Đọc truyện Trọng Sinh Chi Cố Thanh – Chương 73: Cha
Cuối tháng 6 là ngày Cố Thanh tốt nghiệp, lễ tốt nghiệp cũng diễn ra cùng ngày, không chỉ có mẹ Cố, chú Lý cùng Anh Tử tới, ngay cả cha mẹ Tần Lực Dương cũng đặc biệt từ nước ngoài trở về gấp để chúc mừng cho ‘con dâu’.
Một thân đồng phục tốt nghiệp màu đen, đầu đội mũ cử nhân màu đen, khiến cho Cố Thanh có vẻ sáng láng hơn thường ngày, đứng ở trong hàng ngũ đông đảo sinh viên tốt nghiệp nghe lãnh đạo nói chuyện, lúc này trong lòng Cố Thanh dâng lên một cảm giác vui sướng mà không sao nói ra thành lời.
Tốt nghiệp năm nay trùng với ngày kỷ niệm 10 năm thành lập đại học Q, song hỷ lâm môn, nên nhà trường mời những sinh viên công thành danh toại của đại học Q lên đài nói vài lời, chúc phúc cho tất cả các sinh viên vừa tốt nghiệp, đang chuẩn bị bước vào xã hội.
Trong đó, được hoan nghênh nhất chính là bí thư tỉnh ủy tỉnh A – Mạnh Kiến Quốc, đại học Q từ trước đến nay luôn coi trọng giáo dục sắc đỏ, chính trị càng được sinh viên ngồi lê đôi mách nói chuyện say sưa, có thể được bắt tay với bí thư tỉnh ủy, khiến cho các sinh viên rất vui mừng cùng chờ mong.
Mạnh Kiến Quốc đi cùng với hiệu trưởng bắt tay với những sinh viên tốt nghiệp. Cố Thanh đối với chính trị không có hứng thú, nhưng được nắm tay lãnh đạo, cậu cũng có chút kích động. Ngay khi tay của Mạnh bí thư cùng cậu chạm nhau, Cố Thanh nhưng rõ ràng cảm giác được đối phương trong nháy mắt căng cứng cùng thất thần, thậm chí ánh mắt dừng trên mặt cậu mang theo soi sét.
Cũng may đối phương rất nhanh dời đường nhìn khỏi trên người cậu, bước lên trước bắt tay sinh viên tiếp theo.
Cố Thanh thờ phào một hơi, nghĩ thầm – có lẽ chính mình đa nghi.
Buổi lễ tốt nghiệp kết thúc, Cố Thanh bỏ chạy khỏi hội trường, tìm tới khu vực người nhà nghỉ ngơi.
“Mẹ, mẹ có mệt hay không?”
Cố Thanh ôm chằm lấy mẹ, quan tâm hỏi thăm, nghe chú Lý nói – mấy ngày nay thắt lưng của mẹ bị đau, không thể đứng lâu được. Trong lòng Cố Thanh lo lắng mẹ sẽ chịu không nổi.
“Không có việc gì, mẹ nhìn thấy con liền thỏa mãn. Con trai của mẹ đã lớn như vậy a.” Mẹ cố sửa lại mũ cử nhân của Cố Thanh, cất tiếng cảm khái.
“Có lớn nữa vẫn là con của mẹ, vẫn rất nhỏ.” Cố Thanh ôm mẹ vô cùng thân thiết, vừa nói vừa có ý làm nũng.
“Ha hả.” Trên mặt mẹ Cố chứa đầy nụ cười hạnh phúc.
“Haizz, thế mẹ cùng ba của Lực Dương không phả là ba mẹ của con sao? Ôi, thực sự làm cho trái tim người ta băng giá a.” Tô Mẫn thở dàimột hơi , vỗ vỗ lên bả vai của Tần Nhật Chiêu, cất tiếng nói đầy ê ẩm oán giận.
Bà vừa nói xong, một đám người đều nhịn không được mà ôm bụng cười, mặt Cố Thanh đỏ bừng, xấu hổ ngậm chặt miệng, thỉnh thoảng hướng ánh mắt về Tần Lực Dương cầu cứu.
