Trọng Sinh Chi Bất Trứ Cẩm

Chương 49


Đọc truyện Trọng Sinh Chi Bất Trứ Cẩm – Chương 49

Trận tuyết rơi đầu tiên đến không hề báo trước. Đợt hoa nở đầu tiên cũng tới trong sự an tĩnh lặng lẽ. Đây là hai chuyện duy nhất khiến ta vui vẻ trong mấy ngày nay.

Những cây mai trong đình đã được chăm sóc khỏe mạnh. Sừng long từng đoạn đan xen, thân cây uốn lượn kéo theo cành nhánh, như đỉnh núi cao hiểm trở, lại như dòng suối nhỏ ghập ghềnh uốn lượn. Trên cành mai đọng tuyết rơi như điểm chu sa trên ngọc. Tuy rằng không phải trời đất tạo nên nhưng cũng may được tư thái ưu mỹ, coi như không uổng phí tâm tư của ta.

Ta sợ lạnh, bọc quanh một thân áo lông hắc hồ, vẫn còn  trốn ở sau cửa sổ trắc điện trộm xem hoa mai, thầm nghĩ: Chờ mấy ngày nữa Vân Xuyên thành thân, đến lúc đó hắn trú ở ngoài cung, ta liền không cần lúc nào cũng đi theo hầu hạ. Muốn ngắm hoa mai nở khắp đình này, còn không biết phải đợi tới khi nào nữa.

Ta đang tiếc nuối vô cùng, đột nhiên có một tiểu cung nữ xông vào trong điện, vội vàng reo ầm lên: “Nguy rồi! Điện hạ người đã xảy ra chuyện rồi! Quý Phi nương nương phái người đến mời công tử đấy!”

Ta cảm thấy trong lòng có thứ gì đó trùng xuống một nhịp, đứng dậy liền lao ra cửa chạy đi.

Vân Xuyên?! Không thể nào! Hắn hiện giờ có thể xảy ra chuyện gì chưa?

Chờ đến khi ta y theo lời thái giám truyền tin chạy tới ngoài Thừa Ương điện, quả nhiên thấy Vân Xuyên đang quỳ gối trong tuyết kia. Ta không dám đến gần, không cho gọi thì không thể vào trong điện, không biết phải làm thế nào cho phải.

Lúc này thấy trong điện có một người đi ra, là Vân Uyển, ta đây mới dám tiến lên phía trước.

“Chuyện gì xảy ta?” Ta cũng lười cùng hắn khách sáo, hiện tại hiểu rõ tình hình mới là quan trọng.

“Sao ngươi lại tới đây?”

“Ai cho ngươi tới?!”


Hai người đồng thời mở miệng, ta ngầm phớt lờ kẻ đang quỳ trên đất kia, chỉ hướng Vân Uyển nói: “Nghe nói đã xảy ra chuyện, là chuyện gì?”

Nghe thấy lời của ta, Vân Uyển lại đưa mắt nhìn sang Vân Xuyên, thần tình phức tạp: “Thất đệ giỏi mưu tính, bốn năm trước đã bắt đầu mưu toan, thật sự là thâm tàng bất khả lộ. Một cái ngọc bội nho nhỏ trong đó lại có huyền cơ như vậy. Ngay cả ta cũng nghĩ không ra cao chiêu như thế.”

“Bây giờ tất nhiên các ngươi nói cái gì thì chính là cái đó.” Vân Xuyên quỳ gối trong tuyết, không mảy may có chút nào chật vật, sống lưng vẫn thẳng tắp, sắc mặt bình tĩnh.

“Ngọc bội?” Ta mờ mịt nói, “Ngọc bội gì?”

“Thất đệ trước đây tự tay khắc một khối thượng đẳng dương chi bạch ngọc, trên mặt còn có một chữ Định, mặt kia còn có một cành lan,” Vân Uyển nâng mi xoay mặt nhìn về phía ta, “Ngươi chưa từng thấy qua?”

Nhất thời trong bụng ta ngũ vị tạp trần, cũng muốn tự hỏi bản thân một tiếng xem mình có cảm tưởng gì.

Tự tay khắc sao? Hóa ra hắn còn biết điêu khắc ngọc, ta…

“Khi đó tuổi còn nhỏ, một cái ngọc bội tạm biểu lộ tâm ý mà thôi, bị coi thành ẩn ý như vậy,” Vân Xuyên bất vi sở động mà cười một tiếng, “Người đã muốn ngươi có tội, ngươi có cách nào biện giải.”

