Trọng Sinh Chi Cưu Triền

Chương 47


Đọc truyện Trọng Sinh Chi Cưu Triền – Chương 47

CHƯƠNG 47 – ĐẦU ĐỀ GIẢI TRÍ

Chỉ thấy đầu đề tờ báo có một dòng chữ viết thật lớn: Tình nhân bí mật của tổng tài Lạc Địa Song đã được tiết lộ, Hứa Kiệt trở thành tiền nhiệm. Phía dưới có một dòng chữ phụ, là chứng cứ để chứng minh dòng chữ lớn kia là sự thật cho quảng đại dân chúng.

Tiêu đề phía dưới là đủ loại căn cứ chính xác về sự ‘thân mật’ của tôi cùng học trưởng.

Chứng cứ thứ nhất: Tôi lái xe, học trưởng ở bên tai tôi thấp giọng nói chuyện.

Chứng cứ thứ hai: Đại điển Tinh Quang, khi học trưởng cùng tôi chạm cốc đều nhìn nhau mỉm cười.

Chứng cứ thứ tư: Học trưởng ôm một người ở cửa phòng hôn môi, động tác thập phần nóng bỏng, tấm ảnh này có phần nhìn không rõ ràng lắm nhưng có thể cam đoan đối phương là nam… Tôi liếc mắt biết ngay đó là bác sĩ, phỏng chừng là chịu không nổi nỗi khổ lưỡng địa tương tư, vừa thấy mặt là hôn nhau tới không biết đất trời gì nữa, cả hai người này đều không nghĩ tới mình bị chụp lén thành công.

Phía dưới còn viết: Mọi người đều biết, Thẩm tổng Thẩm Lạc của Lạc Địa Song – Tân quý của giới giải trí – tính tình vô cùng khiêm nhường, ngày trước sau khi tin tức anh ký hợp đồng với niên đệ Hứa Kiệt của mình bị đồn ra, anh lẳng lặng nhưng không kém phần vang dội kéo tờ báo XX lên tòa. Sau đó trải qua song phương hòa giải, đến tận bây giờ cuộc sống của anh Thẩm Lạc vẫn luôn rất khiêm tốn, chẳng bao giờ thấy anh cùng người khác có scandal, trong giới đều cho rằng anh kim ốc tàng kiều. Hôm qua ký giả báo tôi ngẫu nhiên thấy Ferrari màu bạc của Thẩm Lạc lướt qua bên người, lái xe cũng không phải là anh ấy, bên trong xe hai người trò chuyện với nhau thật vui vẻ. Sau khi ở đại điển Tinh Quang mới biết người này là niên đệ của Thẩm Lạc, tên Hàn Hiểu, dường như có ý đồ tiến vào làng giải trí.

Ký giả báo tôi sau đó gọi điện thoại tới trường học cũ mới biết được quan hệ giữa Thẩm Lạc cùng Hàn Hiểu vẫn luôn rất tốt, bình thường vẫn kết bạn du ngoạn, mà vừa khéo chính là Hứa Kiệt cùng Hàn Hiểu là đồng hương, quan hệ hai người này cũng rất tốt, hơn nữa lời đồn đại của Hàn Hiểu ở trường học rất nhiều, trước kia còn có tin đồn cậu cùng một vị tiểu thư của xí nghiệp nào đó ở Bắc Kinh có quan hệ rất tốt… Căn cứ vào tinh thần cầu thị sự thực, ký giả báo tôi đã tiến hành một loại hoạt động truy tin, cuối cùng ở khách sạn thấy Thẩm Lạc ôm ấp người đẹp, dù Thẩm Lạc vừa nhìn thấy ký giả bản báo thì vội vàng đem tình nhân đặt ở trong ngực, tuy rằng chưa chụp được chính diện, nhưng từ bóng lưng thì xem ra…

Dòng đưa tin cuối cùng chính là Hứa Kiệt cúi đầu đi vào khách sạn, hai bên trái phải có dòng chữ nhỏ: Người kia lẻ loi tiều tụy, đi tới níu kéo người tình cũ lại gặp phải tình địch trong truyền thuyết.

“Hàn Hiểu… Anh làm sao vậy?” Giữa lúc tôi cầm báo nhìn đến há miệng tròn mắt, Hứa Kiệt từ trong phòng đi tới gọi tôi một tiếng, tôi ngẩng đầu nhìn cậu rồi nhấc tay đưa qua tờ báo, Hứa Kiệt nhận lấy nhìn thoáng qua, lập tức sắc mặt đại biến. Sau khi đem tờ báo lật qua lật lại xem kỹ một lần, đôi tay đang cầm báo của cậu nắm chặt đến mức xương cũng nhô hẳn ra, mặt mày sắc bén lên.

