Đọc truyện Trọng Sinh Chi Danh Môn Y Phi – Chương 5: Binh Tới Tướng Chặn
Tiểu Cúc cùng ma ma vô cùng sợ hãi, vội vàng kêu nha hoàn tới đỡ Ôn Ý lên giường.
Có nha hoàn lanh lợi liền chạy đi mời đại phu.
Vì biết ngự y trong phủ đang trị thương cho tên thị vệ kia theo lời Vương gia, hiện giờ chỉ có thể đi mời đại phu ở ngoài phủ.Đại phu không dám tùy tiện kiểm tra thân thể Ôn Ý, chỉ nghe nói bên hông Ôn Ý có vết thương do kiếm đâm bị chảy máu, liền kê một ít thuốc an thần cho Ôn Ý dùng.Ôn Ý uống thuốc được hai ba ngày, nhưng vẫn còn hôn mê chưa tỉnh lại, bên hông thì đau đớn vô cùng.Sau ba ngày hôn mê, bên tai nàng lại nghe thấy một thanh âm uy nghiêm vang lên: “Ôn Ý, nên khỏe lại rồi!”Nàng choàng mở mắt, đột nhiên ngồi dậy.
Nàng duỗi tay đè nhẹ lên phần eo, chỉ có một chút đau đớn.Thanh âm kia là của ai? Trong đầu nàng bỗng nhớ lại thanh âm nghe được trong ngày nàng bị đâm chết đó, nói phải cho nàng một cơ hội trọng sinh, còn muốn ban cho nàng thứ gì đó, cũng chính là giọng nói này.Nha đầu Tiểu Cúc vẫn luôn canh giữ ở trước giường nàng.
Thấy nàng tỉnh lại, vui mừng nói: “Quận chúa người tỉnh rồi? Có còn cảm thấy không thoải mái ở chỗ nào không? Người khát nước sao? Để nô tỳ đi lấy nước cho người.” Dứt lời, Tiểu Cúc liên xoay người đi đến trước bàn lấy một ly nước ấm, mang lại cho nàng: “Người từ từ uống!”Nàng tiếp nhận ly nước, uống một hớp lớn, ngẩng đầu liền nhìn thấy Tiểu Cúc đau khổ mà nhìn nàng, đôi mắt ngân ngấn lệ nói: “Quận chúa, người đã hôn mê ba ngày rồi, người làm Tiểu Cúc sợ muốn chết.”Ôn Ý khẽ mỉm cười: “Ta không có sao.” Nàng rời chăn xuống giường, vốn tưởng rằng hai chân sẽ vô cùng mệt mỏi, nhưng không ngờ nàng vừa nhấc chân liền cảm thấy toàn thân sức lực dồi dào, động tác cũng uyển chuyển nhẹ nhàng làm nàng vô cùng kinh ngạc.
Nàng ngồi ở mép giường, Tiểu Cúc liền cúi người giúp nàng mang giày, nàng nói: “Không cần, để ta tự làm.”Tiểu Cúc kinh ngạc ngẩng đầu nhìn nàng, “Quận chúa, có phải người ghét bỏ Tiểu Cúc, người chê Tiểu Cúc hầu hạ người không tốt?”Ôn Ý khom lưng mang xong giày liền đứng lên đi hai bước, toàn bộ mệt mỏi trong người đều hoàn toàn biến mất.
Nàng quay đầu mỉm cười: “Nha đầu ngốc, sao ta có thể ghét bỏ em chứ? Ta chỉ là nằm lâu sinh mệt mỏi, muốn hoạt động gân cốt một chút.”Nàng ngồi trên ghế , nhớ tới tên thị vệ kia, hiện giờ không biết thế nào rồi.
Chỉ sợ, cho dù tính mạng được cứu, cũng phải chịu không ít khổ sở.Nàng không cầm được khẽ thở dài một tiếng.Tiểu Cúc nghe thấy nàng thở dài, cũng không cầm được ưu sầu nói: “Hiện giờ Lạc Phàm tiểu thư cũng nhập phủ, người cùng Lạc Phàm tiểu thư từ nhỏ đã bất hòa, hiện giờ nàng ấy lại được Vương gia sủng ái, chỉ sợ ngày tháng về sau của chúng ta sẽ phải chịu khổ rồi.”Ôn Ý còn chưa kịp nói gì, liền thấy ma ma vén rèm tiến vào.
