Bạn đang đọc Trọng Sinh Chi Đệ Nhất Đế Hậu Tinh Cầu – Chương 22: – 93
☆ Chương 92: Thế giới ảo
“Cậu đó, ngày đầu tiên khai giảng liền cự tuyệt Ellens cầu ái, tất nhiên sẽ đưa tới một đám fan phẫn nộ của anh ta, ngoài ra còn có một đám người do ghen ghét sinh ra, nói tóm lại là cậu đắc tội không ít người đâu.”
Vân Cảnh Hàm vừa nói lời này lại một chút biểu cảm đồng tình cũng không có, ngược lại là một bộ xem trò vui khi người gặp họa.
Nam Kính dở khóc dở cười, nghiêm túc mà nói, đối với cách thức cầu ái của Ellens, cậu căn bản là chưa kịp phản ứng đã bị Lantis cắt đứt.
Không thể nói chuyện này hoàn toàn không liên quan cậu nhưng đem tất cả cừu hận đều tập trung trên người cậu thì có chút khôi hài đi?
“A, đây cũng không phải điều quan trọng, trọng điểm bây giờ là có rất nhiều người đang hỏi thăm tin tức về tình lang của cậu đó, không chỉ riêng tân sinh mà ngay cả học trưởng học tỷ cũng đều kết thành nhóm mua thông tin của Lantis.”
Vân Cảnh Hàm chớp chớp mắt, một chút cũng không bận tâm đây là lớp học, vui vẻ đưa ra ý tưởng xấu xa: “Hay là chúng ta cũng bán tin tức lấy tiền đi? Đem ảnh chụp, địa chỉ thiết bị truyền tin cùng một số sở thích thông thường bán ra, tôi dám chắc rằng chúng ta tùy tiện ra giá cũng có một đám người tranh đến sức đầu mẻ trán.”
“Khụ khụ khụ khụ khụ…”
Lão sư trên bục giảng trừng mắt về phía này, cao giọng uyển chuyển nói: “Trong lớp này trình độ không đều là thật nhưng học sinh có trình độ tốt hơn cũng nên để ý một chút bạn học khác, trong giờ học không nên châu đầu ghé tai, dù có muốn nói chuyện phiếm cũng nên dùng thiết bị truyền tin.”
Bằng không chỉ có một mình lão sư ở trên đây nói nói mà phía dưới đều là một đám đang châu đầu nói chuyện phiếm không phải rất mất mặt sao?
Vì Vân Cảnh Hàm là em trai của Vân Thiên Dật, gien cũng đủ cao, cho nên đã quen với việc bị người khác chú ý.
Mà Nam Kính cũng nổi danh với một đống chuyện bát quái.
Nam Kính hơi quẫn bách, mang theo ý xin lỗi nhìn lão sư, còn Vân Cảnh Hàm lại không sợ trời sợ đất mà nói thêm hai câu nữa mới chịu ngậm miệng, còn quay lại cười với lão sư.
Vị lão sư này cũng không hơi đâu so đo với cậu ta, liền tiếp tục giảng bài.
Ai, ai làm lão sư đều thích thiên tài mà.
Năm nay hệ chế tạo cơ giáp giống năm ngoái cũng thu 140 tân sinh, chia làm bảy lớp, ban đầu dự tính mỗi lớp sẽ có 20 học sinh nhưng lại có một em không đi báo danh nên chỉ còn 139.
Mà lớp một là lớp tốt nhất bao gồm một cấp SSS, Vân Cảnh Hàm, SS Sở Nhạc Đồng, S là Miphira Faranda, còn lại đều là cấp A.
Phải biết rằng dù là gien cấp A nhưng trong mắt học sinh cũng có thể gọi là thiên tài rồi.
Cấp bậc gien rất khắc nghiệt, dù chênh lệch chỉ một bậc nhưng cứ như cách nhau một hệ mặt trời.
Mà Nam Kính bởi vì trí năng một hào cùng máy kiểm tra gien nỗ lực cổ vũ mà vinh dự trở thành tân sinh có cấp gien cấp D thấp nhất của hệ chế tạo cơ giáp từ trước đến nay, chân chính trở thành người bị xem như thú lạ mà đá tới lớp 7 luôn cản trở.