“Khốn nạn.” Cậu bỗng nhiên đem tờ báo vứt xuống đất, lại hung hăng giẫm mấy cái đá mấy cái, hai mắt trừng trừng nhìn tờ báo trên đất.

Tôi ngây ngẩn cả người, trong trí nhớ, đây là lần đầu tiên tôi thấy Hứa Kiệt nổi giận. Cậu tính tình luôn luôn ôn hòa nho nhã, tôi chưa từng thấy qua bộ dạng tức giận của cậu, trong lúc nhất thời thậm chí có hai phần khiếp sợ, nhưng cũng không có ngăn cản cậu lại.

“Hàn Hiểu, em lập tức gọi điện thoại cho anh Phong Minh, kêu anh ấy lập tức đè tin này xuống.” Hứa Kiệt phát tiết xong rồi, tiến lên ôm tôi rồi bĩu môi nói.

“Tin tức cũng đã tuyên bố ra ngoài rồi, áp thế nào được hả em.” Tôi ôm cậu thản nhiên nói, tay lẳng lặng xoa xoa sau lưng cậu, giúp cậu nhuận khí.


“Bọn họ thật quá đáng!” Hứa Kiệt tàn bạo nói: “Thật là quá đáng!”

“Vì lượng tiêu thụ mà thôi.” Tôi khẽ cười nói: “Được rồi, đừng nóng giận nữa, cũng đã như vậy rồi, không nên suy nghĩ nhiều.”

“Hàn Hiểu, anh không tức giận sao?” Cậu nghiêng đầu chôn ở trên vai tôi nhỏ giọng hỏi.

“Không có gì hay để mà tức giận, chỉ có chút kinh ngạc mà thôi.” Tôi ăn ngay nói thật, không nghĩ qua sức tưởng tượng của giới truyền thông lại phong phú như thế, nếu như không phải hoài nghi tôi cùng học trưởng có cái gì, mà là hoài nghi tôi cùng Hứa Kiệt có cái gì, như vậy ngày hôm qua thấy được chỉ sợ không phải chuyện tôi cùng học trưởng, mà là Hứa Kiệt cùng tôi đi dạo trên đường rồi… Đây là chĩa mũi nhọn, tòa soạn báo này chĩa vào học trưởng thì đó chính là chuyện thương trường, nói như vậy, quả nhiên là thú vị hơn rất nhiều.

Tôi đang miên man suy nghĩ như thế, chợt nghe Hứa Kiệt thì thào nói nhỏ, cậu nói: “Hàn Hiểu, anh không tức nhưng em tức, thực sự rất tức, em biết mấy tờ báo trong giới giải trí rất vô trách nhiệm nói chuyện không căn không cứ, nhưng bọn họ dựa vào cái gì nói anh như thế, anh không phải người trong thế giới hỗn độn này, họ đâu biết gì về anh, sao có thể nói anh như thế…”

Tôi thu hồi tâm tư, nâng mặt cậu lên ngắm nhìn.

Hứa Kiệt mím môi rất chặt, vành mắt cũng đỏ, cậu nhìn tôi rồi chỉ vào tim mình: “Hàn Hiểu, những lời nói về em thế nào em cũng không quan tâm, bởi vì em đã ở trong thế giới hỗn độn này. Thế nhưng em lại quan tâm anh rất nhiều, ở đây thực sự rất đau, em chẳng thể làm gì được cho anh cả…” Nói xong nước mắt của cậu lăn dài xuống, chảy xuống khóe miệng của cậu.

Cậu như vậy, khiến tôi nghĩ tới ‘cậu’ khi đứng trước mộ tôi, khuôn mặt hai người ***g vào với nhau. Vô luận là kiếp trước hay bây giờ, người này đều ở trước mặt tôi mà khóc như thế, chỉ vì tôi mà khóc.

Tôi đưa tay dùng ngón trỏ lau đi nước mắt cho cậu, sau đó lấy ngón tay đặt ở trong miệng, vị nước mắt mặn chát. Hứa Kiệt nhìn tôi, chớp đôi mắt xinh đẹp.