Tần Lực Dương trực tiếp quay đầu đi, không thèm để ý tới, lúc này đây, anh quyết tâm không giúp đỡ Cố Thanh nữa, Cố Thanh chẳng có chút tự giác nào, nhớ lúc trước khi mình chưa ôm được ‘bà xã’ về tay, cũng đã mở miệng kêu mẹ vợ một tiếng ‘mẹ’, còn ‘bà xã’ nhà anh cho tới bây giờ toàn cố lơ đi, không dám gọi người, cũng lạ là mỗi ngày ở trên giường dạy tốt, xuống giường lại vẫn như cũ, nếu không anh cũng chẳng để mặc cho mẹ anh trêu chọc cậu.
Cố Thanh khẽ cắn môi, trong lòng nhớ kỹ nam nhân keo kiệt, cậu biết chỉ có thể tự mình cứu mình, vừa định gọi ‘ba mẹ’, Tần Gia Bảo – bé hư này lại giãy khỏi cái ôm của Tần Lực Dương, bỏ chạy về phía bà nội bé, kéo kéo vạt áo của Tô Mẫn, giương mắt to nghi hoặc hỏi thăm: “Bà nội, bà nội, cục cưng có chuyện.”
“Ai, cháu ngoan của bà, có cái gì không hiểu nào, nói cho bà nội nghe.” Tô Mẫn đầy yêu thương cưng chiều ôm lấy Tần Gia Bảo, nhéo nhéo cái mũi nhỏ, cười nói.
“Bà nội, anh Đại Hùng là mẹ của cục cưng, vì sao lại gọi bà nội với ông nội là ba mẹ chứ, cô giáo nói phải gọi là ba chồng mẹ chồng a.”
“Phụt…”
Lời này khiến cho mấy người xung quanh đều phải cười ra tiếng, bọn họ thật sự là không nín được, thắc mắc của Tần Gia Bảo thật sự quá đáng yêu a.
Tần Gia Bảo chu chu miệng, sờ sờ đầu, hiếu kỳ nhìn mấy người lớn cười to, không rõ mình đã nói sai cái gì, trong lòng bé liền cảm thấy ủy khuất cùng khổ sở.
“Bà nội, có phải cục cưng nói sai rồi không?”
“Không, cục cưng thông minh nhất a, anh Đại Hùng của con là nên gọi cha chồng mẹ chồng.” Tô Mẫn chỉnh lại cái quần yếm nhỏ của Tần Gia Bảo, lên tiếng tán thưởng.
Mặt Cố Thanh lúc này thay đổi liên tục – từ đỏ sang trắng, từ trắng sang xanh, từ xanh sang đỏ, ngay cả ánh mắt nhìn về phía Tần Lực Dương đều có thể bắn băng thành bột phấn, vô cùng sắc bén.
Tần Lực Dương nhanh tay ôm lấy con trai còn đang muốn nói tiếp, đi tới bên người Cố Thanh lấy lòng, nói rằng: “Gọi ba mẹ là được rồi, đều đã là thế kỷ 21, không nên chú ý nhiều như vậy.”
“Ba, mẹ.”
Cố Thanh lúc này gọi rất kiên quyết, gọi là ‘ba mẹ’ so với ‘cha chồng mẹ chồng’ còn tốt hơn, lời vừa rồi chỉ có thể là nam nhân dạy bé cưng, ở trên giường đã đấu không lại nam nhân, giờ đây ngay cả mồm mép cũng muốn rớt xuống thế hạ phong a.
Người một nhà dọc theo đường đi vừa nói vừa cười, sau khi chụp vài tấm ảnh kỷ niệm, mẹ Cố muốn đi toilet, vốn Cố Thanh muốn đi cùng, nhưng bị bạn học kéo lại, cậu nghĩ WC cũng không xa nơi này, liền chỉ hướng cho mẹ tự đi.
Chú Lý lo lắng cho mẹ Cố, nên cũng đi theo qua đó, dù sao trường học cũng rất lớn, người lại nhiều.
Mẹ Cố từ WC đi ra, đi được hai bước, phía sau liền truyền tới một giọng nam, đó là thanh âm quen thuộc trong trí nhớ của bà, cho dù là 24 năm trước lúc tuổi trẻ đầy dại khờ, hay là hôm nay theo thời gian để lại nhiều ấn ký, thì thanh âm đó không sao nhầm lẫn được.
