Đọc truyện Trọng Sinh Chi Đáo Giảo Cơ Du Hí – Chương 30
Tiểu Người Lùn Jonah vẫn tiếp tục gào to: “Trời ạ, một tấm da này tại sao lại tổn hại thành như vậy, lông đều bị nướng chỉ còn lại da! Này, này, này thật là phung… phung cái gì của trời ấy nhở?”
Evelyn hảo tâm bổ sung: “Phung phí của trời.”
Jonah vỗ tay vui vẻ: “Đúng đúng, chính là phung phí của trời!” Y cảm khái nửa ngày, rốt cuộc hậu tri hậu giác phát hiện bên dưới lớp da lông Hàn Băng Viêm Thú còn có một người.
Jonah giật mình nhảy lên, kêu to: “Mèn đét ơi còn có người nè!”
Evelyn bảo trì bộ mặt cá chết: “Chính xác là Ma tộc.”
“Ma tộc? A a a a a, Tinh Linh, nơi này có Ma tộc, ngươi mau cùng chúng ta chạy trốn đi, bị Ma tộc bắt lấy sẽ chết… chết cái gì không thây!”
“… Là chết không toàn thây.”
“Đúng đúng!”
Tác Phi 囧, lần đầu tiên đụng phải nhị hoá* trên đời, cảm giác này thiệt đúng là khiến người ta dở khóc dở cười, trở tay không kịp a.
*người ngốc ngếch
Phục hồi lại tinh thần, cậu lập tức trấn an Jonah: “Hắn là bằng hữu của ta.”
“Bằng hữu? Bằng hữu của ngươi là Ma tộc?”
Tác Phi gật gật đầu.
Jonah bật người, hai mắt toả sáng tràn ngập sùng bái: “Tinh Linh, ngươi không chỉ có ma pháp siêu phàm nướng chín lợn rừng, còn có dược liệu đẳng cấp cao nhất, hiện tại còn có một người bạn là Ma tộc! Ngươi thật sự là quá lợi hại!”
Tác Phi: …. Cậu lớn như vậy cũng chưa bao giờ được người khác sùng bái đến trình độ này đi? Cậu chưa từng được người ta khen tới mức như vậy đi? Cậu ngay cả bản thân cũng chưa từng nghĩ mình lợi hại như vậy đi?
Nhanh chóng ngăn chặn trái tim bé nhỏ đã có chút lâng lâng, Tác Phi nghiêm mặt nói: “Bằng hữu của ta thể lực tiêu hao quá độ, cần phải nghỉ ngơi thật tốt, ngươi có thể giúp ta an bài chỗ ở sao?”
Jonah lập tức vỗ vỗ ngực nói: “Ra khỏi rừng cây Manro chính là thôn của chúng ta, ta mang các ngươi về nhà ta!”
Lúc nhìn thấy hai Người Lùn này, Tác Phi đã đoán ra đây hẳn là lãnh địa tộc Người Lùn. Trên Jalands, chủng tộc khó xơi nhất, nếu Người Lùn đứng thứ hai thì không ai dám nhận đứng nhất. Khó xơi này cũng không phải nói về giá trị vũ lực, mà là tính cách.
Dẫu vậy, tính cách của họ cũng không giống như Ma tộc tàn nhẫn bạo ngược, không thể nắm bắt. Trên thực tế, bọn họ nhiệt tình trong sáng, yêu thích rượu thơm, thức ăn ngon, hào phóng lại trọng tình nghĩa. Nghe như vậy, tựa hồ cùng hai chữ ‘khó xơi’ không có bất cứ quan hệ nào, nhưng là bọn họ có một khuyết điểm trí mạng, đó là tính bài ngoại cực kì nặng. Bọn họ đối đãi người mình thích lẫn ghét đều không ra gì, thái độ ác liệt đến mức ngay cả người có tính tình tốt nhất cũng liên tục kêu khổ.
