Trọng Sinh Chi Cưu Triền

Chương 31


Đọc truyện Trọng Sinh Chi Cưu Triền – Chương 31

CHƯƠNG 31 – HẸN HÒ VÀO NGÀY LỄ TÌNH NHÂN

Tôi kể chuyện Hứa Kiệt nói muốn về nhà đón năm mới cho cha nghe, ông suy nghĩ rồi gật đầu đồng ý, dù sao từ phương diện nào đó mà nói Hứa Kiệt đối chúng tôi cũng chỉ là người xa lạ, chúng tôi cũng không thể giữ cậu lại không cho cậu về nhà.

Cửa ải cuối năm càng ngày càng gần, khí trời càng ngày càng lạnh, tôi lấy lý do lạnh nên ở nhà cùng Hứa Kiệt.

Hôm nay tắm rửa xong tôi xoa tóc đi ra phòng tắm, Hứa Kiệt đang đem mình co thành một đống chui ở trong chăn, tôi vội vàng bật điều hòa, thấp giọng trách cứ cậu: “Lạnh như thế sao không mở điều hòa, bị cảm là mình em hưởng đấy.”

Hứa Kiệt nhìn tôi cười cười: “Anh lại không thích quá kín, đã mở điều hòa lại mở cả cửa sổ, lãng phí.” Tôi nghe xong chỉ cười, cầm lấy máy sấy tóc trên bàn ngồi hong tóc.

“Em giúp anh.” Hứa Kiệt từ trên giường nhảy xuống vẻ mặt hăng hái bừng bừng.

“Không cần, em mau nằm xuống đi, cẩn thận cảm lạnh…” Lời của tôi còn chưa nói xong, Hứa Kiệt đã chạy tới bên cạnh đưa tay cầm lấy máy sấy rồi, tôi nhìn cậu một cái, tùy ý cậu.

Hứa Kiệt so với tôi thấp hơn một chút, tôi chỉ đành ngồi ở trên ghế, cậu đứng ở phía sau tôi mềm nhẹ giúp tôi hong khô tóc, động tác cẩn thận mang theo tình cảm tràn đầy, trong lòng tôi càng thêm ấm áp.

“Ngày mai chúng ta đi ra ngoài mua đồ đi.” Từ từ nhắm hai mắt, tôi thấp giọng nói.

“Ừ.”

Tôi nhếch miệng không nói gì nữa, ngày mai là một ngày lành.

Bên ngoài gió lạnh từng cơn, cây cối bị gió thổi trúng phát ra tiếng lao xao, thanh âm Hứa Kiệt vang lên ở trong tiếng chập chờn của máy sấy cùng lao xao của cây cối: “Dự báo thời tiết nói hai ngày nay sẽ có tuyết nhỏ, bên ngoài lạnh như thế, ngày mai không biết có thể đi được hay không.”

“Em thích ngắm tuyết à?” Tôi ngửa đầu nhìn về phía cậu, cậu cười cười đáp: “Cũng không phải, chỉ cảm thấy nếu năm hết tết đến có thể ngắm tuyết thì sẽ là điềm lành, khi còn bé mỗi lần nơi nào có tuyết đều có dấu chân bọn em, hiện tại lớn rồi lại ít khi thấy trời mưa tuyết, có chút hoài niệm mà thôi.”


Tôi một bên gật đầu, kỳ thực tôi cũng rất thích tuyết. Khi tôi còn bé, cha mua không nổi một món đồ chơi nào cho tôi, nên tôi luôn luôn ở trong cái sân cũ nát đắp người tuyết khổng lồ để chơi đùa, bây giờ vẫn nhớ rõ hình dạng người tuyết kia, nhớ tới đấy trong lòng dâng lên đủ loại tư vị.

Sau khi hong khô tóc, Hứa Kiệt đem máy sấy cất kỹ. Tôi nhẹ nhàng từ sau lưng đem cậu ôm chặt, thân thể Hứa Kiệt hơi cứng đờ, sau đó lại mềm nhũn, tùy ý tôi hành động, tôi hôn hôn lên mái tóc cậu, không mang theo dục niệm.

Ôm cậu không phải bởi vì kích động hoặc là ***, chỉ là muốn ôm cậu mà thôi.

