Trọng Sinh Chi Đệ Nhất Đế Hậu Tinh Cầu

Chương 27: -103


Bạn đang đọc Trọng Sinh Chi Đệ Nhất Đế Hậu Tinh Cầu – Chương 27: -103


☆ Chương 102: Mục Hoài An xuất hiện.
Nam Kính hỏi: “Hệ cơ giáp của tinh cầu Solo thật rất yếu sao?”
Lời nói của Nhị Nguyệt Lưu Sương làm cho cậu có chút không hiểu.

Theo cậu hiểu tinh cầu Solo vô luận ở phương diện nào đều là hàng đầu đế quốc, nhưng cậu còn không quá rõ định nghĩa về sức mạnh của cơ giáo chứ đừng nói đến trình độ hệ cơ giáp cả tinh cầu Solo.
Vân Cảnh Hàm lắc lư cái đầu, nói: “Những cao thủ hàng đầu rất ít xuất hiện ở thế giới ảo, đa phần họ đều vào quân đội hay làm việc trong liên minh, tới đây đại đa số chỉ là học sinh, hơn nữa chỉ có học sinh dưới năm năm.”
“Huống chi cuộc thi chỉ là nơi để trau dồi, có rất nhiều cường giả sẽ không bộc lộ tài năng của mình ra đây, ít nhiều cũng sẽ giữ lại một ít.

Từ đó, nếu Nhị Nguyệt Lưu Sương là một cường giả thì trận vừa rồi thật không đủ xem.”
Cơ giáp cấp bốn nghiền nát cấp tám, lại không ai nhìn ra đó là dùng cách gì, nếu đổi thành Nam Kính cậu thật tự trách không bằng.
Nam Kính hỏi: “Kinh Vân Công Tử thì sao? Anh ta cũng giữ lại sao?”
Nói đến Vân Thiên Dật, Vân Cảnh Hàm lập tức kiêu ngạo, nâng cao cằm như thể sợ người khác không biết cậu ta thích Kinh Vân Công Tử tới mức nào.
“Tất nhiên, anh tôi tham gia thi đấu chỉ để học hỏi, năng lực thực sự của anh ấy cần phải hảo hảo che dấu.”
Nam Kính cười cười, thầm nghĩ thi đấu cũng là một cách để kiếm tiền.
Tuy có một sự khởi đầu không mấy tốt đẹp, chủ trì cũng rất nhanh giữ gìn lại trật tự, tuyên bố tuyển thủ tiếp theo lên đài.
Nam Chi Minh Kính…….!Lantis.
Có thể vì Lantis chọn cái tên này quá mức nhạy cảm, cũng có thể vì gương mặt trên đài đối với cậu đã quá quen thuộc.

Nam Kính nhìn hình ảnh trên màn hình, trái tim lại nhảy liên hồi, bàn tay bên góc áo khẽ xiết chặt.
“Người liên tiếp thắng một trăm trận, đấu thủ Nam Chi Minh Kính, tim của tôi như sắp nhảy khỏi lồng ngực, tin tưởng rất nhiều người ở đây cũng đang rất tò mò.

Vậy tôi xin thay mặt mọi người ủng hộ ở đây hỏi ngài một vấn đề hơi riêng tư có được không?”
Chủ trì có chút gian nan duy trì nụ cười, trên trán đã ướt đẫm mồ hôi.
Lúc giao lưu cùng Nhị Nguyệt Lưu Sương chủ trì rất sợ cậu ta đáp lại, giờ đây đối mặt với vị Nam Chi Minh Kính này, chủ trì lại hận không thể cúi đầu xưng thần.
Thế giới ảo muốn mô phỏng nguyên trạng thực tế ngoài đời, vậy nên nhân vật được dựa trên số liệu rà quét, hay nói là trong thế giới ảo thì tinh thần lực, ý thức căn nguyên cùng cổ vũ đề không hề thay đổi.
Rõ ràng trước đây không hề có cảm giác bị đè nặng này nhưng giờ lại có.