Tôi cười cười, tiến lên đem mặt của cậu lau thật khô: “Đi rửa mặt đi em, chuyện này cũng không to tát gì cả đâu, nếu như ngày hôm nay là anh cùng em thì cũng sẽ bị nói thành như vậy thôi. Em đây là đang bức chính em đấy, suy nghĩ thoáng mới tốt nhất, huống chi anh cũng coi như là bước một chân vào cái giới này rồi. Mau đi đi, chờ em tốt hơn chúng ta sẽ đi tìm học trưởng tính sổ.”

Hứa Kiệt mím môi nhìn tôi hồi lâu, mới xoay người đi vào toilet, khi cậu đi vào, tôi nhắn một tin ngắn gọn cho học trưởng: Tắm rửa sạch sẽ mà chờ đi, A-men!

Cách cửa, tôi tựa hồ cũng có thể nghe được tiếng kêu ai oán của học trưởng.

Chờ Hứa Kiệt chỉnh trang xong rồi, tôi cùng cậu đi ra khỏi cửa, cậu mang theo kính râm, che đi hai vành mắt hồng hồng.

Xảy ra chuyện báo chí thế này, tôi tin tưởng học trưởng đã đem nơi này bố trí tốt rồi, chí ít ký giả sẽ không dễ dàng vào được đây.


Gõ cửa phòng học trưởng, qua một phút đồng hồ anh mới ra mở cửa, trên mặt mang kính râm, hơi hé cửa cho chúng tôi đi vào, sau khi đi vào liền thấy bác sĩ đang ngồi ở trên ghế salon, trên bàn trà trước mặt bày đầy mấy tờ báo, sắc mặt bác sĩ có thể so với than ở đáy nổi, một bộ lão Bao Chửng nha.

Thấy chúng tôi tới bác sĩ hơi nhăn lại mi, hít sâu một hơi rồi quay sang tôi nói: “Xin lỗi Hàn Hiểu, là cái tên khốn nào đó t*ng trùng thượng não nên làm việc không biết chừng mực, liên lụy cậu rồi.”

“Tôi cũng chẳng để ý đâu.” Tôi nhẹ nhàng cười cười nói: “Nhưng mà Hứa Kiệt lại rất lưu ý đấy.”

Tôi nói xong bác sĩ sửng sốt, lập tức ho nhẹ hai tiếng, Hứa Kiệt đi tới trước mặt bác sĩ nói: “Thẩm đại ca, em cũng không quá lưu ý gì đâu, chỉ là đám báo chí nói Hàn Hiểu như là một người được bao dưỡng vậy, nên em đau lòng, không có trách Thẩm Lạc đại ca cùng anh đâu…”

Bác sĩ nghe xong sờ sờ đầu Hứa Kiệt rồi lại trừng mắt nhìn học trưởng, học trưởng biểu thị rất ủy khuất, tôi đi qua đem Hứa Kiệt kéo qua ngồi trên ghế đối diện bác sĩ, sau đó nhìn học trưởng nói: “Dưới kia khẳng định đứng đầy ký giả, anh định làm như thế nào?”

Học trưởng ho khan một tiếng, muốn đến ngồi bên người bác sĩ, nhưng mới vừa nhìn thấy bác sĩ nhíu mi thì học trưởng sờ sờ mũi ngồi cách ra rất xa…

“Chuyện này, Hàn Hiểu à, cậu định làm như thế nào?” Học trưởng ngồi xuống rồi hỏi tôi, tôi cười cười nói: “Không cần nói gì hết cả, nếu như vậy rồi cứ như vậy đi.”

Học trưởng gật đầu nói: “Anh cũng nghĩ như vậy đấy, mấy cái này chỉ là lời bịa đặt với vẩn, tuy rằng không có ảnh chụp có mặt bảo bối, nhưng nếu như tỉ mỉ nhìn kỹ sẽ phát hiện không phải cùng một người, những người này chẳng lẽ bị mù hết rồi à.”

“Quan tâm chi bọn họ làm cái gì, đi từng bước một, giới nào có quy tắc của giới đó, ai nắm giữ được quy tắc thì là kẻ thắng cuộc.” Tôi tựa ở trên ghế salon thản nhiên nói: “Em cũng không phải là người chưa chịu qua cảnh bị người đồn đại bịa đặt, cũng không muốn làm sáng tỏ, càng giải thích thì người ta càng muốn nhấc chuyện lên, giới giải trí chính là như vậy.”

