Trọng Sinh Chi Bia Đỡ Đạn Thụ Ngạo Giang Hồ

Chương 13


Đọc truyện Trọng Sinh Chi Bia Đỡ Đạn Thụ Ngạo Giang Hồ – Chương 13

Một đêm cứ bình thản trôi qua, không chút gợn sóng nào.

Sau khi Phó Kinh Hồng tỉnh lại, vừa rửa mặt xong, liền nhìn thấy một bộ quần áo sạch sẽ được đặt sẵn ở trên bàn.

Phó Kinh Hồng ngẩn người.

Đột ngột, Ôn Như Ngọc đẩy cửa, bước vào, vừa thấy Phó Kinh Hồng nhìn chằm chằm trên bàn quần áo, cười cười, mở miệng giải thích:

– Ta thấy, trên người của Phó huynh chỉ có mỗi một bộ nội y, liền sai người mua cho huynh một bộ quần áo đem lên đây. Tuy rằng, hiện tại là ngày mùa hè. Thế nhưng, Phó huynh ăn mặc không khỏi…

Hắn cười cười không nói tiếp nữa. Thế nhưng, Phó Kinh Hồng suy đoán, nửa lời sau, có thể chính là nói y ăn mặc thiếu vải, đồi phong bại tục, hoặc là nói y nhìn như kẻ lưu manh, dâm tặc gì đó đi …

Chỉ là, Phó Kinh Hồng vốn không để ý những lời này. Y vốn là người trong Đoạn Tụ cốc, cũng không câu nệ mấy thứ nhỏ nhặt này. Huống chi, với nội lực cùng tu vi hiện giờ của y mà nói, dù cho là chỉ mặc mỗi một cái áo nội y ở trong rét đậm đi, thì cũng không thể nào trúng phải phong hàn được đi.

Phó Kinh Hồng liền cũng cười cười, không nói gì. Y cầm lấy quần áo ở trên bàn. Ở ngay ở trước mặt, bắt đầu cởi bỏ đồ cũ ra, mặc lên đồ mới của Ôn Như Ngọc mua cho.

Ôn Như Ngọc có chút nan kham, xoay mặt đi, ôn thanh nói:

– Phó huynh mặc xong, liền xuống lầu ăn ít thứ. Xong rồi, chúng ta lại chuẩn bị xuất phát.

Trong lòng của Phó Kinh Hồng cười thầm biểu hiện ngượng ngùng này của Ôn Như Ngọc. Y cũng không phải là chưa từng trần truồng ở trước mặt của Ôn Như Ngọc.

Nhưng, hiện giờ, tại sao mà Ôn Như Ngọc mới biết thẹn thùng đây.

Không chờ đến khi y mở miệng trêu ghẹo, thì Ôn Như Ngọc cũng đã cúi đầu, đẩy cửa đi ra mất rồi.

Phó Kinh Hồng có chút vô vị nhìn cánh cửa đã bị đóng kín lại, cười cười, tay vẫn tiếp tục mặc quần áo lên người.

Sau khi đã mặc quần áo xong, Phó Kinh Hồng quay người, nhìn vào gương đồng, tự ngắm nghía một phen.

Ngũ quan trên mặt của y đều thiên về vẻ nhu hòa. Góc cạnh cũng không tính là quá rõ ràng. Đôi chân mày mỏng, dài. Một thân trường bào xanh biếc như màu trúc đã tôn lên vóc dáng cực kì thon dài của y. Nhìn qua lại có thêm mấy phần khí chất thoát tục.

Nhìn vào gương đồng, Phó Kinh Hồng khẽ mỉm cười. Thì hình ảnh ở trong gương, cả khuôn mặt của y càng thêm nhu hòa. Nơi khóe mắt có chút cong cong nhướng cao lên, sóng mắt uyển chuyển, nơi đuôi lông mày tản ra khí chất phong lưu.

Nói thẳng ra là, tướng mạo của Phó Kinh Hồng cũng không có nét gì đặc biệt cả.

Không hề có vẻ đẹp kinh diễm của Đào Chi Hoa, mà đường nét ngũ quan của y hiện lên khá là bình thản.

