Bạn đang đọc Trọng Sinh Chi Đệ Nhất Đế Hậu Tinh Cầu – Chương 211
☆ Chương 292: Thân phận hoàng thái tử đế quốc
Tháng mười hai là một tháng mùa hạ cuối cùng của Solo tinh cầu, nhiệt độ đã bắt đầu hạ xuống, dương quang ấm áp thư thích mà không chói chang, trong gió mang theo hơi say mà không vội vã, làm cho tâm tình mọi người cũng tốt hơn rất nhiều.
Những ngày qua sơn gian biệt thự không có người nào, vì để cho an toàn, Nam Kính đơn giản trở về phòng ký túc xá ở.
Thiên hạ này, Nam Kính vừa vào cửa liền bị nhào tới đầy cõi lòng.
Từ lần trước Vân Cảnh Hàm sau khi về nhà, đây là lần đầu tiên Nam Kính nhìn thấy cậu ta.
Trong ký túc xá, Vân Cảnh Hàm dĩ nhiên đã khôi phục nguyên bản loại trạng thái cả ngày cười ngây ngô nhảy nhót tưng bừng kia, khuôn mặt như trước tươi cười kiêu nhân, thật vui vẻ, chỉ có điều trên mặt thịt đô đô mập mập biến mất, rút đi không ít mùi vị ngây ngô.
Vân Cảnh Hàm đã nghe nói chuyện của Nam Kính, vừa thấy được cậu liền vây quanh Nam Kính hỏi hết đông tới tây.
“A a Kính Kính cậu có khỏe không? Nghe ca ca tớ nói lực lượng cảnh sát hiện tại đã tham gia điều tra Faranda gia tộc, cậu là thế nào mà đắc tội tên biếи ŧɦái như vậy a, quá không khoa học rõ ràng tính tình cậu rất tốt.”
Nói một hơi nhiều như vậy, Nam Kính rất là tri kỷ mà rót cho Vân Cảnh Hàm chén nước.
Faranda gia tộc bị điều tra sao?
Nam Kính liền nghĩ tới thời gian gần đây đều không thể liên hệ với Lantis, anh ấy quả nhiên là đang giải quyết chuyện này.
Lắc đầu một cái, Nam Kính nói: “Tớ cũng không biết tớ đắc tội người nào, đại khái là cùng bọn họ bát tự không hợp đi.”
Vân Cảnh Hàm ưu thương mà thở dài, đi tới ôm Nam Kính một cái, an ủi: “Kính Kính cậu đừng sợ, tớ tin tưởng những người xấu kia chẳng mấy chốc sẽ bị bắt.”
Nói thật, Nam Kính đối với cái sự kiện ác tính này trong thời gian ngắn cho ra mà kết quả căn bản không ôm hi vọng, dù sao manh mối hầu như đều đứt đoạn, nhưng thời điểm Phong Tiệm Ly nói cho cậu biết, tất cả những người mai phục gần lớp học chuẩn bị tùy thời hành động kia, cũng đều sau khi nhiệm vụ thất bại mà uống thuốc độc tự sát, chưa từng bắt được người sống.
Nam Kính cười cười, không dấu vết đem đề tài chuyển đến trên người Vân Cảnh Hàm.
“Cậu thì sao? Mấy ngày nay điều chỉnh thế nào rồi?”
Nghe Vân Cảnh Hàm lúc nói đến ca ca hắn, không có vẻ lúng túng cùng khổ sở, Nam Kính tuy đối với kết quả như thế này thật bất ngờ, nhưng cũng đánh tâm nhãn thở phào nhẹ nhõm trong lòng.
Vân Cảnh Hàm cũng không biệt nữu, cười hắc hắc, gãi đầu nói: “Đại khái là tớ quá nôn nóng đi, không có cân nhắc ca ca đối với chuyện này có tiếp thu nổi hay không.
Kỳ thực, tớ phát hiện có lúc con người không thể quá thẳng thắn a, nếu không sẽ hù người chạy mất.”
Cậu ta tễ mi lộng nhãn lại gần, ở bên tai Nam Kính hạ thấp giọng vô cùng thần bí nói: “Tớ dự định tiến lên dần dần, trong bóng tối phá hoại quan hệ của anh tớ và tiểu yêu tinh kia, lợi dụng ưu thế của bản thân khiến giữa người kia và anh tớ dần dần sinh ra hiềm khích, ngược lại lâu ngày, tớ cũng không tin tâm anh ấy làm từ cục đá.”
Nam Kính nghe lời này, không nhịn được xì một tiếng bật cười.
Tuy rằng cậu rất chán ghét loại người thứ ba phá hoại tình cảm của người khác, nhưng vai chính đổi thành Vân Cảnh Hàm, trình độ tiếp thu của cậu tại sao lại cao như vậy a?
Có lẽ bởi vì thói quen thấy Vân Cảnh Hàm cùng Vân Thiên Dật ở cùng một chỗ đi, cho nên luôn luôn tại trong tiềm thức đem người yêu chính quy của Vân Thiên Dật xem thành người thứ ba đến không đúng lúc.
