Trọng Sinh Chi Danh Môn Y Phi

Chương 8: Tát Tai Trắc Phi


Đọc truyện Trọng Sinh Chi Danh Môn Y Phi – Chương 8: Tát Tai Trắc Phi


Nha hoàn đứng ở phía trước thân mặc lục y nhìn Ôn Ý, trong ánh mắt có chút khinh thường, lãnh đạm nói: “Những lời nô tỳ nói, từng câu từng chữ đều là sự thật.

Trắc phi nương nương là có ý tốt, ai ngờ Vương phi không những không cảm kích, còn ngay tại đây dùng sức tát trắc phi nương nương.

Việc này chúng nô tỳ tận mắt nhìn thấy, cũng nhịn không được bất bình cho trắc phi nương nương, trắc phi nương nương vốn không muốn chúng nô tỳ ở trước mặt Vương gia nói ra việc này, chỉ là chúng nô tỳ trong lòng thực sự ủy khuất thay trắc phi nương nương.”Ôn Ý nói: “Ân, nếu sự tình thật sự giống như những gì ngươi nói, ta cũng ủy khuất thay trắc phi nương nương.

Mới vừa rồi ngươi nói, ta có tát trắc phi nương nương, như vậy ta hỏi ngươi, ta dùng tay nào để đánh nàng?”“Tay phải!” Nha hoàn kia lập tức nói.Ôn Ý giơ tay phải lên, hướng mặt nha đầu kia mà giáng lên một bạt tai, sau đó lại ôn hòa hỏi: “Là như thế này sao?”Nha hoàn kia ăn một cái tát, lập tức giận dữ trừng mắt nhìn Ôn Ý, lại thấy sự tươi cười vừa rồi của Ôn Ý hoàn toàn biến mất, ánh mắt hàm chứa hàn ý, nàng nhịn không được cả kinh trong lòng, khi trong lòng có quỷ mà lại gặp phải sợ hãi, chính là lúc dễ dàng lộ ra sơ hở nhất.Ôn Ý hơi dương tay, hỏi lại một tiếng, “Ta hỏi ngươi, ta vừa nãy đã đánh trắc phi nương nương như thế này sao?”Nha hoàn kia khẽ cắn môi, liếc mắt nhìn Lạc Phàm một cái, Lạc Phàm trên mặt không có bất cứ biểu tình gì, chỉ nhàn nhạt mà nhìn quét qua nha hoàn kia một cái.Nha hoàn kia nhịn sự ủy khuất cùng giận dữ xuống, nói: “Không sai!”Ôn Ý nhướng mày, nói: “Ta vừa mới tùy ý đánh ngươi một bạt tai, mặt ngươi liền lập tức sưng lên.

Nếu vừa nãy ta cũng theo như lời ngươi nói dùng sức tát trắc phi nương nương của các ngươi, vì sao trên mặt nàng hiện tại còn bóng loáng kiều diễm như thế? Đến một vệt đỏ cũng không nhìn thấy? Hay là, da mặt của nàng ta còn dày hơn so với mấy nha hoàn các ngươi?”Nha hoàn kia ngang ngược nói: “Cái đó nô tỳ cũng không biết.


Nhưng nô tỳ có thể thề với trời, nô tỳ không có nói dối.”“Được, ngươi không biết vì sao lại như vậy.

Ta đây đành phải cố mà làm thực nghiệm cho người thấy.” Nàng đi đến trước mặt Lạc Phàm, khẽ mỉm cười, nói: “Muội muội, nếu chứng minh được tỷ vừa nãy quả thật có đánh muội, tỷ tỷ cam nguyện bị phạt.” Nói xong, nàng giơ tay lên, hướng gương mặt tuyện mỹ của Lạc Phàm giáng xuống một cái tát thật mạnh.

Tống Vân Khiêm thấy nàng động thủ, lập tức đưa tay muốn cản nàng lại.

Nhưng hắn có ra tay nhanh như tia chớp cũng đã thất bại.

Bàn tay của Ôn Ý đã dừng ở trên mặt Lạc Phàm.

Hơn nữa, thanh âm “bang” vừa vang lên, cả người Lạc Phàm cũng té ngã trên mặt đất, trên mặt xuất hiện dấu vết của vài ngón tay.Tất cả mọi người đều sợ ngây người.