Cậu chỉ mặc một bộ áo ngủ bằng bông, mặc dù có điều hòa, nhưng thân thể vẫn hơi phiếm lạnh như cũ, tôi đem cậu ôm trở về trên giường, hai người tiến vào trong ổ chăn.

Hai tay Hứa Kiệt ôm thắt lưng của tôi, đầu tựa ở trên vai tôi, cứ ôm ấp như vậy để hưởng chút tình cảm ấm áp mà người người vẫn truy cầu.

Tôi nhẹ nhàng hôn hôn lên môi cậu, nói: “Ngủ đi.”

Cậu gật đầu nhắm mắt lại, tôi vươn tay tắt đèn trên đầu giường, ôm cậu tiến nhập mộng đẹp.

Ngày thứ hai, khi vẫn còn ngủ say thì cảm thấy có người đẩy đẩy tôi.

“Hàn Hiểu, Hàn Hiểu…” Nghe thấy thanh âm Hứa Kiệt nhu hòa lại thêm tia hưng phấn, tôi mông mông lung lung mở mắt hỏi nhỏ một câu: “Làm sao vậy?”

“Hàn Hiểu, bên ngoài có tuyết rơi.” Hứa Kiệt hưng phấn nói. Tôi a một tiếng, nhìn về phía ngoài cửa sổ, đích xác hoa tuyết bay đầy trời.

“Hàn Hiểu, anh xem, hôm qua chúng ta còn nói về việc tuyết rơi, ngày hôm nay đã mưa xuống rồi, thật tốt.” Hứa Kiệt nhìn tôi lại nhìn hướng ra phía ngoài, sườn mặt thật đẹp đẽ tinh xảo.

Cậu luôn luôn đều là ôn nhu tĩnh nhã, ngày hôm nay cười lên lại thoải mái đến thế, rất đẹp.

Nhưng khi thấy cậu chỉ mặc áo ngủ mà nhảy chân trần xuống đất, tôi nhíu nhíu mày, vội vàng xuống giường vì cậu phủ thêm áo bông, nhìn đồng hồ thấy mới bảy giờ sáng.


“Không muốn ngủ nữa phải không?” Tôi hỏi, Hứa Kiệt hướng tôi gật đầu.

Tôi thả mành cửa sổ xuống: “Vậy rời giường đi, ăn cơm xong chúng ta đi dạo xung quanh một chút.”

“Ừ.”

Sau khi rửa mặt xong, tôi cùng cậu đi ra khỏi phòng, bật lên đèn phòng khách, Hứa Kiệt nhìn tôi mỉm cười chỉ chỉ phòng bếp, tôi gật đầu.

Hai người ở phòng bếp lục lọi hơn nửa giờ, Hứa Kiệt làm bữa sáng đơn giản, hai người thường thường thấp giọng nói nói mấy câu, rất là ấm áp.

“Ba đang nói sao đã ngửi thấy mùi hương thơm lừng rồi, nguyên lai là các con làm cơm nha.”

Đang bận rộn, đột nhiên nghe được thanh âm của cha, tôi vội vàng quay đầu lại cười nói: “Ba, ba ngồi chờ một hồi, lập tức có thể ăn rồi đấy.”

“Ừ, vậy các con nhanh lên nha.” Cha sang sảng cười đi ra khỏi phòng bếp, Hứa Kiệt cùng tôi nhìn nhau cười.

Khi đang ăn cơm, cha vừa ăn vừa nhìn tôi cảm thán: “Hàn Hiểu, con hẳn nên học nhiều từ Hứa Kiệt nha. Cái tay nghề bếp núc của con siêu tồi tệ, uy heo heo cũng chả buồn ăn.”

Tôi hàm hồ dạ một tiếng, Hứa Kiệt một bên ha ha cười ra tiếng.

Tôi trên mặt giả xấu hổ, nhưng trong lòng lại nghĩ tôi học việc bếp núc làm chi, bên người có một người làm cơm cho tôi ăn là đủ rồi mà.

Sau khi ăn cơm xong Hứa Kiệt đem đồ đạc thu dọn, tôi cùng cha ngồi ở phòng khách.


“Ba, một hồi nữa chúng con đi ra ngoài dạo chơi, ba muốn đi cùng không?”