Hết cách rồi, ai bảo cậu thiên vị người của mình a!
“Nhìn thấy cậu như vậy là tớ an tâm rồi, yêu thích liền đi tranh thủ một chút, khóc bù lu bù loa cũng không có tác dụng gì a.”
Hai người đồng thời nhớ tới cảnh tượng bi ai ngày ấy, không khỏi nhìn nhau, sau đó không kềm được cười ha ha thành một đoàn.
Náo loạn một lát, Nam Kính nghĩ đến một ít chuyện, nhân tiện nói: “Thiết bị đầu cuối của cậu có phương thức liên hệ với Miphira không?”
Vân Cảnh Hàm đang nâng điểm tâm ăn không còn biết trời đâu đất đâu, nghe vậy phun một cái, bột bánh bích quy bay loạn, hồ nghi nói: “Cậu ta không phải là người tốt lành gì a, cậu tìm cậu ta làm gì?”
Nam Kính nói: “Tớ hoài nghi chuyện của cậu ta và Yni có chút liên quan.”
Vân Cảnh Hàm trầm tư một chút, nói: “Miphira trước đó đã bị mang đi, nhóm cáo già nên hỏi nên hoài nghi cũng đã làm đến không sai biệt lắm, nhưng mà một chút hiệu quả đều không có.
Hơn nữa tớ ngày hôm nay khi đi học, phát hiện cậu ta trở nên có chút tối tăm, cậu vẫn là đừng tìm cậu hay có cái gì đó tiếp xúc thì hơn a.”
Kỳ thực Lantis trước đó cũng đã đem kết quả dò hỏi Miphira nói cho Nam Kính, nhìn qua đích xác cũng không có bất cứ vấn đề gì.
Vân Cảnh Hàm tiếp tục nói: “Nếu như cậu hoài nghi Faranda gia tộc, chẳng bằng hướng đến trên người Sidya tra một chút.”
Sidya?
Nam Kính bắt được danh tự này, trong lòng bỗng nhiên chấn động —— đời trước chết, tuyệt đối cùng người kia không thoát khỏi quan hệ, nhưng lần đó là bởi vì Mục Hoài An, lý do gϊếŧ mình quá đơn giản, vậy lần này là gì a?
Thời gian gần đây không có hoài nghi Sidya, là bởi vì mình không có khả năng cùng Mục Hoài An, Sidya thành danh đã lâu, căn bản không có nguyên nhân gϊếŧ mình a.
Nhưng Vân Cảnh Hàm vừa nói như thế, Nam Kính bừng tỉnh hồi tưởng lại đời trước lúc Sidya và một nam nhân xa lạ sát hại cậu, nói một câu “Toàn bộ đế quốc thiên tài, chỉ có một mình ta là đủ rồi”.
Trong đầu Nam Kính giống như là xua tan được mây mù, đem chuyện trước đây không tìm hiểu được kết hợp với những chuyện phát sinh ở trên người mình này khó bề tin tưởng, từng cái từng cái hạt châu nối liền thành một chuỗi, làm cho cậu phát hiện rất nhiều sự tình trước đây đã bị quên đi——
Tỷ như, Mục Hoài An tình nguyện cùng một người không yêu bên nhau, cũng muốn được cái gì đó.
Tỷ như, Sidya có lý do mà gϊếŧ cậu, nhưng cái lý do này cũng không phải vì Mục Hoài An, hoặc là nói cũng không chỉ vì hắn, mà là có liên quan đến loại năng lực trên người cậu.
Mà loại năng lực này, đủ khiến mười năm sau đã được khen là “Thiên tài số một giới chế tạo cơ giáp” Sidya ghi hận lại kiêng kỵ, dù cho cậu đối với chế tạo cơ giáp không biết gì cả, cũng phải gϊếŧ cho sướng, nhổ cỏ tận gốc.
Trên người Nam Kính một trận phát lạnh.
Nếu như cậu suy đoán chính xác, kia ít nhất nói rõ, năng lực và bí mật của cậu, tất nhiên sẽ có một người biết, đồng thời mục đích của hắn và lão bản tuyệt nhiên bất đồng, người kia, là muốn cậu chết!
Không, không được.
Hiện tại năng lực tự vệ của cậu còn chưa đủ, cậu đem hết thảy đều nghĩ rất đơn giản!
Lantis biết không?
Weinman biết không?
Còn có những người khác…
Vừa nghĩ tới có người lòng mang ý đồ xấu từ rất sớm đã nhìn chằm chằm chính mình, Nam Kính liền tê cả da đầu, thậm chí có loại cảm giác thấp thỏm bất an cùng kinh hoảng.
“Cậu làm sao vậy? Uy, Kính Kính cậu đừng làm tớ sợ.”
Vân Cảnh Hàm bị Nam Kính trắng bệch sắc mặt dọa sợ, vội vã lắc thân thể cậu dò hỏi.
Nam Kính nắm lấy tay Vân Cảnh Hàm, cấp thiết hỏi: “Cậu tại sao nghĩ đến Sidya?”
Vân Cảnh Hàm sửng sốt một chút, không nghĩ như thế nào liền nói: “Ồ nha, đây là tớ đoán.
