Đọc truyện Trọng Sinh Chi Đáo Giảo Cơ Du Hí – Chương 77
Tác Phi nguyên bản đang chiếm thượng đột nhiên cảm nhận được áp lực cường đại nhiều gấp mấy lần lúc trước. Lúc này cậu mới ý thức được rằng tên khôi lỗi sư này thế nhưng vẫn chưa xuất toàn lực, cư nhiên vẫn luôn bảo lưu sức mạnh!
Tại sao lại bảo lưu? Chẳng lẽ là từ dầu đến cuối đều luôn xem thường cậu sao?
Suy nghĩ như vậy khiến Tác Phi bắt đầu điên cuồng phản kích. Cậu đã không còn bất cứ điều cố kị gì, tất cả mọi người mà cậu coi trọng đều đang ở nơi này, mà chỉ cần cậu toàn lực ứng phó, ngoài thắng lợi cũng chỉ có thể thắng lợi!
Tâm vô tạp niệm, vả lại chiến ý sục sôi, Tác Phi cứ như thế mà được truyền cảm hứng, một hơi kích phát linh hồn lực cường đại ra ngoài. Cậu kiên cường, dũng cảm, không chỗ nào sợ hãi! Cậu sẽ không buông bỏ, vĩnh viễn không nhận thua, cậu muốn tập trung tinh thần chống đỡ cùng với địch nhân.
Đây là một trận chiến không thấy máu, nhưng so với bất luận chiến trường huyết tinh tràn ngập nào đều hung hiểm gấp trăm lần.
Bọn họ so đấu chính là tinh thần, là tín niệm. Trái tim một người có chút yếu đuối, có chút lui bước, có chút sơ suất đều sẽ dẫn đến thất bại hoàn toàn.
Salva đối với chính mình phi thường có niềm tin. Gã tự nhận rằng trước đó bị rơi vào tình huống xấu từ đầu đến đuôi là vì áp chế Hull, hơn nữa gã đích xác không coi trọng Tác Phi. Một tên Tinh Linh thoái hóa, làm sao có thể có tinh thần lực cường đại?
Gã là khôi lỗi sư duy nhất còn lại trên Jalands. Thân là một khôi lỗi sư, điều kiện cơ bản nhất chính là sự chuyên chú tập trung. Này không phải là một câu nói ngoài miệng, mà là đã trải qua hơn một ngàn năm huấn luyện. Salva tự nhận rằng phóng tầm mắt toàn bộ Jalands, so đấu về tinh thần lực, không có ai mạnh mẽ hơn gã. Mặc dù là các vị thần đã qua đời thì người có khả năng áp chế gã cũng chỉ có thể đếm được trên đầu ngón tay, lại càng đừng nói đến một tên Tinh Linh tộc đã thoái hóa vô hạn trước mắt.
Cho nên nói, gã tự tin, tuy rằng đã áp ý nghĩ khinh địch xuống dưới, nhưng ở sâu trong nội tâm, sự kinh bỉ cũng không phải dễ dàng như vậy liền biến mất.
Gã chính là xem thường cái chủng tộc luôn ra vẻ đạo mạo, giả thanh cao đó; những khuôn mặt khi làm chuyện độc ác ấy đáng hận tới mức nào… Sự cừu hận ăn sâu bén rễ cùng với trận đấu hiếm gặp này đều đang không ngừng ảnh hưởng tới cảm xúc sâu nhất trong nội tâm gã.
Lý trí đang tiêu tán, đang điên cuồng kêu gào. Salva đã sớm quên rằng Tác Phi là chiếc chìa khóa để Samuel thức tỉnh. Gã hiện tại chỉ có một suy nghĩ, chính là đả bại cậu, xâm chiếm cậu, khiến cho tinh thần lực của cái tên ghê tởm này hoàn toàn hỏng mất, để cậu quỳ trên mặt đất nước mắt giàn dụa, hẹn mọn cầu xin tha thứ, nhượng gã thống khoái chà đạp!
Trên thực tế, tâm lý này của gã đã ở trên bờ vực nguy hiểm.