Thấy Ôn Ý ngồi trên ghế thì có chút vui mừng, khóe miệng liền lộ ra một tia an ổn: “Quận chúa, người tỉnh rồi? Thật đúng là tốt quá.”Ôn Ý ngẩng đầu nhìn lại, Trần ma ma hôm nay mặc một bộ xiêm y màu xám đậm, nét mặt vô cùng nhu hòa từ ái, có thể thấy được bà ấy thật lòng yêu thương mình.
Nàng khẽ mỉm cười: “Ân, ta không sao rồi.”Ma ma tiến lên một bước, nói: “Quận chúa, trắc phi nương nương tới rồi.”Ôn Ý nhất thời chưa phục hồi được tinh thần:“Trắc phi nương nương?”“Chính là Lạc Phàm tiểu thư.” Tiểu Cúc nhắc nhở, dừng một chút, nàng lại nói: “Quận chúa, người là trưởng tỷ của nàng, lại là Vương phi, địa vị cao hơn nàng, người không cần phải sợ hãi, nếu nàng ấy dám khi dễ người, chúng ta liền nói cho Hoàng Hậu nương nương biết.”Ôn Ý trong lòng hiểu rõ, nói với Trần ma ma: “Để nàng vào đi!”Ma ma vâng một tiếng, hành lễ xong liền đi ra ngoài.
Một lúc sau thì thấy ma ma dẫn một nữ tử mặc hoa phục tiến đến, phía sau còn có mấy nha hoàn đi theo.
Trong đó có một nha hoàn dùng khay bưng một chén thuốc, bốc hơi nghi ngút.Nữ tử mặc hoa phục kia đi đến bên cạnh Ôn Ý, hành lễ nói: “Lạc Phàm bái kiến tỷ tỷ.”Ôn Ý đưa mắt nhìn nàng.
Lạc Phàm tuy rằng cúi đầu, mặt lại có chút ngẩng lên.
Dù cho sắc mặt khiêm tốn, nhưng vẫn không thể che đi một tia đắc ý.
Làn da nàng trắng nõn hơn tuyết, ngũ quan tinh tế tuyệt mỹ, chỉ là trâm châu sức ngọc đầy đầu lại làm nàng có thêm vài phần tục khí.
Nàng ăn mặc xiêm y màu đỏ bằng lụa, xiêm y dùng chỉ vàng thêu hình mẫu đơn, vô cùng tinh xảo.“Tỷ tỷ thấy muội mặc triều phục Vương phi của tỷ tỷ có được không? Muội cũng đã nói với Vương gia, việc này không hợp quy củ, nhất định không thể.
Chỉ là Vương gia nhất quyết nói muốn muội mặc, chàng nói ở trong lòng chàng, muội mới là chính phi của chàng.” Lạc Phàm thấy Ôn Ý nhìn chằm chằm xiêm y của mình, liền cho rằng trong lòng nàng đang để ý, liền mở miệng giải thích, chỉ là mở miệng giải thích một câu liền biến thành khiêu khích, căn bản không cho Ôn Ý có đường lui.Trần ma ma cùng Tiểu Cúc nghe vậy đương nhiên mặt liền biến sắc, chỉ là nàng ấy là chủ tử, mà bọn họ chỉ là hạ nhân, cho nên trong bụng vô cùng bất mãn cùng phẫn hận, lại không dám hé răng nửa lời.Ôn Ý đạm nhiên cười nói: “Ta chỉ là đang nghiên cứu cách thêu của bộ y phục này, quả là công phu tinh xảo a, không biết có phải là kiểu thêu hai mặt ? Muội cho ta nhìn một cái được không?” Dứt lời, nàng liền tiến lên mở tay áo Lạc Phàm ra, thấy bên trong quả thực có đồ án tinh mỹ, nàng không cầm lòng được mà tán thưởng không dứt, “Trời ạ, tuyệt diệu, thật là tuyệt diệu a!”.