Đọc truyện Trọng Sinh Chi Bất Trứ Cẩm – Chương 52
“Nam Kha Kỳ,” Vân Uyển ngẩng đầu lên, đôi mắt đỏ bừng, hắn vừa liếc nhìn về phía Hoằng Minh điện, sau đó quay về phía ta, “Ta không tranh ngôi vị Hoàng đế. Nhưng ta muốn một lời hứa của ngươi, đây là ngươi trả nợ cho ta.”
Ta do dự, không dám lập tức đáp ứng hắn.
Chỉ thấy hắn cười lạnh một tiếng: “Ta biết ngươi đã làm những chuyện gì, bất luận là trong cung hay là ngoài cung… Ngươi nghe đây, ta không tin Vân Xuyên, nhưng hắn sẽ nghe lời ngươi. Bởi vậy Nam Kha Kỳ à, ta phải sống, ngươi phải bảo đảm tính mạng cho ta vô ưu.”
“Hắn dựa vào cái gì mà nghe ta? Hắn rất nhanh sẽ là Hoàng đế, ngôi cửu ngũ. Nếu ngày nào đó kẻ bị giết là ta thì ta cũng sẽ không ngạc nhiên đâu.”
Vân Uyển cười thần bí nhưng không nói gì, chỉ xích lại gần ta thấp giọng nói: “Nếu như ngươi biết lý do Vân Xuyên cho ta thanh kiếm này, ngươi sẽ hiểu. Nghe đây, ta muốn cùng Du ca bên nhau. Chúng ta phải cùng sống. Ta còn biết rất nhiều chuyện ngươi không biết. Ngươi hứa với ta, ta sẽ nói cho ngươi biết.”
Tuyết càng rơi càng lớn, ta đột nhiên nhớ tới ta đã từng hỏi Vân Xuyên “Còn có bao nhiêu bí mật mà ta không biết”. Trong lòng căng thẳng, bật thốt lên: “Ta đáp ứng ngươi.”
Vân Uyển nhếch miệng, cười đến kinh tâm động phách. Hắn nghiêng đầu như thể đang nghĩ phải mở miệng thế nào, trầm ngâm hồi lâu mới nói: “Nghe Vân Xuyên nói, đại tướng tâm phúc Triệu Giác của hắn, xem như là bại ở trong tay ngươi rồi?”
“Hắn ngậm máu phun người.” Ta lắc đầu.
“Bất kể là như thế nào,Triệu Giác hôm nay thất bại không dậy nổi. Bệnh không nhẹ cũng là sự thật,” Vân Uyển đặt một tay lên thanh kiếm trong tay ta, cười nói, “Bất quá ngươi đừng quên, đế vương dùng người, có võ tướng thì tất nhiên có văn tướng.”
…Võ? Văn?
Vân Uyển nói khiến ta như lọt vào sương mù. Tựa hồ ta tìm được sợi dây đã bỏ sót nhưng lại cảm thấy không có vết tích nào để bắt lấy.
“Cái khác không đề cập tới nhưng ta muốn biết chuyện ngọc bội kia.” Ta không tự chủ được kéo ống tay áo hắn.
“Hàn Thạch Thảo đương nhiên là Thái Tử tự mình hạ, chỉ có thể nói Hoàng Hậu cũng biết việc này.”
“Ngươi biết điều ta nói không phải là Hàn Thạch Thảo.”
Vân Uyển nhãn thần phức tạp nhìn ta: “Không phải Hàn Thạch Thảo?”
“Hóa ra không phải cái gì ngươi cũng biết,” Ta cười cười, “Còn Phụ Hoàng của ngươi nữa… Để ta đoán một chút xem, nếu như ta là ngươi, ta muốn báo thù thì nhất định sẽ chọn bí mật không phát tang.” Thấy hắn không nói, ta nheo mắt tiếp tục nói: “Có thể khiến Vân Xuyên nói cho ngươi biết nhiều việc như vậy, còn đồng ý cùng ngươi hợp tác, ngươi nhất định đã đem con bài sau cùng chưa lật giao ra rồi đúng không? Bất quá tin tức Hoàng đế băng hà, ngươi muốn kéo dài đến khi nào mới hài lòng đây Lục điện hạ? A ta biết rồi… Có phải đợi đến sau khi Thái Tử bị phế không?”