Càng hoàn toàn khác với vẻ phong hoa tuyệt đại, nội liễm của Ôn Như Ngọc, khí chất của y vốn dễ phai mờ ở trong một đám người đi.

Chỉ là khi y khẽ cười lên, cả gương mặt tự tản ra có một loại mùi vị không thể nói nên lời đi. Mà, cũng chỉ vào lúc này, y mới thoáng giống hệt với ý nghĩa về cái tên Kinh Hồng của mình. Nhưng mà vẫn còn kém xa với từ ‘tuyệt diễm’ đi.

Nhìn vào gương đồng, Phó Kinh Hồng túm tóc lên liền lấy một sợi dây cột gọn cả mái tóc dài này lên cao, sau đó, liền đẩy cửa, đi ra ngoài.


Sau khi vừa đi xuống lầu, tầm mắt của y vừa nhìn lướt qua một vòng liền nhìn thấy Ôn Như Ngọc đang ngồi ở bên một chiếc bàn trong góc. Trên bàn, đang được bày ra hai chén nước trà, một dĩa bánh màn thầu, một dĩa còn lại là đào hoa tô.

Phó Kinh Hồng liền nhấc chân đi về phía chiếc bàn đó, tiếp theo, liền ngồi xuống.

Ôn Như Ngọc vốn là đang suy tư nhìn cảnh vật ở ngoài cửa sổ, vừa thấy Phó Kinh Hồng đến đây, hắn liền quay đầu lại, tầm mắt nhìn về phía Phó Kinh Hồng mà gật đầu chào.

Phó Kinh Hồng vươn tay đến, cầm lấy một khối đào hoa tô, xoay đầu qua, nhìn Ôn Như Ngọc, cười nói:

– Ôn huynh thật là có lòng mà, thực sự là khiến cho tại hạ thụ sủng nhược kinh.

Ôn Như Ngọc khựng lại một cái, tiếp theo, khẽ mỉm cười.

Phó Kinh Hồng liền không nói gì nữa, liền bắt đầu ăn.

Ôn Như Ngọc thấy y vùi đầu cặm cụi ăn, lại im lặng một lát, mở miệng nói:

– Lát nữa, sẽ xuất phát, tại hạ muốn đi Thanh Hà trấn trước. Bởi vì đến một tháng sau mới tới Võ Lâm minh hội. Trước khi tại hạ hạ sơn, lại được sư phụ nhờ đi đến Thanh Hà trấn thăm viếng một vị lão bằng hữu. Phó huynh là muốn đi theo cùng tại hạ cùng đi, hay là có tính toán khác?

Phó Kinh Hồng lại ăn thêm một khối đào hoa tô, mới chậm rãi nói:

– Tất nhiên là đi theo huynh a…

Lời nói của y đột ngột dừng lại, xoay mặt nhìn Ôn Như Ngọc, lại nhíu mày, vừa cười một tiếng nói:

– Tại hạ theo Ôn huynh tới chỗ này rồi. Chẳng lẽ Ôn huynh muốn bỏ mặc tại hạ ở đây sao? … Tại hạ vừa xuất sư, cũng không có ý định quay trở lại. Nhưng mà, ta lại toàn tâm toàn ý muốn đi theo Ôn huynh a. Nếu mà Ôn huynh bỏ mặc ta ở lại, thì ta chỉ đành lẻ loi, hiu quạnh mà lưu lạc đầu đường xó chợ mà thôi…

Ôn Như Ngọc sửng sốt một lát, hiện lên vẻ mặt xấu hổ, nói:

– Vậy cứ quyết định như thế đi. Phó huynh nên cùng đi theo với tại hạ thôi.

Phó Kinh Hồng uống một hớp trà, ngẩng đầu, nhìn Ôn Như Ngọc, khẽ mỉm cười.

Ôn Như Ngọc ngượng ngùng, quay đầu đi.

Tiếp theo, Ôn Như Ngọc lại đi mua hai con ngựa. Hai người liền cưỡi ngựa đi theo một con đường nhỏ tới Thanh Hà trấn.

Ngồi trên lưng ngựa, Phó Kinh Hồng liền bắt đầu suy đoán mọi chuyện diễn biến tiếp theo.