“Văn Phái?”
Thân thể mẹ Cố cương cứng, không dám quay đầu lại, bà nhớ tới Cố Thanh, cước bộ dưới chân nhanh hơn dần dần chuyển thành chạy chậm.
“Văn Phái, Cố Văn Phái! Em chờ một chút, Anh là Mạnh Kiến Quốc.”
Mẹ Cố chạy trốn nhanh hơn, gió xẹt mạnh qua bên tai, thổi bay ký ức 24 năm trước.
.
Đường gập ghềnh, thôn núi nhỏ bé lạc hậu, cô bé 18 tuổi ở ngay bờ sông lần đầu tiên gặp gỡ người đàn ông 28 tuổi đến từ thành phố.
Nửa năm sau, hai người bí mật nói chuyện yêu đương, đó là mùa hoa nở rộ, mặc dù không thể gặp công khai, nhưng cô bé còn nhỏ tuổi vẫn thấy rất vui vẻ hạnh phúc, cô bé đối với người đàn ông thành thục học cao hiểu rộng rất sùng bái, thậm chí nhịn xuống cảm giác thẹn thùng, ở trong căn nhà hoang phía sau núi trao cho người đàn ông đó lần đầu tiên quý giá.
Nửa năm ngọt ngào qua đi, vào một ngày, cô bé kinh hoảng phát hiện người trong lòng biến mất, chỉ để lại một tờ giấy: Văn Phái, anh yêu em. Trong nhà có việc gấp, anh phải chạy về tỉnh A. Tin tưởng duyên phận, rồi chúng ta nhất định sẽ hạnh phúc.
Người đàn ông rời đi, trong lòng cô bé khổ sở thương tâm mất mát, thế nhưng cô bé vẫn như trước tin tưởng vững chắc vào ‘duyên phân’ cùng ‘hạnh phúc’ theo như lời của người đàn ông, cho nên cô bé chẳng bao giờ tuyệt vọng, thẳng đến mặt trời lặn trăng lên cao, thẳng đến hoa nở rồi hoa lại tàn, thẳng đến ngày bụng của cô bé càng ngày càng lớn, cô bé vẫn cứ chờ người trong lòng quay về. Lúc này, cô bé mới hiểu được – duyên phận cùng hạnh phúc, cho tới bây giờ cũng không phải cứ chờ là có thể trở về.
Cô bé là một người kiên cường, sau khi chịu đủ châm chọc cùng hãm hại của dân làng, cô bé không muốn đứa bé trong bụng bị người ta cười nhạo, khi mang thai được 6 tháng, cô bé thu xếp hành lý, ngồi xe lửa suốt đêm rời khỏi thôn.
Cô bé âu yếm đứa bé vừa chào đời trong lòng mình, mong muốn tìm được cha ruột về cho đứa bé, để bé có đựơc một gia đình hoàn chỉnh.
Đã định trước cô bé sẽ thất vọng – cô bé chạy tới tỉnh A, mất một năm mới tìm được người đàn ông, nhưng người đàn ông đã kết hôn, vợ của người đàn ông là một cô gái thành phố, có tri thức có lễ nghĩa, hiền lành giỏi giang.
Cô bé tự mình đi gặp người đàn ông, cô bé luôn là người thành thật, chỉ là lần này cô bé đã học được khôn – biết lá mặt lá trái, cô bé nói cho người đàn ông biết – cô bé đã sinh cho người đàn ông một đứa bé rất đáng yêu.
Người đàn ông nắm lấy bàn tay thô ráp của cô bé, trong mắt tụ đầy nước mắt hối hận, người đàn ông muốn cô bé mắng mình đánh mình, nhưng cô bé chỉ lạnh lùng nhìn người đàn ông, không mắng cũng không đánh, hiện tại có trách móc thì đối với cô bé cũng chẳng có bất luận ý nghĩa gì, cô bé còn có cuộc sống mới.
Sau đó người đàn ông cho cô bé 1.000, đây là người đàn ông dối vợ lén lén cho cô bé, người đàn ông biết rằng kiếp này đã định trước phải phụ lòng cô bé, người đàn ông chỉ biết cho cô bé tiền, coi như là một sự bồi thường.