“Ngươi đừng có không tin lời ta vừa mới nói,” thần tình Vân Uyển đột nhiên trở nên nghiêm túc, “Tính mệnh của ta và Du ca còn phải dựa vào ngươi mới bảo trụ được. Ngươi tin ta đi, Vân Xuyên còn rất nhiều chuyện không nói cho ngươi biết, nhất là…”
“Hắn đường đường là chủ tử, một kẻ nô tài hèn mọn như ta đâu cần hắn phải hao tâm suy tính.” Ta hừ lạnh.
“Ngươi!” Vân Uyển bị nghẹn đến không nói nên lời, phất tay áo xoay người tựa hồ muốn bỏ đi. Ta nhướng mày, cũng lập tức xoay người rời đi. Nhưng mới đi chưa được hai bước chợt nghe thấy Vân Uyển ở phía sau bỏ xuống một câu: “Tuy rằng không biết vì sao ngươi nhất định phải bảo trụ tính mệnh Thái Tử, nhưng nếu như ngươi thực sự muốn bảo vệ thì hãy đi Đông Cung một chuyến ngay bây giờ, may ra còn kịp…”
Ta sửng sốt: Lẽ nào vừa rồi ánh sáng từ Hoằng Minh điện không phải ám chỉ Hoàng đế có chuyện? Mà là bệnh Thái Tử?
Bệnh Thái Tử phải chết?!
Y sao có thể chết? Y chết rồi, Vân Xuyên sẽ lại…
Ta tựa hồ cảm thấy mình lại rơi vào một vòng tuần hoàn không lối thoát. Thái Tử Vân Định… Lẽ nào ta lại phải sống dưới cái bóng của y?
Ta còn chưa tự tay hủy diệt y…Ta còn chưa chính mắt nhìn thấy tín ngưỡng cửa Vân Xuyên bị hủy diệt…
Ta không muốn là người duy nhất sống trong bóng tối, mùi vị cô đơn, ta tuyệt đối không muốn một mình chịu đựng!
Cũng không biết làm thế nào có thể vào được trong cung.
Kỳ thực lệnh cấm đêm trong cung đã hạ, hơn nữa đêm nay thực sự nhiều chuyện, ngay cả thống lĩnh cấm vệ quân cũng phải tự mình chạy lên cửa cung kiểm tra canh gác.
Ta không vào được trong cung, đang thấp thỏm bất an ở ngoài cửa cung quanh quẩn. Lại thấy Linh Võ Môn đột nhiên mở ra từ bên trong. Trong đêm tối tựa như một con quái thú to lớn đang há to cái miệng, bên trong đều là hắc ám.
Đồng thời phía sau truyền tới tiếng ngựa hí, ta ngoảnh đầu nhìn lại, là mã xa quý phủ Quốc Công Phủ cùng Tả Tướng, Hữu Tướng.
“Tam đệ? Tại sao đệ lại ở đây? Không phải đệ đang ở nhà sao?”
Phụ thân và Nam Kha Du một thân phục trang trịnh trọng, hiển nhiên là mới từ trong tiệc cưới của Vân Xuyên đi ra, còn chưa kịp trở về phủ thay y phục.
“Ta… ta đến tìm Lục điện hạ.”
Ta không muốn cùng bọn họ nhiều lời, chỉ thúc giục bọn họ cùng vào cung ——- Những thần tử này đều bị truyền gọi…. Lẽ nào Thái Tử đã chết?
Cùng bọn họ đồng thời tiến cung ta không dám chạy loạn, đi theo bọn họ cùng đến Hoằng Minh điện.
Ở nơi này, ta thấy được Vân Uyển, hắn cũng nhìn thấy ta. Hắn đứng bên ngoài điện phía sau tầm rèm, nhìn ta khẽ lắc đầu một cái. Lòng ta theo đó chìm xuống.
Quả nhiên, thái giám Đông Cung trong chốc lát liền chạy tới, vẻ mặt đưa đám khóc nói: “Bệ hạ! Thái… Thái Tử điện hạ người… hoăng rồi!”