Điều này nói lên…….!Cường giả!
Một cường giả có thể tự do thu phóng uy áp!
“Ân? Có vấn đề gì sao?” Lantis hơi động môi, dùng gương mặt Nam Kính tạo ra một nụ cười mị hoặc.
“Tôi thích khuôn mặt kia.” Có người hâm một nói.
“Tôi biết vấn đề là gì, tôi vừa lướt trên mạng giả thuyết, tiêu đề gương mặt của Nam Chi Minh Kính là thật hay là giả lập tức được kéo lên đầu đề.”
“A, tôi đoán là thật.”
Vân Cảnh Hàm hi hi ha ha chạm vào bộ mặt hậm hực của Nam Kính, nhỏ giọng nói: “Tôi vừa phát hiện, gương mặt của cậu cũng không phải quá thiếu áp….!Nhưng tất nhiên trước tiên phải cùng Lantis đổi xác.”
“….!Biến.”
Nam Kính đen mặt trừng Vân Cảnh Hàm một cái.
Người chủ trì nuốt nước miếng, rụt rè hỏi: “Là muốn hỏi một chút, hình tượng nhân vật của ngài là do rà quét hay tùy chỉnh.”
“Ha, tôi thật tò mò không biết anh ta sẽ trả lời thế nào.” Vân Cảnh Hàm một bộ anh em tốt kề tai nói nhỏ.
Nam Kính vẫn giữ một bộ mặt đen thui, kỳ thực cậu cũng rất muốn biết.
“À, vần đề này sao.” Lantis bày ra một bộ mặt buồn rầu, im lặng trầm ngâm.
Cả sân thập phần an tĩnh cứ như ngưng thở chờ câu trả lời của Nam Chi Minh Kính.

Theo tính cách của Lantis, anh ấy sẽ trả lời như thế nào? Nói thật hay nói dối đều không giống tính cách của anh ấy.

Nam Kính còn đang suy nghĩ, liền nghe giọng điệu không mặn không nhạt của Lantis.
“Ngươi đoán.”
“…..”
Chuẩn, này thật đúng phong cách của Lantis.

Quả thực cái tính cách thích đùa bỡn mọi người, không biết ngượng còn thấy vui!
Thanh âm bất mãn vang lên tứ phía.
“Nam Chi Minh Kính đại đại, ngài thật là…”
Chủ trì cạn lời cười khan.

Năm nay nhất định là gặp sao hạn, nếu không làm sao một người lại thêm một người phong cách đều đặc biệt như vậy?”
Không cần fan?
Không cần quần chúng ủng hộ?
Muốn tự mình nâng giá cao giá trị bản thân?
Chủ trì không cẩn thận tìm ra chân tướng.

Cả Nhị Nguyệt Lưu Sương cùng Nam Chi Minh Kính đều không xem trọng vấn đề này.
“Nếu không còn gì khác, vậy bắt đầu thi đấu đi.”
Lantis ngược lại còn chút “hảo tâm” nhắc nhở chủ trì đang muốn chạy thoát thân: “Ta muốn khiêu chiến người đứng thứ ba bảng xếp hạng, Dạ Vũ Quan Lan.”
Nam Kính đột ngột ngẩn đầu, thần sắc trên mặt nhân vật tái nhợt, ngay cả Vân Cảnh Hàm bên cạnh cũng phát hiện cậu ta không ổn.
“Dạ Vũ Quan Lan, cậu biết người đó sao?” Vân Cảnh Hàm hỏi tới tấp.
“Không, không biết.”
Nam Kính nỗ lực duy trì bình thường điều khiển âm thanh của mình.

Cậu còn bảo Vân Cảnh Hàm đè thấp giọng không để người ta nghe đến.
Cậu âm thầm siết chặt tay.

Lantis đây là muốn làm gì? Là ngoài ý muốn hay là cố ý?
Dạ Vũ Quan Lan, nhiều năm sau chính là tên cơ giáp chuyên dụng của Mục Hoài An.

Dù hiện tại không xác định được người này có phải là Mục Hoài An hay không, nhưng theo tỷ lệ bình thường thì làm sao có chuyện trùng hợp như vậy?
Anh đến khiêu chiến Mục Hoài An lại dùng gương mặt của mình….!Đến cùng là tại sao?
Trong nhất thời muôn vàn câu hỏi nảy ra trong lòng cậu, Nam Kính dùng ánh mắt có phần ngưỡng mộ nhìn gương mặt trên màn hình, gương mặt của cậu nhưng khi Lantis sở hữu, cái vẻ mặt không chút để ý với đôi mắt khẽ ý cười kia lại làm người ta không thể dời mắt đi được.
Suy nghĩ hỗn độn dần lắng xuống, nhanh chóng lấy lại bình tĩnh.