Học trưởng nghe xong cười ha ha, hoa chân múa tay vui sướng vô cùng kích động, kính râm trên mặt rớt hơn phân nửa, sau đó tôi nhìn thấy một vành mắt của anh đen sì sì — mắt gấu mèo trong truyền thuyết là đây.

Hứa Kiệt ở bên cạnh tôi phì cười ra tiếng, sắc mặt bác sĩ hơi đỏ lên rồi quay đầu sang một bên, mặt học trưởng bỗng nhiên hồng rực, dứt khoát đem kính râm bỏ xuống lộ ra con mắt gấu mèo, đáng thương hề hề nhìn về phía bác sĩ.

Bác sĩ mím môi muốn cười lại có chút không nỡ, nói chung là phức tạp. Tôi lắc đầu bật cười, bác sĩ không chỉ mồm miệng tàn nhẫn, hạ thủ cũng đủ nặng nha.

Hứa Kiệt cầm tay của tôi, tôi nhìn cậu lắc đầu, cậu nhìn tôi cười cười. Nhìn cậu khôi phục ôn nhã ngày xưa, trong lòng tôi dần dần trầm tĩnh lại.


Âu Phong Minh từng nói Hứa Kiệt chỉ cần là chuyện có liên quan tới tôi đều không thể khống chế được, hiện tại tôi rốt cuộc hiểu rõ rồi, trong tim người này đều là tôi, tràn đầy, thậm chí không có vị trí của chính cậu, cho nên mới sẽ không thể khống chế được, mới có thể khổ sở, mới có thể rơi nước mắt.

Tình cảm của con người có thể cường liệt như thế sao? Cường liệt đến mức trong sinh mệnh chỉ có một người?

“Được rồi, thời gian không còn sớm nữa, chúng tôi phải lên máy bay. Hàn Hiểu cậu cùng anh đi trước đi, bọn họ đi chuyến sau, Âu Phong Minh đã chuẩn bị ở sân bay rồi.” Tôi đang nghĩ như vậy, học trưởng đứng lên nói.

Tôi gật đầu, Hứa Kiệt kéo tay của tôi có chút không vui, tôi nghiêng người hôn hôn môi cậu, cuối cùng thấp giọng cười cười nói: “Đừng nghĩ nhiều như vậy, làm tốt việc của em là được rồi.”

Cậu lúc này mới gật đầu.

Học trưởng cũng ôm bác sĩ hôn môi, cuối cùng thu dọn rồi cùng tôi đi ra khỏi cửa.

Kỳ thực tôi cũng chẳng nghĩ gì nhiều, đại khái là đã trải qua một lần sinh tử rồi nên có nhiều chuyện nghĩ rất thoáng, mấy thứ này đều không tổn thương tôi được, không cần lo lắng.

Đi ra khỏi khách sạn, quả nhiên có rất nhiều ký giả, tranh nhau hỏi tôi cùng học trưởng quan hệ thế nào, tôi nhìn về phía ánh đèn chớp lóe, nhàn nhạt nói, anh là học trưởng của tôi và chỉ vậy thôi.

Học trưởng cũng nhàn nhạt gật đầu, tôi lên chiếc xe Ferrari của anh để rời đi thành phố này.

Tới sân bay, vẫn có rất nhiều ký giả không ngừng phỏng vấn, trong lúc xô đẩy, có người làm rớt kính râm của học trưởng.Vì vậy toàn trường kinh hô, ở trong tiếng kinh hô học trưởng nhíu lại mày, tôi đứng bên lạnh lùng nhìn khuôn mặt của mọi người, có người kêu tôi phát biểu một câu, tôi chỉ nhìn gã cười khẽ không lên tiếng… Cuối cùng người nọ quay lại hỏi học trưởng, dù sao tôi cũng chỉ là tiểu nhân vật, học trưởng mới là đại nhân vật.

Cuối cùng tôi cùng học trưởng vội vã lên máy bay, chờ máy bay cất cánh học trưởng mới thở hắt ra, nhu nhu cái trán nói: “Thật sự là nhân quá* mà.”

“Cuộc đời mà, cũng chỉ cái dạng đó thôi.”

“Hàn Hiểu, sao mà cậu giống lão tăng ngồi thiền thế, rất giống Bồ Tát sống đã sống mấy trăm năm.” Học trưởng nhìn tôi cau mày nói.

Tôi khẽ cười nói: “Anh nên suy nghĩ xem nên thu dọn chuyện này như thế nào cho tốt đi, chuyện sau khi trở về không ít hơn hiện tại đâu.”