Cậu cũng không sợ một mình ở lớp 7, trước đây dù là ngày đầu tiên đi học hay tiến hành kiểm tra đều như vậy.
Cũng không thể trách Nam Kính, cậu căn bản là chưa từng đến trường, thậm chí cả học tập cũng chưa làm qua, lại không có tiền mua tài liệu để luyện tập, sao có thể sánh bằng nhóm học bá kia?
Có thể gia nhập vào trường quân đội Sifal trừ bỏ những thiên tài cấp S, có ai không phải qua một đống lần thất bại, làm vô số thực nghiệm nguy hiểm mới có thể qua chứ?
Còn Nam Kính thì đã rất nhiều năm chưa đụng đến sách vở.
Đối với việc một học sinh lớp 1 như Vân Cảnh Hàm lại đến lớp 7 nghe giảng, Nam Kính thật không biết nói gì, mà lão sư trên bục còn tưởng thiên tài là vì mình giảng rất hấp dẫn nên đặc biệt tới nghe, tâm trạng suиɠ sướиɠ một hồi liền chuyển thành ưu thương— người ta căn bản là không muốn nghe giảng, còn đem cả lực chú ý của học sinh khác chuyển đi.
Thật là khó sống.
Lớp học buổi sáng cuối cùng cũng kết thúc, lão sư chạy ra ngoài không đến một giây đã biến mất.
Nam Kính nhìn đồng hồ, quyết định về phòng đọc sách.
[Kiến thức cơ giáp cơ bản], [Nguyên lý cấu tạo vật chất], [Tư liệu khoa học], đây là những môn học bắt buộc cũng không xa lạ đối với Nam Kính.
Trước khi trọng sinh, vì để thi vào trường cậu đã sớm tự học xong, nhưng đã qua hơn mười năm, kiến thức đã rơi rớt không còn bao nhiêu.
Nghĩ đến đây, cậu thấy mình thực may mắn, may mà cậu đã trọng sinh đến sau khi đã thi vào trường quân đội Sifal nếu là trước đó thì việc có thể thi đậu hay không cũng là một vấn đề.
Về phần Vân Cảnh Hàm, những lý thuyết cơ sở này đã không còn quan trọng với cậu ta nữa, cậu cũng biết gien của Nam Kính, ngoài đồng tình và giúp đỡ có thể trong khả năng của mình cậu cũng không biết làm gì, nên cậu quyết định tìm người khác chơi thay vì quấy rầy Nam Kính.
Hôm nay thời tiết rất tốt, trên trời rất trong xanh không một gợn mây, xanh thăm thẳm như một khối thủy tinh lớn.
Không đúng, bầu trời đúng ra không nên trong như vậy mà phải có chút mây đen, không khí cũng lạnh lên một chút, nhưng có thể là gió đầu mùa nên mới ôn hòa như vậy…
Nam Kính ngửa đầu nhìn trời một lúc lâu, trong đầu bỗng hiện lên hình ảnh của Lantis.
Cậu bị mình làm cho hoảng sợ, đây không phải lần đầu tiên cậu không hề hay biết mà nghĩ đến Lantis.
Thậm chí lúc cậu còn yêu Mục Hoài An cũng chưa từng có cảm giác này với anh ta.
“Mình đang nghĩ cái gì thế này, thật là.” Nam Kính cười cúi đầu.
Cả cậu cũng không biết khi mình nhớ đến Lantis, vẻ mặt cậu bỗng nhiên nhu hòa hơn hẳn.
Lấy lại bình tĩnh, Nam Kính quay đầu lại nhìn xung quanh, xung quanh vắng vẻ vừa nãy giờ có thêm hai hàng người, tất cả đều ngước mặt lên nhìn trời, khuôn mặt mê mang nhưng lại có vẻ tìm kiếm một cái gì đó sâu xa.
Nam Kính cũng tò mò nhìn lên trời, rồi lại quay sang hỏi người bên cạnh: “Nhìn gì thế?”
Người đó vẫn một dáng đầu ngẩng lên, vẻ mặt vô cùng thành kính.
Một lát sau, cậu ta quay sang chớp chớp mắt nói: “Tôi cũng không biết nữa.”