Người ở bên ngoài nhìn vào đều thấy Người Lùn vô cùng phân biệt chủng tộc. Bọn họ tự nhận mình là chủng tộc ưu tú nhất Jalands, lòng tự tin cùng chiều cao tỉ lệ nghịch với nhau. Họ đối với tộc nhân ấm áp như gió xuân, đối với ngoại nhân lại rét lạnh như băng đông.
Nhưng Tác Phi, người đã đem chủng tộc Người Lùn này công lược từ đầu đến đuôi, tỏ vẻ: bọn họ kỳ thật cũng chẳng phải phân biệt chủng tộc gì, chỉ là thích ghét phân minh. Chỉ cần là người họ tán thành thì bất luận làm cái gì cũng được bao dung vô hạn. Ngược lại, nếu không được tán thành thì vô luận làm cách gì để lấy lòng bọn họ đều sẽ bị bài xích.
Quan điểm rõ ràng như thế không chỉ nhằm vào ngoại tộc mà đối với tộc nhân cũng đồng dạng. Chẳng qua, trong tộc của bọn họ có rất ít người nhìn không vừa mắt mà thôi.
Nhưng ít nhất điều này cho thấy rằng bọn họ không phải vừa sinh ra là đã chán ghét người ngoại tộc, kì thật chỉ cần xoát đủ độ hảo cảm thì tộc Người Lùn chính là bằng hữu trung thành nhất.
Đương nhiên… Tác Phi bi ai nghĩ, điều kiện tiên quyết là thế giới Jalands này giống như trong game, không cần xuất hiện sự kiện như Arian nữa.
Bi kịch chính là, căn cứ theo tính lừa đảo của thế giới này thì tất cả đều rất khó nói a, ngay cả những thay đổi nghiêng trời lệch đất cũng có khả năng xảy ra. Xem ra chỉ có thể binh đến nước chặn, nước tới đất dìm mà thôi.
Lúc ban đầu, bọn Jonah bị lợn rừng đuổi theo nên hướng phía thôn mình chạy như điên, bởi vậy bây giờ bọn họ cách thôn không xa lắm.
Đi một lát đã ra khỏi rừng, rồi lại đi bộ một đoạn dài, lúc Tác Phi mệt gần chết cuối cùng mới thấy được thôn làng trong miệng Jonah.
Nói là thôn thì thật sự có chút khiêm tốn.
Đừng nghĩ rằng tộc Người Lùn vóc dáng thấp bé thì thôn của họ sẽ nhỏ. Trên thực tế, diện tích lãnh địa tộc Người Lùn trên Jalands cũng đứng nhất nhì. Nhân tộc đứng nhất thì không phải giải thích, Tinh Linh tộc đứng nhất từ dưới đếm lên cũng không cần giải thích. Nhưng dân cư tộc Người Lùn chỉ nhiều hơn Tinh Linh tộc một chút mà lại có diện tích lãnh địa đứng thứ hai liền có thể thấy được là trăm ngàn lần đừng khinh thường mấy bằng hữu tí hon này.
Tường vây bên ngoài thôn Người Lùn rất cao, nhưng may mắn cổng vào cũng không nhỏ lắm, bằng không Tác Phi phải bò vào thì xấu hổ lắm.
Vào trong thôn, Tác Phi lập tức bị cảnh sắc trước mắt hấp dẫn.
Những ngôi nhà nhỏ bé xếp san sát nhau, nhìn như vụn chocolate rắc lên trên một miếng bích quy, trông hỗn loạn nhưng không hiểu sao lại khiến cho Tác Phi có cảm giác ấm áp và yên bình.
Tộc Người Lùn tuy vóc người nhỏ nhưng giọng nói sang sảng, dân cư mặc dù không nhiều lắm nhưng vô cùng ồn ào, rộn ràng nhốn nháo, so với lãnh địa của Nhân tộc còn náo nhiệt gấp vài lần.
Những Người Lùn nhìn thấy Jonah đều sôi nổi chào hỏi, Jonah cũng nhiệt tình giới thiệu, dùng âm thanh vô cùng kiêu ngạo nói: “Vị Tinh Linh cùng Ma tộc này đều là bằng hữu của ta.”
