Đọc truyện Trọng Sinh Chi Cố Thanh – Chương 78: Phiên ngoại Vô trách nhiệm : kỷ niệm mang thai + bánh bao – 01 mang thai
Cố Thanh mang thai.
Ngoại trừ cậu ra, còn có Phương Tử Nhạc cũng mang thai, Cố Thanh không nói cho bất kỳ ai biết, ngay cả Tần Lực Dương, cậu cũng gạt.
Nhắc đến chuyện Cố Thanh và Phương Tử Nhạc mang thai, cần phải nói đến 4 tháng trước.
.
Mấy năm nay Cố Thanh vẫn đúng hạn đến tiệm thuốc đông y của lão thầy thuốc khám bệnh, y thuật của lão thầy thuốc xác thực rất cao, thể chất hàn của Cố Thanh được cải thiện rất nhiều.
Sáng sớm hôm nay, Cố Thanh vẫn giống như trước, lái xe chở Phương Tử Nhạc đến tiệm thuốc đông y của lão thầy thuốc. Nguyên bản, Tần Lực Dương là muốn đi cùng, nhưng công ty có việc đột xuất, Cố Thanh không cho anh đi theo.
Nhà lão thầy thuốc có chút xa, Cố Thanh và Phương Tử Nhạc một đường không nói chuyện, hai người an tĩnh chạy qua một đoạn đường quanh co, dừng lại trước tiệm thuốc đông y của lão thầy thuốc, vừa định gõ cửa, chợt nghe phía trong cửa gỗ truyền đến cuộc nói chuyện của lão thầy thuốc và đồ đệ của ông ta.
“Sư phụ, thuốc thần này thật sự có thể làm đàn ông nam thai sao?”
“Uh.”
“Có nguy hiểm không?”
“Đàn ông sinh sản vốn là trái với tự nhiên, mạo hiểm tất nhiên sẽ có, nhưng nếu phối hợp trị liệu đúng cách, xác xuất thành công có thể lên đến 7 phần.”
Cố Thanh và Phương Tử Nhạc ở ngoài cửa trợn mắt há hốc mồm lắng nghe cuộc nói chuyện của hai người phía sau cửa, trên mặt hiện lên sợ hãi, khiếp vía cùng do dự.
‘Chi…’
Cửa gỗ từ bên trong đột nhiên bị mở ra, hai người đang thất thần giật mình tỉnh giấc.
“Xin chào.” Phương Tử Nhạc lắp bắp chào hỏi
Tiểu đồ đệ trừng mắt liếc nhìn hai người, lợi hại trong ánh mắt tựa như lưỡi dao đảo qua đảo lại trên mặt hai người.
“Sư phụ gọi các anh vào.”
Tiểu đồ đệ chung quy cũng không hỏi ra cái gì, chỉ lách người sang bên.
“Cám ơn.” Cố Thanh hướng đối phương gật đầu, nói lời cám ơn, cùng Phương Tử Nhạc bước qua bật cửa.
Tiếng đóng cửa gỗ vang lên phía sau hai người.
Lão thầy thuốc nhắm mắt vuốt râu mép, không để ý tới hai người trước mắt.
Lão trung y tính tình cổ quái, cố Thanh và Phương Tử Nhạc rất rõ, chỉ có thể đứng ở một bên đợi, không dám quấy rầy.
“Các cậu nghe được cuộc nói chuyện của bọn ta.”
Thân thể Cố Thanh và Phương Tử Nhạc cứng đờ, nhưng dưới khi thế của lão thầy thuốc chỉ có thể ngoan ngoãn gật đầu.
“Cảm tưởng ra sao?”
Lão trung y vừa hỏi xong, Phương Tử Nhạc liền mở miệng, cậu ta sốt ruột hỏi thăm: “Thầy thuốc, ngài nói đàn ông có thể sinh con là sự thật?”
Lão thầy thuốc nhíu chặt lông mày, đôi mắt sắc bén bắn về phía Phương Tử Nhạc, lời nói lạnh nhạt: “Cậu đang hoài nghi ta?”
“Xin lỗi, chỉ là quá mức sốt ruột, mong ngài tha thứ.” Cố Thanh lôi kéo Phương Tử Nhạc cúi đầu xin lỗi.
“Bỏ đi. Lời ta nói tất nhiên là vô cùng chính xác, nếu các cậu có ý định, cứ tới tìm ta.”