“…”
Nam Kính không còn gì để nói, thừa dịp mọi người không chú ý mà trốn đi mất.
Lúc trở lại ký túc xá, trong phòng cũng chỉ có một mình cậu.
Với nửa tháng chung sống, Nam Kính đã có thể biết được không ít tính tình của mỗi người trong nhà.
Vân tiểu thiếu gia Vân Cảnh Hàm, là một tên có chỉ số kỹ năng sinh hoạt bằng không, lại coi anh như mạng.
Mỗi ngày không phải quấy rầy Nam Kính thì chính là chạy lung tung bên ngoài tìm anh trai làm nũng, bình thường không thấy bóng dáng ở nơi nào.
Mà người còn lại gần như có thể nói Nam Kính chưa hề nói chuyện, tiểu bằng hữu Sở Nhạc Đồng là một người cuồng nghiên cứu, một tuần nay hầu như là tự nhốt mình trong phòng kí túc xá làm thực nghiệm— tầng hầm được thiết kế thành phòng chế tạo cơ giáp nhỏ cho bốn người là nơi cậu ta thích nhất.
Trừ buổi tối đầu tiên, vì sợ ảnh hưởng đến người khác nghỉ ngơi, Sở Nhạc Đồng luôn đến tòa nhà chuyên môn của hệ chế tạo cơ giáp để tự học.
Nam Kính luôn có một sự kính trọng đối với vị học bá này.
Ngoài miệng không nói nhưng trong lòng Nam Kính vẫn luôn nghĩ đến một chuyện là làm cách nào để đánh thức trí năng một hào.
Còn có một chuyện vô cùng quan trọng là phải tìm một công việc.
Hiện tại cậu chỉ mới là sinh viên năm nhất, một tháng căn bản là không làm ra được bao nhiêu linh kiện nhưng kiến thức cơ bản vừa học xong lão sư liền muốn tiến hành thao tác thủ công.
Tuy rằng trường học cung cấp linh kiện miễn phí để tập luyện, nhưng cũng là người nhiều đồ thiếu, hơn nữa còn phải làm theo đúng quá trình quy định.
Số lượng là có hạn đặc biệt là đối với tân sinh năm nhất chỉ được sử dụng linh kiện cơ bản và đơn giản nhất.
Trừ khi là thiên tài nếu không rất khó được nhận linh kiện cao cấp.
Chuyện này đối với Nam Kính mà nói là một tin rất rất buồn.
Cậu chỉ có thể tự mình tìm linh kiện cao cấp, cần tiền là chuyện không còn nghi ngờ gì.
Về phòng ngủ, Nam Kính đem cửa khóa kĩ lại, mở thiết bị truyền tin lên Internet, sau một đám sáng cậu mở mắt ra thì thấy đường phố náo nhiệt.
Đây là thế giới ảo, mô phỏng gần như tuyệt đối thế giới thật, ở đây mọi người có thể mua bán, học tập, làm công, yêu đương, giống như chơi game thực tế ảo online vậy.
Nhưng đây không phải trò chơi, ở thế giới ảo này người ta không có quyền lựa chọn vai trò nhân vật, cũng không thể làm cho nhân vật có sức mạnh cao hơn người ở ngoài, có điều khi nhân vật bị đánh cảm giác đau sẽ y như thật— có thể nói thế giới ảo cùng game online khác nhau rất lớn, nếu bạn là người bình thường thì vào thế giới ảo bạn vẫn chỉ là người bình thường.
“Hoan nghênh đến với thế giới ảo, hệ thống đang thu thập số liệu nhân vật, mong quý khách hô hấp bình thường.”
“Thông qua kiểm tra, mời quý khách lựa chọn hình ảnh nhân vật của mình, quý khách muốn quét toàn thân hay chỉnh sửa?”
Một giọng nói nữ vang lên bên tai cậu.
Quét toàn thân là trực tiếp mang hình dáng ngoài đời của mình tạo cho nhân vật, chỉnh sửa thì có thể tùy ý thay đổi gương mặt, mắt mũi miệng,…!thậm chí đến cả quần áo cũng có thể đổi.
Vì muốn tránh một chút phiền toái, rất ít người chọn quét toàn thân, Nam Kính cũng không ngoại lệ.