So với sự cực đoan tàn nhẫn của gã, trạng thái tinh thần của Tác Phi tích cực hơn nhiều. Sự kiên cường, chấp nhất, không chịu thua của cậu là phản kháng, là tự cứu mình. Tín nhiệm mà cậu lựa chọn sẽ gia tăng cường độ tinh thần lực, sẽ theo sự kiên trì cùng cố gắng không ngừng mà lấy được càng nhiều lực lượng lâu dài.
Cậu là chính diện, hướng về phía trước, mà Salva lại bị cừu hận cùng tự phụ che mất ánh mắt.
Cuộc đua tinh thần lực cần nhất chính là lý trí thanh tỉnh. Khi lý trí trở nên hoàn toàn điên cuồng, bức tường tín nhiệm trong nháy mắt sẽ sụp đổ, khiến tất cả mọi thứ của bản thân bị bại lộ ra trước mắt đối phương.
Ngay từ đầu, Salva cũng đã định trước sẽ thất bại.
Gã tự phụ lại khinh địch, cừu hận cùng trả thù đầy cõi lòng. Những cảm xúc chồng chất này càng khiến gã mất đi lý trí, thẳng đến cuối cùng sau một đòn công kích mãnh liệt, bức tường thủy tinh gã dựng lên đã bị vỡ tan tành, bị Tác Phi hoàn toàn công chiếm.
Tác Phi chưa bao giờ sử dụng, mà bản thân cậu cũng không biết đến loại lực lượng này. Tại giờ khắc này nó bị động bị kích phát ra, cậu như trở thành một chiến sĩ công thành đoạt đất, trong thế giới tinh thần của Salva tùy tiện rong ruổi. Cậu không biết lựa chọn tiếp nhận, cũng hoàn toàn không biết nên khắc chế như thế nào, chỉ đành tiếp thu toàn bộ mọi thứ trong bộ nào đó.
Salva thua, thua từ đầu đến đuôi. Gã cả một đời dài lâu đều nghiên cứu làm thế nào để khống chế người khác, làm thế nào xâm lược người khác, làm thế nào chế tạo búp bê, nhưng chưa bao giờ nghĩ đến, chính mình cư nhiên sẽ có ngày bị điều khiển, bị cắn nuốt.
Gã sợ hãi, hoảng loạn. Gã phản kháng không được. Đối mặt với tinh thần lực kinh người của Tác Phi, gã yếu ớt như một đứa trẻ sơ sinh. Gã cảm giác rõ ràng rằng tất cả những gì mình sở hữu đều đang trôi đi. Đợi cho sau khi toàn bộ bị cắn nuốt, gã sẽ mất đi hết thảy, trở thành một tên phế nhân!
Không… Này không nên, không có khả năng, hoàn toàn không đúng!
Gã không có khả năng thất bại! Gã không có khả năng bại bởi một tên Tinh Linh yếu đuối, thoái hóa, sớm muộn gì cũng sẽ bị nguyền rủa cắn nuốt!
Chỉ cần giết cậu ta, giết cậu ta rồi thì tất cả sẽ trở về, tất cả của gã đều sẽ trở về.
Giết cậu ta. Đúng, gã có thể giết cậu ta. Gã còn có Hans, tinh thần của gã cùng Hans là tương liên. Gã có thể hạ mệnh lệnh cho Hans, khiến Hans giết chết Tác Phi.
Chỉ cần thân thể Tinh Linh tử vong, như vậy chẳng sợ tinh thần cậu ta cường thinh cỡ nào, cũng chỉ còn cách chờ chết. Đúng vậy, đây là phương pháp đơn giản cỡ nào. Gã như thế nào mà không sớm nghĩ tới?
Salva hưng phấn bắt đầu hạ lệnh cho Hans, nhưng không hề tiếp nhận được lời hồi đáp vô cảm xúc như trước kia.
Trong lòng gã lộp bộp một tiếng. Vì sao lại không đáp lại? Hans đã thoát ly khỏi sự điều khiển của gã?
Không, không có khả năng. Salva cơ hồ là dùng hết phần lực lượng cuối cùng, tại trong đầu gào thét một trận: “Giết hắn! Ta lệnh cho ngươi giết hắn!”
Qua hồi lâu, gã rốt cuộc nghe được âm thanh quen thuộc kia: “Vâng, chủ nhân.”
Salva thở phào một hơi.
