Đọc truyện Trọng Sinh Chi Danh Môn Y Phi – Chương 18: Y Giả Chi Tâm
Ngự y khó xử nói: “Vấn đề chính là ở chỗ này.
Hiện giờ Vương phi đã dùng trợ sản dược, cửa tử cung lại không mở.
Việc sinh hài tử, người khác căn bản là giúp không được, Vương phi cần phải tự mình dùng sức.
Cho nên nếu phong bế huyệt vị của Vương phi thì chắc chắn có thể ngăn cản độc tố lan tràn, nhưng đồng thời cũng sẽ làm Vương phi mất sức, đứa trẻ cũng không thể sinh ra.
Hiện giờ cái thai đã không có động tĩnh gì, chắc là thai nhi ở trong bụng hít thở không thông.
Nhưng bất kể thai nhi có còn sống hay không, đều cần phải đem đứa trẻ sinh ra ngoài, như vậy Vương phi mới có một chút hy vọng.”Nói cách khác, chính là thế khó xử.Trên mặt mọi người đều mang một mảng suy sụp, Trấn Xa Vương gia ngồi sụp xuống mặt đất, hai tay ôm đầu, thống khổ nói: “Lẽ nào bổn vương phải tận mắt chứng kiến Diệp Nhi qua đời ở trước mặt bổn vương?”Sắc mặt Thái Hậu tái nhợt, quỳ xuống nhìn trời xanh ngoài cửa, bi thống nói: “Ai gia cả đời tin Phật.
Lúc tuổi già vẫn luôn ăn chay, chính là vì huyết mạch hoàng gia.
Ông trời a, xin người đừng nhẫn tâm như vậy!”Ôn Ý trầm ngâm một lúc lâu, tiến lên hỏi ngự y: “Tình huống hiện giờ có phải chỉ cần khống chế được độc tố vận hành là có thể giúp Vương phi thuận lợi sinh hạ hài tử?”Ngự y đưa mắt nhìn Ôn Ý, không nghĩ tới nàng sẽ bất ngờ đặt câu hỏi thế này, hắn thẳng thắn trả lời: “Muốn ngăn cản độc tố vận hành thì cần phải phong bế huyệt vị.
Nhưng cho dù không cần phong bế huyệt vị cũng có thể ngăn cản độc tố lan ra, dựa theo thể trạng hiện giờ của Vương phi cùng vấn đề thai nhi đang bị thoát vị hoành, Vương phi cũng không thể thuận lợi sinh hạ hài tử.”Nói cách khác, chính là bất kể như thế nào cũng đều là chết!Ôn Ý hỏi: “Vậy nếu dùng cách mổ bụng lấy hài tử ra thì sao?”Mọi người ngây ngẩn cả người, động tác nhất trí mà nhìn Ôn Ý.Tống Vân Khiêm cả giận nói: “Nàng đừng có nói bậy, lời này có thể nói bừa sao?” Đem bụng mổ ra, người cũng đã chết, chẳng lẽ là muốn giết chết mẫu thân rồi lại lấy cái thai chết ra sao?Ngự y cũng ngây ngẩn cả người: “Lời của Ninh An Vương phi kỳ thật không phải là nói lung tung.
Vi thần đã từng xem qua một trường hợp mổ bụng lấy con trong một quyển sách cổ.
Nhưng ngự y trong Thái Y Viện hiện tại đều không có ai có thể làm được chuyện này.”Ôn Ý nói: “Ta có thể làm được!”Lời vừa nói ra, mọi người lại lần nữa sửng sốt.
Trấn Xa Vương gia đột nhiên đứng lên, bất chấp nam nữ khác biệt, lôi kéo cánh tay của Ôn Ý, vội vàng hỏi: “Muội biết? Muội thật sự biết làm không? Muội có thể bảo đảm sự an toàn của Diệp Nhi không?”“Kế nhi, có bệnh thì vái tứ phương cũng không phải một biện pháp tốt.
Ngươi đừng vội hoảng loạn, bình tĩnh nghe ngự y nói xem còn có biện pháp nào khác không.” Hoàng đế nhíu mày nói, hơi có chút không vui mà nhìn Ôn Ý.Hắn là vua của một nước, đối với lời nói của Ôn Ý đương nhiên là không tin.