Nam Kính đã hoàn toàn khôi phục bình thường, cậu khẽ hít một hơi, chân mày giãn ra.
Tôi có thể tin tưởng anh không, Lantis?
Tôi thật sự có thể lại tin vào tình yêu thủy chung sau một lần bị thương tổn đến nản lòng thoái cả người tan thành tro bụi sao?
Anh nói cho tôi biết, tôi có thể sao?
Tuy tôi rất kiên cường nhưng tôi không thể nào nhận thêm một lần lừa dối nào nữa.


Nhưng tôi lại muốn tin tưởng anh.

Vì câu tuyên ngôn bá đạo kia, vì sự ôn nhu của anh đối với tôi, vì….
Vì anh là người làm tim tôi đập thình thịch.
Lại tin tưởng một lần nữa…….!tôi có thể làm được.
Thi đấu bắt đầu rồi.
Lantis đối mặt với Mục Hoài An, dùng gương mặt của Nam Kính mang theo áp bách mạnh mẽ cười lạnh.
Mục Hoài An cũng không dùng hình dạng thật sự, tóc đen ngắn ngủ quan thâm thúy một vẻ anh tuấn hào hoa.

Anh ta bình tĩnh nhìn “Nam Kính” trước mặt, tâm tình trong nháy mặt còn phức tạp hơn cả Nam Kính.
Vị hôn thê đào hôn của anh, một kẻ yếu đuối, không có tự chủ, dễ dàng khống chế như trở bàn tay, bất ngờ lại không thể nào nắm bắt được còn xuất hiện trước mặt mình với một với tư cách khó có khả năng nhất – đối thủ trên lôi đài cơ võ.
Đã xảy ra chuyện gì?
Trên người Nam Kính, một đêm ngắn ngủi anh không ở cùng cậu ta, đã xảy ra chuyện gì?
Mục Hoài An không cách nào hiểu hết, nhưng từ miệng bạn học ở trường quân đội Sifal, tin tức mới nhất: “Nam Kính được một nam nhân thần bí bao dưỡng, bị đệ nhất tân nhậm hệ cổ vũ Ellens theo đuổi, lại có quan hệ rất tốt với em trai của Vân Thiên Dật.
Đây vẫn là Nam Kính trước sau vâng dạ kia sao?
Mục Hoài An tâm tư sâu kín, nếu trực giác đã phát hiện Nam Kính có thay đổi vậy người trước mắt này nhất định cũng không phải Nam Kính mà anh quen thuộc.
Cuối cùng có phải cùng một người không?
“Cho tôi một lý do.” Mục Hoài An hỏi một câu nhiều nghĩa.
Mọi người nghe một nghĩa nhưng ý tứ lại là “Lý do đào hôn là gì?”
Nam Chi Minh Kính đi vài bước, nhẹ bâng quơ đáp: “Nhân sinh là bình đẳng, là tự do.

Tôi sao lại làm thế? Là tự do của tôi, hình như anh không có quyền can thiệp thì phải?”
Lại một câu tức chết người không đền mạng.
Nam Kính thật muốn vỗ tay khen ngợi.

Câu đáp này thật vạn năng, dùng ở ý nào cũng đều hợp.
Mục Hoài An gắt gao nhìn Nam Chi Minh Kính, biểu tình trong mắt biến đổi, có chút không chấp nhận, có chút khổ sở, lại có chút…!(-__-) Ai oán?
Nam Kính thầm nghĩ đây là một ảnh đế đi! Chỉ có một đôi mắt mà lại có vô vàn cảm xúc, không đi đóng phim thật đáng tiếc.
Chắc do cậu là người thứ ba xem diễn nên có đủ lý trí để tâm bình tĩnh phân tích quá trình xúc cảm của Mục Hoài An.
☆ Chương 103: Thật không khiêm tốn
Trong lòng Nam Kính bắt đầu nảy sinh một loại cảm giác khó tả, cậu lúc này rất thoải mái, rất bình tĩnh, không chút bất an hay suy nghĩ tiêu cực nào.