Không có bất kì sự kì thị chủng tộc gì. Cho dù những Người Lùn này phải ngẩng đầu nhìn bọn Tác Phi nhưng lại tiếp nhận họ phi thường nhanh chóng, bởi vì hai chữ ‘bằng hữu’ đối với Người Lùn rất có phân lượng.
Tác Phi một đường đi tới, cảm giác chênh lệch kích cỡ làm cậu cảm thấy rất mới lạ. Đáng tiếc Samuel vẫn còn hôn mê, nếu không thật muốn cùng hắn nhìn quanh, xem xem những căn nhà kia nhỏ xinh thế nào.
Mà thú con tới đây hết sức hưng phấn. Haha, bản thần thú lớn lên quá chừng nè, mấy căn phòng nho nhỏ đó thực thích hợp với bản thần thú!
Lại đi một đoạn, bọn họ gặp một đại thúc Người Lùn râu ria xồm xoàm, sau khi nhìn thấy Jonah, ông hô to: “Nhóc con Jonah, ông nội con tìm con cả một ngày trời, con trở về chờ bị đánh đòn đi!”
Nghe nói thế, Jonah ủ rũ, nhỏ giọng nói: “Simba thúc à, ông nội của con đang ở nhà hay ở cửa hàng a, con… con chỉ ra ngoài chơi một chút, trời còn chưa tối đã trở về còn gì?”
Chuyên gia đả kích Evelyn cũng nói theo: “Đích xác là trước khi trời tối ngày hôm sau trở về.”
Đại thúc tên Simba trợn tròn mắt: “Hai thằng nhóc này lại còn qua đêm ở ngoài, khó trách lão nhân Eugene kia lại lo lắng như vậy. Còn không nhanh đi về!”
Jonah cũng không dám nhiều lời, chỉ bước nhanh hơn, chạy như bị ma đuổi.
Tác Phi còn chưa kịp phun tào tên đại thúc này thật uy vũ khí phách* đã bị chữ Eugene chấn trụ.
*Sư tử Simba là nhân vật chính trong phim Vua Sư Tử.
Người Lùn Eugene… Không phải là ông ta đi?
Có cần đi đâu cũng gặp người quen vậy không a. Đây là vận khí của cậu siêu tốt hay siêu tệ vậy a.
Nhịn không được, Tác Phi hỏi tiểu Người Lùn: “Jonah, ngươi họ Hall sao?”
Jonah đang lo lắng đến mức khuôn mặt nhỏ nhắn vo thành một nắm, nghe được Tác Phi hỏi liền kì quái nói: “Tinh Linh, ngươi sao lại biết? Ta họ Hall, Jonah Hall.”
Thật là Eugene Hall. Người Lùn Eugene Hall!
Tại Jalands, Eugene Hall không phải là nhân vật công lược (ai sẽ muốn công lược một ông lão chứ), nhưng ông là một NPC vô cùng trâu bò.
Eugene là người duy nhất ở Jalands được xưng thần. Nhưng tại sao lại là thần? Vì ông là thợ rèn thần cấp, là đại sư cấp độ cao nhất trên đời, tất cả vật dụng ông chế tạo đều đạt mãn cấp.
Trong game, tên của ông đồng nghĩa với danh khí hàng đầu. Ông là đại sư duy nhất có thể thủ công chế tạo ra trang bị đẳng cấp nhất, trừ bỏ ba đại thánh khí ra.
Trên lý thuyết, nếu Tác Phi có thể gặp gỡ một nhân vật thần bí, lại là một cây rụng tiền như vậy thì cậu phải cười trộm mới đúng. Nhưng mà… nhưng mà nếu đơn giản như vậy thì quá đánh giá thấp cái game “Jalands” ti tiện này rồi.
Eugene Hall đích xác có khả năng luyện chế siêu phàm, nhưng tính tình thối tới mức có thể so với nhà vệ sinh trăm năm không rửa. Gọi ông là lão đầu thúi chính là khích lệ ông ta a. Ông quả thực đem tính thích ghét phân minh của Người Lùn thể hiện vô cùng nhuần nhuyễn, chỉ tiếc là trong thế giới của ông, ngoại trừ chính mình ra thì những người khác ông đều ghét.