Ở những năm 80, 1.000 là một con số không phải nhỏ, cô bé nhận lấy, cô bé đã không thể quay về làng, cô bé còn có con trai kêu khóc vì đói, cô bé có tự tôn, nhưng quyết không thể để đứa bé đói bụng.
Cô bé đáp ứng người đàn ông – sau này sẽ không bao giờ tới thành phố B, sẽ không bao giờ xuất hiện trong phạm vi tầm mắt của người đàn ông.
Cô bé là người thành thật đáng tin, người đàn ông tin tưởng cô bé, khi đó người đàn ông đang được cha vợ nâng đỡ đề cử thành bộ trưởng thành phố, trên lý lịch của người đàn ông không thể có vết đen.
Cô bé không rời khỏi tỉnh A, cô bé mang theo con trai tới thành phố C.
.
Cố Văn Phái cho rằng mình đã quên tất cả, thế nhưng ký ức quá khắc sâu, bà thật sự không cách nào quên, nhưng lòng Cố Văn Phái đã buông từ lâu, giờ phút này bà không muốn gặp lại ông ta cũng chỉ vì sợ bị Cố Thanh gặp được, bà tin tưởng sự hiếu thuận của con trai, thế nhưng bà cũng sợ con trai sẽ chọn cha ruột của mình. Bà chỉ còn lại có mình Cố Thanh, nếu mất đi, bà sẽ chết mất.
“Văn Phái, em làm sao vậy?” Lý Trung đứng ở sân trường, bị Cố Văn Phái chạy nhanh tung thẳng vào giữa ngực, ông ta cuống quít kiểm tra tỉ mỉ xem bà có sao không.
“A Trung, em…”
Cố Văn Phái còn chưa nói xong, đã bị một giọng nam thở hổn hển cắt đứt.
“Văn phái. Anh là Kiến Quốc, Mạnh Kiến Quốc.”
Lý Trung nhìn ánh mắt lo lắng, hoảng sợ, khẩn trương của Cố Văn Phái trong lòng mình, ông ta nhớ rõ – cha ruột của Cố Thanh là họ Mạnh, đối chiếu với cái vừa thấy, trong lòng ông đã rõ ràng.
Cố Văn Phái biết rằng không thể trốn tránh được nữa, bà nghiêm mặt, xác định thần sắc không có gì bất thường, mới quay đậu lại, hững hờ nhìn Mạnh Kiến Quốc không mời mà tới.
“Văn Phái, anh là Kiến Quốc, em, em còn nhớ anh không?”
Cố Văn Phái không nói chuyện, chỉ gật đầu nhẹ, rốt cuộc được đáp lại, ông rất vui mừng, còn bà – được nhìn thấy Mạnh Kiến Quốc lần nữa, trong lòng dĩ nhiên chẳng thể gợi lên bất kỳ sóng gió gì, rất là bình tĩnh.
“Tôi nghĩ rằng em …”
“Xin lỗi, là do tôi nuốt lời, tôi đã hứa với anh sẽ không bao giờ quay về thành phố B.” Cố Văn Phái cắt đứt lời nói của Mạnh Kiến Quốc.
“Không, là lỗi của anh, anh không có tư cách yêu cầu em.”
Cố Văn Phái không muốn nói nữa, bà không muốn tiếp tục trò chuyện cùng Mạnh Kiến Quốc, Cố Thanh đang đợi bà.
“Hôm nay em tới đại học Q, chẳng lẽ con của em tốt nghiệp?”
Mạnh Kiến Quốc nhìn thẳng Cố Văn Phái, ông muốn trừ trong mắt đối phương nhìn ra suy đoán của mình, nếu như đứa bé tốt nghiệp trong năm nay, rất có thể là 22 tuổi, 22 tuổi, cái tuổi này, cái tuổi này …
“Uhm, năm nay con trai của tôi tốt nghiệp.” Cố Văn Phá khí định thần nhàn nhìn thẳng lại Mạnh Kiến Quốc, trong giọng nói có một chút phập phồng.
“Nó là con của …”
“Không phải, là con của tôi và A Trung.” Cố Văn Phái tiếp lời, bà kéo cánh tay Lý Trung, lên tiếng giới thiệu: “Đây là chồng của tôi – Lý Trung.”