Nhưng ngay sau đó, một trận đau nhức thấu tim đột ngột truyền tới, mùi máu tươi gay mũi tràn ngập toàn bộ không gian. Sự hít thở không thông bất chợt ập tới làm cho đại não Salva trong nháy mắt trống rỗng.
Mà chút khoảng trống này vừa lúc để cho gã thu dọn đại não, ngắn ngủi từ trong trận chiến tinh thần lực kia thoát ra. Gã kinh ngạc nhìn thanh trường kiếm trước ngực cùng với người cầm kiếm. Vì sao? Vì sao lại là ngươi?
Hans, vì sao ngươi sẽ giương mũi kiếm về phía ta.
Nhìn về ánh mắt trống rỗng của nam tử tóc lam, Salva trong nháy mắt sáng tỏ. Là gã thua, thua triệt triệt để để.
Tại thời điểm tinh thần của gã bị ăn mòn, khế ước gã lập với Hans đã bị Tác Phi cướp đi. Hans đã không còn thuộc về gã, búp bê của gã đã không còn là của gã.
Gã kinh ngạc nhìn Yêu Tinh tóc lam tung bay, trước sau như một không lộ vẻ mặt gì, chỉ biết thuận theo, một mực nghe theo mệnh lệnh của gã, vô luận là đúng hay là sai, hắn đều sẽ chấp hành.
Nhưng hiện tại, gã thế nhưng lại mất đi búp bê của mình… Nhận thức này khiến Salva hoàn toàn buông bỏ tất cả chống cự, cảm giác lồng ngực đau đớn theo sự tiêu tán của tinh thần cũng trở nên không còn rõ ràng như thế nữa.
Thẳng đến cuối cùng, gã mở to mắt, thân thể thẳng tắp ngã về phía sau, mất một lượng máu lớn cùng tinh thần suy nhược khiến cho trên mặt gã không còn chút huyết sắc nào, dung nhan nguyên bản đẹp đẽ cũng trở nên già nua bất kham. Mất đi linh hồn, phần thể xác này liền như ngọn nến trước gió, chỉ cần một trận gió nhẹ cũng có thể thổi tắt.
Tác Phi giật mình mở mắt ra. Cậu cố nén cơn đau đầu kịch liệt, nhanh chóng nhìn về phía Samuel. Cảnh tượng lot vào tầm mắt cậu khiến ngực cậu một trận đau đớn bén nhọn.
Cậu cơ hồ không cần tự hỏi gì đã niệm ra được chú ngữ đã được ghi nhớ trong tim. Chúng không phải là của cậu, nhưng giờ này khắc này cũng đã cùng cốt nhục của cậu hòa hợp nhất thể.
Chú ngữ cổ xưa mà xa lạ từ trong miệng cậu thong thả phun ra, nặng nề như gõ vào linh hồn, tiếp đó một màn kinh người xuất hiện.
Bởi vì trận chiến thảm thiết này mà trên mặt đất nằm la liệt vô số thi thể, nhưng giấy phút này, chúng lại vì chú ngữ khàn khàn đó mà từ tốn đứng thẳng lên. Bọn chúng trong mắt trống rỗng, máu tươi trên người còn chưa ngừng chảy, như là quỷ hồn lấy mạng người mới từ địa ngục hiện lên. Điên cuồng xông vào chiến trường.
Bọn chúng dã man, bạo lực, không có kết cấu, nhưng sức lực lớn, lại hoàn toàn không có chút sợ hãi. Đám ‘Tác Phi’ dối trá đó gặp công kích đầu tiên, bị cắn xém, bị gặm nhấm, bị giết chết một cách vô cùng hung tàn đáng sợ.
Mà sau khi chết rồi… Những thi thể đó lần thứ hai đứng lên, hướng về phía chiến trường lao tới.
Đây là một trận chiến đấu dị thường quỷ dị khủng bố, cảnh tượng đẫm máu nhượng người buồn nôn. Mấy tên pháp sư đang thi pháp, chiến sĩ đang chống cự cùng với thích khách đang đánh lén đều sợ ngây người. Bọn họ ngây ngốc đứng nhìn, sau khi lấy lại tinh thần thì từng đợt tiếng thét vang lên.
