Đọc truyện Trọng Sinh Chi Cưu Triền – Chương 22
CHƯƠNG 22- CÁI GỌI LÀ BẮT GIAN
Học trưởng cưỡi xe đạp xiên trái xiên phải chạy vào, mặt đen như đáy nồi, có thể so với sách sử đệ nhất đen – Bao Chửng.
Tôi sửng sốt rồi lấy lại tinh thần, cẩn thận xem xét bốn phía, thật không chỗ nào có thể trốn, vậy nên tôi thành thành thật thật mà ở nguyên vị trí.
Nhìn cái mặt đen của học trưởng thì tôi đoán chắc là do bị bảo bối của anh dằn vặt đến sống đi chết lại rồi, tôi nếu lại chuồn mất thì không dám đảm bảo anh không ở tại trường giết tôi… Nói thật thì tôi hiện tại càng ngày càng có hứng thú đi gặp bảo bối nhà anh, muốn nhìn một chút xem là thần thánh phương nào, nhưng mà nghĩ đến thái độ của người đó đối với học trưởng, tôi nghĩ quên đi, người nọ có điểm kinh khủng nha…
Chu Quang đứng lên quay đầu nhìn học trưởng, khi quay lại vẻ mặt hắn vô cùng kinh ngạc, hồi lâu giật giật miệng rồi nói: “Hàn Hiểu, đó là học trưởng sao? Tôi hoa mắt rồi à? Sắc mặt anh ấy sao giống người chết cóng thế kia.”
Tôi nghe xong khóe miệng co rút, học trưởng ở trong trường học vẫn luôn duy trì hình tượng hiền lành tuấn mỹ, mọi người đều cho rằng anh là quý công tử ưu nhã, lúc này một bộ nổi giận đùng đùng như là đấu sĩ bò tót, thật sự là kém nhau quá lớn rồi, trách không được Chu Quang lại ngây người như thế…
Động tác học trưởng xông tới đây hết sức đẹp đẽ, lúc xe tới nơi, anh phi thân từ phía trên nhảy xuống, động tác tiêu sái lại thuần thục, đóng phim thì tuyệt… Chỉ là sắc mặt xấu xí quá, khí sắc không tốt.
Khi học trưởng hướng tôi đi tới, hai tay nắm chặt, khớp xương nhô ra, thập phần rõ ràng, có thể dùng nộ hỏa thiêu thiên để hình dung.
Chu Quang nhìn học trưởng lại nhìn tôi, sắc mặt còn chưa từ kinh dị tỉnh táo lại.
Tôi nhìn học trưởng giả cười.
Tôi đây thì cười, mặt học trưởng lại tái, bước những bước dài tới nhấc cổ áo tôi lên, nghiến răng nghiến lợi nói: “Thằng nhóc thối, cậu mới nãy điên khùng cái gì thế, giả xử nữ cái gì thế. Cậu có biết hay không bảo bối nhà anh đã không để ý tới anh nữa rồi, kháo, anh mày không được leo lên giường của hắn nửa tháng. Mẹ nó, không có bảo bối nhà anh, ai chịu trách nhiệm tính phúc cho anh, cậu sao?”
Con mắt Chu Quang theo lời học trưởng nói càng ngày càng mở lớn, tôi nghĩ thêm chút nữa là mắt hắn lòi hẳn ra rồi.
“Học… trưởng, học trưởng có chuyện chậm rãi nói mà…” Chu Quang rốt cục tỉnh táo lại, tiến lên đem chúng tôi kéo ra, nói: “Học trưởng, anh đừng khi dễ Hàn Hiểu như thế, cậu ấy cũng là… Cũng là mới vừa bị thương tổn, trong tâm rất khó chịu.”
“Cậu ta khó chịu, anh còn khó chịu hơn này!!! Cậu sao biết bảo bối nhà anh là một bình dấm chua lớn như thế nào, nghe Hàn Hiểu gọi tới thanh mị tận xương như thế, thiếu chút nữa ở trong điện thoại đem anh xé nát rồi, không được, Hàn Hiểu, cậu hiện tại theo anh đi một chuyến, bằng không nửa tháng tới anh đều phải ngủ trên sàn nhà mất.” Học trưởng nói liên miên rồi đem tôi lôi đi.
