Đọc truyện Trọng Sinh Chi Cưu Triền – Chương 57
CHƯƠNG 57 – GẶP MẶT
Tôi cùng Phương Thiển chung quy cũng không quen biết nhau mấy cho nên không nói thêm câu gì, sau khi y hút hết điếu thuốc liền quay người rời đi. Tôi nhìn bóng lưng cô đơn của y mà thở dài một tiếng, Phương Thiển suy cho cùng cũng là một người đáng thương… Người ta thường nói kẻ đáng thương tất có chỗ đáng trách, lại hoặc là kẻ đáng thương tất có chỗ đáng yêu, chỉ mong nhân duyên kiếp này của y viên mãn đong đầy.
“Đang suy nghĩ gì mà xuất thần như thế?” Lúc đang sững sờ, tôi chợt nghe thấy giọng nói của Âu Phong Minh, xoay người nhìn về phía nơi phát ra thanh âm liền thấy người kia ăn vận tuyệt đẹp, vẻ mặt hắn đầy ý cười lại có chút trêu tức, thong thả tới gần tôi, hỏi: “Cậu đang thất thần đấy à? Nghĩ cái gì thế? Chẳng lẽ bởi vì Hứa Kiệt không ở bên người nên mới thế?”
Chuyện liên quan tới Phương Thiển tôi không muốn nhiều lời, vì vậy chỉ nhìn hắn cười nhạt: “Nghĩ linh tinh thôi, sao anh lại mặc đồ thế này?”
Âu Phong Minh hừ một tiếng rồi dựa vào lan can, hắn nói: “Không mặc bộ này, chẳng lẽ tôi cởi truồng tới hay sao? Đương nhiên phải thế này rồi, ở đây không phải nơi tôi dương oai, tôi phải tuân theo thôi.” Dứt lời hắn ngả ngớn từ trong túi tiền móc ra một hộp thuốc, tùy ý châm hút, lúc hắn nhấc tay ngang đầu cũng để lộ ra dấu hôn nơi cổ.
Tôi gật đầu, hắn là con riêng của Âu Dương gia, không ai thèm chiếu cố hắn. Hôm nay có thể tới, theo tôi nghĩ đây đã là hắn nể mặt mũi lắm rồi, về phần ăn mặc chỉ cần da mặt hắn đủ dày thì ai có thể chê hắn ăn mặc khó coi.
Lắc đầu, tôi đột nhiên nghĩ đến một việc, vội vàng hỏi: “Anh đã đến rồi, vậy ba ba của tôi đâu? Ông ấy cũng tới rồi sao?”
“Tín à, anh ấy ở đại sảnh, đang cùng đám thương nhân giả dối kia nói chuyện, để tương lai ở nơi này có chỗ đặt chân ấy mà.” Âu Phong Minh mím môi rầm rì nói, có điều nét mặt hàm ý cười, có chút mặt mày hớn hở.
Đại khái là cha đã đáp ứng việc bán công ty ở quê rồi dọn tới Bắc Kinh định cư. Nhưng mà trong lòng tôi vẫn có hai phần bất an, tôi nhíu chặt mày.
“Làm sao vậy? Hàn Hiểu, sắc mặt cậu nhìn không được tốt lắm, chẳng lẽ cậu cũng có tâm tư như tôi, không muốn Tín làm lụng vất vả như thế?” Âu Phong Minh nhìn tôi, biểu tình trên mặt trở nên hăng hái bừng bừng, hắn nói: “Nếu không, cậu cùng Tín nói chuyện đi, tôi có thể nuôi anh ấy mà, cho nên anh ấy không cần tổn hao tâm tư vào mấy chuyện loạn thất bát tao kia nữa, ngày ngày chăm hoa tỉa cành là được rồi.”
Tôi phất tay cắt đứt lời của hắn nói: “Đừng nói những chuyện vớ vẩn này nữa đi, anh nghĩ ba tôi là người về hưu đấy chắc, chăm hoa tỉa cành á, sao anh không nói để ba tôi ăn no rồi ngủ có phải hơn không.”
“Tôi cũng có ý đó đó, thế nhưng Tín không muốn nha.” Âu Phong Minh có chút ủy khuất than thở, tôi đảo trắng mắt nói: “Đừng nói những chuyện này nữa, anh đi kiếm xem ba tôi có ở đó nữa không, đừng để người ta ăn đậu hũ ông ấy.” Nói xong, tôi lại tự nhận thấy trong giọng nói của mình có thêm hai ba phần bực bội.
