Đọc truyện Trọng Sinh Chi Cưu Triền – Chương 61: Ôn nhu
CHƯƠNG 61 – PHIÊN NGOẠI: ÔN NHU
Tối nay trăng sáng, gió mát thổi vào nhà nên rất thoải mái, người trong lòng hắn đã say ngủ. Trên người người này còn lưu lại vết tích của mình trong đợt kích tình vừa rồi, y rất dễ say ngủ, thế nhưng hắn lại không tài nào vào giấc.
Hắn cùng Âu Phong Minh bên nhau đã nhiều năm rồi, người nọ ở trước mặt hắn thường xuyên động kinh, hắn cũng tập thành thói quen, nghĩ tới đây, hắn lộ ra tươi cười cực kỳ thanh đạm.
Hắn là một người trưởng thành rồi, bên người ngoại trừ Hàn Hiểu thì cũng không có những người khác. Địa vị xã hội của hắn không tồi, ở trong thành phố cũng coi như là người có danh tiếng. Hắn chưa từng nghĩ sẽ tìm tới một người nào đó để bên mình lúc tuổi già, dù rằng có không ít người có thiện cảm với hắn. Nhưng vì đã từng có vết xe đổ, hắn đối với phụ nữ luôn có hai phần lãnh đạm, dần dần dà dà, bên cạnh hắn chẳng còn một ai.
Hắn nghĩ, như vậy cũng tốt, cả đời nhìn Hàn Hiểu từ một đứa trẻ mũm mĩm bụ bẫm biến trở thành một người đàn ông trưởng thành, vì nó làm một cái hôn lễ rình rang, nhìn nó con cháu đầy đàn. Sau đó hắn cứ chậm rãi già đi, hắn thấy vậy cũng không tồi.
Trên thực tế, những năm gần đây hắn vẫn luôn sống qua ngày như thế, chỉ là trong một đêm bất ngờ, Hàn Hiểu thay đổi, thay đổi có phần đột nhiên lắm. Hàn Hiểu trước đây tuy rằng đối nhân xử thế cũng không mấy nhiệt tình, nhưng không đến mức lạnh lạnh lùng lùng giống như một khối băng. Ngày đó, Hàn Hiểu đột nhiên trở nên rất lãnh đạm, nếu không phải hắn hiểu con mình sâu xa thì có khi hắn đã nghĩ nó là một người xa lạ nào đó rồi.
Hắn muốn hỏi Hàn Hiểu rằng chuyện gì đã xảy ra, thế nhưng há mồm hỏi không ra. Hắn cùng Hàn Hiểu là hai cha con thân mật nhất trên đời này nhưng cũng có thể nói là lãnh mạc nhất trên đời.
Bởi vì từ nhỏ nó đã không có mẹ nên hắn cưng chiều nó nhất, chỉ là có nhiều chuyện tư mật từ rất lâu rồi nhưng hắn không thể mở miệng tâm sự cùng nó được… Mà, Hàn Hiểu ngày một trưởng thành, ngày càng thêm chín chắn.
Lần đầu tiên khi Hứa Kiệt tới nhà, hắn cũng không có để ý nhiều, hắn chỉ nghĩ đấy là bạn của Hàn Hiểu. Nhưng càng về sau, Hàn Hiểu nói với hắn, Hứa Kiệt bởi vì chuyện là đồng tính luyến ái mà bị trường học xa lánh, nó muốn cho Hứa Kiệt dọn về ở cùng.
