏ như hạt đậu xanh vừa nghi hoặc vừa hoảng hốt, nhìn Cố Sanh một chút, tưởng bản thân phạm vào sai lầm, lập tức đem cái ʍôиɠ nâng cao hơn một chút, làm cho lưng mình càng thêm bằng phẳng.

Cố Sanh: “…..”

Giang Hàm ở bên cạnh từ lâu đã thuần thục xoay người lên ngựa, lúc này thấy Cố Sanh do dự liền biết lo lắng của nàng, mở miệng bảo gã sai vặt lui ra, gọi thị nữ bên cạnh đến đỡ Cố Sanh lên lưng ngựa.

Quá trình cưỡi ngựa rất an toàn, còn có người đi theo hầu nắm dây cương, dùng tốc độ tản bộ “dắt Cố Sanh”.

Giang Hàm lại cưỡi trêи lưng ngựa, cầm cung tiễn, tận chức tận trách dạy Cố Sanh làm sao kéo cung, làm sao phát lực, làm sao tăng độ chính xác khi bán ra….

Cố Sanh cũng sắp không đủ kiên nhẫn nữa.

Tình cảnh này so với tưởng tượng khác biệt quá lớn, lẽ nào không phải Giang Hàm nên ngồi sau lưng nàng, tay cầm tay dạy nàng cưỡi ngựa bắn cung sao?


Ngay cả tiểu nhân tra Cửu Điện Hạ cũng biết, dạy tiểu quân quý bắn cung là phải “tay cầm tay” chỉ dẫn!

Tuy rằng ngoại trừ khiến tay của tiểu quân quý bị thương, thì phương thức dạy học này cũng không có hiệu quả khác….

Nhưng đây mới là phương thức chỉ dạy cho các quân quý a! Ai sẽ thật sự muốn học cưỡi ngựa bắn cung a!

Thẳng đến lúc Cố Sanh từ biệt, Giang Hàm mới hiện ra một tia lưu luyến, đầy mặt u sầu nhẹ giọng nói: “Mỗi lần cáo biệt cùng A Sanh cô nương , bản vương vẫn luôn cảm thấy thời gian gặp nhau khó có được, bất luận là nắm bắt thế nào đều có vẻ thiếu quý trọng, chung quy đều bị lãng phí.”

Cố Sanh cười khổ cúi đầu, trong lòng nghĩ thầm còn không phải là lãng phí sao!

Thảo nào điện hạ ngài “đến tuổi này” còn chưa có một cơ thϊế͙p͙!

Một tháng sau, Cố Sanh đáp ứng lời mời tham gia yến tiệc sinh thần của Cửu Điện Hạ.

Đây là lần thứ hai ở kiếp này Cố Sanh bước vào hoàng cung.

Yến tiệc tổ chức tại Giao Thái Điện, Cố Sanh cùng hai vị môn sinh khác có giao hữu với Cửu Điện Hạ đều là đến từ buổi trưa, ở tại Đông Hoa Môn chờ vào cung dự tiệc.

Thẳng đến giờ Thân qua đi, hoàng thân quốc thích mới lần lượt đến, quản sự của nội đình mới đến dẫn bọn họ tiến cung.

Nhóm người cúi đầu khom lưng đi theo một nội thị.

Đi qua Đông Hoa Môn, lách qua Văn Uyên Các, một đường đi về phía Bắc, từ Kiền Thanh Môn thẳng vào nội đình, cho đến trắc điện phía Đông Giao Thái Điện, Cố Sanh cuối cùng cũng chính thức ngồi vào vị trí.

Hai chân của nàng lúc này đã tê dại đến không có tri giác, Cố Sanh chưa từng nghĩ tới dự một tiệc rươu sẽ gian nan như vậy, gần như hoài nghi có phải Cửu Điện Hạ lại cố ý trêu đùa nàng hay không…..

Nhưng mà, ác mộng vừa mới bắt đầu.

Sau khi ngồi xuống, Cố Sanh nghe nội thị truyền báo, mới biết được : Trong trắc điện ngoại trừ Hoàng Hậu cùng phi tần, những tân khách khác đều là thân hữu hoàng tước, mà thánh thượng cùng các hoàng tước, toàn bộ đều ở chính điện Giao Thái Điện hưởng yến.

Thiên sát Cửu Điện Hạ….

Cố Sanh đứng cả buổi trưa, vốn nghĩ Giang Hàm có thể sẽ đến kính nàng chung rượu, trong lòng mới thoáng dễ chịu một chút.

Nhưng nàng lúc này mới biết được, đừng nói Giang Hàm, mà ngay cả tiểu thọ tinh của hôm nay, bản tôn Giang Trầm Nguyệt, nàng cũng không có cơ hội gặp mặt!


Nàng quyết định trở về phải bóp nát cao điểm trong ba ngày của Cửu Điện Hạ!

Bất quá chủ là dự một buổi yến tiệc, đây là tội gì đây…

Không đợi nàng đem hai chân đau nhức đấm bóp cho khoan kɧօáϊ một chút, nội thị ngoài điện truyền báo, một người tiếp một người truyền đến thánh dụ từ chính điện.