“Chỉnh sửa, cám ơn.”
Giọng nữ lại vang lên lần nữa: “Chọn ngẫu nhiên hay tự mình thiết kế?”
“Chọn ngẫu nhiên.” Nam Kính nói.
Đây là điểm mà Nam Kính cùng người khác không giống nhau.
☆ Chương 93: Có thể trả vé không!
Thế giới ảo có rất nhiều người chọn chỉnh sửa, nhưng cũng vì có vài ý tưởng về ngoại hình nhân vật, 95% người đều sẽ chọn tự thiết kế, có thể đem mặt nhân vật trở thành hình tượng mà mình thích, ai lại chọn ngẫu nhiên hợp thành của hệ thống?
Nam Kính không để ý chuyện này, dù sao cũng không xài nhiều.
Ba giây sau, một thiếu niên gương mặt mộc mạc, mặc áo khoác dài trắng, mái tóc màu cafe ngắn xuất hiện trên đường.
Nam Kính soi mình lên cửa kính gần đó, nhìn thấy một đôi mắt không lớn không nhỏ, một làn da không đen không trắng, vóc dáng cũng không cao không thấp, đi tới đâu cũng có cảm giác chỉ là người qua đường đang mỉm cười với cậu.
Rất tốt, chắc chắn sẽ không ai nhận ra cậu.
Thế giới ảo có rất nhiều người, Nam Kính đứng giữa đám mỹ nam mỹ nữ không có gì đáng thu hút.
Vừa định tìm nơi phát thông báo tuyển dụng, bất ngờ cả người cậu bị đụng đến loạng choạng, cả người ngã trên mặt đất.
Chết thật, thế giới ảo miêu tả cảm giác đau thật đến như vậy làm gì, tuy không làm tổn hại gì đến thân thể ngoài đời nhưng cậu vẫn cảm thấy nơi bị đụng truyền đến cảm giác rất đau.
Cũng may cái tên nhìn như bị ma đuổi kia không có trốn, mà dừng lại ngồi xổm bên người cậu xin lỗi: “Ai, thật xin lỗi rất xin lỗi, tôi vội đi xem thi đấu, người anh em cậu có sao không?”
Nói đến đây liền đỡ Nam Kính dậy.
Nam Kính chỉ thấy âm thanh này rất quen tai, tập trung nhìn kĩ liền nở nụ cười, đau đớn trên người cũng giảm không ít.
“Khụ Khụ, không có việc gì.” Cậu ho nhẹ hai tiếng, che dấu đi nụ cười quỷ dị, phủi phủi bụi trên người, nhìn thiếu niên đang gấp đến vò đầu bức tai: “Khuôn mặt thật sao?”
Thiếu niên gãi đầu cười nói: “Lười chỉnh sửa, nên trực tiếp quét toàn thân.”
Nói xong cậu ta dùng đôi mắt đen láy của mình quét qua người Nam Kính, vẻ mặt có chút kì quái: “Cậu đây là….!Chỉnh sửa?”
“Đúng vậy.
Sao thế?” Nam Kính sờ sờ mặt mình, cậu cảm thấy gương mặt mình không có chỗ nào đặc biệt mà.
Vân Cảnh Hàm mắng một câu, lại giơ ngón cái với Nam Kính, không ngừng tán thưởng: “Hệ thống TM này thật có nội hàm, không tin được lại có thể thiết kế ra một gương mặt không có gì đặc biệt như vậy.”
“…”
Không sai, thiếu niên trước mặt chính là Vân Cảnh Hàm!
Nam Kính không nói gì nhận lấy cái gương Vân Cảnh Hàm đưa tới, nhìn gương mặt xa lạ bên trong, càng thêm cạn lời.
Dù vài phút trước cậu đã tự mình nình qua nhưng hiện tại lại không có ấn tượng gì.
Mệt, giờ thì cũng hơi quá rồi.
Nam Kính rất nhanh bình thường lại, dù sao cũng là cậu chọn, bình thường thì bình thường, cũng không đến nỗi xấu.
“Cậu chạy nhanh như vậy là chuẩn bị đi đâu?” Nam Kính nói.
