Đọc truyện Trọng Sinh Chi Danh Lưu Cự Tinh – Chương 3
“Ba ba ba” phòng phỏng vấn không ngừng vang lên tiếng vỗ tay.
Nhìn theo hướng phát ra âm thanh, hai gã giám khảo liền lập tức kinh ngạc đứng lên: “Phong…Phong tổng?” Bọn họ xem Đỗ Vân Tu biểu diễn hay đến nhập tâm, thậm chí Phong Cảnh vào khi nào cũng không phát hiện.
Nam nhân được gọi là Phong tổng có vẻ ngoài âm nhu, cả thân người khoác ngoài là áo khoác mang nhãn hiệu Versace, bên trong là chiếc áo cổ chữ V khoét xuống, để lộ ra xương quai xanh rõ ràng tinh tế, vừa hay bộ trang phục lại tôn lên dáng vẻ cao ráo, thắt lưng mềm dẻo, thiết kế tinh xảo mà xa hoa.
Tóc của hắn rất dài, mãi cho đến phần eo. Chất tóc phi thường tốt, đen như mực, sáng mềm bóng loáng tựa tơ lụa sa tanh thông thường.
Đôi mắt tinh tế thật dài, tựa như hồ nước vào thu, sâu thẳm giấu đi mọi cảm xúc chân chính vào nơi sâu nhất. Đuôi mắt phải phía dưới có chút lệ chí, có một loại mị lực gọi hồn đoạt phách không thể cưỡng lại.
Như vậy ngũ quan âm nhu diễm lệ, phối cùng thắt lưng mềm dẻo, mái tóc đen dài cũng không có một tia nữ tính. Tuy rằng nhìn vào diêm dúa lẳng lơ nhưng có thể nhận thấy rằng ẩn trong đó mơ hồ lóe lên cảm giác sắc bén, người khác không thể xem thường.
Phong Cảnh, đó chẳng phải tên vị tổng thanh tra ESE hay sao (nguyên văn là vậy, nhưng mình thấy nó kì kì, hoàn toàn k thể tin tưởng bản convert dc đâu =_= nhưng biết dịch sao giờ >.<) Lúc còn trẻ có đủ điều kiện tốt, vừa đặt chân vào giới giải trí đã gây nên náo động lớn, nhiều người từng suy đoán rằng hắn chắc chắn sẽ là kình địch của Tạ Di.
Một người cuồng dã tà khí, một người âm nhu mị hoặc.
Hai loại dung mạo, khí chất đều bất đồng nhưng đều thu hút ánh mắt người khác về phía mình. Hào quang vây quanh chói lóa, cao quí đến nỗi người ta cũng khó cầu được bóng lưng.
Nhưng còn chưa tới một năm, Phong Cảnh liền rời khỏi màn ảnh, chuyển đến phía sau màn làm người quản lý, cũng tham dự trong bộ máy hành chính ESE, lo toan mọi hoạt động lớn nhỏ.
Quyết định bất ngờ này khiến truyền thông một phen kinh ngạc.
Nhưng Phong Cảnh đã dần dần chứng minh được tài năng của mình, dưới bàn tay hắn, nghệ sĩ đó liền đạt được những thành tựu không thể xem thường. Ngắn ngủi mươì năm, từ chức quản lý tăng lên quản lý bí mật, rồi lại thành người đại diện tuyên truyền, cuối cùng là cái ghế tổng thanh tra như ngày hôm nay, thậm chí còn nắm trong tay cổ phần ESE.
Đây là những thông tin rất đỗi thường tình, người bình thường cũng có thể tra ra.
Mà Đỗ Vân Tu ở giớigiải trí đợi hơn mười năm, sống cuộc sống nhàn nhã đã quen, chẳng thiết chủ động hỏi đến những tin đồn nhảm. Nhưng có một số việc hắn cũng nên biết tới.
Tỷ như, Phong Cảnh đi theo chủ tịch đương nhiệm, Lệ Duệ, giữa bọn họ tồn tại mối quan hệ ẩn khúc nào đó.
