Trọng Sinh Chi Cự Ái

Chương 5: Đừng dùng tên đó gọi tôi


Đọc truyện Trọng Sinh Chi Cự Ái – Chương 5: Đừng dùng tên đó gọi tôi

Từ lúc tỉnh lại, đây là lần thứ hai Liêu Y Phàm đối mặt với Thiệu Mục Vân. Tuy trong lòng vẫn còn chua xót, nhưng, đã không còn hoảng loạn như lúc mới tỉnh.

“Luyến Y……” Thiệu Mục Vân nhẹ nhàng gọi, giống như sợ hù dọa cậu.

Liêu Y Phàm không trả lời, chỉ chăm chú mặc áo ngoài, sửa sang lại bản thân, sau đó bỏ truyện tranh nữ y tá đưa cho cậu vào túi xách.

Đôi tay lớn đột nhiên cầm lấy bàn tay nhỏ bé bận rộn, một bóng đen phủ xuống.

Thân thể Liêu Y Phàm khẽ run lên, theo bản năng muốn rút về tay nhưng không thể động đậy, đôi tay lớn kia không quá dùng sức lại khiến cậu không thoát được.

“Đừng sợ ta, Luyến Y……” Thiệu Mục Vân nhỏ giọng nói, lộ ra một tia bất đắc dĩ, “Đừng sợ ta……”

Liêu Y Phàm cúi thấp đầu, không biết nên phản ứng thế nào. Thiệu Mục Vân tỏ ra yếu thế trước người khác như vậy, cậu chưa bao giờ thấy qua.

“Luyến Y……” Thiệu Mục Vân nhìn khuôn mặt nhỏ nhắn trầm tĩnh trước mắt, cảm giác thật quen thuộc, hệt như người kia.

Lúc này.

“A, ngài Thiệu, ngài đã tới!” Bà Lâm mang theo hai gói to, đẩy cửa tiến vào.

“Xin chào, dì Lâm.” Thiệu Mục Vân buông tay ra, cầm lấy gói to trên tay bà Lâm, “Thủ tục xuất viện của Luyến Y tôi đã làm xong, thuốc cũng đã mang tới, dì không cần phí sức chạy tới chạy lui.”

“Được, cám ơn.” Bà Lâm ngồi xuống bên giường bệnh, xoa gò má Liêu Y Phàm, “Tiểu Y, về nhà phải chú ý thân thể, đừng vội vàng đến trường, biết không?”

Liêu Y Phàm gật đầu, cầm lấy tay bà Lâm.

“Bác sĩ nói, qua một thời gian nữa mới có thể mở miệng nói chuyện, cho nên đừng nóng lòng?” Bà Lâm lo lắng dặn dò.

Cậu vẫn chỉ có thể gật đầu.


“Dì Lâm, dì cứ yên tâm, tôi sẽ chăm sóc Luyến Y thật tốt.” Thiệu Mục Vân an ủi bà Lâm.

“Ừm, tôi biết, Tiểu Y giao cho ngài, tôi yên tâm.” Bà Lâm mỉm cười, lau khóe mắt ẩm ướt, sau đó chỉ vào hai gói to, “Những thứ kia Tiểu Y thường dùng, tôi mang một ít cho nó.”

“Được.” Thiệu Mục Vân vuốt cằm, nhìn về phía Liêu Y Phàm, “Luyến Y, chúng ta đi thôi.”

Liêu Y Phàm nghiêng người muốn xuống giường, giây tiếp theo lại bị ôm vào cánh tay rắn chắc, sau đó được nhẹ nhàng đặt lên xe lăn.

“Luyến Y muốn làm gì, có thể nói cho ta biết, được chứ?” Thiệu Mục Vân ghé vào tai cậu nói nhỏ, nhân tiện vuốt ve tóc cậu.

Có bà Lâm ở đây, Liêu Y Phàm đành phải gật đầu, cũng không né tránh Thiệu Mục Vân đụng chạm.