“Aaa!” Được nhắc nhở Vân Cảnh Hàm nhớ ra liền nhanh chóng trở về chủ đề: “Có khiêu chiến võ thuật và cơ giáp tự do, chết rồi! Muộn mất thôi.”
Pk võ thuật cùng cơ giáp?
Nam Kính còn đang nghĩ có nên đi coi thử không, Vân Cảnh Hàm đã nhanh chân biến mất chỉ còn lại âm thanh.
“Đi trước nha, tôi gọi là Vân Khai Vụ Tán, nhớ thêm tôi vào danh sách bạn bè!”
Nam Kính đứng lặng trên đường nhìn theo Vân Cảnh Hàm, rồi cúi đầu tìm tên Vân Khai Vụ Tán, không chút do dự gửi lời mời kết bạn, đối phương tạm thời chưa chấp nhận.
Tìm việc không phải ngày một ngày hai, pk tự do làm Vân Cảnh Hàm vò đầu bứt tai cũng nên đi xem một chút, Nam Kính kiểm tra bản đồ một chút, thì ra cách đây hai con đường.
Rẽ hai lần, một tòa kiến trúc hình trứng thật lớn như hoàn toàn phong bế xuất hiện trong tầm mắt.
Quả trứng phát ra ánh sáng trắng nhạt, như một viên dạ minh châu.
Tòa kiến trúc không lớn nhưng có thể thấy được khoa học kĩ thuật vô cùng tiên tiến.
Quanh đây mỗi người mỗi vẻ đều là trai thanh gái tú như trong tranh, đâu đâu cũng thấy mỹ nhân, làm Nam Kính nhịn không được líu lưỡi, đi theo phía sau họ vào.
“Mời lựa chọn vị trí.” Thanh âm điện tử lên tiếng.
“Chọn vị trí? Tất nhiên phải tốt một chút.” Nam Kính có chút không hiểu nói.
“Tích, vị trí tốt nhất, vé vào cửa 5000 kinh nghiệm, trừ 5000 kinh nghiệm, số dư 0, mời bổ sung vào tài khoản.” Cả quá trình làm đoàn người đằng sau không khỏi tròn mắt nhìn Nam Kính.
Nam Kính cũng há to miệng dại ra.
Trái tim yếu đuối của cậu lại bị thương, 5000 kinh nghiệm dù là tiền đế quốc hay thế giới ảo tỉ lệ quy đổi là 1:1 đó, đây cũng được coi là chút tài sản cậu ở thế giới thật rất cẩn thận chi tiêu không dám xài loạn, không tin được chỉ vì một cái vé vào mà tiêu sạch!
Á, đau lòng muốn chết!
Cả răng cũng rất đau, nhưng người bên cạnh lại không nghĩ như vậy
“Người anh em cũng chịu khó đầu tư thật.” Một thanh niên nhịn không được mà lên tiếng, vỗ vai cậu bội phục nói: “5000 kinh nghiệm đó, tôi ở chỗ này lâu như vậy cũng chưa gặp ai sảng khoái bỏ 5000 để vào cửa như vậy, huống chi đây không phải là trận chung kết.”
Cậu ta không thấy được gương mặt đang cúi xuống của Nam Kính đã lệ rơi đầy mặt.
Vị trí đúng là có tốt có xấu, vị trí càng tốt càng đắt, khoảng cách cũng gần sàn đấu hơn.
Nhưng vị trí bình thường cũng không tệ, chỉ là hơi xa sàn đấu một chút nhưng với trình độ khoa học kĩ thuật tiên tiến hiện tại màn hình phóng to mấy trăm lần đã có thể khắc phục hoàn toàn.
Có thể nói, ngoại trừ fan hâm mộ cuồng nhiệt nhất thì cũng chỉ có bọn thiếu gia không tiền xài không hết mới chọn, rất ít người vì xem thi đấu mà bỏ nhiều tiền như vậy.
Vẻ mặt Nam Kính vặn vẹo, cười thảm nói: “Vé bình thường nhiều ít?”
“À, 50 chỗ cũng tốt rồi.”
50……..!50…….!50……
Hồn Nam Kính giống như bị trôi đến giữa sân.
Mới vừa vào trong, cậu đã bị biển người ở đây làm cho dừng lại.