Lệ Duệ cùng anh trai là Lệ Thần tranh đoạt quyền lực trong ESE cũng một thời gian dài, Phong Cảnh lại càng đánh cược chính mình có gia thân, giúp Lệ Duê giành được chức vị chủ tịch như ngày hôm nay.Vì vậy Lệ Thần đối với Phong Cảnh oán hận đến tột điểm.
Mỗi một phóng viên lấy đó làm càng, dùng ngòi bút làm vũ khí, phóng mọi scandal vô căn cứ về phía Phong Cảnh, nào là đồng tính luyến ái, lạm chuyện (chắc đại loại dụng quyền, thừa nước gì ấy – Đọc nhiều truyện hơn tại website ngontinhplus.com -), hít thuốc phiện…Ác độc đến cực điểm. (aizz công nhận mấy người này trí tưởng tượng phog phú gê >.<)
Cứ như thể muốn nói hai người này có mối quan hệ gì đó, nhưng lại thể như chẳng giống có chút gì.
Lệ Duệ đã muốn cùng thiên kim tập đoàn Tần thị đính hôn, nhưng Phong Cảnh đích xác là thích nam nhân, cùng một số nghệ sĩ có chút không minh bạch…
Vốn dĩ giới giải trí thị phi rất sâu.
Đỗ Vân Tu vốn không thích hỏi người khác mấy chuyện riêng tư, nhưng hắn vẫn mơ hồ có thể nhận ra gần hết sự tình.
Phong Cảnh không chú ý đến hai vị giám khảo khẽ liếc nhìn nhau rồi nhanh chóng quay đầu, ánh mắt hắn vẫn thủy chung đặt lên người Đỗ Vân Tu.
Hắn chậm rãi đi đến trước mặt Đỗ Vân Tu, ngón tay dài nhỏ nhẹ nhàng vuốt ve cúc áo thứ hai trên chiếc áo sơ mi màu xám. (>.<!!!)
Ngón tay hắn thật mềm mại, khớp xương rất nhỏ, tựa không xương, khiến người ta cảm giác được giống như thật nhu nhược, gầy đến nỗi có thể mơ hồ thấy được khung xương, vô tình tạo nên mùi vị hấp dẫn gợi cảm vô cùng.
“Đây là điểm mấu chốt của cậu? Rõ ràng là tiết mục này, lại chỉ có thể lõa đến cúc áo thứ hai.” Phong Cảnh nhíu mày,thanh âm thong thả mà khàn và nhỏ, giống như ánh sáng màu mật ong, nhẹ nhàng, ấm áp lưu động.
Hắn khẽ nâng cằm, ánh mắt dài nhỏ nhìn Đỗ Vân Tu, vẻ mặt tựa tiếu phi tiếu.
***
Mặc dù giới giải trí chẳng biết gì về con người này, nhưng xem tư thế cũng biết lai lịch Phong Cảnh không hề nhỏ, cần cẩn thận đối đãi.
Hắn cố tình hỏi vấn đề này thật xảo trá, tai quái, người không có kinh nghiệm đích xác rất khó đỡ được, ứng phó được tốt.
Nhưng Đỗ Vân Tu lại có điểm muốn cười.
Hắn kiếp trước đối với Phong Cảnh cũng chỉ coi là qua lại hời hợt. Giới giải trí nói lớn cũng lớn, trước kia hai người cũng có vài lần đụng mặt nhau, gật đầu mấy cái lấy lệ, không mất cấp bậc lễ nghĩa là được.
Sau người mà hắn thích lại đầu quân cho ESE.
Có đoạn thời gian quan hệ giữa Phong Cảnh và người nọ (Tạ Di ý, mọi ng chắc hiểu mà :]]) Phong Cảnh cũng dần dần biết chuyện của người nọ và hắn.
Một lần Phong Cảnh say rượu, sau đó liền xông vào nhà trọ hắn, bộ dạng đích xác diêm dúa lẳng lơ động lòng người, mồm miệng chính là không rõnói cái gì muốn đánh điện thoại kêu người kia đến đây cùng chơi đùa 3P.
