Trọng Sinh Chi Cự Ái

Chương 47: Gặp lại sự kiện bắt cóc?


Đọc truyện Trọng Sinh Chi Cự Ái – Chương 47: Gặp lại sự kiện bắt cóc?

Chưa bao giờ Sơ Vân thấy Thiệu Mục Vân tiều tụy đến vậy, như thể trong vòng hai ngày hắn già thêm mười mấy tuổi.

Sáng sớm, cậu và Tả Khiêm Lẫm về trường học, ở ngoài cửa lớn ký túc xá gặp được xe của Thiệu Mục Vân. Theo độ tuyết đọng trên thân xe, đại khái hắn đã chờ ở đây từ tối hôm qua.

“Tiểu Vân!” Thấy xe Tả Khiêm Lẫm chạy đến, Thiệu Mục Vân đang nhìn chằm chằm đường đi lập tức đẩy cửa xuống xe.

Sơ Vân vô thức xoắn chặt hai tay, khẽ cắn môi.

“Vân, nếu không muốn gặp hắn, anh đi nói.” Tả Khiêm Lẫm ôm cậu một cái, hắn sẽ không khách khi với Thiệu Mục Vân.

Sơ Vân lắc đầu, hướng Tả Khiêm Lẫm cười, hít sâu một hơi, xuống xe. Cậu biết rõ, đối mặt Thiệu Mục Vân, không nên trốn tránh, nếu không vĩnh viễn không có kết cục, huống chi cậu hiện tại có nơi vững chãi để dựa vào, không còn một mình.

“Tiểu Vân!” Thiệu Mục Vân vội vàng bước tới, muốn ôm Sơ Vân.

Sơ Vân lui về phía sau khiến hắn nhào vào khoảng không, “Mục Vân!” Cậu gọi rõ ràng, ngẩng đầu nhìn hắn. Người đàn ông vốn tuấn lãng lúc này lại vô cùng tiều tụy, hốc mắt thâm đen, hàm dưới đầy râu, quần áo nhăn nhúm, cà vạt xiêu vẹo.

Thiệu Mục Vân chưa từng lôi thôi như thế, Sơ Vân thầm nghĩ, chắc hẳn, mấy ngày nay hắn không dễ chịu gì?

“Tiểu Vân……” Thiệu Mục Vân cảm thấy trong lòng chua xót, hiển nhiên sự cự tuyệt của Sơ Vân khiến hắn đau lòng, tuy hắn biết rõ hết thảy là chính mình gieo gió gặt bão, nhưng, vẫn rất đau.

Hắn thấy Tả Khiêm Lẫm xuống xe, như vệ sĩ đứng sau lưng Sơ Vân, hai tay thân mật ôm lấy cậu, trong mắt lóe lên lạnh lùng sắc bén, ánh mắt đầy cảnh cáo.

Thiệu Mục Vân nhớ tới mấy ngày trước đây được chứng kiến thủ đoạn của Tả Khiêm Lẫm, tim vô thức co rút, hắn biết rõ, sự điên cuồng của mình, cũng đánh không lại sự tàn nhẫn ma quỷ của Tả Khiêm Lẫm. Hắn…… Đã hoàn toàn không có hi vọng ư?

“Mục Vân, trở về đi, ngủ một giấc thật tốt.” Sơ Vân nói khẽ, “Nếu có thể buông hết thảy, từ nay về sau…… Chúng ta vẫn là bạn.”

Tả Khiêm Lẫm cứng người, lại không nói gì.

“Y…… Phàm……” Thiệu Mục Vân cố gắng nở nụ cười, lại như là đang khóc. Hắn muốn không phải bạn, nhưng, đã quá muộn, hắn hoàn toàn mất đi cơ hội hối hận.

“Cái này, cho em.” Thiệu Mục Vân lấy đơn nhận hàng bộ trống từ túi áo ra, đưa cho Sơ Vân, “Vốn ngày đó muốn đưa cho em, nhưng……” Không ngờ Sơ Vân bị bắt cóc, sau đó liên tiếp rối loạn, chưa kịp đưa ra ngoài.

Sơ Vân nhận lấy, cúi đầu nhìn, trầm mặc một lát, sau đó ngẩng đầu cười khẽ, “Cám ơn anh, Mục Vân.”


Thiệu Mục Vân chậm rãi lắc đầu, thật sâu ngóng nhìn Sơ Vân, đột nhiên đi nhanh về xe của mình, đóng cửa xe, như là phát điên, nhanh chóng rời đi.

“Vân, hận hắn ư?” Tả Khiêm Lẫm hôn lên gò má Sơ Vân, ôm chặt cậu.