Bà Lâm bên cạnh lặng lẽ lau nước mắt.

Nữ y tá biết Liêu Y Phàm phải đi, cũng tới tiễn, còn giúp cậu cầm đồ dùng, đưa cậu xuống lầu.

……

Trên đường, cảnh vật lướt qua cửa sổ xe càng ngày càng lạ lẫm. Ước chừng sau 40 phút, xe rẽ vào một khu dân, dừng trước tòa hai tầng với hoa viên rộng lớn.

Nơi này là……

Liêu Y Phàm dò xét, xác định chắc chắn mình chưa từng tới nơi này, cảnh sắc trên đường đi vô cùng lạ mắt. Nhưng, biệt thự không giống mới xây, bởi vì hoa Tử Đằng đã chi chít cành lá, không phải trong thời gian ngắn có thể dày đặc như thế được.

“Luyến Y, chúng ta về đến nhà.” Thiệu Mục Vân nghiêng đầu, ôn nhu cười, “Thích nơi này chứ?”

Liêu Y Phàm kéo mũ len xuống, không trả lời.


“Đến rồi, xuống xe thôi.” Thiệu Mục Vân cũng không ngại, hắn mở cửa xe, cẩn thận ôm Liêu Y Phàm xuống. Phát giác cậu bé trong lòng run rẩy, liền lo lắng hỏi: “Lạnh sao, hay đau nhức ở đâu?” Đồng thời bước nhanh vào nhà.

Liêu Y Phàm lắc đầu, cố gắng khống chế phản xạ thần kinh của mình.

Trước kia, cậu rất ít khi tiếp xúc thân mật với Thiệu Mục Vân, bởi vì Thiệu Mục Vân ngại thân thể của cậu dơ bẩn, khinh thường đụng chạm. Hôm nay, hắn ôn nhu đối xử với “Thiệu Luyến Y” như thế, đối lập rõ ràng này khiến nội tâm Liêu Y Phàm vô cùng phức tạp.

“Đây là phòng mới của Luyến Y. Vốn phòng ở lầu hai, hiện tại chân không tiện, trước hết cố chịu đựng nhé.” Thiệu Mục Vân ôm cậu vào phòng phía đông đối diện với phòng khách.

Sau đó, Thiệu Mục Vân đi xách hành lý, Liêu Y Phàm ngồi trên giường quan sát gian phòng, bên trong đã sắp xếp tốt, đồ dùng đầy đủ, thậm chí bên giường còn đặt một xe lăn.

Cậu thoáng cong khóe môi cười tự giễu, từ hôm nay, nơi đây tạm thời là chỗ cư trú của cậu. Nếu có thể, cậu muốn mau chóng chuyển đi, dù trọ ở trường cũng được.

Nghe được tiếng bước chân, cậu lại khôi phục khuôn mặt không biểu tình, lẳng lặng nhìn Thiệu Mục Vân đặt hành lý của cậu vào góc phòng.

“Luyến Y, bữa trưa muốn ăn gì?” Thiệu Mục Vân ngồi xuống bên cạnh cậu, đưa bảng viết đến.

…… Đừng dùng tên đó gọi tôi.

Liêu Y Phàm ôm bảng viết run rẩy trong chốc lát, sau đó viết, {Tôi muốn đổi tên.}

Cái tên “Thiệu Luyến Y” giống như đang châm chọc Liêu Y Phàm, mỗi lần nghe được đều khiến cậu khó chịu, nhất là từ miệng người đàn ông trước mắt nói ra, càng cảm thấy chói tai.

“Đổi tên? Vì sao, Luyến Y, trước kia rất thích cơ mà?” Thiệu Mục Vân có chút sốt ruột năm hai vai nhỏ của Liêu Y Phàm, dồn dập hỏi cậu. Vì sao đang tốt, Luyến Y lại muốn đổi tên?