Tiểu Cúc cùng Trần ma ma sợ tới mức cả người run rẩy, ngày trước chỉ cần trong lời nói có chút đắc tội với Vương gia thì đã phải chịu phạt nặng rồi.

Hiện giờ còn tát vị trắc phi được Vương gia thương yêu nhất, thật sự là không dám tưởng tượng sẽ phải chịu hậu quả gì.Lạc Phàm lập tức bật khóc.

Ôn Ý ngồi xuống, duỗi tay đỡ nàng, nói: “Muội muội phải chịu khổ rồi, tỷ tỷ cũng bất đắc dĩ phải làm thực nghiệm ở trước mặt Vương gia, chứng thực những gì nha hoàn kia vừa nói là hồ ngôn  loạn ngữ, có ý định muốn phá hoại quan hệ của ta và muội.


May mà muội muội phối hợp, mới có thể phá vỡ quỷ kế của nha hoàn này, chỉ là không biết nàng nghe lệnh của ai, lại muốn phá hoại tình cảm của tỷ muội chúng ta? Nàng là nha hoàn của muội, vậy cứ giao cho muội muội xử lý.

Ta tin muội muội nhất định sẽ cho tỷ tỷ một câu trả lời thỏa đáng.

Cũng là để vương phủ này có thể được an bình, đúng không?”Lạc Phàm đứng lên, ánh mắt đanh lại mà nhìn nàng, nghiến răng nghiến lợi nói: “May mắn tỷ tỷ nhìn rõ mọi việc, nếu không, chúng ta đều bị tiểu tiện nhân này lừa gạt.”Tống Vân Khiêm chứng kiến tất cả, trong lòng đại khái cũng đã hiểu chuyện gì xảy ra.

Hắn có chút không vui mà liếc mắt nhìn Lạc Phàm một cái, nói: “Người bên cạnh nàng quả thật cần phải quản giáo lại cho tốt.” Dứt lời, lại chán ghét nhìn tới nha đầu mới vừa rồi bị Ôn Ý tát tai, tức giận nói: “Còn chưa cút ra ngoài?”Kia nha đầu sợ tới mức cả người run rẩy, vội vàng quỳ xuống dập đầu, sau đó lập tức chạy ra bên ngoài.Tống Vân Khiêm nghi hoặc mà nhìn Ôn Ý, nàng tựa hồ có chút không giống trước đây.

Lúc trước ánh mắt mà nàng nhìn hắn, đều mang theo ái tình cuồng si, bất kể hắn đi tới nơi nào, ánh mắt của nàng nhất định sẽ di dời theo.

Nhưng ánh mắt của nàng hiện tại vô cùng đạm nhiên,ái tình cuồng nhiệt lúc trước tựa hồ hoàn toàn mất đi.


Dáng vẻ điêu ngoa khí chất kệch cỡm cũng biến thành tự nhiên phóng khoáng.Ôn Ý thấy Tống Vân Khiêm nhìn mình, trong lòng có chút chột dạ, nhưng ngay sau đó liền khôi phục bình thường.

Tuy rằng bản thân không phải Dương Lạc Y, nhưng lại là linh hồn sống nhờ ở thân thể của nàng, chỉ cần nàng không nói, cho dù tính tình nàng có thay đổi lớn thì ai có thể nửa phần hoài nghi? Cho dù là hoài nghi, nàng đánh chết cũng không nhận, thì người kia cũng không làm gì được nàng.Chiêu mới vừa rồi đã giúp nàng thoát khỏi hiểm cảnh, tuy rằng nguy hiểm, nhưng trừ cách này ra, nàng tạm thời không thể nghĩ được phương pháp khác.

Nàng đã đánh cược, đánh cược vị Vương gia này tuy rằng hận nàng.

Nhưng là chủ của cả vương phủ, hắn cũng không hy vọng trong phủ có người lừa trên gạt dưới.

Bởi vì như vậy chằng khác nào đem hắn xem như kẻ ngốc  mà trêu đùa.Khi nàng nhìn thấy sự phẫn nộ trên mặt Tống Vân Khiêm chậm rãi biến mất, chỉ còn lại có một mặt nghi hoặc, nàng biết bản thân lúc này đã đánh cược thắng rồi..


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.