Cảm giác không thoải mái khi nhìn Mục Hoài An cũng phai đi ít nhiều.
Cậu cười khẽ một tiếng.

Lantis, người này thật là…!Cậu nên nói cái gì cho tốt đây?
“Không cần nhiều lời vô nghĩa.”
Thanh âm lãnh đạm, Lantis rút ra một sợi xích bạc, mở không gian xoay, thả chiếc cơ giáp đã theo anh qua trăm trận trước.


Hai chân khẽ nhún, thả người vào không trung, ngón tay anh chạm vào chốt mở cả thân hình liền biến mất.
Trong nháy mắt Lantis tiến vào khoan điều khiển, mọi người không khỏi hồi tưởng đến thân ảnh hoàn mỹ vừa nãy.

Động tác liền mạch, nước chảy mây trôi, dáng người ưu nhã như lưu vân phất phong, mỹ đến khó tin.
“Mẹ nó, động tác lạc liên thượng vị đúng chuẩn đến hoàn mỹ! Thật trâu bò!”
Mắt Vân Cảnh Hàm đã biến thành dấu chấm than, không có Vân Thiên Dật bên cạnh trông coi, miệng cậu ta nói lời thô tục rất trơn tru.
Nam Kính ngồi bên cạnh cúi đầu định tra xem lạc liên thượng vị là cái gì, liền nghe Vân Cảnh Hàm bô bô: “Nhìn xem nhìn xem, cậu làm được không? Khẳng định là không được bởi đây là sự khác biệt, là sự khác biệt hiểu không?”
Nam Kính tự nói Cậu có thể nói không hiểu sao?
Ngạch
Khen người khác cũng không cần phải tự chà đạp bản thân như vậy, Nam Kính từ bỏ chuyện tra tư liệu làm trò cười cho Vân Cảnh Hàm, thuận tiện cho cậu ta một cái tát dư luận.
“Cậu không phải muốn tìm anh ta PK sao? Có cần tôi giúp cậu liên hệ một chút không?” Nam Kính cười đến thật ôn nhu.
Phải cho cậu ta một chút ngược đãi, dạy cho tên tiểu tử biết trời cao đất dày, kính lão đắc thọ là như thế nào!
“Khụ…!khụ…!tiếp tục, tiếp tục.”
Vân Cảnh Hàm ha ha! Ánh mắt giả vờ nhìn xa xăm.
Trước hôm nay, cậu còn một ít tâm tư muốn cùng Lantis đàm luận, nhưng hiện tại cậu tuyệt đối không có cái suy nghĩ này.
Giỡn hoài, người ta một mình thắng trăm tuyển thủ, dù cậu là một tên cuồng PK nhưng cũng phải biết hảo hảo lượng sức mình.
Vân Cảnh Hàm chỉ cần nghĩ đến chân đã thấy mềm nhũn.
Nam Kính lại ở một bên than ngắn thở dài, nắm đấm cứng mới là đạo lý.

Trong tâm cậu cũng càng kiên định, nhất định phải học cơ giáp cho tốt.
Nhân vật trên thế giới ảo của Mục Hoài An lấy theo tên cơ giáp Dạ Vũ Quan Lan của anh ta, nghe rất văn nhã lại có ý cảnh, hơn nữa ấn tượng của Dạ Vũ Quan Lan đối với mọi người là một người có lễ nghĩa, khiêm tốn, biết phải trái lại biết co dãn, nên được lòng rất nhiều fan.
Không thể không thừa nhận Mục Hoài An là một người biết thu mua nhân tâm.
Số liệu đã có, chữ viết sáng lên trên màn hình.
Dạ Vũ Quan Lan – Mục Hoài An.
Dạ Vũ Quan Lan – Cơ giáp cấp 7.
Dòng chữ được hiện lên các màn ảnh lớn
Ngay sau là Nam Chi Minh Kính – Lantis.
Thần Sáng Thế – Cơ giáp cấp 7.
Tuy cái tên không khôi hài như ???.

