Trọng Sinh Chi Đáo Giảo Cơ Du Hí

Chương 17


Đọc truyện Trọng Sinh Chi Đáo Giảo Cơ Du Hí – Chương 17

Tác Phi sững sờ.

Rốt cuộc là Tinh Linh tộc không lưu cho nàng đường sống nào, hay là vì Veeshan sử dụng cấm thuật đến nỗi mất mạng? Tác Phi không biết.

Từ từ… Tác Phi cẩn thận nhìn tờ báo, sau đó nhìn chung quanh đánh giá một phen. Tại thành Moya, không một chút tin tức nào truy lùng Stefan Evans mà toàn bộ từ đầu đến đuôi là phán định gia tộc Evans không một ai sống sót.

Đây là vì sao?

Cậu đào tẩu, Tinh Linh tộc làm sao có thể buông tha cho cậu? Lãnh địa Nhân tộc là nơi có lượng thông tin lưu thông nhất, thật không có đạo lý nếu họ không tuần tra ở nơi này.

Mà lại trực tiếp tuyên bố không có người sống như vậy, quả thực… quả thực như là đang cố tình bảo vệ cậu?

Tuy rằng ý nghĩ này thực khờ dại, nhưng lại khiến cho Tác Phi bắt đầu nảy sinh cảm giác là Tinh Linh tộc sẽ không giết Veeshan. Trong toàn bộ sự kiện, Grambli chẳng biết đi đâu, Tác Phi cũng chạy thoát, duy độc chỉ còn mỗi Veeshan. Vô luận là từ bất kì góc độ nào nhìn tới, Tinh Linh tộc đều sẽ bảo toàn Veeshan, mặc dù không thể lợi dụng Veeshan áp chế Grambli, nhưng có thể dùng nàng để áp chế cậu.

Nhưng mà nếu nàng thật sự còn sống, tại sao lại phải che giấu?

Có lẽ… Tác Phi bỗng nhiên nghĩ đến, có lẽ Veeshan thực sự đã chết, chết vì vận dụng sức lực quá độ khi sử dụng cấm thuật. Trong túi không gian có một giá sách lớn, mà truyền tống thuật lại được liệt vào phép thuật nghịch thiên, Veeshan tất nhiên sẽ đem sách về truyền tống trận để trong không gian.

Nếu như vậy thì chỉ cần cậu xem sách liền sẽ đoán được Veeshan sau khi phát động cấm thuật có thể giữ mạng hay không.

Nhưng giá sách rất lớn, số lượng sách không ít, trong khoảng thời gian ngắn làm sao có thể nhanh chóng tìm ra một quyển sách? Cậu nghĩ nghĩ rồi nhìn về phía Samuel, trịnh trọng hỏi: “Có thể giúp ta không?”

Samuel nhìn về phía cậu, gật gật đầu.

“Đi theo ta.”

Tác Phi chọn một cái lữ điếm gần đấy đi vào. Tuỳ tay quăng một bao kim tệ, cậu mướn một phòng, lôi kéo Samuel vào trong.


Không đợi Samuel hỏi, Tác Phi đã lấy ra túi không gian, dọn cả giá sách ra.

Nhìn đến cả một giá sách lớn, ánh mắt Samuel loé loé.

Tác Phi chỉ vào nó nói: “Giúp ta một chút, ta muốn tìm một quyển sách.” Cậu lựa lời cẩn thận rồi mới nói tiếp: “Một quyển ghi chép về cấm thuật truyền tống trận.”

Nói xong Tác Phi liền xắn tay áo muốn khởi công, Samuel lại đứng yên không nhúc nhích.

Tác Phi khó hiểu nhìn hắn.

Samuel vươn tay đến chỗ cao nhất giá sách, rút ra một quyển, ngón tay thon dài tinh tế vuốt gáy sách, thấp giọng nói: “Thứ ngươi muốn tìm…”

Tác Phi ngẩn người, nhìn xem. Quyển sách rất mỏng, chỉ dày cỡ một lóng tay, nhưng lại được bảo tồn phi thường cẩn thận, bìa mặt chỉ có một đồ án là hình ngôi sao năm cánh màu xanh.

Đồ án này Tác Phi nhìn thật quen mắt, chính là truyền tống trận lúc trước Veeshan vẽ. Quả thật là quyển sách này! Nhưng là làm sao Samuel có thể lập tức tìm được?

Samuel tay nắm sách ma pháp nhưng không có ý định đưa cho Tác Phi. Hắn nhìn về phía Tác Phi, đôi mắt tím chứa đựng cảm xúc không rõ, nửa ngày mới hỏi: “Ngươi đối với ai cũng như thế này sao?”

Tác Phi giật mình rồi mới phản ứng kịp ý tứ của Samuel, là nói cậu quá không cẩn thận sao?

“Không.” Cậu sẽ không ngốc tới mức đem mấy thứ này đặt trước mặt một người xa lạ.

“Vậy tại sao là ta?”