{Trước kia là trước kia, hiện tại không thích.} Liêu Y Phàm nhẹ nhàng gạt cánh tay của hắn, lại viết. Cậu đặc biệt nắn nón viết, giộng hệt nét chữ của một đứa trẻ, chỉ sợ lộ ra thói quen của ‘Liêu Y Phàm’ khiến người đàn ông trước mắt phát hiện.


“Không…… Thích?” Thiệu Mục Vân thì thào lặp lại, nhưng cái tên “Luyến Y” đối với hắn mà nói có ý nghĩa rất đặc biệt, dù hắn chưa từng cho cậu bé trước mắt biết, nhưng đột nhiên cái tên bị chán ghét, thật giống như tình cảm của hắn bị chối bỏ.

{Như con gái.} Đây là cái cớ qua loa của Liêu Y Phàm, bởi vì ý nghĩ chân thật không thể để người đàn ông này biết rõ? Có lẽ bí mật kia cả đời không thể nói ra, chỉ là bí mật của một mình cậu.

“Là thế sao……” Thiệu Mục Vân âm thầm thở phào, hóa ra không phải loại chán ghét hắn nghĩ, vậy hắn nên lui một bước. Có lẽ đợi Luyến Y nhớ ra chuyện trước kia, mọi thứ lại trở về quỹ đạo.

“Vậy muốn sửa thành tên gì?” Thiệu Mục Vân nói khẽ, muốn vuốt tóc của cậu lại bị tránh né.

Liêu Y Phàm chỉ đơn giản theo bản năng tránh né đụng chạm của hắn, hơn nữa cậu cũng không nghĩ Thiệu Mục Vân dễ dàng đồng ý cho cậu đổi tên như vậy.

Xem ra, quả nhiên không giống nhau, bốc đồng tùy tiện và cầu xin xa vời, khoảng cách đúng là trên trời dưới đất?

Hạ mi mắt che dấu chút tự giễu, Liêu Y Phàm viết xuống bảng hai chữ {Sơ Vân}.

Đây là cái tên trước kia của thân thể này, dù ngày nào đó cậu mất, “Thiệu Luyến Y” chính thức trở về, vậy cũng không có bất kì xung đột nào tồn tại, bởi vì hắn vốn là Sơ Vân.

“Sơ Vân?” Thiệu Mục Vân khẽ nhíu mày, hắn nhớ tới lúc thu dưỡng Luyến Y, đây là tên thật của Luyến Y, hiện tại muốn sửa về sao? Thôi, trước cứ theo nó, dù sao hiện giờ Luyến Y không nhớ rõ mọi việc.

Đương nhiên, hắn cũng thật không ngờ, không phải Luyến Y không nhớ rõ, mà là thay đổi một linh hồn, hơn nữa còn là linh hồn hắn từng vô cùng quen thuộc!

“……” Liêu Y Phàm im lặng, cậu không thể từ bỏ dòng họ, nhiều nhất chỉ có thể đổi tên.

“Được rồi, về sau gọi là Sơ Vân, ngày mai ta liền đi đổi tên trên hộ khẩu.” Thiệu Mục Vân lui một bước.

Liêu Y Phàm nhẹ gật đầu.

“Vậy, bữa trưa Tiểu Vân muốn ăn gì?” Thiệu Mục Vân khẽ hỏi, muốn cầm tay Liêu Y Phàm nhưng lại do dự, sau đó rụt trở về. Hắn biết rõ, nếu hiện tại cầm lấy đôi tay nhỏ bé kia, chỉ sợ đáp án sẽ là cự tuyệt.

{Gì cũng được.} Liêu Y Phàm không kén ăn, những ngày tháng khổ sợ không cho cậu có cơ hội kén ăn.

“Vậy Tiểu Vân nghỉ ngơi một lát, ta đi chuẩn bị cơm trưa.” Thiệu Mục Vân đứng dậy, đi tới cửa lại quay đầu nói: “Hành lý cứ đặt đó, chiều chúng ta hẵng sắp xếp.”