“Ba, nhà của chúng ta còn có rất nhiều phòng trống phải không, có thể lưu lại cho cậu ấy một phòng chứ?” Hắn nhớ rất rõ ràng, khi Hàn Hiểu hỏi ra câu này, trong mắt nó cất giấu rất nhiều phức tạp khó hiểu. Tựa hồ có ẩn giấu một loại tình cảm bất minh trong đó, mà hắn lúc đó cũng ngây ngẩn cả người, cái từ đồng tính luyến ái này hắn cũng đã được nghe nói, chẳng qua chưa bao giờ nghĩ nó sẽ phát sinh ở bên người mình mà thôi… Hắn khi đó cho rằng Hàn Hiểu cùng Hứa Kiệt có quan hệ ái muội gì đó, sau đó, khi hắn thấy được đôi mắt trong vắt của Hứa Kiệt thì hắn biết, mình sai rồi.
Hàn Hiểu nói Hứa Kiệt là người tốt, hắn lại không có thói quen cự tuyệt bất cứ yêu cầu gì từ đứa con trai độc nhất, cho nên đáp ứng.
Nói thật thì, từ khi biết Hứa Kiệt là một người đồng tính hắn quan sát cậu càng thêm sâu hai phần. Dần dần hắn nghĩ rằng dường như Hứa Kiệt đã dành cho Hàn Hiểu một thứ tình cảm không nên có… Hắn có chút hoảng sợ, cảm thấy cứ tiếp tục như thế sẽ có chuyện xảy ra, bởi vì Hàn Hiểu tựa hồ đối xử với Hứa Kiệt quá tốt, tốt không giống tác phong dĩ vãng của nó. Trong lòng hắn có chút lo lắng, sau đó lại thấy Hứa Kiệt ẩn nhẫn, hắn lại nghĩ hẳn sẽ không xảy ra chuyện.
Nói thật thì lúc bắt đầu hắn cũng không mấy thích Hứa Kiệt, dù sao Hàn Hiểu là đứa con duy nhất của hắn, huyết mạch tương lai của Hàn gia. Nếu như hai người thật sự có chuyện đó thì hắn không biết nên làm sao bây giờ. May mà Hàn Hiểu dù đối xử tốt với Hứa Kiệt nhưng không phải là vì phương diện kia.
Loại xoắn xuýt này vẫn luôn duy trì liên tục đến khi hai người cùng tới trường ở Bắc Kinh. Trong nhà đột nhiên trở nên vắng vẻ, hắn mỗi ngày đi làm rồi tan tầm, làm việc tới tận khuya khoắt, về nhà là một mảnh đêm đen vắng vẻ, trong lòng cũng có tia tịch liêu.
Đại khái là người tới tuổi trung niên rồi sẽ có nhiều chuyện không thể khống chế được, trong mơ hồ thấy mình tịch mịch rồi.
Ở đoạn thời gian kia, hắn cũng cùng người khác giao du đi lại, thế nhưng khi hai người ngồi bên nhau thì hắn không biết nói cái gì, cả người cứng ngắc, sau đó đương nhiên là không thành.
Hàn Hiểu từng ở trong điện thoại khuyên hắn nên tìm một người bạn đời nữa. Hắn lúc ấy muốn nói cho con mình rằng hắn không có tâm tư cho việc ấy, người có tuổi tác hơn hắn thì đã già rồi, nếu là người trẻ thì hắn không muốn bị người ta nói là trâu già gặm cỏ non, tuổi tác na ná thì không tìm thấy người thích hợp… Hắn nghĩ rằng đời này của mình đã định trước là cô độc một mình rồi.
Sau đó Hàn Hiểu trở về, hắn nghĩ đứa con của mình đã cùng dĩ vãng bất đồng rồi, ánh mắt nó nhìn Hứa Kiệt quá mức ôn nhu, hơn nữa dấu hôn trên cổ Hứa Kiệt cho dù có che lấp thế nào cũng không thể hết được. Khi hắn biết sự thật, nói không khiếp sợ là nói dối, hắn còn tưởng rằng mình sẽ đứng lên cho Hứa Kiệt một cái bạt tai, nói nó là bạch nhãn lang hoặc linh tinh gì đó. Thế nhưng lúc đối mặt với Hứa Kiệt hắn lại nói không nên lời, ở sâu trong nội tâm tựa hồ cũng không tức giận tới mức thế. Hắn cũng không thể nói rõ cái loại tâm tình phức tạp này là làm sao.