Ấn theo kí ức của một đời trước. Một tháng sau, môn phái Thanh Thành mới đến tham gia võ lâm minh hội, nhưng bây giờ xem ra, tuyệt đối sẽ không hề đơn giản như vẻ bề ngoài.

Đời trước, khi y hạ sơn, còn dẫn theo nhị sư đệ và tiểu sư đệ cùng đi.


Đời này nhị sư đệ và tiểu sư đệ cũng sẽ đi đến đó đi.

Đời trước, y cũng đã phụng mệnh của sư phụ mà xuất sơn đi tới võ lâm minh hội. Theo lời dặn của sư phụ chỉ là để bọn họ đến đó, chỉ cần đứng ở một bên mà quan sát, vẫn chưa cho phép bọn họ ra tay. Cho nên, đời trước bọn họ vẫn không hề triển khai võ công ở trên đài tỉ thí của võ lâm minh hội.

Vậy thì đời này, sư phụ cũng sẽ phải sắp xếp nhị sư đệ cùng tiểu sư đệ y hệt như vậy đi.

Tuy rằng, đến cùng, thì Phó Kinh Hồng cũng không biết, vì sao sư phụ cố ý sắp xếp như vậy.

Mà, y cũng không muốn biết.

Trong mắt của bọn danh môn chính phái kia, thì luôn xem Đoạn Tụ cốc xếp vào hàng ngũ bàng môn tà đạo. Thế nhưng lại không giống như ma giáo vốn có đỉnh đỉnh đại danh ở trong giang hồ.

Ma giáo vốn luôn được nhận định là kẻ địch phải bị người người trừ diệt.

Cho nên, bọn danh môn chính phái kia vốn không rảnh rỗi mà phí tâm tốn công đi tru diệt đoạn Tụ cốc.

Chỉ có điều, Đoạn Tụ cốc có hành vi làm việc có chút khác hẳn với bọn danh môn chính phái kia thôi, nhưng vốn chưa từng làm ra việc gì thương thiên hại lý cả.

Mà đời trước, trước một tháng mà võ lâm minh hội sẽ được tổ chức thì bọn họ cũng đã hạ sơn, chỗ đặt chân đến đầu tiên cũng là nơi gần Thanh Hà trấn.

Trong lòng của Phó Kinh Hồng lại bất đắc dĩ mà thở dài. Y phải nghĩ ra cách để tránh thoát hai người kia mới được…

Tuy rằng, y đã không hề có cảm xúc lẫn lộn yêu hay ghét với tiểu sư đệ nữa rồi.

Thế nhưng, hiện tại, đến phiên, y không biết phải dùng phương thức gì để đối xử với nhị sư đệ đây.

Trước khi y kịp nghĩ kỹ làm sao để đối mặt với nhị sư đệ, thì y vẫn là nên nghĩ ra cách tránh thoát khỏi hai người kia là được đi.

Mà, Phó Kinh Hồng nhớ không lầm, thì y còn nhớ tới một tháng trước khi tổ chức võ lâm minh hội, trong giang hồ đồn đãi rất nhiều chuyện thị phi.

Những lời đồn thị phi này đều là do người trong ma giáo cố ý, quấy rối mà tung ra.

Tựa hồ như bọ họ có ý định phá hoại võ lâm minh hội lần này. Cho nên, trước khi võ lâm minh hội được tổ chức, ma giáo đã làm chút việc mờ ám. Tuy rằng, đến cuối cùng, những thị phi này đều bị trấn áp xuống. Thế nhưng, ma giáo nhất định lại không muốn hòa bình.

Phó Kinh Hồng cũng không nhớ rõ, đến cuối cùng, ma giáo có làm ra động tác gì lớn mật hay không. Bởi vì lúc đó, sau khi y vừa xem màn tỉ thí của Ôn Như Ngọc đoạt được vị trí minh chủ võ lâm, liền dẫn theo nhị sư đệ cùng tiểu sư đệ quay trở về. Rốt cuộc, y cũng không có thám thính ra kết quả cuối cùng là ra sao.

Sau đó, y đã bị tiểu sư đệ đâm một chiêu kiếm xuyên tim, rơi xuống Trọng Sinh nhai.