“Làm sao vậy, Hàn Hiểu.” Âu Phong Minh nheo mắt, nghiêm sắc mặt nhìn tôi hỏi: “Rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì?”
Tôi lắc đầu: “Không có việc gì, ba ba ở đây không quen thuộc, anh cứ thế yên tâm về ông ấy à, mau đi tim đi.”
Âu Phong Minh híp mắt nhìn chằm chằm tôi, sau một hồi chậm rãi gật đầu nói: “Cậu nói cũng đúng, tôi đây đi trước tìm anh ấy nhé. Nhưng mà này, Hàn Hiểu, có một câu mà tôi vẫn muốn nói mãi, vô luận phát sinh chuyện gì, Tín, anh ấy giờ là người của tôi rồi. Tôi sẽ không để cho anh ấy chịu thương tổn, cho nên cậu cứ yên tâm đi nhé…” Nói xong, hắn xoay người rời đi.
Nhìn hắn rời đi, trong lòng tôi hơi có chút khủng hoảng, bởi vì tôi đột nhiên nghĩ đến trường hợp này, người nhà Tạ Minh chắc chắn sẽ tới, vậy tỷ lệ cha cùng bà ta gặp mặt sẽ càng lớn hơn.
Nếu như cha thấy mẹ Tạ Minh có thể thất thố hay không… Nhưng mà bên tai tôi lại nhớ tới lời Âu Phong Minh nói mới rồi, đúng, cha là người trưởng thành rồi, hơn nữa bên cạnh ông còn có Âu Phong Minh, mẹ Tạ Minh sẽ không thể ảnh hưởng tới ông… Cha không phải đã nói với tôi rằng ông đối bà ta đã không còn cảm giác gì rồi hay sao. Có lẽ gặp mặt nói rõ một lần cũng không có gì không tốt.
Nghĩ tới đây tôi hơi hơi yên tâm, có lẽ là do đã sống lại một lần nữa nên tôi nghĩ mọi chuyện quá phức tạp rồi. Cứ cho rằng cha là người yếu đuối trong tình cảm, mà đã quên ông là người có năng lực quyết đoán. Có một số việc không cần tôi nhúng tay vào thì ông vẫn có thể làm tốt… Thế nhưng, cho dù biết là như vậy, tôi vẫn cứ lo lắng.
“Hàn Hiểu, anh không sao chứ?” Giữa lúc tôi đang xoắn xuýt với mấy suy nghĩ loạn xà ngầu, chợt thấy Hứa Kiệt vội vã chạy tới, trên khuôn mặt xinh đẹp của cậu mang theo một tia lo lắng và hoảng hốt.
Tôi vội vàng đỡ cậu, nói: “Anh không sao, lại có ai đó ở bên tai em nói chuyện luyên thuyên hay sao?”
Hứa Kiệt quan sát xung quanh rồi nhìn tôi một phen, thấy tôi thực sự không có việc gì mới hơi thở phào nhẹ nhõm, sau đó khẽ mỉm cười nói: “Không có ai nói lung tung, em chỉ lo lắng cho anh nên chạy tới xem thôi.”
Tôi lắc đầu cũng không vạch trần lời của cậu mà là nhàn nhạt hỏi: “Phía trước đã mở màn rồi sao?”
Hứa Kiệt lắc đầu nói: “Nghe người ta nói giờ vẫn còn sớm lắm, em buồn chán nên đi tới đây thôi. Hàn Hiểu, anh có muốn tới đánh một tiếng với mấy người bên đó không, đám người của học trưởng cũng tới rồi đó.”
“Một hồi nữa thì có cả đống thời gian ấy mà.” Tôi nhẹ giọng nói, sau đó lấy tay vuốt vuốt mái tóc rối loạn của cậu, xem xét bốn phía không có ai, nhẹ nhàng nâng cằm cậu lên hôn xuống môi cậu.
Sắc mặt Hứa Kiệt đằng đằng mà đỏ, trừng mắt liếc tôi, ấy thế nhưng trên mặt vẫn chỉ là xấu hổ mà thôi, rất xinh đẹp.
Nếu không phải không hợp thời điểm cũng không hợp địa phương, thì khi thấy cậu lộ ra biểu tình như thế tôi chỉ muốn đẩy ngã cậu lên giường.