Ông hàng năm sống một mình, đáng lẽ nên là một lão nhân tính cách vui vẻ mới đúng, nhưng chẳng hiểu tại sao lại âm u như toà thành vong linh. Trình độ hận đời của ông ta có thể đem ra so sánh với tổng công Samuel sau khi thành niên.
Một nhân vật lừa đảo như vậy lại cố tình nắm giữ khả năng luyện chế đệ nhất Jalands, độc nhất vô nhị đến mức khiến người ta chạy theo như vịt.
Ông thống hận tất cả mọi người, mặc dù có dâng lên vô tận tài bảo hay vật liệu cao cấp nhất cũng sẽ bất vi sở động. Muốn nhờ ông động thủ luyện khí, chỉ có một điều kiện – tự tay giết chết người mình coi trọng nhất.
Trước đây, trong game Tác Phi cũng vô tình đụng phải Eugene Hall. Điều kiện ông đề xuất đối với một người chơi có thể save game mà nói thì không phải việc gì khó. Lúc ấy Tác Phi vừa công lược thành công tiểu thụ Yêu Tinh tộc, bên người chỉ dẫn theo y, bởi vậy cậu save game, rồi hung ác tàn nhẫn trước mặt Eugene giết chết tiểu thụ Yêu Tinh tộc.
Cậu cứ tưởng rằng làm xong điều kiện liền có thể đạt được trang bị cao cấp nhất.
Ai ngờ rằng lão đầu thúi này lại âm trầm nói: Người ngươi có thể tự tay giết chết làm sao có thể gọi là coi trọng nhất? Người ngươi coi trọng nhất, ngươi vĩnh viễn không thể hạ thủ được.
Vì thế…. Cậu liền bị miểu sát vì sốc.
Cho nên nói điều kiện này vừa khó giải vừa tràn ngập ác ý. Nói trắng ra là, chính là đang đùa giỡn người chơi đi!
Nhìn một đống trang bị sáng lấp lánh sau lưng lão nhân Eugene kia, nhưng chỉ có thể ngắm mà không lấy đi được nha…
Tâm tình lúc đó của Tác Phi chính là muốn một quyền đấm lão già biến thái này một cái, nhưng lại không thể tấn công NPC.
Cậu một bên hồi tưởng, dưới chân cũng không đình chỉ, không biết thế nào đã tới một căn nhà nhỏ.
Jonah vừa thò đầu vào, một lão nhân đã vọt ra, tay cầm dép lê, miệng hô to: “Thằng nhóc này, ông cho mày đi chơi! Hôm nay phải cho mày một trận!”
Cơ hồ là trong nháy mắt, Jonah vội vã xông ra ngoài, ôm đầu cầu xin tha thứ: “Ông ngoại, ông ngoại, cháu biết sai rồi, ông không cần đánh cháu nha ~ Hu hu hu…”
Tác Phi liền như vậy đờ mặt dìu Samuel, dắt thú con, mắt mở chăm chăm nhìn cảnh hai ông cháu ngươi đuổi ta chạy, xoay vòng vòng trong sân nhỏ…
Trong khi cậu đang trợn mắt há hốc mồm, Evelyn hiển nhiên đã nhìn quen. Hắn vẻ mặt bình tĩnh nói với Tác Phi: “Đi theo ta, trước hết nên đem bằng hữu của ngươi dàn xếp ổn thoả đã.”
Tác Phi theo Evelyn vào nhà. Cậu cố sức ghép hai cái giường lại, trải chăn nệm lên gọn gàng, sau khi cảm thấy nằm lên sẽ thoải mái mới đặt Samuel xuống.
Lúc này, hai ông cháu vận động xong cũng bước vào. Trên người Jonah một đống vết dép, nhưng rõ ràng cũng không đau đớn gì. Ngược lại, Eugene lại mệt đến thở hồng hộc.