Đến cuối cùng, lại một lần nữa, y đã biến thành Phó Kinh Hồng.

Nhất thời, Phó Kinh Hồng lại bừng tỉnh.


Cục diện ở đời trước đều như vẫn còn mới vừa xảy ra ở trước mắt.

Chẳng lẽ, diễn biến của đời này vẫn sẽ giống hệt như kiếp trước sao.

Đến cuối cùng, y vẫn sẽ bị tiểu sư đệ đâm xuống một chiêu kiếm xuyên tim lại mà rơi xuống vách núi, tiếp theo, lại biến trở về Phó Kinh Hồng thời thiếu niên, sau đó, lại cứ không ngừng lặp giống như vậy sao…

– Phó huynh. Sắc mặt của huynh có chút khó coi. Hẳn là do thân thể không được khỏe đi?

Đột nhiên, Ôn Như Ngọc lên tiếng.

Phó Kinh Hồng phục hồi tinh thần lại, xoay mặt lại, nhìn Ôn Như Ngọc, cười một tiếng, nói:

– Chỉ là ta chợt nhớ tới một chút chuyện cũ trước kia mà thôi…

Ôn Như Ngọc nhìn Phó Kinh Hồng.

Cả khuôn mặt của Phó Kinh Hồng đều giãn ra, cười nói:

– Lần đầu, khi mới gặp phải Ôn huynh, ta liền cảm thấy Ôn huynh hết sức quen thuộc. Chắc là do đời trước, hiển nhiên, ta cùng Ôn huynh vốn là sinh tử chi giao đi.

Ôn Như Ngọc sững người một chút.

– Mặc dù, không phải là sinh tử chi giao, cũng là có thể bằng hữu đồng giường cộng chẩm a…

Ngay lập tức, sắc mặt của Ôn Như Ngọc ngại ngùng, quay đầu đi.

Phó Kinh Hồng khẽ mỉm cười.

Không…

Không nên giống nhau.

Đời này, y đã thay đổi được nhiều cục diện đến vậy, thì làm sao lại phải chịu kết cục như kiếp trước đây?

Nếu nói, đều là do mệnh trời an bài, thì ngược lại y muốn xem thử, có phải cái gọi là mệnh số định sẵn này, có thể là kẻ quyền năng nhất, quản nổi sự sống chết của y ở trong tay hay không đây.

Hai người vừa cưỡi ngựa đi một lúc lâu, cũng đã đi sắp đến nơi.

Ôn Như Ngọc nhìn về tấm bia đá có khắc tên Thanh Hà trấn được đặt ở phía trước, hắn do dự một hồi, mới nói:

– Sư phụ đã dặn ta hạ sơn phải đến thăm viếng vị lão bằng hữu này. Kì thật, vốn là có việc mà đến. Một tháng sau mới chính là ngày tổ chức võ lâm minh hội. Nhưng mà mấy ngày gần đây, trong giang hồ, lại xảy ra rất nhiều chuyện…

Phó Kinh Hồng đều im lặng lắng nghe, cũng không hề mở miệng nói ngắt lời.

Quả nhiên, tình cảnh này không khác gì kiếp trước.

– Đầu tiên là vào mười ngày trước, tại Thanh Hà trấn này, hơn mười hạ nhân trong Mộ Dung thế gia đều bị giết chết. Tiếp theo, là vào mấy ngày trước, mấy chục đệ tử của một vài môn phái đều đã bị đả thương. Kế tiếp, là vào ba ngày trước, bảo vật trấn phái của các môn phái đều bị trộm đi mất…


Ôn Như Ngọc kể ra chi tiết.

Phó Kinh Hồng vẫn luôn chú tâm lắng nghe, cảm thấy có chút kỳ quái.

Hơn mười hạ nhân ở Mộ Dung thế gia đều đã bị giết chết …

Rất là kỳ quái.

Gã hung thủ kia, tại sao lại chỉ muốn giết chết đám hạ nhân kia. Suy nghĩ ra sao thì đám người hầu kia cũng sẽ không dám đi đắc tội với kẻ nào có bản lĩnh tàn ác đến thế đi.