Liêu Y Phàm gật đầu, thấy bóng Thiệu Mục Vân biến mất ngoài cửa, cậu mới thở phào một hơi, kéo xe lăn, bò lên, trượt đến trước cửa sổ.


Ngoài cửa sổ, vừa vặn có thể ngắm nhìn dàn hoa Tử Đằng, vì đã là cuối thu nên màu xanh không còn, chỉ còn một màu vàng chói lọi. Nếu là mùa hè, chắc hẳn cực kỳ rực rỡ, từng chuỗi hoa Tử Đằng Hoa xinh đẹp theo gió chập chờn……

Liêu Y Phàm, từ hôm nay trở đi liền không tồn tại, về sau chỉ có Thiệu Sơ Vân. Cậu không biết lần này sống lại, là nên cảm tạ ông trời, hay là oán hận vận mệnh.

Đẩy xe lăn đến góc, cậu chậm rãi sắp xếp hành lý, đột nhiên, nghe được từ phòng bếp truyền đến tiếng vang thật lớn, sau đó là tiếng nồi rơi xuống đất liên tiếp.

Sao vậy, đã xảy ra chuyện gì? Thiệu Sơ Vân sững sờ, ngay sau đó, hương vị khét lẹt cũng theo hành lang bay tới.

Thiệu Mục Vân đang nấu cơm chứ không phải làm bom ư?

Cậu nhíu mày, trượt lên xe lăn, men theo hương vị đi tới phòng bếp. Bóng dáng cao ráo kia đang luống cuống tay chân, không biết hắn nấu món gì mà khói đen bay ra vô số như vậy!

Đang nướng sao?

Thiệu Sơ Vân lẳng lặng nhìn bóng lưng người đàn ông, không tự giác khẽ cắn chặt môi.

Thiệu Mục Vân không biết nấu cơm, cũng chưa bao giờ vào bếp, cậu biết rõ điều đó. Nhưng Thiệu Mục Vân lại vì thiếu niên này mà xuống bếp làm cơm, đối xử thật khác biệt, một trời một vực. Tuy đã sớm biết, chua xót nơi đáy lòng vẫn trào lên.

Phát giác có tầm mắt ở sau mình, Thiệu Mục Vân quay đầu lại, vừa vặn bắt gặp vẻ mặt chua xót của cậu bé bên cạnh cửa.

Cảm thấy hoảng sợ, nhưng lúc hắn muốn cẩn thận nhìn lại, như thể trong chớp mắt, biểu hiện đó không còn, trên mặt Sơ Vân vẫn chỉ bình tĩnh như cũ. Vừa rồi, là khói khiến hắn nhìn nhầm ư? Thiệu Mục Vân không xác định, có lẽ đúng là mình hoa mắt.

‘Ông đang làm cái gì vậy?’ Sơ Vân đưa bảng viết cho hắn xem.

Thiệu Mục Vân hiếm khi đỏ mặt, ngượng ngùng sờ sờ mũi, không cẩn thận khiến chop mũi dính bẩn. Hắn vội vàng mở cửa sổ, để khó đen tản đi, sau đó xấu hổ ho nhẹ hai tiếng: “Chúng ta gọi thức ăn bên ngoài nhé.”

Sơ Vân đẩy xe lăn vào, nhìn trên bệ, vật dụng bừa bộn, hai vật thế cháy đen trong nồi, nếu có người nhìn ra hình dáng cũ của nó, vậy quả nhiên là có bản lĩnh.

“Trong này rất loạn, Tiểu Vân ra ngoài trước a, đến phòng khách xem Tivi cũng tốt.” Thiệu Mục Vân cảm thấy vô cùng mất mặt, vốn cho rằng có thể trổ tài, để lại ấn tượng tốt cho Sơ Vân, ai ngờ món này nhìn có vẻ đơn giản, thực tế thì rất phức tạp, cơm trưa không thành, ngược lại lỗ nặng.

Sơ Vân bị đẩy ra ngoài, Thiệu Mục Vân ở lại trong phòng bếp cố gắng giải quyết hậu quả.


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.