Tác Phi đánh giá Eugene Hall. Người Lùn trước mắt không phải là lão nhân dơ dáy, âm trầm, u ám trong ấn tượng của cậu. Tuy rằng trên mặt ông râu mép mọc thành một bó to, nhưng lại sạch sẽ, ánh mắt cũng không trầm lặng như trong game mà lại giống với những Người Lùn khác, tràn ngập tinh thần phấn chấn.
Eugene lúc này cũng đánh giá Tác Phi. Âm thanh của ông thập phần khí phách, tươi tắn nói: “Tinh Linh, đa tạ ngươi đã cứu đứa cháu đáng chê cười của ta. Cần gì cứ đến chỗ lão Eugene ta, ta sẽ tận lực.”
…Này, này có phải là cái lão nhân hận đời kia không vậy!
Tác Phi rất muốn hét to một tiếng: Thần rèn à, thỉnh ngài rộng lượng rèn cho ta một trang bị trâu bò được không a. Bất quá… Có chuyện tốt tự nhiên rơi xuống như vậy sao? Bạn nhỏ Tác Phi đã bị hãm hại, lừa lọc rất nhiều lần tỏ vẻ: trước hết cứ tạm quan sát cái đã.
Buổi tối, Eugene nhiệt tình chiêu đãi Tác phi, tự mình xuống bếp chuẩn bị thức ăn ngon cùng rượu ngon ông tự ủ.
Trải qua một buổi chiều quan sát, Tác Phi thiết thực cảm nhận được tình cảm giữa hai ông cháu này. Ông ngoại thoạt nhìn tính tình nghiêm túc, nhưng đối với Jonah là đau đến tâm khảm. Jonah tuy rằng tinh nghịch, nhưng vô cùng ỷ lại ông ngoại.
Xem bọn họ ở chung, Tác Phi lại nhớ đến bà nội mình. Cậu lúc đó cũng như vậy, cùng bà nội sống chung nương tựa lẫn nhau… Nhưng mà cuối cùng lại… Chỉ cần nghĩ đến cảnh bà nội qua đời, Tác Phi liền vô pháp ức chế hốc mắt mình đỏ lên.
Cậu đành phải nhanh chóng dời suy nghĩ của mình, lần thứ hai đem tầm mắt phóng tới trên người hai ông cháu. Tác Phi bỗng nhiên nhớ lại, trong game, Eugene dù là thợ rèn thần cấp đại danh đỉnh đỉnh nhưng lại sống cô độc một mình, hơn nữa cũng không ly khai lãnh địa Người Lùn…
Từ từ… một ý nghĩ tối tăm bỗng hiện lên trong đầu Tác Phi.
Có lẽ đây chính là Eugene Hall, nhưng bây giờ ông còn chưa phải là Eugene Hall. Nói cách khác… sau này Eugene biến thành bộ dáng kia là vì cháu trai Jonah của ông đã chết rồi sao?
Đứa cháu mình yêu thương coi trọng nhất không còn, trụ cột tinh thần sụp đổ, vậy nên lão nhân này mới trở nên cực đoan, thống hận mọi người?
Tác Phi nhớ tới lúc cậu gặp Jonah là lúc Người Lùn bị một mãnh thú đuổi theo. Mãnh thú kia tuy không phải lợi hại gì, nhưng muốn giết chết hai Người Lùn nhỏ bé tay không tấc sắt cũng là chuyện dễ dàng.
Giờ khắc này, Tác Phi quả thực không dám tưởng tượng nếu lúc ấy cậu không xuất hiện tại rừng cây kia, không xuất thủ cứu giúp, như vậy hai Người Lùn này sẽ vĩnh viễn mai táng ở đó?
Eugene sau khi mất đi đứa cháu mà mình hết mực yêu thương mới lâm vào điên cuồng, từ một ông lão nhiệt tình sáng sủa, đối xử thân thiết với mọi người mà sa đoạ thành một người âm trầm u ám?
Tác Phi hoàn toàn đắm chìm trong thế giới của mình, lại không phát hiện Samuel vẫn luôn hôn mê đã mở mắt.
— Hết chương 30 —