Mặc dù, y biết, đây vốn là do ma giáo gây nên.

Thế nhưng cũng không nghĩ ra nổi, nguyên do tại sao lại không giết chết gia chủ của Mộ Dung thế gia hoặc là con cháu của Mộ Dung thế gia, mà chỉ muốn giết đám người hầu vốn không hề có dính líu chút máu mủ gì đến Mộ Dung gia.

Nếu như bảo là muốn tạo ra sự kiện để gây kinh sợ, thì chỉ xuống tay giết chết đi hơn mười mạng hạ nhân vốn tay không tấc sắt, thậm chí là đến võ công cũng không biết, không khỏi biến thành trò hề cho thiên hạ chê cười hay sao.

Người trong võ lâm chê cười, đồn đãi, tu vi võ công của người trong ma giáo vốn kém cỏi lại chỉ có thể đi giết chết một đám người thường dân vốn tay không tấc sắt đi.

Đương nhiên, tu vi võ công của gia chủ của Mộ Dung thế gia vốn không thấp, cho nên, vốn không thể dễ dàng bị giết chết đi.

Thế nhưng, đám người trong ma giáo vốn có bản lĩnh thần không biết quỷ không hay mà trà trộn vào Mộ Dung phủ, giết chết hơn mười mấy hạ nhân lại không để cho người của Mộ Dung gia truy tìm được một chút dấu vết nào. Vậy thì, nếu không thể dù vũ lực để đắc thủ giết chết gia chủ của Mộ Dung thế gia, thì cũng chỉ cần suy nghĩ ra cách hạ độc trong bữa cơm hoặc trong nước trà uống hàng ngày, cũng không phải là chuyện khó khăn gì đi.

Chỉ có điều, hành vi lẫn tác phong của người trong ma giáo vốn quái dị, không thèm nói lí lẽ, không thể lấy tư duy của người bình thường đi suy xét đám người ma giáo này được đi.

– … Vì vậy, sư phụ lệnh ta phải đi tới đây, để bái kiến Mộ Dung thế gia. Thử quan sát xem, có thể tìm được chút manh mối nào hay không thôi.

Ôn Như Ngọc từ tốn nói hết.

Phó Kinh Hồng nghe vậy, chỉ gật gật đầu.

Y đã sớm biết việc này vốn là ma giáo gây nên. Nói vậy, Ôn Như Ngọc cũng đã phát giác ra Mộ Dung thế gia này vốn không được bình thường rồi đi. Chỉ là do địa vị lẫn mang tiếng là danh môn chính phái, cho nên, khi bọn họ chưa nắm được chứng cứ ở trong tay trước, thì bọn họ sẽ không manh động càng sẽ không thẳng thắn nói ra.

Nhưng mà, kì thật là do đám người ma giáo vốn nhàn rỗi, không có chuyện gì để làm. Từ sáng đến tối, đều không làm ra chút chuyện lớn, đứng đắn nào cả đi…

Chỉ là y từng nghe qua, giáo chủ kia của ma giáo vốn là một mỹ nhân xinh đẹp tuyệt diễm đây.

– Đến.

Đột ngột, vang lên một tiếng của Ôn Như Ngọc, ngay lập tức, đã đánh gãy tâm tư của Phó Kinh Hồng.

Vừa nghe xong, Phó Kinh Hồng liền ngẩng đầu, vừa nhìn thấy, một căn nhà to lớn, uy nghiêm, xa hoa đứng sừng sững ở cách đó không xa.

Trên biển phủ khắc dòng chữ to, Mộ Dung phủ.

Thấy Ôn Như Ngọc đã bước xuống ngựa, Phó Kinh Hồng cũng liền xuống ngựa theo.

Nhìn mấy người hầu mặc áo xám tiến lên nghênh đón, chợt, Phó Kinh Hồng nhớ tới, tựa hồ đã rất lâu rồi, thư sâu độc quả ở trong người, vẫn chưa phát tác đi.

Dựa vào mấy câu đã được ghi chép trong bản bí tịch kia, y bấm đốt tay để tính toán, tựa hồ như cũng sắp đến kì phát tác tiếp theo rồi đi.


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.