Hoàng đế trong tẩm điện không có bất cứ động tĩnh gì, Mẫn Quý Phi nhanh chóng đứng dậy đi vào. Ngay sau đó liền làm bộ vừa khóc vừa mập mờ nói gì đó.
Ngoài điện tất cả mọi người đều tưởng là Hoàng đế đau thương quá độ. Chỉ có ta và Vân Uyển biết, Mẫn Quý Phi hướng về trên long sàng khóc lóc, đã chỉ còn là một người chết.
Bệnh Thái Tử vẫn phải chết, y không còn là Thái Tử nữa.
Y mãi mãi nắm giữ bí mật ở trong lòng Vân Xuyên, bất luận kẻ nào cũng không thể chạm tới bí mật đó…
Ta cư nhiên đại nghịch bất đạo không biết sống chết mà không không chế được bản thân cười khổ. Cũng may trên mặt ta che khăn người bên ngoài nhìn không ra. Chỉ có điều trường sa đỏ thắm bao quanh cổ ta… dường như càng ngày càng rung động.
Tất cả mọi người đi Đông Cung, nhưng bọn họ đều chỉ ở ngoài cung. Dẫu sao Thái Tử đã chết, bọn họ đi vào căn bản không có ý nghĩa gì. Vân Uyển vẫn đứng ở trước cửa Đông Cung ngoắc tay gọi ta, ta không hiểu, lặng lẽ nhìn mọi người một chút mới theo hắn đi vào Đông Cung.
Dọc đường hắn cũng không lên tiếng, cũng không mang ta đến tẩm điện chỗ đặt quan tài Thái Tử mà là đi băng qua một đám thái giám cung nữ đang vội vội vàng vàng bố trí lụa trắng treo tang, đi tới tận đình viện phía sau cung điện.
Đây là lần đầu tiên ta tới nơi này, không đẹp như Thụy Tiêu Cung, không có hoa lan cũng không có hoa mai mà dầy đặc những cây lựu. Nghĩ qua cũng biết chủ nhân cung này muốn có thêm nhi tử.
Lúc này đang vào đông, cây lựu chỉ còn những cành nhánh xác xơ, lưa thưa điểm xuyết vài chiếc lá khô quắt queo mang đến cảm giác trống trải, khiến cho đình viện nổi lên rõ ràng.
Ngay ở trong đó, ta nhìn thấy hai người.
Một là Vân Xuyên
Một là… Nguyễn Trúc Thanh?
“…Thế này là sao?”
Ta nhìn thấy Vân Xuyên một thân hoa phục đỏ rực, bộ dạng cũng là mới từ ngoài cung tới, chắc là cũng chưa kịp trở về Thụy Tiêu Cung thay y phục. Vẻ mặt hắn đang âm trầm cùng Nguyễn Trúc Thanh nói chuyện.
Ta lại thả nhẹ bước chân đến gần thêm một chút, bất an trong lòng cùng cảm giác kỳ lạ càng ngày càng mãnh liệt.
“Ta không ngại nói cho ngài biết,” thanh âm của Nguyễn Trúc Thanh rõ ràng hơn chút, “Nam Kha Kỳ vẫn luôn biết.”
“Phải không?” Vân Xuyên cười cười.
“Điện hạ không tin? Vậy còn nhớ ngày đó ở Mẫu Đơn Các không?”
“Ngươi còn dám nhắc tới!” Vân Xuyên đột nhiên vung tay nắm lấy vạt áo hắn, sát ý trong mắt không hề che giấu. Ta chỉ gặp qua một lần mà bây giờ càng đáng sợ vô cùng.
“Chính là ngày đó!” Nguyễn Trúc Thanh vẫn còn không biết sống chết rống lại, “Ta chính tai nghe thấy hắn nói!”
Vân Xuyên không nói lời nào, ta nhìn thấy hắn quai hàm góc cạnh lộ rõ, tay kia gắt gao nắm chặt.
“Ngài đối tốt với hắn, cũng là bởi vì hắn lớn lên giống y mà thôi. Thế nhưng hiện giờ hắn đã hủy đi khuôn mặt, ngài đã không cần hắn nữa…