“Không, chỉ là…… Đã từng oán qua.” Sơ Vân nhìn đường phố vắng vẻ, nói nhỏ, “Dù sao, năm đó hắn nhặt em về, đã cho em ấm áp.”

“Thế ư……” Tả Khiêm Lẫm thở dài, Sơ Vân đã nghĩ vậy thì không nên nói cho cậu biết. Kỳ thật, năm đó Liêu Y Phàm có thể ra khỏi địa ngục kia, là vì Thiệu Mục Vân âm thầm sắp xếp, hắn coi trọng thân thế hoàn cảnh của Liêu Y Phàm, muốn bồi dưỡng cậu thành công cụ phụ trợ sự nghiệp.

Nhưng, đại khái Thiệu Mục Vân cũng không ngờ, hắn lại yêu chính công cụ hắn lựa chọn? Hơn nữa, còn yêu điên cuồng, yêu tuyệt vọng như vậy.

“Chúng ta đi thôi, sắp vào giờ học.” Tả Khiêm Lẫm ôm Sơ Vân trở lại xe, không muốn cậu nhớ tới chuyện bi thương lần nữa, quá khứ coi như xong.

“Tả, cảm ơn anh.” Sơ Vân ôm cổ Tả Khiêm Lẫm, tựa vào vai hắn, thật sự cảm thấy kiếp này có thể gặp được Tả, là phúc hắn cậu tu luyện mấy kiếp.

“Tại sao lại nói cảm ơn?” Tả Khiêm Lẫm xoa xoa đầu nhỏ của cậu, “Muốn anh phạt em ư!”

“Phạt em cái gì?” Sơ Vân ngẩng đầu nhìn hắn, nhếch lên khóe miệng.

“Ừm ~~” Tả Khiêm Lẫm dương mi, cười tà, hôn lên môi Sơ Vân, “Liền phạt em…… Gả cho anh!”

Nghe vậy, mặt Sơ Vân liền đỏ, cụng vào trán Tả Khiêm Lẫm, ngượng ngùng nói nhỏ, “Được.”

“Sau này gọi Tả Sơ Vân, rất êm tai, đúng không?” Tả Khiêm Lẫm khàn khàn nói, ôm chặt Sơ Vân, thật sâu hôn lên môi cậu.

“Ừm.” Sơ Vân nhu thuận tùy ý hắn xâm lược, thậm chí đã quên nơi này là cửa lớn ký túc xá.

“Bang bang!”

Thanh âm gõ cửa sổ xe khiến hai người hoàn hồn, nghiêng đầu nhìn, Lãnh Tuyệt Dật đang khoanh tay đứng ngoài.

Sơ Vân xấu hổ, đầu bốc khói, vội vàng cúi đầu, cố gắng giải nhiệt.


“Tên nhóc thối!” Tả Khiêm Lẫm âm thầm cắn răng.

“Ông chú háo sắc khốn khiếp, có chừng mực chút đi, đây là cửa lớn ký túc xá, vạn nhất để người khác nhìn thấy thì sao? Ông chú da mặt dày có thể xây tường, nhưng Sơ Sơ không thể mất mặt.” Lãnh Tuyệt Dật trừng mắt nhìn Tả Khiêm Lẫm, dù Sơ Vân không chọn hắn, nhưng hắn vẫn yêu mến Sơ Vân.

“Tên nhóc chết tiệt!” Tả Khiêm Lẫm cách cửa sổ xe trừng trở về, vừa rồi hắn sơ sẩy, nhất thời kìm lòng không được, bất quá, bị Lãnh Tuyệt Dật giáo huấn thật đúng là khó chịu.

“Hừ!” Lãnh Tuyệt Dật vô cùng dứt khoát hừ hắn một cái, xoay người rời đi.

Đến tận đây, Tả Khiêm Lẫm biết rõ, sau này, hắn và Lãnh Tuyệt Dật vẫn còn tiếp tục đấu!

……

“Ưm……” Sơ Vân chậm rãi mở hai mắt ra, đập vào mắt là đèn treo thủy tinh tao nhã trên trần nhà.

Nhất thời có chút mờ mịt, nơi này, là chỗ nào? Sao cậu lại ở nơi xa lạ?

“Hừm hừm, cục cưng tỉnh?” Cùng với tiếng nói nhu thuận mà hoạt bát, khuôn mặt phụ nữ xinh đẹp quý phái lọt vào tầm mắt Sơ Vân, mang theo vui vẻ háo hức.