Hứa Kiệt cùng tôi ở chung lâu như vậy rồi nên đương nhiên biểu tình gì trên mặt tôi cậu cũng hiểu được, chỉ thấy đỏ ửng trên mặt cậu lại càng ửng thêm vài phần. Sau đó cậu nhìn quanh bốn phía rồi kiễng gót chân ở trên gương mặt tôi đặt một nụ hôn rất mau, cậu nói: “Hàn Hiểu, chúng ta đi vào thôi.”
Tôi nhếch miệng chậm rãi cười.
Cùng cậu đi vào phòng khách, mặc dù không tận lực dính chung một chỗ nhưng mà cũng không quá xa nhau, cậu cùng người trong giới giải trí làm quen bắt chuyện, tôi cùng mấy người đã từng gặp qua gật đầu mỉm cười, toàn bộ phòng khách nhiều mỹ tửu mỹ nhân tới hoa cả mắt.
Chỉ là, khi tôi nhìn bốn phía vẫn không thấy bóng dáng cha, trong lòng cũng không biết là cái cảm giác gì. Hứa Kiệt nhẹ nhàng cầm tay của tôi, nhìn tôi ôn nhu cười, tôi cũng cười cười đè lại tâm sự.
Đúng lúc này tôi nhìn thấy Tạ Minh cùng Trần Thiện từ phía sau sân thượng đi đến, Tạ Minh nhìn tôi lại nhìn Hứa Kiệt, mặt mày phức tạp, tôi thì ở trong lòng 囧, sân thượng Âu Dương gia rất lớn, bốn phía đều là cột trụ và lan can, hai người này chắc nãy cũng ở đấy nhưng tôi không thấy được… Nếu như quả thật là như vậy, bọn họ chẳng phải đã thấy tôi cùng Hứa Kiệt hôn môi, tôi đây không phải mệt lớn rồi sao?
Trần Thiện nhìn tôi mỉm cười gật đầu, mấy người chúng tôi cách nhau không xa, tôi có thể thấy rõ ràng trong mắt hắn có kinh ngạc, còn có nghi hoặc.
Hứa Kiệt đương nhiên cũng thấy bọn họ rồi, thần sắc có chút khẩn trương, tôi vội vàng nhìn cậu cười cười nói: “Chúng ta đến phía trước uống chút rượu đi.”
Hứa Kiệt gật đầu.
Tách ra khỏi tầm mắt của Trần Thiện cùng Tạ Minh, tôi cùng Hứa Kiệt đi vào trong đám người, mới từ trong tay phục vụ sinh lấy tới chén rượu, ánh mắt tôi lơ đãng thoáng nhìn, tay bưng rượu khựng lại, rượu trong chén đổ vào y phục.
“Hàn Hiểu anh làm sao vậy?” Hứa Kiệt vội vàng lau đồ cho tôi rồi lo lắng hỏi, tôi không có chú ý tới cậu mà là trừng mắt giật mình nhìn một nam một nữ đứng ở bên kia, góc kia có chút tối, nếu không phải nhìn kỹ, thật đúng là nhìn không ra có người đang đứng ở nơi đó.
Phải nói thế giới này rất nhỏ, tùy ý đi tới đâu cũng đều gặp được người quen, hay là nên nói điều tốt không linh mà điều xấu lúc nào cũng nghiệm nhỉ?
“Hứa Kiệt, em đi tìm Âu Phong Minh, sau khi tìm được thì nói cho anh ta biết, anh ta mà không tới tìm ba thì người khác sẽ đoạt đi đấy.” Tôi nhìn chằm chằm hai người trong góc phòng, đạm mạc nói.
Hứa Kiệt thoáng nhìn qua cha rồi vội vàng gật đầu rời đi, tôi thì đi tới chỗ cha.
Khi tôi đi qua, chỉ nghe bà ta hỏi một câu rất nhỏ: “Anh tại sao lại ở chỗ này, anh có thể coi như chúng ta không quen biết, có được không? Đừng tới quấy rối cuộc sống của tôi.”
Thần sắc trên mặt cha âm u khó tả, trên mặt của bà ta lại hàm chứa ủy khuất khó hiểu, mà tôi thì ở trong lòng tràn đầy tức giận.
Thoải mái đi tới kéo lấy cha, tôi hỏi: “Ba, sao ba lại ở đây thế?” Sau đó tôi lại nhìn bà ta một cái, giả bộ ngạc nhiên: “Ba, ba cùng Tạ phu nhân quen nhau à?”