Một người chưa bao giờ tiếp xúc với y thuật thì làm sao có thể hiểu được phương pháp trong sách y cổ? Hơn nữa nếu đem bụng người mổ ra, cái này nói thế nào cũng là một việc làm trái với định luật sinh trưởng.Thái Hậu cũng không tin Ôn Ý, bà không vui nói: “Việc này không phải việc nhỏ, không thể làm bừa.
Hơn nữa ai gia chưa bao giờ nghe nói ngươi biết y thuật.”Ôn Ý thấy mọi người đều phản đối, tự nhiên là không dám nói nữa.
Rốt cuộc, một khi xảy ra chuyện, bọn họ muốn tính mạng của một mình nàng cũng không sao.
Chỉ sợ là sẽ liên lụy đến người nhà của Dương Lạc Y.
Vậy thì tội lỗi này sẽ lớn lắm.
Chỉ là muốn nàng trơ mắt mà nhìn Trấn Xa Vương phi cùng sinh mệnh nhỏ kia ở trước mắt nàng mà tiêu tán, nàng cũng chịu không được.Đang lúc do dự thì từ phòng sinh truyền ra tiếng kinh hô của Dung Phi: “Ngự y, ngự y, mau tới đây, Vương phi bị băng huyết rồi!”Mọi người nghe vậy, tim đều theo giọng nói bay đi.
Băng huyết! Hơn nữa còn ở thời điểm hài tử chưa được sinh ra mà băng huyết.
Có khi nào độc tố đã đi đến nhau thai, đã tạo thành tổn thương không thể nghịch chuyển?Ôn Ý cả kinh.
Nếu còn tiếp tục kéo dài, cả Vương phi cùng đứa trẻ trong bụng đều sẽ chết.
Nàng ở trước mặt Thái Hậu cùng hoàng đế quỳ xuống, học theo Trấn Xa Vương gia liên tục dập đầu ba cái, nói: “Hoàng tổ mẫu, phụ hoàng, xin hai người cho con vào thử xem.
Nếu con thất bại, con nguyện ý tự vẫn tạ tội, một mạng trả một mạng!”Dung Phi thất tha thất thểu mà lao ra, khóc hô: “Không còn thở nữa!”Ôn Ý không thể nghĩ nhiều như vậy nữa, vội vàng đẩy cung nhân trước mặt ra một bên, muốn chạy vào trong.
Nhưng lại bị Tống Vân Khiêm lôi cánh tay nàng lại.
Hắn sắc bén mà nhìn nàng, giận dữ nói: “Nàng muốn làm gì?”Ôn Ý không kịp giải thích với hắn.
Nàng vung tay, nhưng không ngờ sức lực của mình lại lớn như vậy.
Nàng vung tay một cái liền khiến Tống Vân Khiêm lảo đảo, nàng gấp giọng nói: “Ta vào xem!” Dứt lời, liền chạy như bay vào trong.Trấn Xa Vương phi nằm ở trên giường, phảng phất giống như ruột bông bị rách.
Toàn thân đều bị mồ hôi làm cho ướt sũng, vậy quanh bên người là hai ngự y đang cứu giúp.
Nàng bước tiến lên phía trước, bắt đầu thực hiện sơ cứu tim bằng phương pháp ngoại áp, miệng đối miệng hô hấp nhân tạo.
Ngự y đều ngây ngẩn cả người, cũng không biết Ôn Ý đang làm cái gì.Thái Hậu cùng Dung Phi cũng vào trong, phía sau còn có vài phi tần đi theo.
Vốn dĩ những người tôn quý như các nàng thì không nên tiến vào.
Nhưng sống chết trước mắt, ai nấy đều không nghĩ được nhiều như vậy.Mà Trấn Xa Vương phi ở dưới sự cứu giúp của Ôn Ý, rốt cuộc đã có lại một hơi thở.
Ngự y hoảng sợ mà nhìn Ôn Ý, lúc nãy rõ ràng là không có hô hấp a!Thái Hậu mừng như điên, nói: “Sống lại rồi, sống lại rồi!”Ôn Ý lau mồ hôi, xoay người quỳ gối trước người Thái Hậu, nói: “Hoàng tổ mẫu, xin người để con thử giúp Vương phi sinh mổ đi!”Thái Hậu thấy nàng cứu tỉnh Vương phi, trầm ngâm một chút rồi quay sang hỏi ngự y: “Các ngươi còn có biện pháp nào không?”.