“Nơi này là……” Sơ Vân ngồi dậy, không cảm thấy có gì không khỏe, nhìn quanh một chút, là phòng ngủ, vô cùng rộng rãi, gia cụ rất ít, trần được thiết kế đơn giản, lịch sự tao nhã, “Ngài là……”

Cậu nhìn người phụ nữ xa lạ trước mắt, xấp xỉ bốn mươi tuổi, mái bóng bồng bềnh buông xõa, sườn xám màu tím thêu mẫu đơn bạc tôn lên thân hình uyển chuyển hấp dẫn, khiến cả người bà lộ ra cao quý ung dung.

Bất quá, động tác của người phụ nữ rất không ưu nhã, liền thấy bà quỳ một gối trên giường lớn, dùng ngón tay ngọc ngà sơn xanh nâng hai gò má Sơ Vân.

“Ừm ừm, quả nhiên cục cưng phi thường đáng yêu, nhìn này, khuôn mặt nhỏ nhắn, mắt to miệng nhỏ, thật sự quá đáng yêu!” Người phụ nữ căn bản xem nhẹ câu hỏi của Sơ Vân, cặp môi đỏ mọng hướng đến miệng nhỏ của cậu, như sói nhào vào cừu.

Sơ Vân sợ tới mức vội vàng lui ra sau, đáng tiếc bị người phụ nữ ôm lấy mặt, khả năng dịch chuyển có hạn. Mắt thấy sẽ bị cường hôn, bỗng nhiên xuất hiện một người đàn ông trung niên giải cứu cậu.

“Nguyệt Nhã, đừng dọa xấu cục cưng.” Người đàn ông nắm hai tay người phụ nữ, sau đó ôm bà vào lòng, tránh bà lại nhào tới lần nữa.


“A, ngài là người vừa rồi……” Sơ Vân hô nhỏ, thấy người đàn ông khá quen mắt, đột nhiên nhớ tới bọn họ từng gặp mặt một lần, hơn nữa, là không lâu trước.

Sau đó cậu nhớ ra tại sao mình lại ở nơi xa lạ này, bởi vì tất cả đều do người đàn ông trung niên trước mắt gây ra.

Nói, sau khi tan học, cậu đang chuẩn bị tới chỗ Ly Diên mượn mấy bản nhạc để luyện tập, bởi vì từ ngày mai sẽ được nghỉ ba ngày đón năm mới, thời gian vô cùng nhàn rỗi. Ai ngờ mới ra ký túc xá liền gặp người đàn ông trung niên này, một thân đường trang thêu rồng màu tối, nhìn rất là tuấn dật ôn hòa, nhưng động tác không hề nho nhã.

“Thiệu Sơ Vân?” Sau khi xác nhận tên cậu, người đàn ông trước mắt liền giơ khăn tay ra.

Sơ Vân chưa kịp phản ứng, chỉ cảm thấy vị thuốc gay mũi xông vào, sau đó chân mềm nhũn, bất tỉnh nhân sự. Khi tỉnh lại, chính là ở đây.

Đây là…… Bắt cóc? Sơ Vân thầm than, sao gần đây cậu luôn gặp loại chuyện này nhỉ?

“Ha ha, thật có lỗi, thủ đoạn vừa rồi không quá thành thạo, cục cưng đừng chú ý.” Người đàn ông trung niên cười khẽ.

“Anh yêu, anh xem, em đã chuẩn bị quần áo cho cục cưng, có đẹp hay không?” Người phụ nữ vươn tay, lấy lên một bộ quần áo đặt bên giường, đưa cho người đàn ông xem.

“Ừm, rất đẹp, vô cùng thích hợp với cục cưng.” Người đàn ông gật đầu, ánh mắt ôn nhu như nước.

Mà nhìn quần áo trên tay họ, trán Sơ Vân lập tức nổi gân xanh, bởi vì, nó căn bản là váy, hơn nữa còn là váy công chúa kiểu châu Âu. Không được, đánh chết cậu cũng không mặc!

“Đến, cục cưng, thay quần áo!” Người phụ nữ lại muốn nhào lên giường lần nữa.

“Tuyệt đối không muốn!” Sơ Vân lăn một vòng, vội vàng xuống giường, né qua hai người, phóng tới cửa phòng. Theo thái độ, chắc chắn bọn họ không có ý xấu với cậu, chỉ là, cậu xác thực không biết đôi vợ chồng kia. Bất quá, ánh mắt ôn nhu của người đàn ông, khiến cậu cảm thấy rất quen thuộc.

“Cục cưng, đừng đi chân trần, mau mang dép, dép!” Đằng sau, người phụ nữ hô to.

Sơ Vân vẫn tiếp tục xông về phía trước, đồng thời quan sát hoàn cảnh. Phòng bố trí không phải vô cùng xa hoa, nhưng rất thẩm mĩ, vật dung đơn giản trang nhã, mỗi cái đều đặc sắc.