Cha nghe xong đẩy mắt kính nói: “Ba đi làm chi, đám thanh niên các con đi đi thôi. Ba lát nữa còn phải tới công ty.” Tôi gật đầu dạ một tiếng.

Cha nhìn tôi mặt mày như có điều suy nghĩ, có điều cuối cùng cũng không có nói gì.

Chờ ông đi rồi, tôi cùng Hứa Kiệt cũng xuất môn, hai người che chung một cái ô, tuyết rơi lên rất nặng.

Đi ở trên đường cái nhìn cả trai lẫn gái người đến người đi, tôi nhẹ nhàng cười, Hứa Kiệt nhìn nhìn tôi rồi tỏ vẻ khó hiểu.

Thẳng đến thấy có người đang bán hoa hồng tình nhân, cậu mới bừng tỉnh đại ngộ kéo tay tôi nói: “Hàn Hiểu, anh… Hôm nay là lễ tình nhân.”

Tôi xoa xoa tóc cậu cười nói: “Được rồi, muốn đi nơi nào, ngày hôm nay đều tùy em.”

Cậu nhìn tôi, hồi lâu mới lộ ra tươi cười xinh đẹp, nói: “Hàn Hiểu, chúng ta có tính là đang hẹn hò không.”

Tôi nghe xong gõ đầu của cậu, nói: “Cái gì gọi là có tính không, căn bản là đúng rồi đấy.”

Cậu mặt mày rạng rỡ lôi kéo ống tay áo của tôi, cười nói: “Chúng ta đi chụp ảnh đi, sau đó đi… Ừm, xem phim có được hay không?”

Xem phim, loại phương thức hẹn hò này cũ mèm rồi, tôi cho rằng cậu sẽ nói thuê phòng linh tinh chứ… Được rồi, là tôi suy nghĩ bậy bạ.

Rất nhiều năm sau đó, tôi cùng Hứa Kiệt cũng ở bên nhau qua vô số lễ tình nhân, của Trung Quốc hay của nước ngoài cũng đều không bỏ lỡ. Nhưng vô luận bao nhiêu năm tôi vẫn nhớ kỹ lúc này đây, nụ cười trên mặt Hứa Kiệt ngày hôm nay hầu như không biến mất, vô luận là ở cửa hàng chụp ảnh hay là ở rạp chiếu phim, cậu y như một đứa trẻ, lôi kéo tay của tôi, mặt mày rạng rỡ.

Bộ phim ngày đó chúng tôi xem tôi cũng đã quên mất nội dung từ lâu, nhưng tươi cười của Hứa Kiệt vẫn khắc ở trong đáy lòng, chẳng bao giờ biến mất. Tình nhân, lễ tình nhân, tuy rằng bây giờ không thể quang minh chính đại nắm lấy tay cậu, thế nhưng cùng bước qua lễ tình nhân thì ai có thể nói cái gì chứ.

Xem xong phim đã là buổi chiều, trong rạp hai người chỉ ăn một túi bỏng, vì vậy ở bên ngoài tùy tiện ăn chút gì đó rồi mới về nhà. Trên đường về nhà, Hứa Kiệt nổi tính trẻ con mà đi ở trong tuyết rơi, tôi đem dù thu lại, cùng cậu sóng vai đi tới, hoa tuyết rơi vào trên vai chúng tôi, đáp lên mặt, cuối cùng che lấp đi những dấu chân của chúng tôi…

Sau khi trở về tôi để Hứa Kiệt đi tắm nước nóng trước, may mà cha không ở nhà nên không thấy chúng tôi cả người đầy tuyết, nếu không thì sẽ bị mắng chết mất.


Tôi tắm rửa qua loa rồi đi ra, Hứa Kiệt đang đem mấy tấm ảnh chụp chung của chúng tôi cắt ra, cầm một tấm dán vào trong ví mình. Tôi thấy cậu chuyên chú quá mà bật cười, cũng cầm một tấm đặt vào trong ví.

Hứa Kiệt nhìn tôi cười cười… Tôi tiến lên ôm cậu, hai người nằm ở trong ổ chăn ngắm nhìn bên ngoài hoa tuyết tung bay, thường thường sẽ hôn môi, vì là ở trong nhà, cho nên rất cẩn thận, có loại lỗi giác yêu đương vụng trộm… Đến sau đó thì ôm nhau ngủ.