Ngày cứ như vậy mơ hồ trôi qua, thẳng đến khi Hàn Hiểu đem Hứa Kiệt từ thôn cũ đi ra, thẳng đến khi hắn nhìn thấy hai người phải cẩn thận dè dặt khi ở chung, hắn đột nhiên nghĩ rằng, kỳ thực là nam hay nữ cũng không quá khó tiếp thu như thế, chỉ cần Hàn Hiểu thích, chỉ cần nó sống tốt, tựa hồ thực sự không có gì khó có thể tiếp thu.
Hắn cũng chưa bao giờ nghĩ tới cuộc đời này của hắn sẽ có một người tiến vào đứng bên mình, thẳng đến ngày đó trước khi đi tới bệnh viện đón Hứa Kiệt xuất viện, hắn thấy góc tường nhà mình đang có một người ngồi xổm, người đó đang ăn kem ốc quế. Hắn nhìn thoáng qua mà buồn cười, người này giữa đông như thế còn ăn kem, không sợ lạnh à. Chẳng qua hắn chỉ nhìn thoáng qua thôi chứ không mấy để ý, chưa từng nghĩ rằng khi xe hắn lướt qua, người nọ đột nhiên nhảy dựng lên hướng mình phất phất tay, hắn sửng sốt mà hạ kính xe xuống, khó hiểu nhìn người nọ.
“Chào anh, tôi là Âu Phong Minh, bạn của Hàn Hiểu.” Người nọ đối hắn vươn tay, lộ ra một nụ cười sáng lạn, y nói: “Anh là anh trai Hàn Hiểu đó à? À sai rồi nha, Hàn Hiểu không phải con một sao? Vậy anh là tài xế của nhà họ à?”
Hắn nghe người nọ thì thào tự nói, trong lòng kinh ngạc, thế nào cũng không tưởng nổi Hàn Hiểu lại kết bạn với người như thế này. Nhìn người này ảo não cầm tóc dứt dứt, hắn không nhịn được mà cười rộ lên, khuôn mặt người này thoạt nhìn cũng đã ba mươi rồi, vậy mà lại làm ra động tác như thế.
Lúc này hắn đột nhiên rất muốn thấy bộ dạng của Hàn Hiểu cùng Hứa Kiệt khi gặp người này, nếu Hàn Hiểu gọi hắn là cha, không biết y sẽ có cái sắc mặt gì, nghĩ như vậy nên mời y lên xe… Ai cũng không ngờ qua, lời mời này tạo ra rất nhiều điều rắc rối trong tương lai.
Hàn Hiểu quả nhiên không làm cho hắn thất vọng, trầm tĩnh trên mặt nó bị đánh vỡ nát, bộ dạng cứ như gặp quỷ làm cho hắn rất thoả mãn. Khi biết hắn là cha Hàn Hiểu, người nọ thiếu chút nữa phát điên… Hắn ở bên cạnh thấy bộ dạng người nọ như vậy mà nhịn không được cười rộ lên, tâm tình chất chứa hơn hai thập kỷ này tựa hồ nhẹ nhõm hơn nhiều.
Âu Phong Minh giống y như một đứa trẻ con, vẫn luôn đi theo bên cạnh hắn, còn ồn ào muốn làm tài xế cho hắn nữa. Nhìn cái bộ dạng lúc ấy của y, chính hắn cũng không biết vì sao đáp ứng, lúc đáp ứng liền hối hận rồi.
Nhất là ở trên tiệc rượu, người này luôn luôn ngăn cản mình cùng người khác chạm cốc, bị bất đắc dĩ nên phải kêu y về trước.