.
Một tuần sau.
Cố Thanh và Phương Tử Nhạc đứng trước tiệm thuốc đông y của lão thầy thuốc
“Suy nghĩ cẩn thận rồi?” Lão thầy thuốc ngồi trên xích đu, uống trà, nhắm mắt, hỏi
“Vâng.”
Cố Thanh và Phương Tử Nhạc đồng loạt gật đầu, bọn họ không thể đánh mất cơ hội tốt này được, đây có thể là cơ hội duy nhất để cuộc đời này của bọn họ có thể là cha, cũng như lưu lại cốt nhục của người mình yêu.
Lão thầy thuốc ngừng động tác lay động, lưu loát đứng lên, đi tới phía trước bàn gỗ, nghiêm mặt nói: “Các cậu thật sự tin tưởng vào y thuật của ta? Đã nghĩ tới nguy hiểm của việc sinh sản trái với tự nhiên chưa?”
“Đại phu, chúng ta đã suy nghĩ cặn kẽ, phụ nữa sinh con còn có nguy hiểm, huống chi là đàn ông, nhưng chúng tôi vẫn không muốn từ bỏ.” Cố Thanh nói rất kiên định.
Lão thầy thuốc không hỏi lại nữa, cầm bút viết cho hai người một phương thuốc.
“Thuốc này không thể uống gián đoạn, mỗi ngày uống hai lần. Tỷ lệ đàn ông thụ thai không thể so với phụ nữ, nếu muốn nhanh chóng, mỗi ngày đều phải giao hoan, một tháng sau, các cậu quay lại đây.”
Lão thầy thuốc một bên viết phương thuốc, một bên cẩn thận dặn hai người, hoàn toàn không để ý trên mặt hai người đã đỏ bừng.
Tần Lực Dương mừng rỡ nhìn người yêu đang mặc quần áo gần như trong suốt, nằm ở trên giường, hạ thể giật một cái, đã cứng hơn phân nửa. Bất chấp tây trang trên người, liền bay thẳng lên giường, Tần Lực Dương hóa thân thành sói đem Cố Thanh đặt ở dưới thân.
Cố Thanh một bên tiếp nhận nam nhân ân ái thân mật, một bên hai tay cũng không nhàn rỗi, không ngừng trêu chọc nam căn thô to của nam nhân, chủ động mở rộng hai chân, xoay người khóa ngồi lên nơi riêng tư của nam nhân, áo ngủ rộng rãi trượt xuống hơn nửa bả vai trái, lộ ra làn da trắng nõn mềm mịm cùng với xương quai xanh tinh xảo
Tần Lực Dương cảm thấy máu huyết sôi sùng sục, nam căn càng thêm không thể ức chế mà cương cứng hơn, anh đánh mạnh lên bờ mông căn tròn của Cố Thanh.
Cố Thanh buồn cười đánh lên ngực nam nhân một quyền, tay trái đỡ lấy nghiệt căn, nhắm ngay hậu huyệt ướt át của mình rồi ngồi mạnh xuống.
“A…”
Tần Lực Dương chỉ cảm thấy mình đang ở trên thiên đường cực kỳ tuyệt đẹp. Tưởng rằng chỉ có đêm nay mới kịch liệt như vậy, anh không ngờ lại được hưởng nguyên một tháng.
.
Một tháng sau.
Lão thầy thuốc tỉ mỉ bắt mạch cho Cố Thanh và Phương Tử Nhạc, sau một lúc lâu, ngẩng đầu, biểu tình trên mặt vẫn lạnh lùng trước sau như một, thế nhưng trong đôi mắt hiện lên vui sướng rất rõ ràng.
Cố Thanh và Phương Tử Nhạc sửng sốt, vậy là đã mang thai sao?
Cố Thanh và Phương Tử Nhạc được như nguyện, nhưng vẫn tạm thời gạt người yêu, nếu để cho bọn họ biết tỷ lệ đàn ông sinh con chỉ có 7 phần, sợ là sẽ lập tức bắt bọn cậu bỏ đi đứa bé này, bọn cậu muốn chờ sau khi đứa bé lớn một chút, sẽ đem tin tức này nói cho bọn họ biết.
