Đọc truyện Trọng Sinh Chi Đăng Phao Sửu Tiểu Áp – Chương 21: Anh cũng không biết kêu cái gì nữa vịt con à
Chải kiểu tóc “Phát ca” ôm cô nàng cho rằng hợp thời, xuyên qua dòng người đi tới bên Sở Giang Đông, hiện tại thân thể y nhìn đến Ngô Nông trong nháy mắt đình trệ vài giây, tốc độ trái tim nhảy lên chợt nhanh hơn, nhưng rất nhanh , đây hết thảy đều bị chính y áp chế xuống.
Nhưng, đã có một tia tiếng thở dài như có như không theo khóe miệng y tràn ra.
Đại sảnh tổ chức party cũng không nhỏ, sau phòng còn có sân cùng bể bơi chiếm diện tích rất lớn, bất quá người tới rất nhiều, vô luận là trong phòng hay là ngoài phòng đều có khách nhân cầm sâm banh nói chuyện vui vẻ. Tuy rằng loại party này không có khả năng làm cho người ta ăn no, nhưng là căn cứ lễ phép, một ít thức ăn vẫn là sẽ chuẩn bị được đem ra, bày ở trên bàn dài trong sân, để khách nhân tự lấy.
Mùi đồ nướng bày trên bàn chậm rãi bay vào trong phòng, ở giữa phòng cô nàng thời thượng đi đến sân, Ngô Nông dừng bước một chút. Hắn nhăn hai cánh mũi, lông mi nhíu lại, trên mặt chán ghét cũng ngăn không được.
Hắn nghiêng đầu, đối nữ nhân trong lòng oán giận nói một câu. Đây là trong mơ, Sở Giang Đông nghe được câu nói đầu tiên của đối phương nói, bởi vì đã là lần thứ ba nghe được câu này rồi, cho nên Sở Giang Đông cơ hồ có thể đem những lời này một chữ không lầm thuật lại, ngay cả đối phương nhíu mày cùng không kiên nhẫn y cũng có thể hoàn toàn bắt chước ──
──”Anh hận khoai tây và nấm.”
Lời này tuy rằng không đầu không đuôi, nhưng Sở Giang Đông vẫn theo bản năng đem những lời này nhớ rất rõ ràng. Mà ở lúc y mời Ngô Nông ăn cơm, cũng là cố ý gọi khoai tây và nấm, muốn thử xem tính chân thật của giấc mơ này. Mà trên bàn cơm Ngô Nông đối với vài món đồ ăn kia chán ghét, vừa vặn xác nhận tin tức trong mơ này.
Sở Giang Đông càng ngày càng không rõ mơ thấy chuyện như vậy là sao, chẳng lẽ giấc mơ này là lời tiên đoán đối với tương lai? Hơn nữa bất luận là trong mơ, Ngô Nông hay là em trai y, thoạt nhìn đã thành thục hơn rất nhiều, ít nhất cũng là bộ dáng 27, 28 tuổi. Mà Ngô Nông ăn mặc giống như nhà giàu mới nổi, căn bản cùng bộ dạng vịt đực hiện tại keo kiệt không chịu tiêu tiền của hắn mà nói kém rất nhiều.
Y lại đem ánh mắt chuyển hướng nữ nhân cao ráo bị Ngô Nông ôm vào trong ngực, phía trước hai lần mơ bởi vì y đều chú ý Ngô Nông, hơn nữa theo bản năng nghĩ đến nữ nhân này là ngôi sao hoặc là người mẫu Ngô Nông bao nuôi, cho nên đều cũng không có chú ý như vậy, chỉ thoáng đảo qua vài lần mà thôi, nhưng bởi vì đối phương trang điểm dày đặc cùng quần áo bại lộ làm cho y đối với cô ấn tượng thật không tốt.