Hắn khi đó không có suy nghĩ nhiều, thẳng đến khi qua năm, Hàn Hiểu ở nhà cùng Hứa Kiệt, Âu Phong Minh lôi kéo hắn ồn ào muốn ra ngoài uống rượu. Hắn nghĩ cũng không có việc gì, liền cùng y đi ra ngoài. Hắn chưa từng nghĩ rằng, sau ba chén người này lại đột nhiên ôm mình hôn mình… Vài chục năm chưa từng cùng người khác ôm hôn, quả nhiên vẫn là bị kinh hách, hắn không nhúc nhích thẳng đến khi đầu lưỡi ấm áp vói vào trong miệng. Lúc hắn lấy lại tinh thần lui bước lại, người này cũng không nhường, bất đắc dĩ hắn cho y một cái bạt tai rồi chạy trối chết.
Về đến nhà, hắn lửa giận khó tiêu, người này lại khinh bạc mình như vậy, nếu không phải xem ở phân thượng của Hàn Hiểu thì hắn đã không thèm khách khí với y rồi.
Hàn Hiểu khi đó cùng Hứa Kiệt còn chưa ngủ, không muốn để bọn họ nhìn ra cái gì, hắn vội vã đóng cửa lại liền đi nghỉ ngơi, mơ hồ nghe được một thanh âm vang lên, nhưng hắn tâm phiền ý loạn nên không để ý.
Âu Phong Minh thật sự là quá phận rồi.
Ngày hôm sau, hắn vừa dậy đã nói là muốn đi làm, không tiễn được Hàn Hiểu cùng Hứa Kiệt rời đi, ai biết mới vừa ở phòng làm việc ngồi xuống, Âu Phong Minh liền xông vào, sắc mặt của y rất khó coi, vẻ mặt thư ký thì tái nhợt.
Nỗ lực đè xuống tức giận kêu thư ký rời đi, sau đó nhìn người này không nói lời nào. Âu Phong Minh nhìn hắn nói: “Tiễn tôi ra sân bay đi.”
“Tự mình đi đi.”
“Anh tiễn tôi.” Âu Phong Minh đột nhiên cười bỉ mà nói: “Bằng không, tôi ở chỗ này hôn anh đấy.”
“Anh…”
Cuối cùng hắn đành phải tiễn y rời đi, trong lòng cũng muốn trông thấy Hàn Hiểu cùng Hứa Kiệt. Chẳng qua lại không như mong muốn, nửa đường, Âu Phong Minh đột nhiên ôm hắn, làm hại hai người thiếu chút nữa gây ra tai nạn.
Hắn đem xe dừng lại, giơ tay cho y một cái bạt tai, sau đó lạnh lùng nhìn y, trong lòng bỗng nhiên phẫn nộ, đùa bỡn mình rất thú vị sao?
“Tôi không biết anh đối đồng tính luyến ái có suy nghĩ gì, nhưng mà, tôi thích anh, có thể anh không tin thứ gọi là nhất kiến chung tình, thế nhưng đầu tiên tôi thấy anh thì tim đã đập thình thịch. Khi đó tôi đã nói với chính mình, tôi muốn có được anh.” Âu Phong Minh thu hồi nụ cười trên mặt, nhìn hắn nhàn nhạt mà nói.
“Tôi không phải đồng tính luyến ái, cậu tìm người khác đi.” Hắn lãnh đạm nói.
Âu Phong Minh nhìn hắn cười nhàn nhạt: “Anh không phải đồng tính luyến ái, tôi biết, thế nhưng những năm gần đây, bên cạnh anh cũng không có người nào, hay là nói anh không dám thích người khác.”
“Cậu xuống xe cho tôi.” Lần đầu tiên hắn không có phong độ mà quát tháo như thế, Âu Phong Minh nhún vai nói: “Đã nói rồi đấy, tôi xuống xe không phải bởi vì tôi sợ anh, mà là tôi muốn lên máy bay, chẳng qua tôi sẽ quay lại sớm thôi, tại nơi trước đây đó, anh đừng hồng hạnh xuất tường nha.”