Tác Phi há miệng thở dốc, lại nói không nên lời. Mặc dù chứng sợ giao tiếp không ra phá rối, cậu cũng không nói được gì. Cậu không coi Samuel là người xa lạ, cũng không có cách nào đem hắn cùng người xa lạ đánh đồng…

Thấy cậu không nói lời nào, Samuel cũng không tiếp tục truy vấn. Hắn đem tầm mắt đặt trên quyển sách ma pháp, tựa hồ là vô ý nói: “Ta đang lợi dụng ngươi.”


Tác Phi: “…” Nội tâm: Đại hiệp, ngươi lợi dụng ta chỗ nào, ngươi căn bản là muốn giết ta!

“Mà ngươi biết điều đó.”

Tác Phi: “…” Nội tâm: Ta đương nhiên biết, không biết đã chết ngắc trong tay ngài rồi nha!

“Nhưng ngươi lại cứu ta.”

Tác Phi: “…” Nội tâm: Ai chả có lúc bị thánh mẫu nhập hồn chứ…

“Cho nên,” Samuel quay đầu, tầm mắt gắt gao khoá trên người Tác Phi, từng chữ từng chữ hỏi, “Vì cái gì?”

Tác Phi: “…” Nội tâm:…

Thấy Tác Phi không nói lời nào, Samuel đến gần cậu, nhẹ nhàng xoa mặt cậu, khoé miệng gợi lên một nụ cười.

Samuel kế thừa dung nhan nghịch thiên của Ma tộc nguyên thuỷ, lúc không cười có vẻ lạnh lùng, thậm chí bởi vì cặp mắt tím kia không có cảm xúc mà tạo nên cảm giác băng lãnh khó gần. Nhưng khi hắn cười lên, trong nháy mắt lại bộc lộ khí chất đặc biệt của Ma tộc, loại tà khí bá đạo không để cho người khác cự tuyệt.

“Nói cho ta biết.”

Nhìn Samuel ở khoảng cách gần như vậy, Tác Phi trong nháy mắt thất thần.

Cậu biết người trước mặt mình đã trải qua những gì. Bắt đầu từ lúc sinh ra, lúc ấu thơ, thiếu niên cho đến khi thành niên. Tuy rằng tất thảy đều chỉ là một đoạn phim ngắn lướt qua trước mắt cậu.

Nhưng khi cậu chân chính nhìn thấy người này, những hình ảnh đó trút bỏ đi vẻ ngoài giả dối mà trở nên chân thật.


Tuổi thơ của Samuel bị tàn nhẫn chấm dứt. Bởi vì Nhân tộc tuỳ tiện công kích hắn mà khiến hắn trong vô thức huỷ diệt toàn bộ thôn trang của họ, khiến thôn dân hoảng sợ vạn phần, đối với hắn mang đầy cừu hận cùng chán ghét nhưng vẫn phải đeo lên khuôn mặt dối trá, kiên nhẫn giả bộ dỗ hắn vui.

Giống như trẻ con nhân loại, Samuel lúc đó không hiểu những chuyện này. Bởi vì những giây phút ôn nhu ngắn ngủi đó mà sự phản bội lúc sau càng trở nên khắc sâu trong tâm khảm.

Nếu không thể dùng biện pháp thông thường giết chết Samuel, các thôn nhân liền nghĩ tới Thánh giáo Nhân tộc. Bọn họ thành tâm dâng lên tất cả tài sản của họ chỉ để giết được ma vật này.

Sau đó, các thôn dân hiền lành trấn an Samuel, trong buổi tiệc sinh nhật của hắn dùng lưỡi dao sắc bén mang theo linh lực Thiên tộc đâm vào ngực Samuel.

Máu tươi nhiễm đỏ buổi tiệc, sự phản bội tràn ngập ác ý khiến cho ác ma thức tỉnh.

Đợi đến lúc Samuel thần chí thanh tỉnh, chung quanh hắn đã là một biển máu, mà trên hai tay của hắn máu tươi ấm nóng dính nị đang chảy xuống.

Hắn đem ánh mắt hướng đến Nhân tộc duy nhất còn sống, đôi mắt tím xinh đẹp như bảo thạch mang đầy bất lực cùng khủng hoảng. Hắn đi tới chỗ Nhân tộc…

Vậy mà nghênh đón hắn là tiếng gầm thê lương hàm chứa vô số phẫn nộ cùng chán ghét: “Ác ma! Ác ma! Ngươi là cái đồ ma quỷ!”

Samuel dừng bước, kinh ngạc sững sờ.

Gương mặt Nhân tộc bởi vì giận dữ mà càng có vẻ dữ  tợn. Gã lớn tiếng gào thét, đem tất cả tội lỗi đổ trên người Samuel. Sắc mặt tràn đầy ác ý cùng điên cuồng kia đứng giữa biển máu càng thêm chói mắt.

Lý trí của gã đã sớm mất. Nhân tộc bạo khởi, điên cuồng hét lên, lại một lần nữa đem lưỡi dao sắc bén đâm về hướng Samuel.

Nhưng còn chưa tới gần, gã đột ngột dừng lại, gương mặt dữ tợn như nứt ra, rồi ngã xuống đất.