“Quỳ -”

Một tiếng lanh lãnh vang lên, tân khách trong trắc điện toàn bộ đứng dậy, nhất tề quỳ rạp trêи đất.

Cố Sanh dĩ nhiên không thể ngoại lệ, nàng chịu đựng cảm giác đau nhức từ hai chân, vẻ mặt bi thương quỳ xuống, sau nửa nén hương bên ngoài mới truyền đến một tiếng: “Đứng lên -”

Mọi người cùng hô vạn tuế sau đó mới ngồi vào vị trí.

Ngay sau đó, Hoàng hậu nương nương nói vài lời chúc mừng, mới chính thức khai yến.

Cố Sanh đem một bụng oán giận chuyển hóa thành cảm giác thèm ăn.

Thẳng đến rượu đủ cơm no, nàng ngẩng đầu nhìn đám người xung quanh bắt đầu luân phiên kính rượu, ánh mắt vừa vặn Bát Công Chúa đang khoan thai đi đến.

Cố Sanh lúc này mới trước mắt sáng ngời, một chuyến này coi như không uổng công rồi.

Đầu xuân năm sau, Bát Công Chúa sẽ đến Tân La hòa thân, một năm nay cũng không đến học đường, chỉ ở trong cung học tập ngôn ngữ Tân La cùng với phong tục tập quán nơi đó, hai người đã lâu chưa gặp.

“San….” Cố Sanh kϊƈɦ động đứng dậy, vừa muốn lên tiếng chào hỏi, lại nhìn những người xung quanh, vội vàng cung kính sửa lời nói: “Sanh Nhi thỉnh an bát điện hạ.”

Cử chỉ của Bát Công Chúa trầm ổn hơn trước rất nhiều, nàng lách qua trà kỷ, nắm tay Cố Sanh, đạm nhạt cười nói: “Vẫn gọi ta San Nhi nhi tỷ tỷ đi.”

Thị nữ ở bên cạnh mang tọa ỷ đến, đặt bên cạnh Cố Sanh, hai người liền ngồi sát cạnh nhau.

“Cũng may hôm nay ngươi đã đến.” Giang Ngữ San mục nhực thu thủy, trong ánh mắt mang theo sầu bi, nhìn Cố Sanh nói: “Sau này, tỷ tỷ cùng ngươi sợ là không còn ngày gặp lại.”

Giang Ngữ San nắm tay nàng, khớp tay trở nên trắng bệch do xiết chặt, dường như đang yên lặng biểu lộ lưu luyến của nàng đối với cố thổ cùng sợ hãi đối với tương lai.


Cố Sanh thấy thế viền mắt đỏ lên, liền đem tay kia áp lên lưng bàn tay nàng, muốn mở miệng nhưng lại không biết phải an ủi thế nào.

Lần này vừa đi tức là vĩnh biệt.

Cố Sanh lẳng lặng nhìn kỹ Giang Ngữ San, hồi lâu mới run giọng nói: “Tỷ tỷ đừng quên Sanh Nhi, chỉ cần giữa chúng ta còn có tưởng niệm, liền giống như Cố Sanh vẫn bên cạnh tỷ tỷ.”

Giang Ngữ San chán nản gật đầu.

Hai người hai tay nắm chặt cùng một chỗ, nói rất nhiều việc đã trải qua, tâm tình lại càng thầm trầm nặng.

Nhìn thấy khóe mắt Cố Sanh ngấn lệ, Giang Ngữ San liền rút khăn tay, nhẹ nhàng lau nước mắt cho nàng, cười gượng nói: “Không nói những chuyện này nữa, ta lần này, trong lòng ngược lại cũng sớm có chuẩn bị, chỉ là….”

Cố Sanh vội hỏi: “Tỷ tỷ còn có điều lo lắng?”

Giang Ngữ San khẽ chau mày, nghiêng đầu nhìn về phía xa xa, chỗ của phi tần bên kia.

Cố Sanh nhìn theo ánh mắt của nàng, ánh mắt rơi vào ghế phía bên phải của Hoàng Hậu.

Một vị phi tần mặc hoa phục màu hồng cánh sen, đang yên tĩnh ngồi.

Là một mỹ nhân tướng mạo thanh lệ, nhìn như mới hơn hai mươi, bảo dưỡng thật tốt, đường nét có vài phần tương tự Giang Ngữ San.

Vị này chính là…. Hi phi?

Trong lòng Cố Sanh lộp bộp, nữ nhân này chính là phi tử kiếp trước bị đồn đãi “thất nghi” Trước mặt Giang Trầm Nguyệt, bị biếm vào lãnh cung.

Cố Sanh nhất thời trăm mối cảm xúc ngổn ngang, bối rối nhìn Hi phi mà xuất thần.

“Chỉ là không yên lòng nương nương một mình….”

Giang Ngữ San ở bên cạnh giọng nói ưu thương đến khiến người ta đau lòng.