Anh tớ trước kia còn kêu tớ nhắc nhở cậu chú ý an toàn, Sidya bị cậu hai lần liên tục phá vỡ ghi chép hắn vẫn lấy làm kiêu ngạo, có thể sẽ trả đũa cậu, tuy rằng tớ cảm thấy không cần thiết, mà anh tớ nói có mấy người tự xưng là thiên chi kiêu tử, từ nhỏ đã bị chiều hư, làm nên chuyện sai lầm cũng là chuyện thường…!Bất quá tớ nhìn cậu khi đó cả ngày cùng Lantis bên nhau, bảo đảm an toàn tuyệt đối nên không nói.”
Bởi vì đố kị, lẽ nào thật sự có người sẽ bởi vì loại lý do này gϊếŧ người sao?
Nam Kính không biết, nhưng cậu hiểu rõ một điều, có một số việc Lantis rất thẳng thắn.
Xế chiều hôm đó, Nam Kính gõ vang cửa phòng làm việc của hiệu trưởng.
Phòng làm việc to lớn không chỉ có một mình Lantis, Weinman, Phong Tiệm Ly và Hi Lâm mà còn có cảnh sát A Nhĩ Pháp đã từng điều tra cậu, nhìn có vẻ như còn đang thảo luận vụ án, thậm chí còn đã xảy ra tranh chấp kịch liệt.
Lantis đã rất lâu chưa nghỉ ngơi, nhưng trên mặt lại không biểu hiện ra vẻ mỏi mệt, nhìn thấy Nam Kính liền đứng dậy ôm cậu một cái, lôi kéo cậu ngồi ở bên cạnh mình.
Đối với việc Nam Kính đến, có người không đáng kể, có người mừng rỡ, đồng ý, có người lại không quá tình nguyện.
Hi Lâm hai chân bắt chéo như người không xương dựa vào ghế salon, khinh thường quét mắt nhìn Nam Kính, nói: “Kêu cậu ta tới làm cái gì, thành sự thì ít bại sự thì nhiều.
Lúc đó ta cũng mặc kệ cậu ta.”
Hi Lâm nói chuyện thật không tốt, Phong Tiệm Ly và Lantis đồng thời cau mày, lộ ra biểu tình không đồng ý.
“Hi Lâm, đừng quên thỏa thuận giữa chúng ta.” Lantis hời hợt nói một câu.
Hi Lâm sắc mặt thay đổi mấy lần, bĩu môi, nói: “Tùy ngươi.”
Nam Kính nhìn Lantis nói: “Em hi vọng trong gian phòng này không có người không đáng tin.”
Có lẽ là vẻ mặt của cậu quá nghiêm nghị, e rằng ngôn ngữ của cậu quá trắng trợn, tất cả mọi người đang ngồi cảm nhận được Nam Kính có chuyện cần nói, còn tuyệt đối rất quan trọng.
Vài ánh mắt đồng thời rơi vào trên mặt A Nhĩ Pháp, đồng thời không cần nói cũng biết.
Hai mắt A Nhĩ Pháp ác liệt câu câu nhìn Nam Kính, nói: “Tôi biết tất cả chuyện liên quan đến cái án kiện này, cậu hoàn toàn có thể tín nhiệm tôi.”
Thái độ Lantis rất cường ngạnh, nhàn nhạt nói: “Đi ra ngoài.”
A Nhĩ Pháp hiển nhiên không muốn từ bỏ cơ hội thật tốt này, kiên trì nói hắn được quốc vương cùng đế hậu trao quyền.
Lantis nắm tay Nam Kính không dễ phát hiện mà căng thẳng, bị Nam Kính nhạy bén cảm giác được.
Nam Kính nghiêng đầu nắm chặt lại tay Lantis, hướng A Nhĩ Pháp nói: “Xin lỗi cảnh sát, đây là chuyện riêng của tôi, không tiện tiết lộ cho anh bất cứ cái gì.”
“Cậu đang nói láo.” A Nhĩ Pháp lạnh giọng nói.
Hắn làm cảnh sát hình sự nhiều năm, hỏi cung vô số phạm nhân, từ lâu đã luyện thành tuyệt kỹ dựa vào ngôn ngữ mà phán đoán thật giả, nhưng lời nói của Nam Kính không hề có chút kỹ xảo che giấu nào, dễ như ăn cháo liền bị phát hiện.
Đôi môi Weinman hơi câu lên, nhấp rượu, đôi mắt sáng đảo một vòng trên người Lantis.
Đây chính là cơ hội tốt, hắn không tin Lantis còn có thể không duyên không cớ buông tha.
Lantis động viên mà nắm vai Nam Kính có chút cứng đờ, nâng lên âm thanh, tràn đầy cảm giác uy nghiêm và ngột ngạt ——
“Nếu như ngươi kiên trì, ta sẽ dùng thân phận hoàng thái tử đế quốc, cướp đoạt quyền của ngươi đối với bản án này, sau đó ta sẽ báo cáo tình huống phụ hoàng và phụ hậu sau.”