Bạn đang đọc Trọng Sinh Chi Cực Trí Sủng Hôn – Chương 47: Rời Khỏi Ngụy Gia
Dù là Ngụy Sâm nói là cái tát đó không quá đau, nhưng tay của Trần Lê vẫn không rời khỏi mặt của Ngụy Sâm, đầu ngón tay nhẹ nhàng chạm vào mặt của Ngụy Sâm, cuối cùng nhón chân lên, chu môi lên, nhẹ nhàng thổi chỗ mà Ngụy Sâm mới bị đánh.
Hơi thở ấm áp phả lên mặt, Ngụy Sâm cảm thấy toàn thân đều nổi da gà, rũ mắt, nhìn đến lông mi cong dài và chiếc mũi đẹp đẽ của Trần Lê.
Một dòng cảm giác khô nóng trải khắp cả người, tựa như có một dòng điện chạy qua cơ thể, khiến cả người run lên.
Đây quả là một sự tra tấn ngọt ngào, Ngụy Sâm nghĩ thế.
“Lê Lê, thật sự không sao mà.” Ngụy Sâm không dấu vết lui về sau một bước, trong nội tâm y thì muốn tiếp tục hưởng thụ, nhưng lý trí lại bảo y lui về sau.
Bởi vì lý trí đã phát lời báo động, nếu không lùi về sau thì lý trí cũng sẽ vì tư dục mà bỏ dây cương.
Trần Lê nghiêng đầu một cái, có chút không hiểu sao Ngụy Sâm muốn né tránh, lại cũng không tiếp tục đến gần nữa, mà nhìn chằm chằm Ngụy Sâm, dù trong mắt không hiện lên tâm tình gì, nhưng Ngụy Sâm lại cảm nhận được sự đau lòng.
Có thể nói giờ phút này lòng của Ngụy Sâm đã mềm thành bông, bồng bềnh, hơi nóng, khiến mặt y không tự chủ mà mang theo ý cười, y vươn tay xoa tóc Trần Lê, dịu dàng nói: “Lê Lê, anh định dắt em lên Đế Đô, em có thứu gì muốn mang theo không?”
Trần Lê vẫn không trả lời, xoay người đến tủ đầu giường, từ bên trong lấy ra một cái hộp gỗ nhỏ, như bảo bối mà ôm vào lòng.
Ý rất rõ, nếu đi, dù cậu không mang theo mấy thứ có liên quan tới hội họa thì cậu muốn mang cái hộp gỗ nhỏ này đi.
Lúc trước dẫn Trần Lê ra khỏi Trần gia, Trần Lê cũng muốn mang cái hộp gỗ nhỏ này, hiện tại y muốn dẫn Trần Lê tới Đế Đô, Trần Lê không thể buông bỏ lại vẫn là cái hộp gỗ nhỏ này.
Trong khoảng thời gian ngắn, Ngụy Sâm vô cùng tò mò rốt cuộc là bên trong cái hộp gỗ nhỏ này chưa cái gì, lại làm cho Trần Lê không thể buông bỏ? Hoặc giả thiết, trong hộp gỗ nhỏ này có gì đó, thì tượng trưng cho điều gì?
“Chỉ có mỗi cái hộp gỗ này sao?” Trong lòng Ngụy Sâm dù tò mò, nhưng lại không được sự đồng ý của Trần Lê, y chắc chắn sẽ không mở hộp gỗ nhỏ ra để tìm đáp án.
Trần Lê nhìn Ngụy Sâm, ôm hộp gỗ nhỏ chặt hơn, có vẻ lo là Ngụy Sâm không cho cậu đem theo nó.
“Được, chúng ta sẽ đem nó đến Đế Đô chung luôn.” Ngụy Sâm nói chắc chắn.
Lúc này Trần Lê mới thả lỏng.
Trước đây khi tiết đoan ngọ Ngụy Sâm đều ở Đế Đô, đa số cái gì cũng ở Đế Đô, nói là thu xếp đồ đạc, còn không bằng nói Ngụy Sâm lấy mấy thứ đồ quan trọng.
Trần Lê càng không cần phải nói, quần áo trước đây của cậu đều không thể mặc, mấy ngày nay ở Ngụy gia, cũng là Ngụy Sâm cho cậu mấy bộ quần áo, dọn xếp đồ cũng nhanh.
Về phần tài liệu hội họa của Trần Lê, Ngụy Sâm cũng không mang đi, mấy thứ này ở Đế Đô có hết, y đã sai người trên Đế Đô sắm sửa cho Trần Lê thêm một bộ mới nhất.
Cho nên không kém nửa tiếng sau, Ngụy Sâm một tay nắm Trần Lê, một tay mang vali, rời khỏi phòng.
Lúc xuống lầu đi ngang qua phòng khách, Phương Vận và Ngụy Chấn Hùng đều ở đây, cho dù lúc này Ngụy Sâm kéo vali, hai người cũng không thèm quan tâm lấy một câu, cứ coi như không nhìn thấy Ngụy Sâm.
Ngụy Sâm cũng mắt nhìn thẳng lướt qua hai người, trong phòng khách cực kỳ im lặng, chỉ có tiếng bánh xe của vali ma sát với sàn nhà.
Ra khỏi cửa lớn, tài xế của Ngụy gia đã lái xe tới, hắn được lệnh của ông cụ, chở Ngụy Sâm ra phi trường.
Ngụy Sâm cất vali xong, cùng Trần Lê ngồi vào xe.
Ô tô lăn bánh, dần dần ra khỏi nhà lớn của Ngụy gia, mà Ngụy Sâm cũng không quay đầu lại..