Không đợi người này nói hết hắn liền lái xe rời đi… Thực sự là gặp quỷ rồi, hắn nghĩ, trên đời này sao lại có người như thế…
Lúc hắn trở lại phòng làm việc, Hàn Hiểu nhắn tin rằng bọn nó đã rời đi rồi. Vậy mà hắn vẫn chưa hồi phục tinh thần, trong đầu kêu loạn, một lão già đã bốn mươi như mình mà lại còn bị một tên kém hơn mười tuổi đũa bỡn, trên đời này thật đúng là không có thiên lý rồi…
Hắn cho rằng mọi người đi rồi thì cuộc sống của mình cũng nên khôi phục thanh tịnh như ngày xưa, chỉ là điện thoại bắt đầu mỗi ngày từ sáng sớm tới giữa trưa là ba lần vang lên, mỗi lần đều thấy cùng một dãy số, hắn cũng nhịn không được trán nổi gân xanh… Sau đó dứt khoát tắt điện thoại đi, thế nhưng điện thoại trong phòng làm việc lại nối tiếp vang lên, thẳng đến khi hắn nhịn không được nữa mà quăng ngã cái điện thoại trong phòng thì tất cả mới khôi phục an tĩnh… Chỉ là thế giới an tĩnh rồi, hắn cả người đột nhiên thấy có chút bi thương.
Vô tri vô thức đi làm, có mấy lần trong cuộc họp hắn nhịn không được thất thần, có một vài vị lãnh đạo thành phố đều quan tâm hỏi han xem hắn có bị bệnh hay không, hắn nghĩ mình thực sự bị bệnh rồi.
Ở nhà nằm hai ngày, chuông cửa đột nhiên vang lên, trong lòng hắn sửng sốt rồi đi mở cửa, chỉ thấy thanh niên đứng ngoài cửa phong trần mệt mỏi, thấy hắn, trên mặt y lộ ra nụ cười rạng rỡ, sau khi ôm lấy mình liền nói: “Anh không sao chứ, tôi gọi điện thoại tới mà không ai nhận, công ty trong cũng không gọi được, ở lễ tân hỏi anh thì họ nói anh vắng mặt ở công ty. Hàn Hiểu cũng không nói cho tôi số điện thoại riêng của anh, tôi lo lắng anh làm sao…”
Hắn nhìn người trước mắt, sửng sốt thật lâu, cũng đã quên đẩy y ra rồi.
Âu Phong Minh ở chỗ này nghỉ ngơi một buổi tối rồi lại vội vã rời đi, nói là đang bận rộn. Thật sự là tới vội vã đi cùng vội vã.
Thế nhưng không biết vì sao, tim của hắn không còn bực dọc ngày xưa, hắn mở ra điện thoại, bên trong đầy những cuộc gọi nhỡ cùng tin nhắn. Thật lâu sau đó hắn nghĩ mình đại khái là quá tịch mịch rồi.
Sau đó trong hai năm, Âu Phong Minh thường xuyên gọi điện thoại cho hắn, không còn để cập tới chuyện kia lần nào nữa… Dần dần hắn cũng quen thuộc với hỏi han ân cần từ người này.
Sau đó thẳng đến Hàn Hiểu gặp chuyện không may, lên TV, nói nó bị người ta bao dưỡng linh tinh, bản thân hắn tức giận không kìm được, lúc ý thức thanh tỉnh chút xíu thì đã thấy mình trên máy bay rồi… Đi đến nơi, hắn không muốn trực tiếp gặp Hàn Hiểu, đành gọi điện thoại cho Âu Phong Minh, người nọ ở trong điện thoại nói chuyện cứ y như một đứa bé được cho kẹo.