Samuel nhỏ tuổi nhìn trái tim còn đang nảy lên trong bàn tay mình, đôi mắt tím tinh lượng hoàn toàn chìm vào hắc ám.

Hồi ức đó bất quá chỉ trong nháy mắt, nhưng hình ảnh một đứa trẻ Ma tộc cô độc giữa một mảnh đỏ của máu lại khiến cho tâm can Tác Phi run rẩy.

Lại nhìn thiếu niên ở trước mắt, trong lòng Tác Phi càng là ngũ vị tạp trần. Bất quá cậu thật không phải là một người giỏi biểu đạt ý nghĩ của mình, cậu không có biện pháp dùng lời nói an ủi Samuel, thậm chí ngay cả cảm xúc cũng không thể hiện ra. Bởi vì từ đầu đến cuối cậu đều không cảm thấy mình nên đồng tình hoặc là thương hại thiếu niên này. Loại cảm xúc ấy đối với một Ma tộc mà nói, tuyệt đối là một loại vũ nhục.

Cuối cùng, Tác Phi mặt không đổi sắc bình thản dùng ngữ điệu như không có chuyện gì nói ra một câu hứa hẹn: “Ta sẽ không bỏ rơi ngươi.” Nếu ngươi còn cần ta, ta sẽ không bỏ rơi ngươi như bọn họ.


Nói xong lời này, Tác Phi chính mình cũng 囧  囧… Được rồi, cậu bắt đầu an ủi chính mình. Cậu cùng Samuel cũng coi như quen biết một hồi, tuy rằng lúc bắt đầu cũng không quá tốt đẹp, nhưng quá trình coi như cũng ổn, hai người cũng đồng sinh cộng tử một phen, cũng có thể xem như xưng huynh gọi đệ đi. Tuy rằng cậu chưa bao giờ có huynh đệ kiểu này, bất quá đã là quá khứ rồi. Cậu ít nhất là đối với Samuel chân thành, sẽ không dối trá lợi dụng sau đó tàn nhẫn vứt bỏ hắn…

Cậu ngẩng đầu nhìn Samuel, Samuel cũng bất động thanh sắc nhìn cậu. Chống lại cặp mắt tím kia, trong lòng Tác Phi lộp bộp một tiếng.

Đm, lão tử nhận, ở trên đều là lấy cớ, lão tử chính là háo – sắc! Lão tử chính là nhan khống! Lão tử chính là chết dưới hoa mẫu đơn thành quỷ cũng phong lưu!

Samuel cười cười, trong ánh mắt nhìn không ra cảm xúc gì. Hắn buông Tác Phi ra, đem quyến sách ma pháp đưa cho cậu: “Thứ ngươi muốn.”

Tác Phi nhanh chóng đem tầm mắt rời đi, giả bộ ho khan một tiếng để lấy lại tâm tình. Cậu nhận lấy sách ma pháp, bắt đầu lật xem.

Trong sách là tự phù cổ quái, hẳn là dùng Tinh Linh ngữ viết, bất quá Tác Phi thân là Tinh Linh thuần huyết thống, bản thân có khả năng phiên dịch, đọc qua cũng không tốn chút sức lực.

Về phần làm thế nào sử dụng truyền tống trận, hiện tại Tác Phi cũng không có hứng thú. Đại Ma Pháp sư vĩ đại như Veeshan khởi động trận còn quá sức, cậu vẫn còn biết tự lượng sức mình.

Qua loa đọc xong, lòng Tác Phi bình tĩnh hơn rất nhiều.

Pháp thuật kia quả thật hung hiểm, cơ chế phát động có chút giống với Tu La nhận. Tu La nhận là dựa vào máu tươi của khế chủ để kích hoạt, pháp thuật kia cũng yêu cầu máu tươi của người thi pháp làm hiến tế.

Nhưng cũng không đến mức cạn kiệt máu tươi. Chỉ truyền tống một người, lấy năng lực của Veeshan, tuy rằng tiêu hao cực đại nhưng sẽ không dẫn đến tử vong.

Mất một lượng máu lớn là việc khẳng định, nhưng gia tộc Evans vạn năm truyền thừa cũng không phải là đồ bỏ đi. Veeshan thân là chủ mẫu, kho tàng nhiều năm cất chứa cũng là xa xỉ. Thảo dược bổ huyết thượng đẳng lấy ra cũng không phải việc khó.

Cậu tin Veeshan, điểm ấy nàng chắc chắn đã sớm chuẩn bị.

Mặc dù nàng vì sự kiện đột xuất kia mà không kịp suy nghĩ chu toàn, nhưng chắc chắn Manzi sẽ vì câu nói “Các ngươi muốn biết gì ta đều sẽ nói cho các ngươi biết.” mà toàn lực cứu nàng.

Chỉ cần Veeshan không chết vì sử dụng cấm thuật, như vậy tỷ lệ nàng còn sống là rất lớn.

Nghĩ đến đây, Tác Phi an tâm rất nhiều.

Việc cấp bách cậu phải làm là cứu Veeshan thoát ra, vậy nên cậu phải đi gặp tiểu thụ thứ nhất của mình – Arian Moya.


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.