Ở giữa chính là sân đấu PK, trên không là màn hình quan sát siêu lớn, bốn phía đều là chỗ ngồi dạng bậc thang.
Mấy vạn chỗ ngồi đều kín, tiếng la rung trời làm lỗ tai Nam Kính cũng sắp bị ù rồi, cậu mơ hồ nghe được mấy cái tên đảo khắp khán đài.
Chắc là thần tượng trong truyền thuyết rồi?
Đến giờ Nam Kính còn chưa biết chỗ này sắp PK gì, nhưng cậu dám khẳng định hiệu quả cách âm của đấu trường hình trứng này vô cùng tốt, nếu không với âm lượng này đứng cách hai con phố cũng có thể nghe thấy.
Lúc này, một một cô gái mặc lễ phục bước đến trước mặt Nam Kính tươi cười nói: “Chào ngài Nam Hữu Kiều Mộc tiên sinh, tôi là người hướng dẫn ở đây, PK sắp bắt đầu mời ngài đi theo tôi đến vị trí của mình.”
Nam Kính đăng kí ID tên là Nam Hữu Kiều Mộc, không cần phải nói, trận này có tới mấy vạn người xem nhưng người hướng dẫn lại đặc biệt đến chỗ cậu tất nhiên là vì 5000 kinh nghiệm đó.
Thịt đau lòng cũng đau, tâm tình Nam Kính có chút áp lực gật gật đầu, đi theo hướng dẫn viên đi vào thông đạo riêng.
“Ngài có bất kì thắc mắc gì cũng có thể hỏi tôi, tôi rất sẵn lòng giải đáp.”
Cô gái thấy vị khách hàng này mặt ủ mày chê, liền chủ động bắt chuyện với nụ cười tiêu chuẩn trên môi, tuy rằng nàng cũng rất tò mò tại sao vị khách nhân này lại chọn gương mặt mộc mạc đến vậy.
“Tôi hiện tại chỉ có một thắc mắc.”
Nam Kính mặt hơi cúi xuống, mặt thâm tình nhìn cô gái ánh mắt trông chờ đối diện.
“Cái gì?” Nụ cười cô vẫn ấm áp như cũ.
“Có thể trả vé không?”
“…” Nụ cười của cô vô cùng miễn cưỡng.
Đây là lần đầu tiên có người mua qua vé thượng hạng lại đòi trả vé, vẫn tố chất chuyên nghiệp như cũ, nữ hướng dẫn nghiêm túc nói: “Chuyện này, tình huống này, là do chúng tôi phục vụ không đủ chu đáo sao? Tất nhiên nếu ngài muốn trả vé, tôi có thể báo lên trên xin chỉ thị.”
Chẳng lẽ trả vé không được?
Nam Kính sửng sốt một chút sau đó nở nụ cười nói: “Không cần nghiêm túc như vậy, tôi chỉ đùa thôi.”
Nữ hướng dẫn viên thở phào nhẹ nhõm, đồng thời lộ ra nụ cười thân thiết, thái độ đối với Nam Kính cũng gần gũi hơn nhiều.
Tuy thanh niên trước mặt không xinh đẹp giống người khác, nhưng có thể thấy được là một người rất bình dị gần gũi, lô ghế khách quý thường thấy đều là các thiếu gia tiểu thư giàu có nhưng xa cách.
“Ngài là lần đầu tiên tới đây sao?”
“Đúng vậy, là do bằng hữu ta giới thiệu, khá tò mò nên tới xem.” Nam Kính nói.
“Hôm nay tại thế giới ảo là ngày cuối cùng thi đấu tự do, tuyển chọn giữa liên minh cơ giáp cùng liên minh cổ vũ, có vài vị minh tinh cấp bậc đại thần cũng tham gia, tuy rằng có thể không lên sàn đấu, nhưng người dự thi mới cũng không tồi, thi đấu nhất định cũng rất xuất sắc!” Cô gái nói đến hai mắt đều sáng lên.
Nam Kính không chút nghi ngờ, chỉ cần nhìn trên khán đài ồn ào náo nhiệt cũng đã cảm nhận được.
“Liên minh cơ giáp cùng liên minh cổ vũ?”
Nam Kính thật không biết gì cả, đầu óc hơi khó hiểu.