Tôi nghe xong khóe miệng nhênh nhếch, điển hình thê quản nghiêm thời hiện đại nha.
“Không được, đi như vậy có mở miệng trăm lần cũng không nói rõ.” Học trưởng đi hai bước đột nhiên lại đứng lại, sau đó quay đầu tàn bạo nhìn chằm chằm tôi, anh nói: “Cậu tìm một người bạn gái cho tôi, sau đó cùng tôi đi tới nhà bảo bối giải thích rõ ràng.”
“…Học trưởng, không cần khoa trương như vậy chứ?” Tôi rốt cuộc nhịn không được rồi, cẩn thận nói: “Chẳng lẽ một đại nam nhân như anh lại sợ thê quản nghiêm?”
“Ai là thê quản nghiêm, cậu đừng lung tung nói.” Học trưởng nhướng mày hung ác độc địa nhìn tôi nói: “Tôi bộ dáng này mà là thê quản nghiêm sao?” Tôi rất muốn nói, cái loại bộ dáng ‘phùng má giả làm người mập’ của anh hiện tại chính là thê quản nghiêm.
Nhưng nhìn học trưởng như vậy, bảo bối nhà anh chắc là hạng người có phong cách đặc biệt, người bình thường như tôi hẳn không thể rớ vô, vì vậy lời đến bên mép lại nói vòng vo: “Học trưởng làm sao anh biết em ở chỗ này?”
“Bảo bối nhà anh kêu anh… Không phải…” Học trưởng ho khan một tiếng, trên mặt khôi phục trầm tĩnh nho nhã ngày xưa, anh nói: “Anh đang đi xung quanh thì thấy cậu, thuận tiện đi tính sổ với cậu thôi…”
Tôi cùng Chu Quang thoáng nhìn nhau một cái, sau đó là một trận trầm mặc, nét mặt học trưởng hơi mang tia xấu hổ cùng ửng hồng, khi anh sắp sửa thẹn quá thành giận, cô nhóc phục vụ xinh xắn đi lên trước nhỏ giọng nói: “Mấy anh à, đồ ăn của các anh được rồi đó, hiện tại em bưng lên được không?”
Tôi cảm kích nhìn cô nhóc một cái, mặc dù là vô tình thôi nhưng đã giúp tôi kịp thời.
Ba người nhìn thoáng qua nhau, học trưởng hé miệng sửng sốt hồi lâu, vung tay lên nói: “Bưng lên đi, vừa lúc anh cũng đói bụng.”
Cô bé nghe xong vội vàng rời đi.
Chúng tôi ba người nhìn nhau cười cười, sau đó ngồi xuống.
Lúc thức ăn bưng lên, tôi lấy cốc rót rượu, sau đó vì Chu Quang cùng học trưởng mà giới thiệu, Chu Quang nắm tay học trưởng, hắn kích động nói: “Em biết anh, chủ tịch hội sinh viên, nhân vật phong vân của trường, hàng năm đều là trốn học đệ nhất, thế nhưng thành tích luôn dẫn đầu… Nói chung anh là thần tượng của em đấy…”
Tôi ở bên nghe hết đoạn ca ngợi này từ trong miệng Chu Quang, còn kém chút nữa tim nhảy ra ngoài, cảm giác này thật ớn lạnh nói không nên lời.
“Được rồi Hàn Hiểu, Chu Quang mới vừa nói cậu cũng bị tổn thương à? Cậu gặp phải chuyện bi thảm gì rồi?” Lúc chạm cốc, học trưởng cười tủm tỉm nhìn tôi hỏi.
Tôi nhìn Chu Quang một cái, sau đó cười nhàn nhạt: “Không phải đại sự gì đâu anh.”
Học trưởng nghe xong cũng hơi khựng lại, lập tức nhếch miệng cười nói: “Vậy là tốt rồi.” Sau đó anh cũng không hỏi thêm gì, chỉ im lặng ăn ăn uống uống. Anh biết tôi không thoải mái cho nên cũng không lên tiếng, tôi thấy học trưởng nói không sai, chúng tôi quả nhiên là người một đường.
Chu Quang nhìn anh rồi nhìn tôi, cuối cùng nhếch miệng cười… Hình dạng tinh thuần như nước, tôi ở bên cạnh cũng cười cười.