“Không, chúng tôi không quen biết gì đâu.” Bà ta thu hồi biểu tình hoảng loạn trấn định nhìn tôi nói: “Chúng tôi không quen nhau.”
Tôi phì cười một tiếng, lạnh nhạt rũ mắt xuống nói: “Như vậy à, tôi đã nói mà, nhà của tôi cách Bắc Kinh xa vạn dặm như thế sao có thể có quan hệ với Tạ phu nhân chứ.”
Cha nghe xong lời này trầm tĩnh nhìn tôi, ánh mắt ông đầy phức tạp. Tôi nhìn ông không nói gì, tuy rằng ông cực lực che giấu, thế nhưng đôi tay hung hăng nắm chặt lại, tôi nghĩ chắc hẳn ông bị đả kích rất lớn khi nhìn thấy cố nhân, xa xa ngoài chính mình dự liệu đi. Trong lúc nhất thời tôi cũng không biết nói cái gì, chỉ đành im lặng.
Cha chậm rãi mân khóe môi kiên nghị, khi ông đang định nói gì đó thì phía sau đột nhiên truyền đến một tiếng hô kinh hãi, tôi lấy lại tinh thần quay lại chỉ thấy Âu Phong Minh vọt tới đây, ôm tay cha đánh giá từ trên xuống dưới, hắn nói: “Tín, anh không sao chứ, có phải bị người bắt nạt hay không, có người ăn đậu hũ anh hay không?”
Cha nhìn hắn không mở miệng, con ngươi đen kịt, Âu Phong Minh mi phong khẽ nhíu, xoay người nhìn về phía bà ta, tàn bạo nói: “Dì à, dì là ai thế? Không có việc gì thì đừng hóa trang thành quỷ dọa người có được không, Tín nhà tôi nhát gan lắm.”
Tuy rằng biết sai trường hợp, tuy rằng biết lời Âu Phong Minh nói có chút quá phận, nhưng nhìn hắn che chở cha tôi như thế, nghe hắn nói lời ghét bỏ bà ta, tôi không nhịn được phì cười thành tiếng… Hứa Kiệt bên cạnh vội vàng đỡ tôi.
Trên mặt bà ta một hồi xanh một hồi tím, cuối cùng nhìn tay Âu Phong Minh cùng tay cha nắm chặt lấy nhau, thần sắc bà ta cuối cùng biến thành kinh khủng, bà ta nhìn cha tôi không thể tin tưởng mà lắp bắp nói: “Các người… Các người…”
“Chúng tôi, chúng tôi làm sao vậy, tôi cho bà biết, anh ấy là của tôi, bà đừng có trâu già đòi gặm cỏ non.” Âu Phong Minh không vui nhìn bà ta nói. Cha ho nhẹ một tiếng rút tay khỏi tay hắn.
Tôi nhìn xung quanh, phát hiện đã có người chú ý tới đây rồi, vì vậy thản nhiên nói: “Không bằng chúng ta tìm một chỗ an tĩnh rồi chậm rãi ôn chuyện đi, đứng ở chỗ này sẽ làm người ta chú ý đấy.”
Âu Phong Minh hừ lạnh một tiếng, kéo tay cha đi ra phía ngoài, Tạ phu nhân ngơ ngác nhìn bọn họ, lại nhìn về phía tôi, cuối cùng cắn răng giẫm giày cao gót đi theo.
Tôi khẽ cười một tiếng, Hứa Kiệt một bên lôi kéo tay tôi, thần sắc lo lắng.
“Cùng đi xem đi.” Tôi nhìn Hứa Kiệt nhẹ giọng nói, cậu nhìn tôi gật đầu. Tôi nheo lại con mắt, vốn cho rằng bà ta sẽ xoay người rời đi, không nghĩ tới bà ta lại đi theo. Tôi ngược lại rất muốn nhìn xem, bà ta sẽ nói gì, lần này gặp mặt ngoạn mục như thế, thật đúng là đáng chờ mong.
“Hàn Hiểu, em sẽ vẫn luôn ở bên anh.” Hứa Kiệt nhỏ giọng nói với tôi, tôi nhìn cậu một cái nhẹ nhàng cười.
Tôi biết cậu sẽ vẫn luôn bên tôi, người này vẫn luôn là ngốc như thế.