“Hả? Vậy theo như ngươi nói, Phụ Hoàng vì sao mặc cho ngươi quỳ ở chỗ này. Thái Tử vì sao lại không đứng về phía ngươi?” Vân Uyển hừ lạnh cười.

“Thái Tử điện hạ nhất thời bị kẻ gian che mờ mà thôi,” Vẻ mặt Vân Xuyên lại lãnh ngạnh thêm vài phần, “Phụ Hoàng tất nhiên sẽ trả cho ta một thân trong sạch, không cần Lục ca phải nhọc tâm.”

Một câu chặn ngọn, trong Thừa Ương điện lại có một thân ảnh yếu đuối đi ra, được người dìu đỡ, còn có chút run rẩy. Thế nhưng mới mấy ngày không gặp đã có thể ra ngoài đi lại, có thể thấy Vân Uyển vì để âm thầm bảo vệ y đã nỗ lực biết nhường nào.


“Thất đệ! Khụ Khụ…!”

“Đại ca!” Quả nhiên Vân Xuyên vừa nghe thấy bệnh Thái Tử ho khan liền khẩn trương, tình cảnh đã đến như vậy còn không quên lo lắng cho y.

“Thất đệ, đại ca tự hỏi đối với ngươi cũng không tệ mà!” Bệnh Thái Tử cơ hồ là khóc mà kể, “Vì sao ngươi lại muốn hại ta? Bốn năm trước đã muốn hại ta?!”

Ta cũng sắp choáng váng rồi: Vậy ngọc bội kia đến tột cùng là làm sao phát hiện ra có vấn đề? Lẽ nào Vân Xuyên tự tay điêu khắc một cái ngọc bội không phải vì để đưa tình, mà lại để hại chết người mình yêu? Ta luôn cảm thấy có một điểm nào đó vô cùng không hợp lý tồn tại.

“Đại ca! Thần đệ làm sao có thể như vậy? Đại ca huynh suy nghĩ thật kỹ!”

Ta vừa nghe lời này liền biết Vân Xuyên tuyệt đối là bị ép. Cũng có lẽ bây giờ ở trong mắt hắn việc bị Hoàng đế trách phạt, theo đó rơi vào khốn cảnh…. so ra cũng không bằng việc bệnh Thái Tử không chịu tin hắn, sự đả kích này càng nghiêm trọng hơn.

“Ngươi muốn ta nghĩ như thế nào?” Bệnh Thái Tử cười lạnh, “Ngươi dám nói ngươi không hề có lòng tranh trữ vị sao?!”

Cả hai đời cộng lại, ta cũng chưa từng thấy qua bộ dạng Vân Xuyên chật vật thất thố, hắn lắc đầu một mực nói, “Ta sẽ không hại huynh.”

Ta đột nhiên nhớ tới Nguyễn Trúc Thanh: Này là cái đạo lý nhân gian gì… Có phải khi thích một người thì lời hứa hẹn đơn giản nhất chính là ‘Ta sẽ không hại ngươi’ hay không?

Vân Xuyên, ngươi có biết ngươi sẽ, ngươi thực sự sẽ giết bệnh Thái Tử. Mà ta… chưa từng nhận được từ chỗ của ngươi một lời hứa hẹn đơn giản như vậy.


“Đúng rồi, Vân Kiên!” Bệnh Thái Tử trong nháy mắt trở nên thập phần dữ tợn, “Vụ việc trong trước điện đêm đó cũng có bàn tay của ngươi có phải hay không? Lục đệ vô tâm với Hoàng Vị, bởi vậy ngoại trừ Vân Kiên và ta, ngươi chính là người duy nhất được chọn là Thái Tử!”

“Huynh thực sự nghĩ như vậy về ta?” Vân Xuyên nhắm mắt, hít thở thật sâu.

“Là ngươi ép ta!”

Ta chưa bao giờ biết bệnh Thái Tử hét ầm lên cư nhiên có thể đáng sợ như vậy.

Tình huống sự việc phát triển quá nhanh, rất nhanh đã bị bệnh Thái Tử liên tưởng xa đến những ngày tháng năm nào quăng tám cái sào cũng không tới. Cơ hồ đã quên mất mấy lời Thái y ngay từ trước khi Vân Xuyên được sinh ra đã nói ‘Thái Tử thiên thiên thể nhược’. Như thể sở dĩ y vẫn luôn mềm yếu dễ vỡ như vậy đều là bởi vì do Vân Xuyên hạ độc ở trên miếng ngọc bội.

Ta đột nhiên nhớ tới lời của Bách Nha —— “Sau này nếu ngươi muốn giở trò, vẫn nên nhìn cho kỹ bên ngoài không có người khác rồi hẵng mở miệng mới phải”. Vân Xuyên đương nhiên là cừu nhân của ta, thế nhưng ngọn nguồn sâu xa giữa Thái Tử điện hạ ngài với ta lại càng khiến ta ăn ngủ không yên đấy.