Cũng không chênh lệch một cái cơ giáp cấp 4 với một cái cấp 8, làm mọi người ăn ý thở ra, nhưng lòng thấp thỏm ấy rất nhanh lại phun tào.

Thần Sáng Thế, thật chưa thấy qua cái tên nào huênh hoang hơn cái tên này!
Thần còn chưa nói, còn sáng thế?!
Mặt người xem giờ đã lạnh như tiên nhưng trong lòng lại ngựa chạy lung tung, cứ tưởng hai hắc mã ít nhất có một người bình thường, không nghĩ đến gia hỏa này lại dùng bộ mặt mỹ nhân khiêm tốn này lừa họ, đúng là làm khán giả thiệt khổ!
Hảo, sáng thế hay không sáng thế, tôi cũng muốn xem cậu ta thần đến cỡ nào.
“Tên này quá khoa trương.” Nam Kính có chút phê bình.
“Nghe nói trước đó không phải dùng cơ giáp này.” Vân Cảnh Hàm nắm bắt tin tức nhanh hơn Nam Kính rất nhiều: “Một trăm trận trước đều dùng cơ giáp gọi là vô danh.”
“…”
Nam Kính không muốn rối rắm, giấu đi tâm tư phức tạp nghiêm túc nhìn lên sàn đấu.
Lantis lên trước nhưng không lập tức tấn công Dạ Vũ Quan Lan, chỉ lẳng lặng đứng dưới ánh đèn, chờ đối phương mở màn.
Mà làm người ta khó hiểu nhất là Dạ Vũ Quan Lan, anh cũng đứng một chỗ không hề có ý định tiến lên.
Bình luận viên vừa định hùng hồn dõng dạt một phen lại bị nghẹn họng, liền sửa lời: “Xem ra Dạ Vũ Quan Lan của chúng ta vẫn một thân sĩ nhất quán, chưa bao giờ là người ra tay đầu tiên, cho dù là đối thủ cũng rất đúng lễ.
Nam Kính khịt mũi coi thường.
Bình luận viên yêu cầu trung lập, sau khi khen ngợi Mục Hoài An câu chuyện liền chuyển hướng lên người Lantis: “Bất quá tân tú Nam Chi Minh Kính cũng là một vị vô cùng khiêm tốn cùng trầm ổn.

Một trăm trận trước đây, tuyển thủ luôn dùng thời gian là một phút để kết thúc trận đấu dù thắng lợi nhưng cậu luôn dùng phương thức tương đối ôn hòa đối đãi với đối thủ.”
Nói đoạn, bình luận viên lại điều tiết không khí: “Tuy chung quy tôi cảm thấy cậu có chút lãnh đạm, nhưng cũng ngẫu nhiên lại cảm thấy muốn thuần phục trước khí thế này.”

Nam Kính chỉ nghĩ đây là vì người khác cùng Lantis không thân.