Tình hình này hoàn toàn nằm ngoài tầm kiếm soát. Sự sợ hãi từ đáy lòng dâng lên, không thể ngăn chặn. Cảnh tượng khủng bố như vậy khiến ý chí chiến đấu của họ mất triệt để, bọn họ vô pháp tác chiến, chỉ muốn đào tẩu. Chạy thoát khỏi địa ngục này.
Ý thức của Tác Phi cũng không rõ ràng như vậy. Cấm chú cậu đang sử dụng là ma pháp nguyền rủa mà ngay cả Salva cũng không thể thao tác được. Cậu cũng không biết, nhưng mà nhìn đến bộ dáng của Samuel, sự phẫn nộ thật sâu khiến cậu lựa chọn nó.
Vì cái gì, vì cái gì lại muốn vô hưu vô chỉ* tới quấy rầy bọn cậu? Bọn cậu cũng không làm chuyện xấu gì, không quấy nhiễu đến bất kì ai, nhưng vì sao chính là không chịu buông tha bọn cậu?
*không ngừng, bất tận
Cậu lẳng lặng đi về phía Samuel. Vết thương trên người Samuel rất nhiều, mà nặng nhất cũng là trên ngực, là vết thương trí mệnh một tay cậu tạo thành kia.
Trái tim là nơi uy hiếp của Samuel, máu nơi đó chảy sạch, Samuel sẽ chết.
Cậu so với ai khác đều rõ ràng hơn, nhưng chính cậu lại một kiếm hướng vào tim của hắn. Nghĩ đến đây, Tác Phi quả thực như đồng cảm với hắn, tim của cậu cũng rất đau, thanh kiếm này giống như đồng thời đâm xuyên qua tim cậu vậy, đau tột đỉnh.
Cậu cúi đầu, từ từ nhắm mắt lại hôn lên.
Giữa một mảnh huyết nhục mơ hồ, trong địa ngục tàn khốc với tiếng kêu rên nổi lên bốn phía, cậu từ từ nhắm lại đôi mắt, vẻ mặt sạch sẽ, thần thánh.
Thánh quang bao bọc lấy hai người, trắng noãn, tinh thuần như là vầng mặt trời tốt đẹp, chói lóa mắt.
Đợi đến khi quang mang thối lui, trên người nam tử tóc đen một miệng vết thương cũng không tìm được. Đôi mắt tím độc đáo của hắn sâu thẳm, xa xăm, nhưng trong đó chỉ có bóng dáng một người. Là Tinh Linh đã mê man đang tựa vào trong ngực hắn.
Samuel triển khai cánh, cặp cốt dực thuần đen thật lớn che trời lấp đất, như là ác ma từ vực sâu vừa thức tỉnh.
Hắn mềm nhẹ đặt một nụ hôn lên vầng trán Tinh Linh, thấp giọng nói một câu, sau đó đặt cậu lên trên lưng xích long.
Tại thời điểm hắn giương cánh bay lên không trung, khóe môi hắn nhếch lên một nụ cười tươi, từ đầu đến đuôi là vẻ trào phúng đối với giết chóc, đối với tranh đoạt, đối với tư dục.
Nên để hết thảy kết thúc, trận giết hại buồn cười này.
Quân đội của Nghịch Thiên bởi vì trận chiến đấu khủng bố này cũng đã sớm tan rã, chò dù là Linde cũng bị một màn này làm cả kinh tới vô pháp thốt lên lời.
Mà lúc Samuel lao ra khỏi vòng vây, dừng trước mặt gã, Linde cảm giác một sự sợ hãi sâu sắc. Sau lưng dâng lên lãnh ý khiến gã cảm nhận được khí tức tử vong từ trước tới nay chưa từng trải nghiệm qua.
Gã gặp phải người không nên dây vào.
Một người mà gã đắc tội không nổi.
Không, hết thảy còn chưa có chấm dứt. Đây không phải là điểm cuối cùng. Bọn gã làm sao có thể thua ở nơi này, mấy ngàn năm hoạt động, làm sao có thể tại thời khắc này tiêu vong?
Bọn gã cũng không sai, bọn gã là vì chủng tộc của mình, vì tộc nhân của mình, vì sinh tồn, vì sống sót!