Hai lỗ tai của ta phiền nhiễu không chịu nổi, dứt khoát bước tới dưới bậc thềm, ngẩng đầu nhìn về phía Thái Tử nói: “Điện hạ tiên thiên thể nhược, chú ý thân thể quan trọng hơn.”

“Ngươi có ý tứ gì?” ánh mắt bệnh Thái Tử nhìn về phía ta cực kỳ sắc bén, chuyện này quả là hiếm có mà. Tiếp đó y lại cười lạnh nói: “Ý của ngươi là nói ta Tiên thiên thể nhược, bởi vậy ta trách oan chủ tử ngươi phải không?!”

Ta vội vàng quỳ xuống, cuống quýt thỉnh tội: “Thần không dám! Lời này…. lời này chẳng phải chính là đám người Thái y viện trước đây đã nói sao? Thần…” Nói đoạn, ta ra vẻ bừng tỉnh đại ngộ, vờ giật mình một cái lên tiếng cầu xin tha thứ: “Thần đáng chết! Là thần lắm miệng! Thần biết tội!”

“Ngươi!”

“Là ai ở bên ngoài đó tranh cãi ồn ào hả?”

Đang lúc Thái Tử tức giận đến mức thở hổn hển, một thanh âm quen thuộc truyền tới, thật không khéo, lại là Hoàng Hậu.


“Ta tưởng là ai, hóa ra là Chiêu Hoa Quân. Mấy ngày nay ở Thụy Tiêu Cung có khỏe không?” Hoàng Hậu hôm nay tâm tình ôn hòa không ít. Chắc hẳn thấy Vân Xuyên ăn khổ, bà ta rất sung sướng. Một câu này mang theo châm chích, khiến ta tránh cũng tránh không được.

“Cũng không tệ, tạ nương nương nhớ thương.” Ta âm thầm cắn răng, vẻ mặt vẫn kính cẩn như cũ.

“Không phiền Hoàng Hậu thương nhớ!” thanh âm của Mẫn Quý Phi từ phía sau Hoàng Hậu truyền tới, cao giọng hướng về phía ta nói, “Bệ hạ tuyên ngươi vào điện, còn không mau đi?!”

Chờ ta đi vào trong điện, phụ thân và mấy vị thần tử, thái y đều đang ở đây. Vừa thấy ta, tròng mắt của phụ thân cũng dựng thẳng luôn.

Ta không quản được nhiều như vậy, tiến lên hành lễ, vội vàng thỉnh cầu được nhìn qua ngọc bội kia, còn có phương thuốc mà Thái Tử vẫn thường dùng.

“Không dám giấu bệ hạ, trong lúc tiểu thần ở Yên Sơn dưỡng bệnh có đi theo Sừ Dược lão cũng học được chút kỳ dược quái thảo. Độc dược trên ngọc bội kia nếu như có thể tìm được biện pháp giải, hoặc là có thể giải độc cho Thái Tử thì càng thỏa đáng.”

“Bẩm bệ hạ, trước tiên có lẽ nên đem người hạ độc bắt lại mới có thể trấn an Định Nhi a!” Hoàng Hậu vội vàng lên tiếng ngăn cản.

“Bệ hạ a,” Mẫn Quý Phu lập tức khóc đến lê hoa đái vũ, “Nếu như Thừa Văn Hoàng Hậu còn tại thế, chắc chắn không có chuyện gì có thể trọng yếu bằng sức khỏe của Thái tử a. Dưỡng mẫu nào biết nỗi đau của sinh mẫu đâu? Bệ hạ nghĩ lại a!”

“Ngươi!” Hoàng Hậu tức giận đến mức vỗ bàn đứng bật dậy, thực là thiếu kiên nhẫn.

Quả nhiên Hoàng đế vẫn đồng ý thỉnh cầu của ta.

Ta đem ngọc bội lại gần cẩn thận nhìn ngắm, lại khẽ ngửi ngửi một chút vị đạo bên trên, dùng bụng ngón tay cọ xát hai cái lên mặt ngọc trơn bóng. Trong lòng sáng tỏ, cong cong đôi mắt hướng Hoàng đế nói: “Bẩm Bệ hạ, dây kết trên ngọc bội kia đích thực có độc Hàn Thạch Thảo.”

“Ngươi nói bậy!” Lúc này kinh hô là Mẫn Quý Phi, nàng trừng mắt nhìn ta không dám tin.


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.