Nhưng vào hôm nay bách đoàn nạp người mới, khi gặp cô gái ngốc thanh thuần, mặc quần áo giản dị xuất hiện ở trước hội của mình, Sở Giang Đông nhất thời thật đúng là không nhận ra cô là ai, chẳng qua là cảm thấy diện mạo của cô dị thường nhìn quen mắt. Mà khi lần thứ ba cảnh trong mơ đột kích, y mới phát hiện, nữ nhân diễm tục vẫn bị chính mình cho rằng là ngôi sao hoặc người mẫu, đúng là cô gái thôn quê chất phác sáng nay.
. . . . . . Không thể không nói, sức mạnh của tiền bạc quả thật rất lớn.
Còn chưa chờ Sở Giang Đông ở trong lòng cảm thán đủ, Ngô Nông đứng ở cách y không xa đã ở quay đầu lại nhìn thấy y trốn ở góc phòng, rồi mới liền trải qua một phen ánh mắt trợn to ── sau lui hai bước ── thân thể run rẩy ── tiết mục cẩu huyết, sâm banh rơi xuống. Bất quá cũng may người trên party rất nhiều, biểu hiện thất thố này của Ngô Nông trừ y ra còn có Lý Tử Vi bên người liền không có bất cứ người nào nhìn đến.
Thân thể Sở Giang Đông như trước lẳng lặng đứng ở nơi đó, nhìn đến Ngô Nông thì không có bất cứ biểu tình gì, chính là hơi hơi nâng lên ly rượu hướng đối phương ý chào một cái, rồi mới rất nhanh lại dời đi ánh mắt nhìn về một bên.
Sở Giang Đông mặc dù ở trong mơ tựa như người ngoài cuộc, nhưng ảnh hưởng động tác thân thể này, tòan bộ phản ứng y đều có thể rành mạch cảm giác được.
Y biết, tim y đập vô cùng nhanh, nếu không nhanh dời đi tầm mắt lời mà nói sẽ phát sinh cái gì chính y cũng không biết. ( Yu ming: ta biết, nếu y không dời tầm mắt , Ngô Nông không nổi quạu, không bị tai nạn, không trọng sinh về quá khứ, sẽ không có truyện cho ta đọc rồi =]] )
========
“Anh hận khoai tây cùng nấm.” Khi trong miệng Ngô Nông nói ra một câu như thế, bị Lý Tử Vi hắn ôm thắt lưng nhẹ giọng hừ một tiếng: “Được rồi vậy chúng ta không đi ra sân, ngay tại trong phòng ngốc cũng tốt.”
Trong phòng có cái gì hảo ngốc ?
Nghĩ như thế, Ngô Nông chán đến chết chơi đùa ly sâm banh trong tay, hưng trí buồn tẻ chuyển đầu nhìn đám người chung quanh. Nhưng khi tầm mắt của hắn đảo qua khắp ngõ ngách trong phòng, thân thể của hắn cứng đờ một chút, mà hai mắt của hắn khống chế không được gắt gao dính ở trên người người kia.
Tám năm trước, người làm cho trong lòng hắn bị thương đang khoanh tay tựa vào trên góc tường, tám năm không thấy, rõ ràng đã sắp 30 tuổi, nhìn qua vẫn là trẻ tuổi tao nhã như vậy, tựa như một con thiên nga đang rũ cái cổ thật dài ở nghỉ ngơi, bên người còn quanh quẩn cảm giác thản nhiên yên tĩnh.
Tầm mắt của bọn họ cứ như vậy dễ dàng đụng vào nhau, hắn nghĩ đến cuộc sống tám năm này đã muốn xóa tất cả cảm giác mình đối với y, nhưng không nghĩ tới đột nhiên gặp nhau như vậy, hắn vẫn là không thể khống chế chấn động toàn thân, sau lui hai bước, trên tay mềm nhũn, ly rượu trong tay cũng là bị rơi xuống trên đất, rượu màu vàng nhạt rơi vãi trên đất, rất nhanh liền thấm vào trong thảm.