“Thế nhưng tuổi của con trai em …”
Mạnh Kiến Quốc vẫn chưa từ bỏ ý định, người vợ hiện tại của ông nhiều năm qua vẫn không thể mang thai, sau khi đi bịnh viện kiểm tra thì mới biết tử cung có vấn đề, cũng vô pháp thụ tinh. Khi đó Mạnh Kiến Quốc còn trẻ, nghĩ sự nghiệp quan trọng hơn, cũng chẳng quan tâm đến con nối dòng, thế nhưng khi tuổi càng ngày càng cao, trong lòng lại ước mong có một đứa con trai, bởi vậy mới phá lệ chú ý tới con trai của Cố Văn Phái, mặc dù đã nghe đối phương lên tiếng phủ nhận, nhưng ông vẫn muốn cá cược một lần.
“Được rồi!”
Lý Trung đột nhiên hét lên, ông ta vốn là người đông bắc, thân thể cường tráng, tiếng nói lại lớn, một tiếng hét mang theo 10 phần tức giận khiến cho Mạnh Kiến Quốc đang rơi vào phán đoán của chính mình giật mình tỉnh giấc.
“Hiện tại tôi mới là chồng của Văn Phái, ngài xem tôi đã chết phải không? Hai mươi mấy năm trước, ngài bỏ rơi em ấy, vừa lúc tôi gặp được em ấy, tôi có thể cho em ấy hạnh phúc, em ấy liền gả cho tôi, rồi sinh cho tôi một đứa con trai rất giỏi giang, chúng tôi một nhà sống rất tốt.”
Lý Trung ôm vai Cố Văn Phái, vẻ mặt khinh thường nhìn Mạnh Kiến Quốc, trong mắt đều là trào phúng.
“Ba, mẹ, sao các người lại ở chỗ này, con đi tìm các người nãy giờ.” Cố Thanh đột nhiên đi tới, rất tự nhiên lên tiếng kêu mẹ cùng chú Lý
“Có chuyện gì sao?” Cố Thanh giả vờ nghi hoặc quan sát hai người, sau đó mới quay đầu nhìn Mạnh Kiến Quốc, cậu lẽ phép chào hỏi: “Bí thư Mạnh, chào ngài.”
“Xin chào.”
Mạnh Kiến Quốc cẩn thận quan sát Cố Thanh, ông muốn từ trên mặt Cố Thanh tìm ra hình bóng của bản thân, thế nhưng ông thất vọng rồi, tướng mạo của Cố Thanh giống mẹ đến 10 phần, tinh xảo xinh đẹp, không có nét đẹp trai của Mạnh Kiến Quốc, cũng không có sự tục tằng của Lý Trung.
“Con tên gì, bao nhiêu tuổi?” Mạnh Kiến Quốc đột nhiên hỏi, nhưng ánh mắt lại liếc về phía Cố Văn Phái đang đứng ở một bên.
Mặc dù trong lòng Cố Văn Phái sóng to thét gào, nhưng bề ngoài vẫn bình tĩnh như trước, vào lúc này, bà không thể để lộ ra một chút manh mối nào.
“Bí thư Mạnh, con là Lý Thanh, năm nay 21 tuổi.” Cố Thanh thần sắc tự nhiên trả lời, cậu cố ý báo nhỏ đi một tuổi.
“Nga, thế sao, nhỏ vậy mà đã tốt nghiệp, cực kỳ giỏi nha.”
Mong muốn trong lòng Mạnh Kiến Quốc bị đánh tan toàn bộ, thế nhưng ông không thể để bị người khác nhìn ra, ông cười vỗ vỗ vai Cố Thanh, sau đó xoay người rời đi.
Thẳng đến khi thân ảnh của Mạnh Kiến Quốc hoàn toàn bị tòa nhà che mất, Cố Thanh mới xoay người đi, cậu ôm chặt lấy mẹ, “Mẹ, con sẽ luôn ở cùng mẹ.”
“Còn có anh.” Lý Trung nắm lấy hai tay của Cố Văn Phái, cất tiếng hứa hẹn.
Mẹ Cố nuốt nước mắt nở nụ cười.
.Hoàn chính văn.