Hứa Kiệt đi cùng y, cùng đi còn có ‘gian phu’ ở trên TV nữa… Trên mặt Hứa Kiệt lộ vẻ lo lắng nồng đậm, hắn biết vì sao, chẳng qua không lên tiếng.
Hai người đem hắn đưa tới nơi ở của Hứa Kiệt, mới vừa đi vào, hắn cảm thấy chỗ này có phần không đúng lắm, hơi nhìn qua một chút, tựa hồ tất cả đều là đồ đôi. Hứa Kiệt ở bên cạnh nhìn hắn, sắc mặt hổ thẹn rồi lại bằng phẳng. Hắn không lên tiếng, mọi người cũng trầm mặc, Âu Phong Minh lại vội vàng chạy xuống mua bữa sáng cho hắn.
Sau khi Hàn Hiểu trở về thấy hắn, thần sắc nó khiếp sợ, hắn cũng nhịn không được mà cho nó một bạt tai. Hắn là cha nó, vậy mà đứa con này không bao giờ nói cho hắn biết nó đang xảy ra chuyện gì. Trên sân thượng, hắn đem chuyện Hàn Hiểu cùng Hứa Kiệt làm rõ ràng, cũng nói mình không can thiệp. Hàn Hiểu đôi mắt lấp lánh, đong đầy ý cười. Hắn nghĩ con mình đã lún quá sâu rồi.
Đêm đó hắn nằm ở trên giường mềm mại, lật qua lật lại mà vẫn ngủ không được, trong đầu như đang nghĩ gì đó nhưng cũng như là đang trống rỗng. Đúng lúc này hắn nghe được tiếng mở cửa, hắn bật đèn ngồi dậy, chỉ thấy Âu Phong Minh vận một thân áo ngủ đi đến, thấy hắn, y lộ ra tươi cười tuấn lãng.
Không đợi hắn hoàn hồn, liền nhào tới trên người hắn.
“Cậu làm cái gì?” Hắn nhíu nhíu mày, không vui hỏi.
“Tín, chúng ta thử xem được không?” Âu Phong Minh nhìn hắn thấp giọng nói: “Chúng ta đều giằng co nhiều năm như vậy rồi, thử xem có được hay không?”
Thân thể hắn rung động, nghĩ mà có chút hoảng hốt, muốn đẩy y ra, nhưng khi vừa chạm vào làn da mịn màng của y thì hắn vội rụt tay về.
Âu Phong Minh lại chậm rãi cởi cúc áo, lộ ra bộ ngực tinh xảo, sau đó nhìn hắn mỉm cười, cúi người hôn lấy môi hắn.
“Anh không ghét tôi mà, bên cạnh anh mấy năm nay cũng không có ai, tôi cũng không có, vì sao không thể thử xem một chút thôi.” Người nọ ở bên tai hắn thì thào nói nhỏ.
Hắn ngây ngẩn cả người, chính mình những năm gần đây không phải không có dục vọng, nhưng là vì danh dự công ty, hắn chưa từng đi tìm đàn bà để phát tiết, lúc này bị người này châm hỏa, chỉ cảm thấy toàn bộ thân thể nóng lên.
Trong đầu hắn trắng xóa, khi lấy lại tinh thần, hắn đang ôm Âu Phong Minh hôn môi, hai người môi lưỡi giao hòa, hắn tựa hồ không ghét… Đương nhiên cũng không có thích thú.
Âu Phong Minh hơi mở mắt ra nhìn hắn, y rời khỏi môi hắn, cúi người hôn lên vật giữa hai chân của hắn, trằn trọc, nhởn nhơ triền miên.
Hắn không biết rằng y chỉ dùng khoang miệng thôi đã khiến mình sung sướng nhanh tới vậy.
Sau một hồi, hai người thở hổn hển ôm nhau, khóe miệng Âu Phong Minh còn lưu lại dịch thể của hắn, có cảm giác *** mỹ nói không nên lời. Bốn mắt nhìn nhau, cũng không biết là ai chủ động, hai người lần thứ hai ôm chặt lấy nhau.