Lúc đó khí huyết hắn đều vọt thẳng lên ót, nhất thời không nghĩ rằng người nọ sẽ đem mình và mối quan hệ giữa họ nói cho Phong Cảnh nghe, mặt khác lại chẳng ngờ Phong Cảnh lại tìm đến đây, bộ dạng nói năng ngả ngớn, hoàn toàn chẳng có phần e sợ kiêng dè. Hắn lấy chút mạnh mẽ bước lên. Cũng không quản đối phương trong lòng hắn khiêu khích thế nào, ngả ngớn mê tình thế nào, trực tiếp kéo Phong Cảnh tới bồn tắm, mở nước lạnh, cầm vòi sen hướng khuôn mặt mị hoặc kia mà phun.
Đó là một trong những lần hiếm hoi nhất hắn tức giận.
Cuối cùng Phong Cảnh bị hắn tưới nước đến đầu óc choáng váng, lạnh run. Nguyên lai dung mạo âm nhu lẳng lơ thế nhưng lúc này lại sinh ra cảm giác đáng thương của loài động vật nhỏ.
Hắn cũng có chút không đành lòng, lấy khăn tắm mềm mại, cẩn thận lau khô đầu cho Phong Cảnh.
Đối phương thân thể mềm oặt, thần trí cũng mơ mơ màng màng, cảm nhận được độ ấm của hắn, liền khẽ nhắm mắt, co rút người vùi sâu vào lòng ngực hắn.
Đỗ Vân Tu răn đe quở mắng chỉ vài câu, Phong Cảnh hai mắt sương mù che chắn , ngũ quan xinh đẹp rõ ràng, lộ ra vẻ mặt ủy khuất, mỗi lần hắn nói cái gì, Phong Cảnh lại ai ya thuận theo nấy, thật sự là thành thật.
Tuy rằng tới hôm sau Phong Cảnh lại khôi phục bản tính, diêm dúa lẳng lơ, lời nói lại cay độc, trước khi đi còn châm chọc hắn mấy câu.
Hiện tại nghĩ tới chuyện trước kia, cảm giác như thể chuyện xảy ra quá lâu lắm rồi, không khỏi mang theo tâm trạng tang thương mà hoài niệm.
Phong Cảnh thấy đốiphương thời gian dài như vậy không có trả lời, lộ ra nụ cười khó hiểu, vẻ mặt sau đó liền đổi dời, ánh mắt có chút u ám khó lường.
“Diễn viên sân khấu lần đầu quay phim chụp ảnh, qua bao lần đào tạo thế nào cũng chưa thể là đủ. Biểu diễn hình thức là loại khó đối phó nhất, bất luận ai có thể thành công thông qua đây thì mới có thể thực sự gọi là diễn viên.” (số fận mấy đứa k biết tiếng trung – chém gió! -_-)
Phong Cảnh ánh mắt thật dài nheo nheo lại, như hồ ly giảo hoạt. Phong Cảnh gợi lên môi mỏng mềm mại: “Ngươi biết lời nói này nói ai sao?”
Tựa hồ là một câu hỏi nhưng lại ám chỉ Đỗ Vân Tu diễn kịch mặc dù biểu diễn xuất sắc nhưng điều đó chưa hẳn chắc chắn rằng hắn sẽ là một diễn viên thành công.
Bởi vì phim điện ảnh, truyền hình so với kịch hoàn toàn đều không tương đồng nhau. (câu này xong là hiểu câu trên Cảnh nói gì rùi nhé ^__^)
Biểu diễn hí kịch, yêu cầu nhân vật có tố chất tốt kéo dài việc khống chế năng lực. Mặc kệ tuồng kịch có bao nhiêu lời kịch, nhiều ít đi một câu đều phải nhớ rõ Thanh Thanh Sở Sở.
Mà phim điện ảnh, phim truyền hình đều cần có thời gian nhập tâm nhanh chóng, không có tính lâu dài, vì vậy bắt buộc diễn viên phải điều tiết khống chế cảm xúc, nhanh chóng đi vào trạng thái. Đến nỗi lời kịch chờnhánh cuối, cũng có thể tại hậu kỳ xử lý.
Hai thể loại có phần giống nhau, nếu là một diễn viên kịch vĩ đại thì việc trở thành một diễn viên điện ảnh không quá khó.