Nhưng khi nảy ra cái suy nghĩ này, cậu liền sửng sốt, không lẽ cậu cùng Lantis rất quen thuộc?
Qua một phút đồng hồ, Dạ Vũ Quan Lan cùng Thần Sáng Thế vẫn không động, ngay cả bình luận viên cũng không cách nào hòa hoãn.
“Đây là chào hỏi nhau sao? Không khỏi hơi dài đi? Hai người này cứ đối mắt như vậy có khi nào từ đối địch thành liếc mắt đưa tình không?” Vân Cảnh Hàm phát huy sức tưởng tượng, phán đoán không đáng tin cậy.
Nam Kính có chút buồn nôn— Mục Hoài An cùng Lantis liếc mắt đưa tình?
Hình ảnh quá lộng lẫy khiến người ta không dám nhìn!
Vân Cảnh Hàm đùa đến nghiện, tiếp tục phỏng đoán: “Dạ Vũ Quan Lan là tay sắt nha, lần nào không đem đối thủ của mình tẩn đến kêu trời khóc đất, sao hôm nay lại trầm mặc như vậy?”
Nói tới đây cậu đột nhiên có một ý tưởng, nhìn Nam Kính không biết nghĩ gì đã lạc mất hồn, nói: “Ê ê, có phải gương mặt của cậu làm cho anh ta kíƈɦ ŧɦíƈɦ quá lớn, cho nên Dạ Vũ Quan Lan trực tiếp chịu thua?”
Nam Kính cầm lấy một khối điểm tâm đưa cho cậu ta, cậu ta vội xua tay: “No chết rồi, dù là giả nhưng cảm giác bụng rất chương.” Khó được một lần từ chối, Nam Kính cầm bánh về nhéo một khối đưa lên miệng.
Nếu không bịt được miệng Vân Cảnh Hàm, vậy thì tự bịt miệng mình đi, nếu không một lát liền phun tào.
Vân Cảnh Hàm nói rất chính xác, nhưng nguyên nhân Mục Hoài An bị kinh ngạc tuyệt đối không phải vì gương mặt Nam Kính, cái vẻ mặt phút chốc ấy….
Lại có vẻ mặt đó là bị dọa thì đúng hơn.
Chuyện bên trong rắc rối như vậy, Vân Cảnh Hàm làm sao hiểu được?
Tâm tư Mục Hoài An rất sâu, trước khi xác định người trước mặt có thật là Nam Kính hay không thì nhất định sẽ cẩn thận không để lưu lại nhược điểm, đơn giản là chờ đối phương tấn công.
Về phía Lantis, anh xem ra cũng không muốn cùng Dạ Vũ Quan Lan tiếp tục trầm mặc, mở đầu phá vỡ thế giằng co, Thần Sáng Thế bay lên, một khẩu súng máy mở ra ở tay bên phải.
Thần Sáng Thế màu chủ đạo là màu bạc, chuôi súng máy cũng là màu bạc, cả hai kết hợp với nhau như hòa thành một khối.

Đây là một kĩ thuật vô cùng quan trọng trong chế tạo cơ giáp, nếu muốn che dấu thuộc tính vũ khí hiển nhiên trước nhất phải che dấu màu sắc thuộc tính của nó.

Lantis sử dụng vũ khí ngay đầu trận đấu tất nhiên không dự định che dấu.
Tấn công từ phía Thần Sáng Thế bắt đầu.

Cuối cùng cũng chờ được một bên có hành động, rất dễ hiểu khi bình luận viên vừa hưng phấn vừa kích động.
“Tấn công nhanh! Không thể tin được người ra tay trước lại là Nam Chi Minh Kính cùng Thần Sáng Thế! Chúng ta chờ xem anh ấy sẽ dùng tốc độ nào cùng chiêu thức ra sao để áp bức đối thủ…!Ngạch.”
Bình luận viên hôm nay thật sự là bị hai hắc mã Nhị Nguyệt Lưu Sương cùng Nam Chi Minh Kính dày vò muốn chết.

Tư thế tấn công là thật, nhưng lại không hề có tiết tấu tấn công.

Đòn tấn công của Thần Sáng Thế đặc biệt không có lực, vô tình làm mọi người cứng họng.
Đây là tấn công nhanh sao? Anh có biết tấn công nhanh quan trọng nhất là cái gì không?
Là tốc độ đó! Có thể chậm hơn không?
Bình luận viên vô cùng bi thương, xấu hổ làm anh lệ rơi đầy mặt nhưng rất nhanh hòa giải:
“Đây có thể là phong cách của Nam Chi Minh Kính.

Mọi người xem qua một trăm trận trước chắc đã nhớ rất sâu sắc, tuy tốc độ hôm nay hơi chậm nhưng tiết tấu lại rất vững vàng, có thể hôm nay tiết tấu này mới thật sự là sở trường của Nam Chi Minh Kính.”
Nói tới đây, bình luận viên vội lấy khăn được đưa bên cạnh lau mồ hôi.

Mẹ nó, giải thích kiểu này bản thân mình còn không tin.
Thần Sáng Thế di chuyển thật rất chậm, không hề có tính công kích, thậm chí bước tiếp theo như thế nào đều có thể đoán được.

Đây là muốn chịu chết hay sao?
“Quá yếu!”
“Chết chắc rồi, tôi so với cậu ta còn nhanh hơn.”
“Đang làm cái gì vậy?”
Vân Cảnh Hàm nghe xung quanh đủ loại nghị luận, khịt mũi cười nhạo.
“Thắng liên tiếp một trăm trận đó, bọn họ cho rằng Lantis lừa gạt mà vào được đây à?”


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.