Hắn đặt ở trên người Âu Phong Minh, nhìn khuôn mặt y trào phúng, dung nhan tuấn lãng mang theo tuấn tú nói không nên lời.
“Tôi… sẽ không…” Hắn nhịn không được dùng hai tay vụng về của mình đụng vào trong đùi mềm mại của Âu Phong Minh, rồi lại phải gian nan nói ra cái câu sát phong cảnh này.
Sắc mặt Âu Phong Minh nhất thời như lửa đốt… Hít một hơi, y nhìn người đè trên mình, run rẩy cầm tay hắn dẫn dắt hắn đụng tới thứ kia của mình.
Lúc làm điều này Âu Phong Minh thiếu chút nữa chôn đầu ở dưới gối không muốn gặp người, thế nhưng y biết, người này cùng người khác bất đồng, nếu như không thừa dịp hắn kích tình mất đi ý chí thì ngày sau không còn cơ hội nữa.
“Ở đây, có thể chứ?”
“Lời vô ích, có phải anh bất lực không thế.” Âu Phong Minh căm tức quát.
Nam nhân sợ nhất là hai chữ bất lực, Âu Phong Minh mới vừa nói xong đã bị một trận đau đớn mà không phải ai cũng có thể thừa nhận. Y kêu ‘Á’ một tiếng, sau đó hung hăng cắn lấy cánh tay của chính mình, thậm chí theo động tác của người nọ mà co rúm lắc lư. Y muốn người này vì mình điên cuồng, y muốn hắn hối hận, muốn hắn cả đời đều nhớ kỹ mình, khiến hắn trốn không thoát khỏi lòng bàn tay mình.
Lúc hắn lấy lại tinh thần, Âu Phong Minh đã hôn mê bất tỉnh, dưới thân hỗn độn một mảnh, nhìn dịch thể giữa hai chân người nọ trắng đỏ lẫn lộn, khuôn mặt từ lâu đã không đỏ ửng lên của hắn nay lại nháy mặt đỏ bừng, vội vàng đem người đi tắm rửa rồi vội vã rời khỏi gian phòng đó.
Kích tình cùng sung sướng khi nãy vẫn còn lưu lại trong cơ thể hắn, hắn đột nhiên nghĩ, tất cả đều không thể trở về được…
Sau đó cuộc sống quả nhiên trôi qua rất động kinh, khi nghe thấy Hàn Hiểu gọi Âu Phong Minh là mẹ kế, hắn đột nhiên nghĩ thế giới này điên cuồng rồi…
“Tín, anh đang suy nghĩ gì mà xuất thần như thế?” Bên tai truyền đến tiếng hô mơ hồ của Âu Phong Minh, hắn lấy lại tinh thần xoa mặt y rồi không nói gì.
“Tín, anh làm sao vậy?” Âu Phong Minh hỏi rồi tựa ở trong lòng ngực của hắn, sau đó thần kinh hề hề cười nói: “Tín, anh chưa từng nói anh thích tôi bao giờ cả, Hàn Hiểu đều đã nói với Hứa Kiệt trước hàng tỷ khán giả rồi, anh có thích tôi hay không?”
“Thích.” Hắn thản nhiên nói, sắc mặt Âu Phong Minh cứng ngắc, nhìn hắn trừng mắt rồi lại chớp nha chớp, hồi lâu mới ô ô một tiếng, hôn lấy môi hắn.
Hắn cười cười rồi hôn trả, hắn cũng không biết mình có thích người ngày không. Chỉ là hồi trước khi ở trước mặt vợ cũ, người này lộ ra yếu đuối làm hắn hoảng hốt, thậm chí mang theo mấy phần sợ hãi. Sau đó y biến hóa nghiêng trời lệch đất làm cho mình yêu thương, nếu như đây là thích, vậy cứ thích đi.