Cố Sanh cả kinh, vội vàng quay đầu lại, khuyên giải an ủi: “Tỷ tỷ không cần lo lắng, Hi phi nương nương….”

Trong đầu nàng không ngừng nghĩ đến tương lai bi thảm của Hi phi, Cố Sanh nhất thời ngay cả lời nói dối thiện ý cũng nói không nên lời, nhìn chăm chú vào Giang Ngữ San lại không thể nào nói được lời an ủi.

Giang Ngữ San thở dài, nói: “Nương nương chỉ có một hài tử là ta, thời gian tới cũng không có chỗ nương tựa, nàng vẫn đối đãi A Cửu như thân sinh cốt nhục, chỉ hy vọng A Cửu có thể nhớ kỹ tấm lòng của mẫu phi, chờ ta đi rồi cũng không quên thường xuyên tới thăm mẫu phi.”

Cố Sanh kinh ngạc nhìn Giang Ngữ San, một lúc sau nàng mới gian nan mở miệng nói: “Sẽ, Cửu Điện Hạ nhất định sẽ thay ngươi chiếu cố nương nương thật tốt.”

Giang Ngữ San gật đầu, bất an nói: “Những ngày gầy đây ta cũng thường xuyên căn dặn A Cửu chuyện này, nhưng nàng dù sao tuổi nhỏ, mong rằng ngươi sau này có thể thường xuyên ở bên nhắc nhở.”


Cố Sanh nhíu mày, trong lồng ngực đè nặng một luồn khí, lại không chỗ phát tiết, chỉ đành gật đầu với Giang Ngữ San.

Tuy rằng nàng không tin lời đồn đãi kia, nhưng Hi phi xác thực là bởi vì quá thân cận với Cửu Điện Hạ cuối cùng mới gặp phải kiếp nạn.

Nếu nàng thật muốn thay Giang Ngữ San chiếu cố mẫu phi, ngược lại không bằng khuyên Cửu Điện Hạ cách xa Hi phi một chút.

Cố Sanh bắt đầu xuất thần suy nghĩ, hai người lại hàn huyên một lúc, ngoài điện đột nhiên truyền đến một tiếng truyền báo, bị tiếng ầm ĩ trong điện nháo đến hàm hồ, nghe không rõ.

Tựa hồ nghe nghe được “Nhị công chúa”, Cố Sanh theo bản năng ngẩng đầu nhìn nhìn ra ngoài cửa.

Chỉ thấy Giang Hàm một thân chế phục hoàng tước, búi tóc cẩn thận tỉ mỉ dùng ngọc quan song long tơ vàng bó buộc, tao nhã rực rỡ, phiên nhiên bước vào trắc điện, trong tay còn bưng một trản rượu.

Cung nữ theo sau, trong tay bưng khay, trêи khay còn có một bầu rượu.

Giang Hàm hai má ửng đỏ, hiển nhiên là có chút quá chén, tư thái lại không chút nào giống như thấm men say, một đôi mắt phượng sắc bén lập tức đảo qua đoàn người, gần như là trong nháy mắt tập trung vào Cố Sanh, ngay sau đó, liền nhẹ đến không thể phát giác hướng Cố Sanh khẽ gật đầu.

Cố Sanh vẫn chưa kịp đáp lễ, Giang Hàm đã quay đầu lại, bưng chén rượu nhìn không chớp mắt, cung kính hướng Hoàng Hậu đi đến.

Giang Hàm dĩ nhiên cố ý đến trắc điện kính rượu, Cố Sanh nhất thời hai má nổi lên màu hồng, thẹn thùng cúi đầu.

Ngay sau đó, ngoài điện lại truyền đến một tiếng thông báo: “Cửu Điện Hạ giá lâm -”

Cố Sanh vô thức liếc mắt nhìn về phía ngoại điện, kỳ quái chính là hồi lâu chưa từng nhìn thấy Giang Trầm Nguyệt bước vào.

Một lát sau, mấy cung nữ dáng vẻ vội vã bước vào cánh cửa, hoảng thủ hoảng cước ở trước cửa vươn hai tay tựa hồ muốn đỡ người nào đó.

Chỉ nghe “ba” một tiếng vang lên, một cánh tay bỗng nhiên từ của điện vói vào, vỗ mạnh vào trêи khuông cửa.

Ngay sau đó, một người mặc cùng chế phục giống như Giang Hàm, lảo đảo tiến vào điện, được các cung nữ bên cạnh đỡ lấy…

Giang Trầm Nguyệt?!

“Điện hạ!” Cố Sanh đứng lên, đầy mặt kinh hoảng, theo bản năng đã nghĩ nhấc chân tiến lên, lại bị Giang Ngữ San kéo lại, suýt nữa thất thố.

Cố Sanh nhất thời nóng lòng cả người ngứa ngáy, Giang Trầm Nguyệt chưa thành niên, kính rượu cũng nên dùng trà hoặc nước thay thế, thế nào sẽ say rượu như vậy?

Là ai cho tiểu nhân tra uống rượu?

Uống thành cái dạng gì rồi! Còn đến trắc điện kính rượu cái gì!



Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.