Buổi tối, Tần Lực Dương về đến nhà, khẩn cấp nhào vào phòng ngủ, anh rất chờ mong ngọt ngào của đêm nay.
Vậy mà, khi đẩy cửa ra, lại nhìn thấy người yêu ăn mặc kín đáo, nằm ở trên giường, đã ngủ.
Tần Lực Dương nghĩ – đây chắc là chiêu thức mới của Cố Thanh đi, trong lòng càng thêm vui vẻ, bỏ cặp công tác qua một bên, bò lên giường, bàn tay xấu xa bắt đầu giở trò.
Cố Thanh ngủ đến vui vẻ ngọt ngào, cậu mơ tới đứa bé trong bụng, bỗng đột nhiên bị người đánh thức, trong lòng liền bực bội, vừa mở mắt ra, liền thấy Tần Lực Dương ở trước người, liền nổi giận quát: “Đừng náo loạn, em rất buồn ngủ, mau đi ngủ đi.”
Nói xong, Cố Thanh trở mình, không thèm để ý đến nam nhân ở phía sau, liền ngủ.
Ngượng ngùng sờ sờ mũi, Tần Lực Dương vô tội nhìn bóng lưng của người yêu, thế nào lại có người hôm trước hôm sau lại đối lập lớn như vậy chứ.
Mang thai tháng thứ 3, bụng Cố Thanh đã có chút nhô lên, nhưng cũng không quá rõ, chỉ là thích ngủ, thích ăn chua, nôn nghén cũng phản ứng rất kịch liệt.
“Nôn nôn nôn…”
Nhìn canh gà nấu nấm trên bàn, Cố Thanh liền cảm thấy ớn lạnh, nhịn không được che miệng chạy vào trong phòng tắm, ngồi xổm trước bồn cầu nôn đến choáng váng mặt mày.
“Sách … A Thanh không có chuyện gì chứ, đã ói mấy ngày nay, Lực Dương, hôm nay con chở A Thanh đi bịnh viện khám xem, hay là bị đau dạ dày rồi.”
Mẹ của Tần Lực Dương buông đũa xuống, dặn dò con trai, chỉ là trong lòng luôn cảm thấy nghi hoặc, cũng không biết sai ở chỗ nào, bà cảm thấy bịnh trạng của Cố Thanh có chút giống với khi bà mang thai Tần Lực Dương.
Tô Mẫn vội lắc đầu, bà là đang nghĩ cái gì vậy chứ, Cố Thanh là đàn ông, sao có thể mang thai được a.
“Vâng, ngày mai con sẽ dẫn em ấy đi khám xem, ba mẹ, hai người ăn trước đi, con đi nhìn xem em ấy thế nào.” Tần Lực Dương đầy lo lắng rời khỏi bàn ăn.
“Nôn nôn…”
Cảm giác muốn nôn nhưng lại không nôn ra được gì, khỏi nói cũng biết là rất khó chịu, toàn thân Cố Thanh mềm nhũng không có khí lực, trên trán thấm đầy mồ hôi lạnh, ngồi bệch trên sàn nhà.
Tần Lực Dương thấy thế, nhanh tay cầm lấy khăn mặt trên giá treo, cúi người ôm lấy người đang ngồi trên mặt đất lên, bước về phòng ngủ của hai người.
“Rất khó chịu à?”
Tần Lực Dương cầm khăn ướt nhẹ nhàng lau trán cùng khóe miệng cho Cố Thanh, trong mắt đều là yêu thương.
Dạ dày Cố Thanh trống rỗng, nhưng vẫn cứ cuộn trào, rất khó chịu, mệt đến nói không nên lời, chỉ có thể nhíu chặt lông mày, thần sắc thống khổ, gật đầu.
Cố Thanh thật không ngờ mang thai sẽ phải khổ cực như thế này.
“Ngoan, em nghỉ ngơi một lát đi, đến trưa anh sẽ mang em đi khám bác sĩ.”
“Không nên…” Cố Thanh mở to mắt, bắt lấy bàn tay của Tần Lực Dương, khàn giọng cự tuyệt.
“Em làm sao vậy, có phải có chuyện gạt anh đúng không?”
Thấy Cố Thanh kích động phản đối đi bịnh viện như vậy, trong lòng Tần Lực Dương liền bất an, anh sợ thân thể Cố Thanh xảy ra vấn đề, nhưng người yêu lại giấu mình.