Rốt cục cậu đang ở đâu?

“Rầm!”

Lao xuống lầu, Sơ Vân vấp ngã, tuy kịp thời được ôm, không ngã sấp xuống, nhưng rất không may, cái mũi nhỏ sắp bị đụng bẹp, nước mắt lập tức trào ra.

“Không sao chứ?”

Đỉnh đầu truyền đến tiếng nói quen thuộc, Sơ Vân ôm mũi ngẩng đầu, “Tả?” Nhưng nghe kĩ vẫn có chút khác biệt với Tả Khiêm Lẫm.


Trong tầm mắt mông lung, quả nhiên không phải Tả Khiêm Lẫm, mà là một nam tử xa lạ nhìn qua lớn hơn Tả vài tuổi, dáng người không khác Tả lắm, nhưng ngũ quan thực giống người đàn ông trung niên lúc nãy.

“Rất đau a?” Nam tử cười khẽ, lấy khăn tay, nhẹ nhàng giúp cậu lau nước mắt.

Sơ Vân có điểm ngu ngơ.

Thanh âm của nam tử trước mắt khá giống Tả Khiêm Lẫm, hơn nữa, khi hắn đỡ cậu, Sơ Vân kinh ngạc phát hiện mình không cảm thấy chán ghét, rất kỳ quái.

“Ai da, tiểu bảo bối tỉnh ư?” Thanh âm lão nhân vang lên sau lưng nam tử.

“Đúng vậy, gia gia, cục cưng đã tỉnh, nhưng xem ra, lại bị mẹ hù đến, cho nên chạy tới đây.” Nam tử ôm lấy Sơ Vân, như ôm một đứa trẻ, xoay người đối mặt lão nhân, bất đắc dĩ nói, “Ngay cả dép cũng không đi.”

Sơ Vân quay đầu nhìn sang, lúc này mới phát hiện, ngoại trừ một vị lão nhân tóc bạc đầy tinh thần, bên cạnh còn có một nam tử trẻ tuổi thanh tú, người đó mang tạp dề, trong tay trái là đĩa nhỏ, tay phải cầm xẻng.

“Tiểu bảo bối, ông là gia gia, đến, cho gia gia ôm một cái.” Lão nhân cười tủm tỉm vươn tay, muốn tiếp nhận Sơ Vân.

Sơ Vân đổ mồ hôi, xấu hổ nhìn bàn tay ẩn hiện gân xanh của lão nhân. Cậu không phải trẻ con, còn nữa, rốt cuộc đây là đâu, những người này là ai, sao bắt cậu tới đây?

“Gia gia, ngài vẫn nên đến bên kia ngồi một chút a.” Nam tử thanh tú uyển chuyển khuyên lão nhân tới phòng khách, xem như tạm thời giải vây cho Sơ Vân.

Bất quá, còn chưa chờ Sơ Vân thở phào, thì có hai người từ trên lầu lao xuống, phía trước là người phụ nữ đẹp đẽ quý giá, trên tay còn cầm bộ váy kia, mà người đàn ông trung niên phía sau thì đang cầm dép lê.

Thấy thế, Sơ Vân vô thức rụt người lại, như là thói quen ôm Tả Khiêm Lẫm, hoảng sợ ôm chặt cổ nam tử.

“Ba mẹ, hai người hù dọa cục cưng!” Nam tử bất đắc dĩ than nhẹ, vỗ vỗ lưng Sơ Vân, trấn an, “Nếu bị lão Tam biết hai người hù dọa cục cưng, ngẫm lại hậu quả a.”

“Di di, thật sao?” Người phụ nữ, hiển nhiên là mẹ của nam tử, bà vội vàng vỗ ngực, giống như vô cùng lo lắng, “Ừm ừm, không sai, nếu bị lão Tam biết, tuyệt đối chịu không nổi.”

“Kỳ thật, anh cảm thấy chúng ta đã làm chuyện ‘Chịu không nổi’!” Người đàn ông trung niên nâng cằm, nhìn Sơ Vân, “Dù sao chúng ta cũng đã bắt cục cưng tới đây!”

“……” Mọi người trong phòng trầm mặc một hồi. Đích xác, không có sai.

“Cái kia……” Sơ Vân nhấc tay, “Có thể nói cho cháu biết đây là đâu chứ?” Thực tế, cậu đã mơ hồ đoán được đây là đâu và những người này là ai, cậu đang cần xác định.

“A!” Người phụ nữ kinh hô, “Ta đã quên nói!”

Mọi người cũng kịp phản ứng, náo loạn nửa ngày, bọn họ căn bản không tự giới thiệu.


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.