“Thu dọn, có cái gì mà phải dọn, anh với cậu cũng đâu làm chuyện gì xấu xa đâu. Hơn nữa chân ái vĩnh hằng, anh rất tự nhiên mà công nhận anh yêu đàn ông, nhưng cùng cậu không liên quan gì hết.”

Nghe anh nói như vậy, tôi ừ một tiếng không nói nữa, trong lòng học trưởng nắm chắc là tốt rồi… Tùy ý người khác đánh chửi mà không đánh trả không phải phong cách của anh, càng không phải của tôi.


Ngày đó trở lại Bắc Kinh, rất nhiều chuyện ngoài sức tưởng tượng xảy ra, tôi vốn tưởng rằng học trưởng sẽ bị người mắng, uy tín công ty sẽ giảm xuống một chút. Nhưng chẳng ai ngờ được có rất nhiều người viết bài ủng hộ anh, thậm chí còn có người chạy tới trường học an ủi khuyên nhủ tôi nỗ lực cùng anh ở chung, yên tâm có họ ở phía sau bảo vệ ủng hộ chúng tôi… Tôi nghe được khóe miệng rút gân.

Người không hiểu chân tướng chung quy là chiếm đa số.

Đương nhiên mọi việc đều có hai mặt tốt xấu, cũng có người nói tôi vin vào việc này để bước chân vào giới giải trí… Chỉ là những chuyện này không liên quan gì tới tôi, tôi vẫn làm chuyện mình nên làm như cũ, vội vàng lo việc học hành cuối năm của mình, đêm khuya nhân tĩnh lại cùng Hứa Kiệt gọi điện thoại, về phần học trưởng, cái sọt là anh tự đâm thủng, vậy thì phải tự mình giải quyết…

Bất quá Chu Quang lại thường thường gọi điện thoại hẹn tôi cùng đi ăn, không thèm quan tâm ánh mắt của người khác, điều này làm cho lòng tôi thêm ấm áp.

Lúc này, học trưởng gọi điện thoại nói sẽ chuẩn bị một cuộc họp báo, nhân dịp Hứa Kiệt chuẩn bị ra album, mục đích khác cũng là cho mọi người một lời giải thích, tôi nói thế thật tốt.

Mọi việc cho dù có hai mặt nhưng chí ít cũng không thương tổn đến Hứa Kiệt, chí ít là cậu vẫn rất tốt là được.

Hôm nay mới vừa tan học, liền nghe được có người gọi tôi, tôi nhìn lại, người nọ nhìn quen mắt, hơi suy nghĩ một chút tôi liền nở nụ cười.

Gã đi lên trước lãnh đạm nói: “Cậu Hàn, xin hỏi hiện tại cậu rảnh không? Tôi có một người bạn muốn gặp cậu.” Gã lớn lên rất bình thường, thế nhưng con ngươi cũng tinh lượng lóng lánh, rất sắc bén.

Tôi nhìn bốn phía một chút rồi nói: “Được thôi.” Có một số việc nên giải quyết thì phải giải quyết, có vài việc cũng phải nói cho thật rõ…

Tôi theo người nọ đi vài bước, gã quay đầu nói với tôi: “Cậu Hàn, cậu có hứng thú tiến nhập giới giải trí không?”

“Không có hứng thú.” Tôi thản nhiên nói.

“Vậy thực sự là đáng tiếc.” Gã cũng thản nhiên nói: “Nhưng mà, tôi sẽ không buông tha ngay đâu, tương lai sợ rằng phải quấy nhiễu cậu nhiều hơn rồi.”

Tôi cười khẽ, không nói tiếp nữa.

Chú thích

*Nhân quá: Trích trong câu nhân quá lưu danh, nhạn quá lưu thanh: Câu này có nghĩa là người dù đã ra đi nhưng vẫn còn lưu lại danh tiếng, nhạn dù bay qua rồi vẫn còn lưu lại tiếng kêu. Ý chỉ làm người không thể sống phí hoài, phải làm việc có ích để lưu danh hậu thế.

Ngoài ra còn 1 nghĩa như thế này: Cuộc đời con người ngắn ngủi như con nhạn bay ngang qua bầu trời, vì thế đừng nên quá coi trọng vật chất lợi ích, hãy vì mình mà tu thân dưỡng tính lưu lại tiếng thơm để đời.


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.