Nhưng hắn thất thố như vậy xem ở trong mắt Sở Giang Đông, lại chỉ nghênh đón đối phương một cái gật đầu đơn giản cùng nâng chén, hết thảy đều giống như đang cười nhạo mình thất thố.
Ngô Nông biết nếu hắn còn muốn mặt mũi, hẳn là hiện tại liền xoay người bước đi mới đúng, nhưng hắn lại không có, mà là không quan tâm giữ chặt Tử Vi nghi hoặc liền hướng Sở Giang Đông vọt tới, rồi mới cũng không quản biểu tình nghi hoặc của người chung quanh, há mồm liền blablabla nói một đống, đơn giản là nhà mình thông qua chính phủ bồi thường phất nhanh, tám năm này hắn vẫn đi du lịch khắp thế giới trôi qua phi thường dễ chịu gì đó. . . . . nói trắng ra là, hắn vẫn là khoe khoang, trong lòng hắn như là có một cỗ khí, luôn luôn tại nói cho hắn biết muốn nhanh đưa mặt mũi thắng trở về, nhất định phải làm cho Sở Giang Đông biết mình đã muốn không thèm để ý y, vừa rồi thất thố chỉ là một ngẫu nhiên mà thôi.
Nhưng khi Ngô Nông hưng phấn nói một đống sau, Sở Giang Đông nhưng vẫn chính là lẳng lặng đứng ở nơi đó, trong ánh mắt lượng lượng bao hàm thâm ý, nhưng trong này không có cảm tình Ngô Nông muốn thấy.
Khi Ngô Nông ngậm miệng rốt cuộc nói không ra lời, Sở Giang Đông mới vân đạm phong khinh mở miệng: “Có tiền tốt lắm. Chúc mừng em, Ngô học đệ.”
Khi Ngô Nông nghe được lời y nói như thế, trong lòng bỗng nhiên một trận không có tư vị, ngón tay gắt gao siết thành nắm tay, thậm chí ngay cả chào hỏi cũng không làm, kéo lấy Tử Vi không hiểu gì liền hướng ngoài phòng xông ra ngoài.
Mà hắn đang tức giận bước ra khỏi phòng một chốc kia, vang lên bên tai một trận tiếng ca vui vẻ ──
──”Núi bên cạnh biển có một đàn alpaca ~ chúng nó hoạt bát lại thông minh, chúng nó nghịch ngợm lại linh mẫn, chúng nó tự do tự tại sinh hoạt tại sa mạc alpaca. . . . .”
“Mẹ nó!” Ngô Nông ra sức mở mắt ra, phát hiện mình cư nhiên đang nằm trên giường ở ký túc xá, ngoài cửa sổ nắng chiếu rực rỡ, vang lên bên tai là chuông báo điện thoại cùng phòng đối giường.
“Mẹ nó, ra là nằm mơ!” Ngô Nông táo bạo gãi gãi tóc của mình, ở trên giường trở mình, không thể tin được chính mình sao lại mơ thấy chuyện trước khi sống lại ở trên party gặp được Sở Giang Đông. Rõ ràng lúc trước chưa từng mơ thấy chuyện liên quan đời trước, sao lần này lại hồi tưởng cuộc gặp gỡ chết tiệt như vậy?
Hắn hung hăng nện xuống giường một cái, răng nanh hung hăng cắn môi dưới của mình, nhưng vừa vặn cắn đến vết thương trên môi bị cắn hôm qua khiến cho hắn “Tê” khẽ kêu một tiếng: “Đều là anh. . . . . . Sở Giang Đông. . . . . .” Nếu không phải y ngày hôm qua đối với mình như vậy, sao có khả năng buổi tối nằm mơ thấy chuyện trước kia?
Trong mắt Ngô Nông lóe ra thần sắc căm giận, trong lòng nhận định, sau này nhất định phải tránh né Sở Giang Đông, tuyệt đối không cần lại cùng y sinh ra giao tiếp gì.
Nhưng vận mệnh cũng không phải thứ hắn muốn tránh là có thể né tránh, tình yêu cũng vậy.