” Mã Long, lan trắng độ” (chả biết lan trắng độ là gì hết >.<) Đỗ Vân Tu thản nhiên trả lời.
“Lời này là người nổi tiếng trên màn ảnh sân khấu Mĩ Quốc, Mã Long, lan độ trắng nói.”Phong Cảnh đôi mắt hẹp dài hấp dẫn, vì thế càng tôn lên vẻ đẹp sâu đậm của gương mặt.
Phía dưới khóe mắt bên phải, lệ chí tựa giọt nước dưới ánh sáng nhạt trôi nổi mị hoặc, kiều diễm vạn phần.
“Này người mới…tựa hồ thật không đơn giản a.”
Thẳng đến khi Đỗ Vân Tu đi rời khỏi phòng phỏng vấn, lúc này hai vị giám khảo mới thấp giọng bình luận, khóe mắt không quên liếc nhìn vẻ mặt Phong Cảnh.
Thấy Phong Cảnh không lộ ra biểu tình hờn giận, tựa hồ không can thiệp, mới nói tiếp.
“Không nghĩ tới người kia biểu diễn tới 15 phút, tôi cũng không có chú ý tới.”
“Một người độc thoạicó thể diễn thời gian dài như vậy, hơn nữa đôi mắt ấy lại có sức hút xoáy sâu khiến người ta không khỏi chú mục vào. Vô luận là tư thế, ngôn ngữ, bản lĩnh thì nghệ sĩ dù trải qua 4, 5 năm trong giới giải trí cũng chưa chắc làm được.”
“Hắn có khả năng diễn kịch đặc biệtnày, hẳn là do gia đình hun đúc, cha mẹ là diễn viên hí kịch sao?”
“Này…thành viên gia đình không viết…cũng không phải là một diễn viên kịch đặc biệt gì, hắn là sinh viên học viện quản lý công thương.”
Hai vị giám khảo nhìn thoáng qua tập hồ sơ, không khỏi kinh ngạc nhìn nhau.
***
Đỗ Vân Tu ở nhà chờ tin tức.
Hắn đối với lần phỏng vấn đó không phải là không tin tưởng. Nhưng hiện tại thế giới này không phải tin tưởng vào việc có thực lực là được. Dưới mặt bàn tìnhhuống xa xa so với trên mặt bàn phức tạp hắc ám nhiều lắm.
Hắn không có cách khác, dù đã mở rộng mối quan hệ nhưng hiện tại chẳng có mối giao tình nào có thể dùng đến.
Đỗ Vân Tu nhìn kĩ khuôn mặt mình trong gương. Gương mặt này không nghi ngờ gì, đó chính là gương mặt nho nhã tuấn tú, từ khóe mắt đến mắt, đường nét phá lệ lưu loát phiêu dật. Tựa như bức tranh Thủy mặc cảnh Giang Nam sau cơn mưa mang đậm dư vị phong nhã, ẩn đó nét u buồn cùng hờ hững, đủ để người khác nhìn vào tim đập thình thịch.
Chính là, như thế, vô cùng xa lạ.
Đây không phải thân thể hắn.
Mỗi sáng sớm, mỗi khi thấy hình ảnh chính mình trong gương lại nổi lên cảm giác xa lạ vô cùng mãnh liệt.
Lúc trước tại sao chủ nhân thân thể này phải nuốt thuốc ngủ tự sát?
Tại sao không thể tìm được bất kì tin tức nào của hắn trong căn nhà trọ này. Giống như… đều như nhau, bị người ta vô tình hủy diệt hết thảy dấu vết.
Đỗ Vân Tu cười khổ một tiếng.
Bất quá hắn chínhmình gặp được tai nạn xe cộ mà bỏ mình, tin tức cũng là nhìn thấy từ một trang web nọ, bất quá cũng là một tờ báo giải trí, đầu chủ đề là việc các .
Hắn nho nhỏ là khôngmay mắn bỏ mình đạo báo, chỉ tại phía dưới chiếm cứ một góc nhỏ. Cũng chẳng có nhiều người để ý.
Thời gian hạ huyệt, hắn nghe xong tin tức trộm nhìn qua.
…Không nghĩ tới người kia đã ở đó.