Chúng tôi uống chút rượu, khi đang uống tới vui vẻ, điện thoại của học trưởng vang lên, học trưởng nhìn điện thoại một chút, sắc mặt đột biến, tay cầm điện thoại run lên, chiếc đũa trên tay rớt xuống, mặt của anh trong nháy mắt trở nên cực kỳ ai oán, sau đó đè thấp âm thanh nói chuyện, bộ dáng mười phần cẩn thận, có điểm giống cô dâu nhỏ bị khi dễ.
“Alô, bảo bối…” Học trưởng hô một tiếng, xoa xoa mồ hôi trên trán.
“A, tôi đang ở cùng mấy đứa em ăn cơm, em tan tầm rồi à?”
“Hả? Không, lời của em tôi nào dám quên.” Học trưởng vẻ mặt đau khổ cười cười, Chu Quang nhìn mặt của anh, khóe miệng hắn cũng có rút…
“Bảo bối, em khó chịu trong người sao? Tôi lập tức đi đón em… Tôi đã ăn cơm xong rồi.” Học trưởng trấn định nói, bất quá mồ hôi trên trán càng ngày càng nhiều.
Sau đó anh cúp điện thoại liếc mắt trừng qua, đem tôi kéo lên, nói: “Theo anh cùng đi.”
“Học trưởng, chuyện vợ chồng son của anh, người ngoài không thể dính dáng đâu.” Tôi nghe xong vội vàng mở miệng nói: “Em ở trường còn có chút chuyện…”
Học trưởng nhìn tôi cười lạnh một tiếng, nói: “Anh cho cậu biết, chuyện gì cũng không quan trọng bằng chuyện bảo bối nhà anh bắt gian, đi…”
Học trưởng kéo tôi một đường rời đi.
Sau đó tôi mới biết người xui xẻo nhất hôm đó không phải tôi mà là Chu Quang, hắn không cầm tiền, cho nên bị người ta cho là muốn ăn chùa cơm, hắn lại không muốn gọi điện thoại cho Tạ Minh cùng Trần Thiện, thiếu chút nữa bị kéo tới đồn cảnh sát, may mà cô nhóc phục vụ tính tình tốt lắm, giúp hắn ứng tiền trước…
Cùng học trưởng ngồi ở trên taxi, xe càng chạy thì lông mi của tôi càng co giật, cuối cùng khi đi qua chỗ ở của tôi cùng Hứa Kiệt, tôi không khỏi nhìn học trưởng một cái, anh ngồi kia, thần sắc vẫn rất bình tĩnh, như vậy khiến trong lòng tôi không khỏi khẽ động… Ở trong trường học anh luôn mang theo tươi cười hiền lành, lúc này dáng vẻ của anh thậm chí nói không hết nguy hiểm…
Lúc xe dừng lại ở phòng khám gần nhà chúng tôi ở, tôi liếc mắt thì thấy ở cửa phòng khám có một thân ảnh cao gầy tuấn mĩ…
Vị bác sĩ độc mồm độc miệng kia… Học trưởng, đêm đó bộ dạng học trưởng lãnh khốc, cùng bộ dáng trầm tĩnh của anh hợp chung một chỗ.
Học trưởng đẩy tôi ra, tôi chợt lấy lại tinh thần.
Xuống xe, bác sĩ nhìn học trưởng nhíu mày, nhìn thấy tôi thì lông mi cùng con mắt đều nhướn lên, tôi cười cười.
“Bảo bối, đây là học đệ Hàn Hiểu, là đối tượng em muốn bắt gian đó, em tin tưởng tôi a, chúng tôi trong sạch như bột giặt mà…”
“Tôi đã biết.” Bác sĩ mở miệng lạnh lùng đáp, cặp mắt lại nhìn chằm chằm vào tôi: “Tên cầm thú này có bạn nha.”
Học trưởng a một tiếng, biểu tình cổ quái hướng tôi nhìn lại, tôi cười khổ một cái, xem ra ở trong mắt bác sĩ, hình tượng tôi nát bét rồi.
“Gọi người kia nhà cậu tới rồi cũng đi ăn cơm đi.” Cuối cùng bác sĩ nhìn tôi rồi nói, thần sắc lãnh băng, có điểm làm cho người ta phát lạnh.
Học trưởng nhìn tôi, phải nói anh trừng mắt nhìn, lại chớp nha chớp…