Ngày đó đã là hai mươi bốn âm lịch, là tiểu niên rồi, sau đó Hứa Kiệt ở lại nhà tôi ba ngày.

Hai mươi bảy âm lịch tôi tiễn cậu lên xe, vốn định đem cậu tiễn tới tận thôn, nhưng cậu nói không cần, tôi nghĩ một chút rồi cũng đồng ý. Nếu đưa cậu về không biết cha mẹ của cậu sẽ nghĩ như thế nào, vì vậy không thể làm gì khác hơn là đem cậu đưa đến bến xe.

Trước khi đi tôi đem tiền lì xì của cha đưa lại cho cậu, cậu nhìn tôi cười cười nhỏ giọng nói: “Chờ em gọi điện nhé.” Tôi gật đầu, nhìn chiếc xe cậu rời bánh, cậu hướng tôi phất phất tay, tôi cũng giơ tay vẫy, thẳng đến khi cậu biến mất.

Hai mươi tám cha dẫn tôi đến chỗ mấy vị lãnh đạo thành phố ăn tiệc, tôi uống chút rượu. Sau khi về nhà cũng đã khuya nhưng vẫn gọi cho Hứa Kiệt, điện thoại mới vừa vang lên đã có người nghe, thanh âm của cậu hàm chứa ý cười, có vẻ rất tốt. Chỉ là đêm đó ngủ một mình, tôi cảm thấy lạnh quá, đột nhiên tôi có chút hoài niệm cảm giác lúc ôm Hứa Kiệt.

Hai mươi chín, tôi một mình tới nhà thầy giáo chúc tết, ngày đó trong điện thoại Hứa Kiệt vội vã nói với tôi hai câu liền cúp máy, tôi không có để ý, đại khái là cậu đang vội vàng.

Ba mươi đại niên, khu vực thành thị một mảnh quạnh quẽ, ở ngã tư đường hầu như không còn ai đi lại, tiếng pháo nổ cùng pháo hoa xa xa vang vọng bầu trời đêm, tôi ở trên sân thượng vừa hút thuốc vừa gọi điện cho Hứa Kiệt, điện thoại của cậu tắt máy… Lòng tôi cảm thấy nôn nao, có chút mờ mịt.

“Hàn Hiểu, ăn cơm thôi.” Cha ở dưới lầu hô một tiếng, tôi dập tắt tàn thuốc, đè xuống phiền muộn trong lòng, đi xuống lầu. Ăn xong cơm tối cùng cha đón giao thừa, xem TV… Tôi đột nhiên có loại cảm giác sống một ngày bằng một năm.

Qua mười hai giờ, cha kín đáo đưa cho tôi một bao tiền lì xì thật to, tôi ôm chặt lấy ông, ông mắng tôi y như đứa trẻ trọc đầu [trọc đầu = không tóc = trẻ con 1 tuổi =))], sau đó đem tôi đá vào trong phòng.

Đêm đó tôi có một giấc mộng, mơ tới Hứa Kiệt, cậu đứng ở trong góc tối nhìn tôi, con mắt sáng rọi nhưng tự dưng làm tôi cảm thấy đau thương.

Từ trong mộng tỉnh lại, đồng hồ điện thoại di động đã chỉ hai giờ rưỡi, chẳng biết tại sao trong tâm tôi hoang mang rối loạn, kích động bấm số điện thoại của Hứa Kiệt…

“Xin lỗi, số máy quý khách vừa gọi hiện không liên lạc được…” Trong bóng tối điện thoại của tôi sáng lên ánh sáng ba màu, bên trong truyền đến tiếng tổng đài lạnh băng.

Hứa Kiệt em không có việc gì chứ, tôi khẽ nhíu mày… Cậu không bao giờ không nhận điện thoại của tôi, cho dù là điện thoại bị hỏng hay không điện lại được thì cũng đã qua mấy giờ rồi, lẽ nào đã xảy ra chuyện…

Đêm đó, tôi trợn tròn mắt đến hừng đông… Trong đầu một mảnh hỗn loạn, tim đập rất gấp… Tựa hồ… tựa hồ có chuyện không tốt nào đó đã xảy ra… Chẳng lẽ người nhà cậu không tha thứ cho cậu, nghĩ tới khả năng như vậy lòng tôi bỗng co rút.


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.