“Không, không có việc gì. Có lẽ do gần đây sở luật sư có nhiều án kiện quá, khiến em hơi mệt, em nghĩ ngày mai đến chỗ lão thầy thuốc khám xem, thuốc của ông ta dùng rất tốt.” Cố Thanh trấn định lên tiếng giải thích.
Tần Lực Dương nhìn chằm chằm Cố Thanh, một lát sau mới gật đầu đồng ý, nói: “Ừ, ngày mai anh sẽ đi cùng em. Không cho phép cự tuyệt!”
Cố Thanh biết nam nhân quan tâm mình, trong lòng lo lắng, cũng không dám nói gì nữa, may mà mình đã nói trước với lão thầy thuốc, bằng không sẽ thật sự bị vạch trần.
Sáng sớm hôm sau, Cố Thanh cùng Tần Lực Dương đi tới tiệm thuốc đông y, ngoài ý muốn gặp được Hàn Duy đang dìu Phương Tử Nhạc.
Vẻ mặt của Cố Thành và Phương Tử Nhạc đều mệt mỏi rã rời, hình dáng buồn ngủ mông lung, hai người nhìn nhau, nở nụ cười bất đắc dĩ.
Lão thầy thuốc trực tiếp đuổi Tần Lực Dương và Hàn Duy ra khỏi tiệm thuốc đông y, để bọn họ ở ngoài canh cửa.
Hai người không dám dị nghị gì, chỉ có thể đứng chờ ở ngoài cửa.
“Cố thanh bị sao vậy?”
Hàn Duy móc gói thuốc lá từ trong túi tiền ra, sau khi suy nghĩ một chút, lại cất trở vào.
“Có thể là đau dạ dày, gần đây rất hay nôn, chỉ muốn ngủ, tinh thần rất ể oải.”
Tần Lực Dương tựa mình lên bờ tường màu đỏ, phóng ánh mắt về phía rừng trúc ở xa.
“Có phải rất thích ăn chua? Khẩu vị cũng thay đổi?” Hàn Duy đột nhiên quay đầu nhìn Tần Lực Dương, kinh ngạc hỏi thăm.
Tần Lực Dương xoay người, vẻ mặt kinh ngạc.
“Sao cậu biết?” Tần Lực Dương nhíu mày hỏi, sau đó nhíu mày càng chặt hơn, “Người yêu của cậu cũng như vậy?”
“Uh.” Sắc mặt Hàn Duy ngưng trọng, gật đầu.
Tần Lực Dương không nói nữa.
Hai người đều là người thông minh, tỉ mỉ liên hệ dị trạng trước sau, liền cảm thấy việc này có chút kỳ hoặc.
Sau một lát trầm mặc, Hàn Duy lên tiếng hỏi trước: “Nửa năm qua, Cố Thanh có làm chuyện khác lạ gì không?”
Hàn Duy hỏi rất cẩn thận, kỳ thực anh ta càng muốn hỏi – có phải Cố Thanh cũng giống như Tử Nhạc cách 4 tháng mỗi đêm đều quấn quít lấy anh ta làm tình, nhưng chuyện này là chuyện riêng tư, da mặt anh ta có dày mấy cũng không dám tùy tiện hỏi ra miệng.
Tần Lực Dương nghe ra ý trong lời nói của Hàn Duy, anh nhớ tới một tháng đầy ngọt ngào vui vẻ, trái tim liền ngứa ngáy.
“Uh, khoảng chừng bốn tháng trước.”
Tần Lực Dương chỉ nói thời gian, Hàn Duy cũng đã hiểu rõ hoàn toàn, hai nam nhân liếc nhìn nhau, trong lòng càng thêm nghi hoặc.
Từ tiệm thuốc đông y trở về, Tần Lực Dương dìu Cố Thanh trở về phòng ngủ, sau khi nhìn người yêu đã thật sự ngủ say, liền lái xe quay lại tiệm thuốc đông y.
Ở cửa, Tần Lực Dương nhìn thấy Hàn Duy cũng đồng dạng quay lại, hai người đứng trước tiệm thuốc đông y, đợi lão thầy thuốc mở miệng.
“Thầy thuốc, chúng tôi chỉ là lo lắng cho người yêu của mình.”
“Các người xác thực muốn biết?”
“Tất nhiên.”
“Bọn họ mang thai!”